20:37 - 14/08/2015
Chỉ mới vừa vụt qua trí óc cảnh tượng máu me, sống lưng Thiên Ly đã truyền lên trận buốt lạnh. Gom hết can đảm mới dám đẩy cửa bước vào.
Đảo mắt nhìn quanh căn nhà lạnh ngắt, Thiên Ly có chút tủi. Bố mẹ cô mở văn phòng dịch vụ hỗ trợ người Việt ngay tại trung tâm thành phố nên khá bận bịu. Nào là làm giấy tờ đưa người sang, nào là dịch thư từ tòa án, nào là gia hạn hộ chiếu, blah blah blah … Cực nhọc óc!
Rảnh rỗi, Thiên Ly cũng thường ghé qua văn phòng phụ bố mẹ dịch đôi thứ nhưng kể từ lúc có mấy anh chàng chưa vợ lảng vảng quanh, luôn cố tình bắt chuyện thì nơi đó đã thành cấm địa. Cô dị ứng hơi trai, lại thêm chứng bệnh quái dị là cứ ai vác mặt ra tán tỉnh Thiên Ly, kẻ đó sẽ bị cô liệt ngay vào diện … biến thái.
Chiến thuật cô áp dụng với những đối tượng này thường là bơ-triệt-để. Gặp không chào, hỏi không nói, gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời, hứng lên sẽ chặn luôn số máy … Ừ, xinh có hạn kiêu có thừa!
Mẹ Thiên Ly không hề thích con gái mình xử sự như thế. Mẹ bảo: “ Con không thích người ta thì làm bạn, có sao đâu? Tính nết gì vô lí quá thể! ”
Mỗi lần mẹ nghiêm mặt nhắc nhở, Thiên Ly vâng dạ rất ư là ngoan nhưng sau lưng mẹ, cô con gái bé bỏng sẽ lại chứng nào tật nấy. Đối với các anh, mặt Thiên Ly vẫn lạnh tanh đúng kiểu gái chảnh, có khi bệnh nặng còn gườm mắt lườm nguýt đầy thù hằn. Dở hơi phết!
Chap 14: The late night phone call.
< Cuộc gọi đêm khuya. >
Anh nói này, hình như anh bị sốt rồi. Chỗ em băng ấy, máu ra nhiều cực! Em đến đi được không?
---
Những ngày hè bên đây rất kỳ diệu. Gần 8 giờ tối, tắt nắng nhưng trời vẫn trong trẻo như mới sớm mai. Một ngày dài.
Rời bàn học, Thiên Ly nhảy phóc lên giường, thoải mái nằm duỗi chân duỗi tay sau mấy tiếng đồng hồ cắm cúi học bài. Vừa tách mình khỏi sách vở, cô đã nghĩ ngay tới Pink và dáng vẻ ưu tư của anh dạo gần đây. Rõ ràng tâm trạng anh đang rất tồi tệ nhưng lại chẳng chịu hé môi. Tâm tư anh là khối cảm xúc rối rắm, khó nắm bắt, khó thấu hiểu. Người khác nhìn vào sẽ chỉ thấy mịt mờ.
Pink sống nội tâm và cực lười chia sẻ. Tất thảy anh đều giữ rịt trong lòng rồi âm thầm tự gặm nhấm. Anh thích chôn sâu dòng suy nghĩ hơn là tỉ tê chúng với người khác. Có lẽ anh đang cho rằng chẳng ai có thể đồng cảm, hoặc tệ hơn là anh cóc cần.
Chỉ còn mấy hôm nữa, Pink sẽ chính thức lên Ostrava làm việc. Dù anh đã hứa sẽ sắp xếp về thăm Thiên Ly thường xuyên nhưng cô vẫn chưa thôi rầu rĩ. Một ngày sắp tàn, lòng cô lại thêm héo hon như cây con vật vờ dưới nắng gắt. Cô lo nghĩ đủ thứ, và nhất là sợ người khác bắt nạt Pink của cô.
Xã hội này vô lí lắm! Chỉ cần một chút khác biệt, bạn sẽ bị cả cộng đồng cười cợt. Nào có thể như thế! Họ lấy đâu ra quyền phán xét người khác khi họ không sống đời người ta?
