20:37 - 14/08/2015
Anh nhắm mắt, ngón cái men theo viền môi đẹp đẽ của cô nhẹ nhàng vuốt ve. [Khi em mỉm cười, hai má có lúm đồng tiền…">
Chẳng trách, anh có thể thất thần khi nhìn cô mỉm cười.
Hạ đầu anh xuống, cô chủ động hôn lên đôi môi hơi lạnh của anh, đây là lần cuối cùng, để cô nhớ mãi cảm giác dây dưa cùng anh.
Thẩm Hàn Vũ không từ chối, ôm nhẹ cô, lướt qua hình dáng đôi môi đẹp đẽ anh yêu nhất, đồng thời cũng nếm bờ môi, giọt lệ trái tim tan vỡ của cô.
[Cho dù thế nào, anh đã từng cho em hồi ức đẹp đẽ nhất, tự đáy lòng em cảm ơn anh, cho dù người đó là Tâm Bình hay bất cứ người nào, em cũng hy vọng anh có thể sớm tìm lại được trái tim đánh mất đó."> Cô buông tay, rời vòng tay anh. [Em về trước, giúp em nói một tiếng với mọi người.">
[Anh tiễn em về --">
Cô lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, [Anh là nhân vật chính hôm nay, sao có thể đi trước?">
[Nhưng em uống rượu --"> Anh sao yên tâm để cô về một mình?
[Vẫn chưa say tới nỗi không về nổi nhà. Con người anh, rõ ràng không yêu, nhưng lại đối với em tốt thế, anh biết không? Sự dịu dàng như vậy đối với con gái mà nói, thực ra càng tàn nhẫn, có lúc lạnh lùng một chút, ngược lại mới là sự giải thoát.">
Anh không nói, lặng lẽ nhìn cô…
[Tạm biệt, người đàn ông em yêu nhất, chúc anh hạnh phúc.">
Lưu luyến hôn lên khóe môi anh, vượt qua anh, lẻ loi cuộc sống không anh. Anh không giữ lại, dựa lên tường, mắt tiễn cô đi xa, cho tới khi không còn nhìn thấy nữa, anh thu lại ánh mắt, quay người định về lô hát, thình lình đối diện với đôi mắt trong – –
Một gương mặt dịu dàng, lặng lẽ, không nói lời nào nhìn thẳng anh…
Tim gan anh siết chặt một hồi.
Mãi tới khi về nhà, Thẩm Thiên Tình không nói gì từ đầu đến cuối, trầm mặc khác thường, anh không biết, rốt cuộc cô đứng đó bao lâu, nhìn thấy bao nhiêu, cô không nói, anh cũng không hỏi.
Đến Tề Quang Ngạn cũng nhận ra không khí bọn họ không ổn, thăm dò nhiều lần.
Sau khi vào phòng, anh luôn đứng ở ban công hút thuốc, Thẩm Thiên Tình tắm xong đi ra, đứng sau lưng anh rất lâu, anh đều không phát hiện.
[Bây giờ trái tim anh rất rối loạn là vì chị Uyển Huyên à?">
Không lưu ý, đầu thuốc hút cháy tới tận ngón tay, anh hoảng hồn, vội vàng dập lửa.
[Tình yêu của chị Tâm Bình, anh dè dặt, không dám tiếp nhận; Nhưng còn tình yêu của chị Uyển Huyên, anh tiếp nhận nhưng lại không đáp trả nổi, anh đều quan tâm bọn họ, nhưng ai anh cũng làm tổn thương rồi.">
Không dám đón nhận ánh mắt trong trẻo của cô, anh bối rối quay đi, lại châm một điếu thuốc nữa. [Em mới mấy tuổi đầu, hiểu gì về tình yêu chứ?">
[Em hiểu! Anh biết em hiểu! Em không giống anh, không dám đối diện, chỉ có thể trốn tránh!">
Anh chấn động, ra sức hút hơi thuốc, lại lặng lẽ nhả ra, giống như trái tim rối loạn, suy nghĩ tê liệt cũng thoát ra ngoài theo làn khói.
Thẩm Thiên Tình nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú mông lung trong khói thuốc lượn lờ, thở dài hỏi khẽ: [Anh, trong lòng anh rốt cuộc yêu ai? Có thể giấu tận nơi sâu thẳm trong tim đến bản thân cũng nhìn không rõ ư?">
Anh yêu ai? Đây là lần thứ hai cô hỏi câu này.
Anh yêu ai, điều này trước nay không cần nghi ngờ, nhưng, anh có thể nói không?
Giống như lần trước, anh không thể trả lời, chỉ có thể ảm đạm hút thuốc.
[Anh, anh đừng như vậy, muốn ai, phải thể hiện rõ, nếu không, người anh yêu cũng xao động bất an theo thái độ không rõ ràng của anh, không có được câu trả lời chắc chắn, người anh không yêu cũng không thể hết hy vọng hoàn toàn, anh như vậy – sẽ khiến mỗi một người yêu anh rất đau khổ, anh biết không?"> Cô nói, âm thanh khàn khàn, quay lưng đi, không muốn để anh nhìn thấy sự yếu đuối của cô.
