00:25 - 12/08/2015
- Thằng Triết học hành sao rồi mậy? – Chủ đề câu chuyện bữa ăn được anh Minh xoay từ vấn đề đường xá ở Nhật Bản so với Việt Nam sang vấn đề học hành của con em chúng ta, rất nhanh và có phần hơi lãng xẹt.
- Cũng bình thường! – Anh Triết ậm ừ cho qua chuyện.
- Bình thường là sao? Giỏi hay dở? – Cô Ba hỏi gặng.
- Là… rất ổn đó, mẹ ơi! – Triết cười khổ.
Và tiếng nói sắc sảo của nhạc mẫu nhà tôi lại xuất hiện:
- Nam, sao con không ăn bò kho nữa? Vừa nãy còn nói rất thích kia mà?
- Dạ… dạ…! – Được đích thân mẹ Tiểu Mai mời, tôi không dám chậm trễ, đưa tay múc ngay một muỗng.
- Con nói thích bò kho, món này xem như cô nấu dành cho bạn của con gái cô đấy!
- À… dạ… dạ…..! – Tôi toát mồ hôi hột.
Lạy thánh thần thiên địa, cô nói thế này thì làm sao con dám ăn nữa? Khác nào bảo con phải ăn hết cái tô to tổ bố trước mặt này, không hết thì sẽ phụ lòng cô.
Lại một câu nói nữa mà nhạc mẫu đã trực tiếp gán phần trách nhiệm của tôi vào cái món bò kho mà tôi suýt bị hại chết khi nãy. Mà ăn vì trách nhiệm thì còn gì là ngon miệng nữa chứ!
- Triết nhà mình học đại học ngành gì nhỉ? – Tạm tha cho tôi, nhạc mẫu đổi đối tượng, cũng là để tham gia vào chủ đề mới.
- Dạ, kiến trúc! – Anh Triết trả lời, nghe có phần run, lấm lét nhìn mẹ mình.
- Vậy may thật, cô muốn hỏi nhờ con một chuyện này được không?
- Dạ… cô cứ hỏi!
- Con thấy căn nhà này thế nào? Có hợp tỉ lệ vàng trong kiến trúc không? Kể cả cảnh quan và nội thất?
- Tỉ… tỉ lệ vàng á? Cái này thì….!
- Sao vậy?
- À, con mới năm nhất, chưa học đến đó cô ơi!
Anh Minh lại vô tư, anh ấy rất vô tư và công chính liêm minh:
- Xạo mày, tao cũng lò kiến trúc ra đây, năm nhất đã có bài bổ sung nói về thuật ngữ này, ngay học kỳ vừa rồi, anh mày vẫn còn nhớ nhé!
Nhà lại cháy, nạn nhân đã méo cả mặt:
- Bữa đó… đệ ngủ quên, nên tạm nghỉ, giờ ôm sách theo về học lại nè!
Và cô Ba nhìn thằng con út mình bằng một ánh mắt mang ý nghĩa “tí nữa về nhà mày chết với bà”, khiến anh Triết mặt nhăn mày nhó đầy khổ sở.
Chứng kiến cảnh anh Triết chính thức lâm vào tuyệt địa, tôi bất giác đâm ra mủi lòng mà nảy sinh sự thông cảm, muốn ra tay trợ giúp huynh đệ. Thế nhưng tôi thì nào có hơn gì cho cam? Căn bản là từ nãy đến giờ tôi chẳng nói được một lời nào ra hồn cả, toàn lắp ba lắp bắp trước khí thế đầy áp đảo của người phụ nữ đang ở trước mặt.
- Ba em sao còn chưa về nữa? – Tranh thủ phút giây hiếm hoi lúc hai đứa cùng đến đưa thức ăn cho mèo đần Leo, tôi thì thầm hỏi Tiểu Mai, hỏi nhỏ thật nhỏ.
- Từ từ… bình tĩnh coi…! – Nàng bấm vào tay tôi, hơi bị đau.
