11:41 - 15/08/2015
Đôi mắt anh nhân viên mở thật to nhìn vị giám đốc trước mặt, bất ngờ vì không nghĩ rằng anh lại có thể nói rành mạch từng yếu tố bên ngoài của cô gái đó đến vậy, hơn thế nữa đôi mắt lạnh lùng kia có phải đang có ý cười? Thế nhưng, suy nghĩ ấy chỉ có thể nuốt vào trong lòng, đầu gật gù đáp:
“Dạ đúng! Chính là cô ấy!”
Kevin bỗng thấy lòng vui vẻ trở lại, ngữ điệu cũng có chút tươi tỉnh hơn nhiều, mắt sáng bừng nhìn nhân viên của mình, môi nở một nụ cười hài lòng:
“Tốt! Anh làm tốt lắm! Cứ tiếp tục làm việc! Cực khổ rồi!”
Vừa nói anh vừa vỗ lên vai chàng nhân viên trước mặt, rồi cất bước đi về phía thang máy, để lại sau lưng cái nhìn thảng thốt của mọi nhân viên trong khách sạn, lần lượt rất nhiều người bao vây xung quanh anh nhân viên kia, trầm trồ đầy ngạc nhiên:
“Giám đốc hôm nay sao thế nhỉ? May cho anh rồi, tâm tình hôm nay ngài có vẻ tốt lắm, nên tạm thời không đuổi việc anh nữa!”
“Dường như nghe anh nói đến cô gái trao áo khoác hôm qua, thì liền sắc mặt tươi tỉnh hẳn ngay!”
“Cô ấy là ai thế nhỉ? Có phải người yêu giám đốc không?”
“Theo như kinh nghiệm tình trường của tôi, sắc mặt giám đốc có vẻ xuân lắm! Không phải vì tình yêu thì còn nguyên nhân nào nữa???”
Tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc ngày càng lớn hơn, vang xa đến tận mang tai của Kevin. Nghe được những câu nói mất đầu mất đuôi của những người nhiều chuyện, anh đứng khựng lại, nghiêm mặt nhìn về đám nhân viên đứng tụ lại một chỗ kia, phóng một tia nhìn đầy sát khí của mình về phía họ, rồi nhanh chóng tiếng ồn im bặt, đám đông cũng tản ra thưa dần…
**********
Cả ngày hôm đó, ai nấy trong công ty đều nhìn rõ vẻ mặt sốt ruột nôn nóng của anh, dù mắt có mờ đến đâu cũng không thể không nhận ra rằng vị giám đốc của họ thật sự không còn tâm trí cho công việc nữa. Tuy rằng sự nôn nóng đó được che giấu bởi vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm… nhưng thần thái đã trở nên dịu dàng đi nhiều, mà cả bản thân anh cũng không hề hay biết.
Buổi họp trôi qua chóng vánh và chán ngắt, Kevin lập tức phóng xe như bay trở về nhà. Trong lòng không giấu được niềm hân hoan vui sướng. Bản thân anh hiểu rõ, chỉ với một cử chỉ lo lắng sợ rằng anh lạnh, mà cất công đem áo khoác đến tận khách sạn cho anh, điều này chứng tỏ trong lòng cô anh chiếm giữ một ví trí quan trọng!!!! Chỉ cần vậy thôi, tim anh đã vui sướng đến muốn hét lên rồi.
Chợt anh thẫn thờ nhớ lại những lo lắng và suy ngẫm của mình ngày hôm qua quả thật hơi thừa thãi. Chỉ cần cô giữ cho anh một vị trí nhỏ nhoi trong lòng, thì tuyệt nhiên anh sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù cô ở đâu, cô là ai cũng đâu có quan trọng. Chẳng phải tình yêu của anh luôn chỉ có một thôi sao!?
