11:41 - 15/08/2015
Nếu như anh biết cô là loại người chỉ có thù hận, chỉ biết dùng thủ đoạn để thỏa mãn lòng thù hận ích kỷ của mình, ngay cả trinh tiết cũng sẵn sàng đánh đổi. Liệu anh vẫn sẽ vì cô mà gây chiến tranh lạnh với cha của mình chứ?
Đối diện với lựa chọn nói thật tất cả cho anh biết để anh đau khổ suốt đời, hay giả vờ đóng vai một người phụ bạc, ruồng bỏ anh nhưng sẽ giúp nỗi đau của anh nhanh chóng phai nhạt. Vậy thì cô thà cả cuộc đời cũng không muốn anh biết sự thật này!!!
Vì vậy, chỉ có thể chọn cách trốn tránh! Thế nhưng, anh vẫn không bỏ cuộc, kiên trì đuổi theo cô tới tận Việt Nam sao?
Nhìn thấy đôi mắt buồn vô thức cụp xuống, hàng mi dài cong vút che mất đi luồng ánh sáng long lanh trên gương mặt Phương Nhã, Nhã Trúc chợt nhận ra, có thể cô có điều khó nói:
“Thôi vậy, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng... cô cũng biết tính giám đốc rồi, anh ấy rất cố chấp, không tìm được cô thì sẽ không quay về Mỹ đâu! Tình hình giữa hai cha con họ đã căng thẳng lắm rồi. Tôi nghĩ, cô nên nói một lời với anh ấy thì tốt hơn!”
Tim cô đập nhanh hơn, không hiểu là do lời nói của Nhã Trúc hay là tiếng còi xe ồn ào ngoài đường phố. Môi bất giác mím chặt, một hồi sau mới lên tiếng:
“Được! Nếu anh ấy muốn gặp, tôi sẽ cho anh ấy toại nguyện!”
Đôi tay thoáng cử động, chợt cô nhận ra sự trống trải đến kỳ lạ trên tay mình, ngơ ngác vài giây rồi đột nhiên kêu lên:
“Chết rồi, điện thoại!”
Cô cúi đầu xuống đất, loay hoay tìm kiếm điện thoại của mình nằm đâu đó trên bãi cỏ, Nhã Trúc cũng tìm phụ cô, liếc mắt nhìn về phía gốc cây bên cạnh, tiến đến gần rồi đột nhiên reo lên:
“Jessica, điện thoại ở đây!”
“Phương Nhã, có phải cô không? Alo! Alo! Phương Nhã, là cô phải không? Trả lời đi!!!!”
Nhã Trúc vừa cầm điện thoại lên, thì đã nghe giọng nói gay gắt từ trong điện thoại phát ra. Âm thanh loa tốt đến mức cô cách xa cả vài ba bước cũng có thể nghe rõ mồn một. Giọng nói đó, dù có làm ma cô cũng nhận ra được... là Cẩm Tú!
Kinh ngạc ngoái đầu lại, cô phát hiện ra Nhã Trúc trợn to mắt nhìn cô, rồi lại nhìn điện thoại cầm trên tay, tỏ vẻ ngạc nhiên tột độ. Lúc này cô mặc kệ, không còn tâm trí mà nhìn cô thư ký kia thêm giây phút nào nữa, bèn hốt hoảng chộp lấy chiếc điện thoại rồi nhìn vào màn hình.
Cuộc gọi kéo dài được mười phút. Và số di động hiển thị trên màn hình... là số của Quốc Thịnh!
Không phải chứ? Cô nhớ mình vẫn chưa gọi cho anh, tại sao lại có chuyện này, còn để Cẩm Tú bắt máy nữa!
“Phương Nhã!!! Mau trả lời đi, cô dám thay đổi gương mặt, còn đổi cả tên. Rốt cuộc cô muốn gì, bỏ đi mất biệt hai năm trời rồi bây giờ lại trở về. Cô muốn dụ dỗ anh ấy bằng khuôn mặt đẹp đẽ đó sao??? Mau trả lời đi, trả lời đi. Alo!!!”