[Tình --"> Anh chán nản, giơ tay ra, nhưng lại không có tư cách sự an ủi, nhìn chằm chằm bóng dáng cô đơn của cô, không thể ôm cô.
[Thực ra, những người yêu anh đó không hẳn thật sự mong chờ đạt được cái gì, cái bọn họ cần, chỉ là một đáp án chính xác mà thôi, khó đến thế sao?"> Từ từng từng câu đều là oán giận, không thể nhầm lẫn.
Anh không phải không hiểu, chỉ là – –
[Tình, xin lỗi.">
Anh không nói gì, khẽ nhủ trong lòng những mắc nợ không thể thành lời.
Trong đêm khuya, tiếng chuông cửa vang lên, Lưu Tâm Bình tháo trang sức, vừa nằm lên giường, bị ép rời khỏi cái giường ấm áp.
Không ngờ, người đứng ngoài cửa – –
[Hàn Vũ?"> Cô ngạc nhiên kêu. Mấy tiếng trước vừa chia tay ở lô hát, thực không ngờ sẽ thấy anh lúc này.
[Anh có thể vào ngồi một lát không?">
[Được chứ!"> Giơ tay kéo anh, phát hiện nhiệt độ bàn tay thấp kỳ lạ, ấn anh ngồi trong ghế, vuốt mặt anh, cũng lạnh giá.
[Hàn Vũ, anh không sao chứ?"> Cô khom người lo âu nhìn xuống anh.
Anh lắc đầu, ngước mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ không có nghi ngờ này, trong mắt cô đang tràn ngập sự lo lắng và quan tâm không thể nhầm lẫn – –
Người con gái có đủ sự cao thượng, thông minh, nội tâm như vậy, bất luận yêu ai, cô ấy cũng đều có thể hạnh phúc, vì sao – hết lần này tới lần khác lại muốn yêu anh?
Thẩm Hàn Vũ ánh mắt âm u, giơ tay kéo cô xuống, bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ.
Cô hơi sững người trong chốc lát, chỉ cảm thấy sự ấm áp của khoang miệng anh, tiếp xúc thăm dò mềm mại, tâm hồn thiếu nữ tràn ngập thứ hạnh phúc đau xót, dường như muốn sa vào không tỉnh lại – –
Nhưng, cũng chỉ là phút chốc mà thôi!
Cô ra sức đẩy anh, không suy nghĩ bạt tai anh một cái. [Thẩm Hàn Vũ, anh coi em là cái gì?">
Anh nhìn thẳng cô, thần sắc không thay đổi nửa phần. [Em còn yêu anh không?">
Lại một cái bạt tai bên má. [Anh khốn nạn!">
Anh dựa vào cái gì mà hỏi cô như vậy? Dựa vào cái gì?
[Anh hiểu rồi!"> Anh gật đầu, đứng lên. [Xin lỗi, anh không nên đến.">
Đây là bi ai của mình anh, không nên kéo theo bất kỳ người nào xuống nước, anh không có quyền yêu cầu cô không oán không hận, cô cũng không có nghĩa vụ mãi mãi phải chờ đợi.
Anh liền đi như vậy.
Lưu Tâm Bình nhìn bóng dáng cô đơn lẻ loi của anh, trái tim trong chốc lát chua xót thít chặt. [Thẩm Hàn Vũ, anh đứng lại!">
Anh dừng lại, vừa mới quay người, hương thơm mềm mại ấm áp đối diện nhào đến, oán giận đánh anh. [Anh thật quá đáng! Dựa vào cái gì nói đến là đến, nói đi là đi? Đầu tiên là hôn em một cách khó hiểu, lại rời xa em không một lời giải thích, giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra, em không trách anh, vì chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhìn anh thay hết bạn gái này tới bạn gái khác, hết lần này đến lần khác chia tay, em chỉ có thể lặng lẽ đứng gần anh, thăng trầm cùng anh trong thế giới tình cảm… Nhưng, vì sao anh lại tới đùa cợt với em? Chơi đùa với em như vậy rất vui à? Vì em yêu anh, nên anh có thể gọi cái là em đến, vẫy tay thì đi ư? Em cũng có tôn nghiêm! Anh còn muốn chà đạp lên tình cảm của em đến bước nào mới từ bỏ? Em chỉ muốn yên lặng yêu anh, nhìn anh hạnh phúc là đủ rồi, chưa bao giờ yêu cầu quá điều gì, khó lắm ư? Vì sao phải hồn bay phách lạc chạy tới tìm em? Vì sao phải giày vò em như vậy? Anh biết rõ, biết rõ em thấy sẽ đau lòng, biết rõ em không thể buông anh, biết rõ… em đã yêu tới mức đến tôn nghiêm cũng không còn…">
Cô khóc nức nở, mỗi lần nói một câu thì đánh một cái, anh cũng không phản kháng, để mặc cô trút ra hết, tới khi cô đánh mệt, hai tay không biết lúc nào đã ôm lấy eo anh, ôm chặt.
[Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…"> Thẩm Hàn Vũ nâng hai gò má còn vương giọt lệ. [Anh chưa bao giờ muốn làm em tổn thương."> Cúi đầu hôn cô cùng sự day dứt ngập lòng.