Bất thần, mẹ của nàng hỏi một câu ngay giữa bàn ăn mà cả tôi, Tiểu Mai, Trân và anh Triết đều không hẹn mà cùng giật thót người:
- Mà cây Lakewood của con đâu rồi, bé Mai? Hồi giờ mẹ không thấy!
Bỏ xừ, cây đàn đắt giá đó hiện đang nằm ở nhà, trên giường phòng tôi chớ đâu, giờ có tài thánh thì nó mới xuất hiện lại ngay tại đây được. Không cần phải quá tinh ý lắm để có thể biết được cây Lakewood hiện đang ở đâu nếu căn cứ theo thái độ của tôi và Tiểu Mai lúc này.
- Con… con cho Nam mượn để tập đàn! – Tiểu Mai bối rối nói, nàng đã đan hai tay vào nhau.
- Ồ… con dạy đàn cho bạn à? – Nhạc mẫu ngạc nhiên hỏi.
- Dạ, đúng! – Tiểu Mai thừa nhận.
- Vậy thì bạn con có thể đến đây mượn đàn để tập trong lúc học là được rồi, sao con lại tự tiện để bạn đem về? Dù sao cũng là kỉ vật của ông ngoại kia mà, con phải là người biết rõ nhất giá trị của cây Lakewood đó chứ!
- ………….!
Trông thấy vì tôi mà Tiểu Mai giờ phải thập phần bối rối trước mẹ mình, cắn môi không biết nói lời nào mà tôi thương nàng không để đâu cho hết, bèn cố gắng mở mồm:
- Dạ… vì con học đàn nhưng lại ít qua nhà của Tiểu… à Trúc Mai, nên con mới năn nỉ được cho mượn về. Giờ con tập cũng gần xong rồi, nên ngày mai con có thể đem….!
Không kịp nói giúp cho Tiểu Mai, ý định của tôi đã bị nhạc mẫu cắt ngang, dập tắt từ trong trứng nước:
- Cá nhân cô thì không nghĩ là con ít qua nhà này theo như lời con nói đâu!
- Dạ… sao ạ? – Tôi thầm chột dạ vì mẹ Tiểu Mai làm gì biết tôi thường xuyên qua đây chứ, ở tận Nhật Bản kia mà.
Đưa ánh mắt như có băng sương về phía con mèo đần Leo đang vục mặt vào phần ăn của nó trong cái khay nhỏ, nhạc mẫu nhà tôi tiếp lời:
- Bé Mai, con nhận nuôi con mèo đó à?
- Dạ…! – Tiểu Mai khẽ nhíu mày xác nhận.
- Loài mèo thường hiếm khi quấn chân khách, trừ khi là chủ hay người quen lắm thì chúng mới có thói quen đó. Vừa nãy ở phòng khách, con mèo này chẳng phải liền ngay mà chọn núp sau chân Nam thì là gì?
- ………!
Điếng hồn vì có nằm mơ tôi cũng không thể nào ngờ rằng người phụ nữ này lại thông minh và tinh tế đến vậy. Cả một chi tiết nhỏ nhặt như con Leo chọn tôi để núp mà người cũng để tâm đến, lấy đó làm luận cứ mà bác bỏ đi những gì tôi vừa nói, dựa vào Tiểu Mai là chủ con mèo mà xác nhận luôn tôi là người quen của nó.
Thế cho nên, tôi đã không cứu được Tiểu Mai thì chớ mà lại còn trực tiếp đẩy mình lâm vào thảm cảnh, tự mình thừa nhận rằng vừa rồi mình đã nói dối trước mặt mẹ nàng. Cả tôi và Tiểu Mai lúc này đều gần như chết ngồi luôn tại chỗ, thất thần không biết phải nói lời nào trước ánh mắt lạnh băng của người phụ nữ xinh đẹp mà lại quá tinh tường này.
Không khí phòng ăn đột ngột chùng xuống và trở nên yên lặng khác thường. Tôi nhớ dân gian Pháp có câu rằng, khi không khí xung quanh bỗng nhiên chìm vào một vài giây yên lặng tức là đã có một vị thiên sứ vừa đi ngang qua.