Giọng nói cay nghiệt lại phát ra từ chiếc điện thoại khiến cô như chết sững. Bàn tay đầy mồ hôi, cô đừng ì ra đó mãi mà không thể suy nghĩ được gì nữa.
Bàn tay cứng đơ một hồi, rồi lập tức dập máy!
**********
Trong khi đó, tại ngôi nhà của Quốc Thịnh...
Cẩm Tú nghiến răng trèo trẹo, sắc mặt đã trở nên tím bầm vì giận dữ. Cô ta dám cúp máy? Đã có gan gọi điện cho Quốc Thịnh? Có gan xuất hiện trước mặt cô và anh với một gương mặt khác, hơn thế nữa còn giữ yên cuộc gọi trong mười phút mà không nói lời nào. Đối với Cẩm Tú mà nói, hành động này chẳng khác gì đang khiêu khích, như nói rằng cô không xứng đáng lọt tầm mắt của cô ta?
Nhìn những dòng chữ trên điện thoại báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, và cái tên mà cô đã dần lãng quên hai năm qua... Phương Nhã, cô thật sự sốc đến mức muốn giết người.
Từ lúc cuộc gọi giao kèo giữa cô và cái tên tiếp tay trong trại cai nghiện kia kết thúc, thì đột ngột điện thoại của Quốc Thịnh reo vang. Cô vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh nên mới nhanh chóng bắt máy. Nhưng vừa mới cầm điện thoại lên thì đã chết đứng khi nhìn thấy màn hình hiển thị cái tên quen thuộc – Phương Nhã!!!
Cô gần như phát điên, hơi thở trở nên dồn dập, tựa vào thành giường, mắt ngây dại nhìn người con trai đang mê man trong giấc ngủ không hay biết gì, chỉ hận nỗi không thể tận tay bóp chết anh, vực anh dậy hỏi cho ra lẽ. Phương Nhã tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong điện thoại của anh thế nào? Tại sao cô ta lại gọi cho anh? Hai người đã gặp nhau lúc nào??? Tại sao anh lại có nhiều chuyện phải giấu giếm cô như thế????
Hơn thế nữa, cô hận không thể phá nát chiếc điện thoại cảm ứng đang cầm trên tay, đập tan thành từng mảnh nhỏ và vứt vào sọt rác!
Nhưng, cô cần phải biết người con gái này rốt cuộc muốn gì? Thế là đành phải bắt máy trong cơn tức giận bị đè nén!
Cô nghĩ không còn thứ gì có thể gây bất ngờ bằng chuyện màn hình điện thoại của anh lại hiển thị tên “Phương Nhã”. Nhưng cô đã lầm, giây phút bắt máy điện thoại thì đã phải ngạc nhiên hơn thế nữa.
Câu đầu tiên cô nghe được, lại chính là giọng của một cô gái lạ kêu tên “Jessica!” cùng với những tạp âm theo sau đó.
Khi đó bên đầu dây kia đột nhiên tĩnh lặng, cô vẫn không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ theo dõi từng động tĩnh. Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như cả một thế kỷ, cô nín thở nghe thấy một cô gái gọi tên Jessica lần thứ hai.
“Jessica, điện thoại cô ở đây!!!”
Quả thật cô không nghe lầm, thật sự là Jessica – người gọi là đối tác của anh bên Hàn Quốc. Cô gái mà cô gặp ở sân bay!!!
Rõ ràng tên cô ta là Jessica, vậy mà lại hiển thị trong điện thoại của Quốc Thịnh bằng cái tên “Phương Nhã”.