Cô nhắm mắt, lệ rơi, trái tim tan vỡ đau xót, hưởng ứng anh, vì cô biết đây là cơ hội duy nhất có thể ôm anh, cô không muốn buông rơi, cô biết như vậy rất ngốc, nhưng cứ coi như chỉ có một đêm.
Chỉ cần có thể ôm anh chân thực thế, lấy nhiệt độ cơ thể cô sưởi ấm trái tim lạnh lẽo trống rỗng của anh, cô tình nguyện!
[Tâm Bình --"> Anh kịp thời dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn cô chằm chằm. [Nếu anh là em, sẽ lập tức buông tay.">
[Em biết."> Nhưng cô không muốn. Hai tay ôm anh càng chặt, ngẩng đầu chủ động tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Đêm nay, cô đã giữ lại được anh.
Sau sự việc xảy ra, cô vào phòng tắm, quấn khăn tắm bước ra, anh đã mặc quần áo lại, trầm mặc hút thuốc bên đầu giường. Cô nhìn chăm chú gương mặt trong khói thuốc dày đặc, cái gì anh cũng không nói, nhưng mải miết hút thuốc. Cô cười đau khổ, không định làm khó anh, chủ động mở miệng hỏi: [Phải về à?">
Anh ngẩng đầu, nhìn cô.
Câu này không chỉ là ý nghĩa về mặt ngôn từ, mà là đang hỏi anh: Chỉ như vậy ư? Như bao năm trước, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.
[Đừng có nhìn em như vậy, anh biết bề ngoài em không tự nhiên, em cũng muốn tùy ý giữ anh lại, nhưng, em có thể làm như vậy không? Anh cho phép em làm như vậy không?">
Thẩm Hàn Vũ im lặng một lúc, dập tắt đầu thuốc, nghiêm túc nhìn cô. [Tâm Bình, anh rất cảm ơn em đối với anh như vậy, luôn bên anh khi anh cô đơn vô vọng nhất, nhìn những người phụ nữ bên anh đến rồi đi, em chưa bao giờ rời một bước, anh không phủ nhận, đêm nay tới tìm em là mượn một cách khác để trốn tránh vài việc nào đó, điểm này em cũng rất rõ, nhưng em vẫn giữ anh lại, khi anh cần em nhất thì em đến dùng tình cảm dịu dàng để ôm anh, cho anh tình yêu và sự chân thật đáng quý nhất của người con gái, chính vì vậy, sự khoan dung vô tư của em mới càng khiến anh xấu hổ --">
[Anh không có nghĩa vụ phải giải thích với em --"> Mọi việc đêm nay đều là em tình nguyện, anh đồng ý, anh không cần phải có áp lực, càng không cần day dứt, cho dù anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
[Nhưng anh nghĩ, vì anh biết, trên thế giới này, người con gái yêu anh nhất mà anh cũng nên yêu nhất là ai, vì vậy anh thực sự muốn đối diện với em, cũng đối diện với bản thân mình."> Anh đứng lên, từng bước kiên định tới trước mặt cô, chỉ vào ngực từng chữ từng câu nói: [Trái tìm trong này đã vỡ một lổ hổng, bất luận em đưa nhiều hơn nữa, bỏ ra tới mức hoàn chỉnh cũng không thể lấp đầy nó, anh là người đang ông khiếm khuyết, vì vậy không dám dễ dàng lấy bản thân khiếm khuyết như vậy để không tôn trọng em, em xứng đáng có được thứ tốt hơn, còn anh, cái gì cũng không dám chắc cho em, cũng có thể cố chấp tới cùng, cái gì em cũng không đạt được, cho dù như vậy, cũng không sao chứ?">
Lưu Tâm Bình không ngờ anh có thể nói những lời này với cô, xúc động lắc đầu, lệ tràn khỏi khoang mắt. [Không sao, không sao --">
Thẩm Hàn Vũ nâng mặt cô lên, ngón cái vẽ theo dấu vết của nước mắt. [Không cần anh nói, em cũng biết rõ, em đối với anh mà nói có một ý nghĩa khác, tuy đây không phải tình yêu, nhưng anh hy vọng có một ngày nó sẽ trở thành tình yêu, em tình nguyện bên anh đợi tới lúc đó, cùng anh sửa chữa chỗ hổng của trái tim này, đặt em một cách hoàn chỉnh vào đó không?">
Cô cắn môi, không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu, lại gật đầu lần nữa, giọt lệ rơi xuống nóng hổi.
Anh nặng nề thở dài, ôm lấy cô một thân mật, đã không phân biệt rõ quyết định này là đúng hay sai, càng sợ lần này lại lỡ một người con gái tốt… Mỗi lần sai, lại phải gánh vác thêm một phần day dứt, một phần trừng phạt, trái tim đã nghìn loét trăm hở, anh thực sự hy vọng lần này có thể khác, anh không muốn sai thêm nữa, cái cảm giác càng tìm kiếm lại càng trống rỗng, thật đau khổ, thật giày vò.
Phần 3: Khúc ca triền miên mùa thu...