Và ít ra thì bây giờ sự tích xa xôi này đã đúng, thiên sứ cứu tinh xuất hiện thật.
- Kính…coong….!
- Chắc hai ông kia về rồi đó! – Cô Ba lên tiếng, phá tan sự im lặng khó chịu rồi đứng dậy bước ra phòng khách.
Bữa tối tạm thời bị gián đoạn vì mọi người đứng dậy, lục tục ra ngoài đón chào hai “ông lớn” trở về. Tôi với Tiểu Mai cũng nhờ thế mà tạm thoát ra khỏi trạng thái đóng băng:
- Xui...! – Tôi nói nhỏ thật nhỏ, như muỗi vo ve.
- …………! – Tiểu Mai không nói gì, nàng khẽ thở dài não nề.
- Sao em bảo mẹ em hiền lắm mà? Anh thấy nãy giờ…. ! – Tôi thì thào.
- Mẹ hiền với Akira, với Hajiro, sao lại thế này với anh chứ? Thật không công bằng! – Nàng bực dọc cắt lời tôi.
- Hả? Hajiro nào nữa? – Tôi sửng sốt.
Thắc mắc của tôi về một tên tình địch nơi phương trời xa không được giải đáp vì sự xuất hiện của nhạc phụ đại nhân lúc này.
- Chà… thịnh soạn quá ta!
- Anh rửa mặt đi, cả nhà cũng vừa bắt đầu thôi! – Nhạc mẫu giúp nhạc phụ cởi áo khoác ra rồi móc hờ trên tủ.
- Ba nói ở lại làm vài ly, thế là giờ mới về được! – Chú Ba nói với vợ mình rồi ngồi vào bàn.
- Ngày mai lại qua, tự nhiên nhậu sớm vậy! – Cô Ba hơi nhăn mặt.
- Sơ khởi thôi mà, đàn ông gặp nhau nó phải vậy! – Nhạc phụ cười cười rồi quay sang nhìn tôi nháy mắt. – Phải không Nam ?!
Thiệt tình là lúc này tôi chỉ muốn bay tới ôm nhạc phụ mà bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc bởi chẳng những đã cứu tinh kịp thời mà lại còn đang thể hiện sự thân thiết đối với thằng rể này.
- Dạ…! – Tôi vội gật đầu ngay.
- Hà hà, nãy giờ không lấy bia ra uống? Bàn toàn nước ngọt không vậy, giang hồ coi ra gì! – Nhạc phụ cười thống khoái.
Nhạc phụ lên tiếng, nhạc mẫu đã đích thân mở tủ lạnh lấy ra liên tiếp mấy lon bia mát lạnh. Ít phút sau, nhạc phụ mặt mày tươi tỉnh bước ra, ngồi vào bàn ăn:
- Phiu… làm một hớp bia nào!
- Dzô, giờ uống mới đã này! – Chú Ba hưởng ứng nhiệt liệt.
Nhận ra rằng tôi đang chực cầm ly nước ngọt đưa lên, nhạc phụ chặn họng ngay:
- Sao lại nước ngọt? Lấy một lon đi Nam!
- Chán cho hai thằng bây, chắc phải thêm chữ Thị vào giữa tên tụi mày quá, đàn ông con trai gì mà không biết uống bia! – Chú Ba nhìn anh Minh và anh Triết lắc đầu, có vẻ hơi thất vọng về hai thằng con của mình.
Khui bia cái rụp, tôi rót vào ly mà thấy đã gì đâu:
- Phải vậy chứ, đã chào hỏi hết chưa? – Nhạc phụ cười.
- Dạ? – Tôi ngơ ngác không hiểu ý.
- Bác hỏi là chào hỏi hết trong nhà chưa? – Bác trai khẽ nháy mắt về phía nhạc mẫu.
Nào ngờ tôi còn chưa kịp trả lời thì nhạc mẫu đã lên tiếng:
- Rồi, còn hơn cả tưởng tượng!