Như một tia điện xẹt, trong mắt Cẩm Tú ẩn hiện một tia sáng chớp tắt nhanh chóng, lần lượt ghép những chi tiết vụn vặt quanh quẩn trong đầu. Cảnh tượng Quốc Thịnh vùng khỏi bàn tay cô mà chạy theo Jessica ở sân bay. Ngay cả trong cuộc gặp gỡ Hữu Nghĩa ở trại cai nghiện anh cũng dắt một cô gái xinh đẹp đi theo, cô ta rất đau khổ vì cái chết của Hữu Nghĩa. Những điều đó như thành những xâu chuỗi, tập hợp lại với nhau tạo ra một sự khẳng định duy nhất. Phương Nhã chính là Jessica!
Suy nghĩ vụt qua rất nhanh, ngay cả lời nói cũng nhanh chóng buột ra khỏi miệng, cô quên mất mình đang ở kế giường của Quốc Thịnh. Nhưng đáng căm hận thay, cô ta lại không xem lời nói của cô ra gì. Hiên ngang để cuộc gọi tiếp tục trong 10’ mà không nói một câu nào, cuối cùng lại cúp máy???
Rốt cuộc, cô vẫn không hiểu lý do tại sao một người mất tích hai năm trời, nay lại đột ngột quay về với cái tên giả và khuôn mặt đã được thay đổi?
Mắt lại liếc nhìn Quốc Thịnh đang nằm mê man trên giường, khuôn mặt đỏ như gấc vì bị sốt cao, vầng trán vô thức nhăn lại hệt như đã gặp ác mộng trong giấc mơ, bất giác cô không nén được cơn giận, không nghĩ ngợi gì nữa mà bước thật nhanh ra ngoài, trên tay còn giữ khư khư chiếc điện thoại của anh.
“Phương Nhã! Cô đã quay về, thì đừng trách tôi độc ác!”
Chương 16: Truy bắt
Khi thời gian qua đi, ai cũng ngậm ngùi cho rằng thời học sinh là thời khắc đáng nhớ nhất, ý nghĩa nhất. Nhưng không ai biết rằng, trong hàng vạn học sinh đó, đã không ít người mang nhiều nỗi đau vượt quá giới hạn chịu đựng của tuổi mới lớn. Đến mức chỉ cần một chút ký ức nhỏ cũng đủ gợi lên cho họ những khoảnh khắc đau thương ngày đó...
Tiết trời Sài Gòn hôm nay đột nhiên dịu lạ, không một tí ánh nắng gay gắt thường ngày của mùa hè. Đứng dưới bãi cỏ xanh mượt, Phương Nhã lặng người cầm chiếc điện thoại, chằm chằm nhìn vào những dòng tin nhắn ngắn gọn của Quốc Thịnh:
“Quán café Tino Garden 10 giờ, anh đợi em!”
Cô đếm thời gian trôi qua đúng năm phút!
Kể từ khi cô cúp mắt năm phút sau, khi cô còn chưa hoàn hồn vì những lời nói của Cẩm Tú thì điện thoại báo hiệu tin nhắn lại rung lên. Lần này, là tin nhắn hẹn gặp mặt! Một cuộc hẹn bất ngờ!
Cẩm Tú chỉ nói vỏn vẹn hai câu, thế nhưng không cần nhìn cô cũng hình dung được vẻ mặt giận dữ của cô ta lúc đó. Phát hiện được cô rồi, cô ta nhất định sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này như thế. Chỉ năm phút, mà Quốc Thịnh lại có tâm trạng nhắn tin hẹn cô gặp mặt. Thật quá nực cười!
Tin nhắn này, ngoại trừ của Cẩm Tú ra còn ai vào đây nữa.
Có lẽ cô ta đã quên rằng chính ngày xưa cô ta đã từng hẹn cô tới địa điểm đó để phá hủy khuôn mặt của cô. Thay đổi toàn bộ cuộc đời Phương Nhã này!
Nhã Trúc đứng bên cạnh trừng mắt nhìn cô từ nãy đến giờ, miệng còn há ra chưa kịp khép lại, kinh ngạc đến mức không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu, mắt nhìn vào tên người gửi tin nhắn, buột miệng thốt lên:
“Quốc Thịnh là ai vậy?”