Nghĩ đến đây, Kevin càng nôn nóng muốn nhanh chóng về nhà gặp cô ngay bây giờ, trong vô thức liền đạp ga tăng tốc độ, băng ngang qua hai đường giao lộ rộng lớn, quẹo cua qua con đường khúc khủy, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm …
Đến khúc quẹo, bất chợt một cậu bé lao nhanh ra đường, bên cạnh là trái bóng đang lăn lông lốc dưới mặt đất, khiến Kevin quẹo tay lái, chân phanh gấp nhưng không kịp, cả chiếc xe chao đảo, tông vào cây cột điện bên đường. Khi đó, một phần đầu xe đã bị móp méo, bên kia đường là cậu bé khoảng chừng 7,8 tuổi đang hoảng hồn ôm lấy trái bóng, sắc mặt tái mét nhìn cảnh tượng trước mắt.
Và lúc đó, trước mắt Kevin cũng chỉ còn là một màn đêm u tối, anh dần ngất lịm đi…
*********
“Xoảng!”
Chiếc ly trong suốt bằng thủy tinh tuột khỏi tay Phương Nhã, rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô hoảng hồn nhìn những mảnh vỡ li ti dưới chân mình, rồi cúi người xuống nhặt lấy, miệng than khổ:
“Trời ơi, sao mình hậu đậu thế này???”
“Ấy, chị Jessica! Để đó em làm cho! Coi chừng đứt tay đó!”
Thảo Nhi bộp chộp kéo tay cô đứng dậy, rồi khom người xuống nhặt lấy những mảnh vở:
“Không sao, không sao! Chỉ là cái ly thôi mà! Chị ra ngoài đi để em dọn!”
“Em đứng lên đi, để chị dọn cho!”
“Chị không phải tiểu thư đài cát gì, nên chuyện nhỏ nhặt thế này chị làm được!”
“Không được!” - Thảo Nhi thấy cô nhặt lấy những mảnh vở một cách nhiệt tình thì liền trừng mắt, quay đầu ra sau, mắt đảo một vòng rồi mới thở phào nói tiếp – “Lỡ chị đứt tay rồi thì thế nào? Giám đốc sẽ giết em mất!”
Vừa nói cô bé vừa đưa tay lên cổ ra dấu hiệu “cứa cổ” khiến cô bật cười, tay vẫn tiếp tục làm nốt công việc còn đang dang dở:
“Con bé này! Chị đâu vô dụng tới mức đó. Ngay cả cái ly cũng không dọn dẹp được, có phải quá tệ rồi không?”
Thảo Nhi trơ mắt ngồi nhìn Phương Nhã bỏ những mảnh vở vào thùng, môi hé mở tính nói thêm điều gì thì đột ngột chiếc điện thoại bàn vang lên.
Cô bé vội vã chạy đến bên chiếc bàn điện thoại, nhanh chóng bắt máy:
“Alo!”
“Xin hỏi, có phải đây là nhà của ngài Kevin Nguyễn, giám đốc khách sạn Red phải không ạ?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạ của một cô gái, chân mày khẽ cong lại nhưng vẫn đáp:
“Dạ phải, cho hỏi cô là…”
“…”
Phương Nhã từ bên trong bếp chạy ra, không rõ cô bé đã nghe được gì sau câu nói đó, chỉ thấy được sống lưng Thảo Nhi đã cứng đờ, sắc mặt tái mét buông ngay điện thoại xuống, tay chân run rẩy, miệng lắp bắp nói:
“Chị… chị Jessica! Giám… giám… giám đốc…”
Nghe nhắc đến Kevin, đôi mắt cô chợt bừng sáng, bất giác lòng cảm thấy hoang mang tột độ, thấy cô bé lắp bắp không nên lời, bèn nôn nóng thúc giục:
“Kevin làm sao? Em nói rõ ràng ra xem nào?”
“Vừa… vừa nãy… cô y tá bệnh viện nói, giám đốc bị tai nạn ở ngoài đường, giờ đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện…”
Trong khoảnh khắc, đất trời như sụp đổ, hai tai phút chốc ù đi, cô yếu ớt dùng hết sức lực lao đến bên Thảo Nhi, nắm chặt lấy vai cô bé, hét lên đầy kích động:
“Đi, mau lên! Mau đến bệnh viện!!!”