Nhạc phụ bèn lấy làm ngạc nhiên, sững người lại trong giây lát rồi cười xòa:
- Hà hà, được rồi, ăn tối đã rồi nói sau. Dzô!
- Dzô…!
- Dạ… vô….!
Với sự xuất hiện đầy xôm tụ của nhạc phụ và chú Ba mà bàn ăn đã không còn bị nữ quyền làm chủ, không khí trở nên vui vẻ hẳn lên. Những câu chuyện hài hước trong hành trình chu du khắp thế giới của nhạc phụ luôn làm mọi người cười lăn bò càng, tôi thì ngày càng thán phục bác ấy hơn nữa, quả là đi nhiều sẽ giúp người ta trưởng thành nhiều hơn. Cũng trong thời gian đó, tôi để ý thấy nhạc mẫu nhìn chồng mình bằng ánh mắt trìu mến và đầy yêu thương, khác hẳn với ánh mắt… nhìn tôi khi nãy, lạnh như băng, hơn Tiểu Mai gấp mấy lần về khí thế áp đảo cục bộ.
Suốt từ lúc đó cho đến khi bữa ăn tối kết thúc, gia đình chú Ba lục tục kéo nhau ra về với lời hẹn ngày mai tất cả mọi người cùng đến thăm nhà nội Tiểu Mai. Tôi thì đứng tần ngần trước cổng sau khi đến cảm ơn chú Ba về việc đã giúp đỡ chuyện nhà Sơn đen hồi trước.
- Vậy anh về đây! – Anh Triết cố nán lại.
- Ừa, giờ em cũng chở Trân về nhà Nam, ngày mai anh đi chơi vui nhé! – Chị Diễm gật đầu.
- Rồi tí chú về bằng gì? – Anh Triết hỏi tôi.
- Chút em đi xe của Mai về sau cũng được! – Tôi cười gượng.
Bằng ánh mắt cảm thông, anh Triết vỗ vai tôi:
- Chúc chú may mắn, haizz…!
Trân cũng vậy, con bé nhìn tôi mà lay lay hai vai như cổ vũ tinh thần:
- Hông có gì đâu, có gì thì còn em, nha thầy!
- Ha ha, em tôi ghê qua! – Chị Diễm phá ra cười.
Tôi thì lúc này đã tắt cười mất rồi, chỉ biết đứng nhìn cho gia đình chú Ba rời đi, nhìn chị Diễm đạp xe tôi mà chở Trân về trước, cõi lòng bỗng chốc cảm thấy cô quạnh và đơn độc.
Tại sao tôi lại cảm thấy đơn độc? Bởi vì mười phút trước, khi tôi còn đang định nối đuôi mọi người mà cáo từ gia đình Tiểu Mai ra về thì nhạc mẫu đại nhân đã đề nghị:
- Trí Nam, con ở lại một chút nhé, cả nhà có chuyện muốn nói!
Và thế là giờ đây, tôi hồi hộp xốc lại cổ áo mà bước vào nhà, Tiểu Mai đóng cổng lại, nàng thì thầm an ủi:
- Bình tĩnh, anh!
Ở trong nhà, nhạc phụ tôi vừa hút xong một điếu thuốc, và nhạc mẫu cũng đã dọn dẹp nhà bếp xong xuôi:
- Vậy… bắt đầu nhỉ? – Nhạc phụ đại nhân hỏi.
- Ừa, hai đứa ngồi xuống đi! – Nhạc mẫu gật đầu nhẹ nói, đặt khay trà đào xuống bàn.
Căn nhà rộng rãi ấm cúng vừa nãy còn đầy ắp tiếng mọi người nói cười giờ bỗng chốc yên lặng hẳn đi, chỉ còn tiếng cây lá ngoài vườn xào xạc theo gió mà nhẹ đưa hương hoa sữa bay vào nhà. Nhưng hương thơm dịu nhẹ ấy bị hương thơm của trà đào theo làn khói bốc lên nghi ngút từ bốn chiếc tách nhỏ mà át đi....