Phương Nhã giật thót mình, lập tức xoay đầu lại. Ánh mắt chợt trở nên lúng túng, tay gấp lại điện thoại bỏ vào túi, e dè nhìn Nhã Trúc nói:
“Là bạn!” – Cô nhanh chóng đáp, thế nhưng giọng đã có phần khác lạ, đôi mắt tha thiết khẩn cầu – “Nhã Trúc! Tôi mong cô đừng nói gì về chuyện ngày hôm nay cho Kevin biết! Tôi xin cô đấy!”
Nhìn Phương Nhã qua cặp kính, cô bỗng cảm thấy cô gái trước mặt mình không hề giống với thường ngày. Trong đầu ngổn ngang biết bao nhiêu thắc mắc, Nhã Trúc rất muốn hỏi cô gái trong điện thoại ban nãy là ai, người con trai tên Quốc Thịnh này nữa, cả cái tên Phương Nhã mà cô ta nhắc đến??? Hơn thế nữa, Jessica tại sao lại trốn tránh Kevin bằng vẻ mặt đau khổ bi thương như thế? Thế nhưng những câu hỏi đó chỉ có thể tự hỏi lấy mình, trực giác của cô cho biết không thế nào hỏi được, hay chính xác hơn là có hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời.
“Tôi biết rồi!” – Nhã Trúc có vẻ do dự một lát, sau đó liền chìa tay ra trước mặt – “Đưa số điện thoại của cô, phải giữ liên lạc chứ. Không thể để cô mất tích như thế nữa!”
Một cơn gió mạnh xộc vào người, thổi bay những lọn tóc của Phương Nhã. Cô vén mái tóc dài của mình, bật cười nhạt nhẽo:
“Tôi sẽ trực tiếp tìm gặp anh ấy, nhưng không phải hôm nay. Cô về công ty đi, và đừng nói gì về chuyện ngày hôm nay là được!” – Mắt Phương Nhã thoáng buồn – “Tự tôi sẽ nói với anh ấy!”
Phải, dù sao lần này cô trở về, chẳng phải là để khôi phục lại thân phận, trở lại là Phương Nhã hay sao? Bị phát hiện cũng tốt, cô cũng đâu phải có ý định trốn tránh! Cẩm Tú muốn gặp cô, vậy thì sẽ cho cô ta toại nguyện. Cô thật muốn xem, hai năm qua con người nham hiểm đó đã thay đổi thế nào như lời Quốc Thịnh nói.
Nhưng có một điều cô dường như không thể biết được, quán café Tino Garden lại chính là một trong những địa bàn cư trú của Một Mắt!
**********
Nửa tiếng sau... Phương Nhã đã đứng trước cửa quán café sang trọng quen thuộc, mắt nhìn chằm chằm vào bảng hiệu Tino Garden, mắt nheo lại, cố kiềm cảm xúc dâng trào. Nơi đây, đã từng diễn ra một khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời của cô, mãi không bao giờ quên được.
Bậc thềm tam cấp được trang trí tao nhã với những khung cảnh xung quanh bắt mắt, tiếng róc rách từ những bậc đá chen ngang dòng nước chảy ở giữa trung tâm giếng trời, không khỏi khiến cô nhớ lại ngày đó hai năm về trước...
Dưới vòm trời bát ngát, trước mặt là những làn sương óng ánh phủ đầy trên những mảng trời xanh len lỏi trong quán, có một nam và hai nữ đứng chực chờ ngoài bậc thang, giọng vui tươi cười đùa giòn tan của ba cô cậu học sinh vang vọng quanh không khí quán café. Trong đó có một cô gái xinh đẹp cứ mãi liến thoắng, tíu tít nói với hai người bạn đi bên cạnh, một cô gái xinh đẹp không kém nhưng lại có vẻ e dè nhút nhát, còn cậu học sinh trông rất ưa nhìn, nhưng lại tỏ vẻ bất cần đời, thọc hai tay vào túi quần lạnh lùng ngước vào bên trong....