***
Di động kê dưới gối chợt rung liên hồi, vực ngay Thiên Ly dậy khỏi giấc ngủ mơ màng. Mi mắt nặng trĩu, không chịu mở hẳn ra mà chỉ he hé, đủ để cô thấy lờ mờ cái tên đáng ghét đang nhấp nhấy trên màn hình. Cô ấn nút nghe, giọng ngái ngủ pha trộn chút cáu bẳn:
- Chuyện gì vậy?
- Đang ngủ hả?
- Bị đánh thức rồi!
Đầu dây bên kia chợt truyền tới một tiếng cười rất khẽ, theo sau là chất giọng nam ấm và khàn:
- Anh nói này, hình như anh bị sốt rồi. Chỗ em băng ấy, máu ra nhiều cực! Em đến đi được không?
Thiên Ly tỉnh hẳn ngủ, sửng sốt tung chăn bật dậy:
- Anh gọi bệnh viện ngay đi!
- Không cần. Em tới được rồi!
- Em biết gì mà tới. Lỡ anh có chuyện thì sao?
Đột ngột vang liền mấy tiếng tút ngay sau đó. Thiên Ly ngẩn người nhìn chằm chặp chiếc di động trong tay, ai kia đã vừa tắt rụp máy.
***
Tiết kiểm tra toán trôi đi trong sự dở khóc dở cười. Thiên Ly bị thầy phạt lên bảng giải một phép tính dài dằng dặc còn những kẻ nhìn bài phải xơi ngay con 5.
Đám đầu đất!
Mới chỉ 10 phút ngắn ngủi, Thiên Ly đã diệt gọn đề kiểm tra nhưng giả bộ cắn bút nghĩ ngợi, hí hoáy ghi chép như vẫn đang bận rộn. Tất tần tật bài giải của từng câu, chi tiết thế nào, rõ ràng ra sao, cô bê hết vào tờ giấy riêng cho chúng bạn tiện nhòm ngó. Cẩn thận hơn, cô còn gạch be bét vài dòng để đánhthầy đó chỉ là giấy nháp. Nhưng … lũ bạn hâm hấp lại chép y xì phần ngụy trang đó vào, cũng gạch nhoe nhoét như đúng rồi. Điên hơn là có kẻ còn nhìn nhầm, đáp án này xọ đề bài kia …
Lúc chấm bài, thầy Pavel chau mày vài cái rồi ôm trán cười sặc sụa. Đã thế đám ngốc kia còn hùa theo, ngoác miệng cười rõ tươi …
- Cậu không học thể dục à Lilly?
Trong phòng thay đồ, một vài người lên tiếng hỏi Thiên Ly khi thấy cô nàng ngồi im một góc với bộ dạng đăm chiêu, tay không ngừng xoay xoay vật thể màu đen bóng. Thi thoảng liếc mắt như đang đợi tin nhắn.
- Nay tớ mệt!
Thiên Ly liếc nhanh qua những cô bạn tóc vàng đang cởi bỏ quần áo, chuẩn bị thay sang đồ thể dục. Họ trừng mắt quát lên khi có tiếng đập cửa ầm ầm của lũ con trai phía bên ngoài. Bọn giặc ấy hẳn đã thay đồ xong xuôi và đang hớn hở làm mấy trò khỉ.
- Này thì chui ra đi này!
Lớp trưởng Lucie nghiến răng, nhấc chân đạp mạnh lên những ngón tay đang bò trườn qua khe cửa. Tức thì, tiếng rống thảm thiết của tên con trai lọt thẳng vào tai tất cả những người đang ở đây. Trong đó, có thầy Filip.
- Thay vì chọc phá bạn nữ, mấy đứa đi lấy bóng về nhanh. Bóng rổ!
- Mình sẽ chơi bóng rổ à thầy!
- Gần như thế!
- Thế là thế nào hả thầy?
- Đi ngay! Tôi đá mông các cậu hết bây giờ!
Phòng thay đồ nữ dậy lên những tiếng cười nhỏ khi cuộcđối thoại của thầy trò nhà kia vừa dứt. Riêng Thiên Ly mặt nhăn nhăn, môi bĩu bĩu. Mối thù 5 điểm công dân hôm bữa, còn sâu và sắc lắm. Mới nghe qua giọng thầy Filip thôi, cô đã thấy ghét kinh khủng. Nét mặt tự động tối lại.