Chương 9: Thổ lộ
“Rầm”
Tiếng đập bàn thật lớn phát ra từ quầy lễ tân, đôi mắt in hằn những tia đỏ lòm của Phương Nhã khiến những cô y tá bất giác rùng mình. Cô run rẩy, khó khăn lắm mới thốt nên một câu yếu ớt:
“Kevin Nguyễn ở phòng nào?”
Ngay lập tức cô y tá gần đó tra ngay phòng của Kevin, rồi đáp nhanh như cái máy:
“Dạ! Ở phòng vip A503, tầng…”
Chưa kịp dứt lời, bóng dáng Phương Nhã và cô bé nhỏ nhắn đứng bên cạnh đã nhanh chóng khuất nhanh sau dãy hành lang bệnh viện, để lại cái nhìn đầy ngơ ngác của cô y tá, chữ cuối cùng của câu “ tầng 12″ nhanh chóng bị nuốt mất.
“Chết tiệt! Sao không có thang máy nào hoạt động hết vậy???”
Cô sốt ruột bấm liên tục những nút thang máy xung quanh, nhưng không một thang máy nào chịu dừng lại ở tầng trệt. Thậm chí có một số thang máy hiện đang đứng yên ở tần mười mấy khiến cô nôn nóng không chịu được, con tim như muốn rớt ra ngoài vì sợ hãi. Liếc mắt nhìn bên cạnh, cô nhanh chóng lao đến bên cầu thang bộ, leo lên lầu bằng tốc độ nhanh hết sức có thể.
Đi được đến tầng 10, thì tốc độ cả hai đã chậm dần, Phương Nhã cũng yếu ớt leo lên cầu thang, nhưng vẫn cố gắng gượng.
Riêng Thảo Nhi thì thở hồng hộc đuổi theo sau, giọng đứt quãng với theo bóng cô hì hục leo lên đằng trước, than thở:
“Chị Jessica, đợi .. đợi em với!!!”
Cuối cùng thì cô cũng đã dừng lại ở tầng 12, chạy như bay tìm kiếm từng phòng một, sắc mặt tái mét, bờ môi nhợt nhạt, dường như chỉ cần một tác động nhỏ nhoi lên người thôi, cô nhất định sẽ gục ngã mất.
Cánh cửa phòng bệnh viện bật ra, bóng dáng quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước cửa, khiến cô dồn hết sức lực lao đến nắm chặt lấy tay ông bác sĩ, hét lên:
“Bác sĩ Dong Won!! Kevin ra sao rồi??? Anh ấy có bị làm sao không?
Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
Vị bác sĩ cau mày nhìn cô, không nén nổi thở dài:
“Jessica! Con hãy vào trong thăm cậu Kevin lần cuối đi!!!”
Dứt lời, ánh mắt Phương Nhã hiện lên một nỗi bi thương giằng xé, con tim chợt đau đến muốn vỡ ra, chân bất giác lùi về một bước, hỏi lại thật chậm:
“Cái gì? Chú đừng đùa với con, bác sĩ Dong Won?”
Đuôi mắt vị bác sĩ vội cụp xuống, im lặng không trả lời. Cô phát hiện ra hốc mắt mình đã bắt đầu chảy nước, rơi xuống gò má diễm lệ, hai tay bấu chặt vào tay áo ông, hét lên đầy kích động:
“Bác sĩ Dong Won, chú đã từng là bác sĩ trị liệu cho con, xin chú hãy cứu lấy anh ấy!!!! Kevin không thể chết được, anh ấy không thể nào có chuyện được đâu!!! Không!!!”