- Lilly, thay xong đồ chưa? Ra đây thầy gặp lát!
- Dạ em chưa!
Thiên Ly thản nhiên ngồi vắt chân trong những ánh nhìn kỳ lạ xung quanh. Thù dai, có gì sai?
Chap 15: Brown hair demon girl.
< Yêu nữ tóc nâu. >
" Cái anh Jay đó dáng dấp ngon lành ghê. Lên giường vật nhau thích phải biết! - Veronika cười hi hi như bé nai tơ, thơ ngây có hạn, man rợ có thừa. "
---
Trường Thiên Ly nằm sát ngay Công Viên Rừng, rất tiện cho việc thầy cô giáo dẫn trò dạo chơi vào những tiết học dư dả thời gian. Đặc biệt là các nhóc lớp bé, cực thích được tung tăng giữa mảnh thiên nhiên sống động. Đông sang thì tha hồ nghịch đống tuyết trắng xóa, hè về lại có dịp hóng gió đã đời với muôn vàn tán lá thẫm xanh.
Sở dĩ gọi đó là Công Viên Rừng bởi lẫn trong cây cỏ, còn có vô số thứ hay ho. Dọc hai bên đường nhựa trải dài tận tít bên kia bìa rừng, những chiếc ghế gỗ kê lưa thưa. Dưới chân ghế, đám hoa cỏ bé tý vươn mình bấu víu, trông bướng bỉnh vô cùng.
Xích đu gồm lớp nệm mang hình thù chiếc nôi được nối liền với hai sợi dây sắt quấn chặt trụ gỗ, vô tư rung rinh theo giọ́ Ngựa gỗ toàn thân bóng nhẵn, nghênh ngang đạp lên thảm lá khô, tai vểnh đuôi cụp chờ người cưỡi. Bập bênh lẳng lặng nằm yên, bất lực đợi bọn trẻ phân cao thấp …
Thiên Ly nằm ngả đầu trên cầu trượt nhựa, tay bụm mắt che đi những sợi nắng gắt, miệng mâm mâm một ngọn cỏ mới ngắt bừa về. Phía khoảng đất trống bên cạnh, áo khoác gió của cô nàng trải rộng, đựng hơn chục chiếc di động do đám bạn gửi lại. Hẳn là họ đang theo giáo viên thể dục chạy bộ trên làn đường trải đầy lá khô và gỗ vụn.
- Lilly, nãy thầy Filip hỏi gì cậu đó?
Giật mình mở mắt. Thiên Ly đối ngay với khuôn mặt phóng to của Veronika. Vừa mới đây thôi, cô nàng còn ngồi vắt vẻo trên đỉnh chiếc cầu trượt khác, giờ đã bò sang dí mặt sát Thiên Ly. Hết hồn!
- Không có gì. Thầy chỉ nói, muốn gỡ điểm 5 hôm bữa thì nộp thầy bài luận.
- Ồ, tốt quá nhỉ! Thomas cũng thế à?
- Hẳn rồi!
Thiên Ly nhích người, thu lại máy MP3 bỏ vào túi, chừa chỗ kế bên cho cô bạn nằm cùng dù khá ngại. Veronika rất thích huyên thuyên những chuyện liên quan đến “ chữ S ” và thường thoải mái đề cập tới mấy thứ trần trụi như phim nóng, tạp chí người lớn… Thiên Ly chính thức khiếp luôn Veronika kể từ lần nàng ta hồn nhiên nhận xét “ Eo ơi, ngực cậu bé quá Lilly! ”.
- Cái anh Jay đó dáng dấp ngon lành ghê. Lên giường vật nhau thích phải biết! - Veronika cười hi hi như bé nai tơ, thơ ngây có hạn, man rợ có thừa.
Cơn choáng váng bỗng đổ ụp khiến Thiên Ly khiếp vía. Da sởn lạnh, tim chết đứng. Sợ còn hơn lúc xem phim kinh dị tới đoạn tên sát nhân dùng rìu bổ đôi đầu con mồi. Tách người khỏi yêu nữ đen tối một chút, Thiên Ly đưa tay che ngang mắt lảng tránh. Hãi thật!