Nói hết câu, Phương Nhã hoảng loạng chạy vào trong phòng bệnh, hai hàng nước mắt chảy dài. Vốn dĩ không hề nhận ra ánh mắt vị bác sĩ kia lóe lên tia nhìn đầy khó hiểu, môi hé mở tính nói ra câu gì đó, nhưng rồi lại thôi…
Đôi mắt nhòe dần trước mắt, che đi khuôn mặt xanh xao của anh, hàng mi cong rủ xuống kia đang nhắm chặt trong giấc ngủ khiến tim cô như muốn vỡ thành từng mảnh, đau nhói. Cô thổn thức, nắm chặt lấy tay anh kề sát lên má mình:
“Kevin! Anh đừng như vậy, đừng làm em sợ có được không? Mở mắt đi, đừng ngủ nữa! Mở mắt ra nhìn em đi. Kevin! Em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, còn rất nhiều thứ muốn nói với anh! Kevin! Kevin à!!!!”
Cô khóc tức tưởi, lay cả thân người anh liên tục, giọng nói chứa đầy đau khổ giằng xé, xót xa, ngỡ rằng tim mình ngừng đập, trong khoảnh khắc bao nhiêu kí ức, bao nhiêu kỷ niệm chợt hiện về:
“Kevin! Em ra lệnh cho anh tỉnh dậy ngay! Anh mau tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi! huhu!”
Cả căn phòng chìm trong im lặng đến nặng nề, chỉ còn nghe được tiếng thút thít của Phương Nhã. Cô gục mặt vào lòng anh, nức nở:
“Có phải anh muốn em tức chết không hả? Kevin! Rốt cuộc đêm đó câu nói đó của anh phải thật không? Em muốn nghe chính anh giải thích??? Anh có nghe không hả? Tỉnh dậy giải thích cho em đi!!! Không được nằm đó nữa, không được chết!!!!”
Cô lắc lắc vai anh, giục anh tỉnh dậy. Tưởng chừng mọi thứ đều sụp đổ trước mắt, tinh thần trở nên vô cùng tuyệt vọng, thì chỉ trong tích tắc, cô nhận ra được các cơ trên mặt anh giãn ra, chân mày thoáng cử động, mi mắt từ từ hé mở, mệt mỏi nhìn cô, gắt lên đầy yếu ớt:
“Con bé này, anh chưa chết mà! Có phải muốn lắc anh cho anh chết luôn không hả?”
Phương Nhã ngẩn người vài giây, tròn mắt nhìn anh đầy kích động, mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn trở lại, tay sờ lấy mặt anh, cảm nhận được hơi ấm nóng hổi trên mu bàn tay mình, rồi thốt lên mừng rỡ:
“Kevin! Anh không chết sao? Anh thât sự không chết! Tốt quá, tốt quá rồi!!!”
Cô ôm chầm lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, ướt đẫm vai anh. Trong khoảnh khắc, cơn đau bổ ở đầu Kevin lại nhói lên, miệng khẽ kêu một tiếng:
“A!”
Nghe tiếng rên rỉ của anh, cô vội vàng buông người anh ra, ríu rít xin lỗi, nhưng đôi mắt vẫn đầy hoang mang lo lắng, nhìn chằm chằm lên người anh, quan sát tỉ mỉ từng nơi một. Một lúc sau, cô bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn thốt lên đầy nghi ngờ:
“Kevin! Anh thật sự không sao chứ?”
Anh cau mày nhìn cô, mi mắt sắp cụp xuống đầy mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì trả lời:
“Không! Em về đi! Anh không sao!”
Thoáng trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tim cô khẽ ngưng một nhịp. Thế nhưng trong lòng lại bừng bừng nổi giận, tức quá hét lên:
“Kevin! Đừng làm em lo có được không?”
Anh chợt bừng mắt, đau lòng nghe giọng nói đầy trách móc của cô, nghẹn lại như sắp khóc. Bất chợt tim anh run rẩy, ánh mắt trở nên dịu dàng lại, nhìn cô lo lắng:
“Jessica! Anh không sao thật mà! Em nhìn đi, đầu anh chỉ bị khâu vài mũi nhỏ, không đáng kể gì đâu!”
Cô xót xa nhìn vải màu trắng được băng trên đầu anh, tay bất giác chạm nhẹ vào, cảm nhận rõ con tim mình đang đau nhói, run rẩy. Nhưng rồi một phút sau liền nhận ra được điều bất thường, sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng, hai mắt nhíu chặt đầy nghi ngờ:...