- Cậu có số điện thoại Jay không? Tớ muốn thử! - Veronika lại hi hi cười.
- Tớ không có!
Tự miệng Thiên Ly bật ra lời nói dối trước khi não bộ kịp chỉ huy.Rồi khi thiếp đi giữa hương cây cỏ thơm lành và những ngọn gió hiu hiu, cô nhóc vẫn chưa xác định nổi lý do mình đáp vậy. Vì không muốn Veronika lọt vào tay kẻ săn gái lão luyện hay ngược lại, sợ Jay bị kẻ hám trai lâu năm thịt mất?
Thôi, khỏi tốn công vặn óc băn khoăn. Tóm lại là đằng nào nàng cũng chả ưng nên mới liếm môi ra lời lừa gạt nhanh như chớp thế kia.
***
Sân bóng rộng rãi nằm giữa lòng Công Viên Rừng vang đầy những âm thanh mạnh mẽ. Tiếng mũi giày phanh kít trên sàn cùng tiếng dập bóng chan chát hòa thẳng vào nắng. Mỗi lần vật thể màu cam chui tọt qua lưới, những cái đập tay ăn mừng lại ngạo nghễ phát ra.
Bỗng … bóng rớt bịch, lăn một đường dài trên sân trong giây phút lơ đãng của tất cả. Mọi sự chú ý đều đã đổ dồn về phía cô bé tóc đen vừa cuống cuồng lao vào sân.
Theo sát bộ dạng hớt hơ hớt hải ấy là cô nàng tóc nâu đang cố vươn tay, đòi túm áo người trước. Dáng vẻ gian manh hệt mụ phù thủy trong cổ tích, chuyên cưỡi chỗi truy lùng những bé ngoan.
Cuộc rượt đuổi khó hiểu chỉ chấm dứt khi thầy Filip huýt còi vang sân. Thầy khoát tay ra hiệu cho lớp tiếp tục chuyền bóng rồi lôi hai cô nhóc ra góc riêng, vứt lại sau những ánh mắt hiếu kỳ.
- Nào hai quý cô, giải thích chút chứ?
Mắt đen liếc mắt nâu, làn da ửng hồng đầy ngượng nghịu . Mắt nâu ngó mắt đen, che miệng khì khì. Chẳng mắt nào chịu hứng tia nhìn nghiêm nghị từ … đôi mắt hình viên đạn.
- Veronika! Em nói trước đi! - Thầy Filip chọn đối tượng dễ cạy miệng hơn. Cuốn sổ lớp trong tay tỏa ra thứ sức ép đáng gờm.
Veronika gạt vội những lọn tóc quăn bướng bỉnh đậu trươác trán, ưm a vài từ lí nhí nơi cổ họng nhưng rốt cuộc là chẳng chịu trình bày gì sất. Thái độ bất hợp tác này cũng được Thiên Ly bộc lộ rõ qua cái mím chặt lỳ lợm từ cánh môi xinh xinh. Những ngón tay bé xíu nửa vặn vẹo nửa đan lồng vào nhau. Bối rối.
- Không ai chịu nói chứ gì? - Thầy Filip nghiêm mặt, tay bấm sẵn đầu bút.
- Thì là như này thầy này, hồi nãy em … - Đang kể dở, Veronika chợt tắt tiếng. Cái nhéo lưng đau điếng đã buộc cô nàng phải nuốt gọn vào bụng phần chuyện dang dở còn lại. Ngón trỏ búng sang người bạn nhỏ, tỏ ý nhượng lại quyền ngôn luận.
Thiên Ly tặng lại nàng chiếc lườm nhọn hoắt.
- Chuyện tế nhị con gái, khó nói lắm thầy! Em hy vọng thầy không truy tố lý do, cứ ghi hai đứa em gây mất trật tự trong tiết học được không ạ? - Thiên Ly moi hết can đảm mới nói được trôi chảy nhưng giọng vẫn run, những đầu ngón chân đã co rúm trong căng thẳng. Cô thương lượng với thầy bỏ qua khâu tìm hiểu nguyên do thì chả khác nào thỏ con nhắn sói đừng ăn thịt nó. Rủi ro chất chồng!...