The Soda Pop
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Ôsin nổi loạn
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 12958
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:18 - 14/08/2015


- Thằng ranh đấy không ngờ nó lại có người chống lưng.

Một tên đàn em to mồm nói theo :

- Nếu nó mà không có đã bị an hem mình cho bệt xác ở đấy rồi.

- Trả...

Cả lũ tự dưng im bặt, dừng lại chân bắt đầu run run mặt tái mét. Một lúc sau tên đầu đầu trọc mới mấp máy :

- Anh... anh ạ.

Ông Bách cùng mấy người đi đến, một tay nhét túi quần, một tay vỗ vỗ vào cái đầu trọc nói:

- Mày vừa nói gì sao không nói nốt đi.

- Da... Tên đầu trọc khúm núm mặt mày, toát hết mồ hôi.

Ông Bách cười nhếch mép, ánh mắt đã sắc bén hơn :

- Không phải mày vừa nói tao đẹp trai đó à?

- Ơ dạ vâng, anh là đẹp trai nhất đấy, em chưa thấy ai đẹp trai phong độ ngời ngời như anh. – Nhân cơ hội tên đầu trọc cùng toán đàn em nhao nhao nói.

Ông Bách long mày hơi cau lại đánh "bốp" vào đầu trọc lốc của hắn. Làm hắn đau gần chết mà không dám nói câu nào:

- Chém gió à. Mày có khen tao đẹp trai không. – Ông lại hỏi lại.

- Dạ... dạ có ạ.

" Bốp"

Lại một phát nữa giáng xuống đầu, hắn xoa xoa đầu, đau chảy cả nước mắt, đã thấy hàng đàn chim bay trên đỉnh đầu.

- Nói thật đi mày thấy tao đẹp hay xấu.

- Đẹp ạ.

" Bốp"

Hắn ôm đầu nhìn nhìn ông Bách, đám đàn em đã co rúm lại.

- Đẹp hay xấu. – Ông Bách bỗng nói lớn làm chân tay đứa nào đứa nấy cũng run bần bật, tên đầu trọc mấp máy môi, quyết định nói :

- Đẹp, à không xấu ạ.

" Bốp... bốp... bốp..."

Lần này là mấy cái lien tục, ông quát :

- Dám chê tao xấu à..

Mải suy nghĩ nên không biết Trâm Nhi đã lái chiếc xe thể thao của mình ra, cô hạ kính xe xuống :

- Vào đi.

Xì, sao phải lạnh lung thế chứ, em không thể nói nhẹ như lúc trước được à.

Tú Anh ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô lúc này vừa lạnh vừa buồn làm anh không dám bắt chuyện. Dù gì mình cũng là người có lỗi với Trâm Nhi nên đành phá vỡ bầu không khí khó chịu này,

- Xin lỗi.

" Xin lỗi, vì chuyện gì anh tưởng xin lỗi là coi như xong?" Vẫn nhìn thẳng lái xe, cô nói giọng ngạc nhiên :

- Vì chuyện gì?

Tú Anh tím mặt, lần đầu cất lời xin lỗi một người khác giới mà cô là người bỏ anh, anh thấy ngượng mồm giờ lại còn bị đả đảo tinh thần. Chuyện gì nữa chứ, trước đến nay anh có sến như vậy đâu, thà im lặng cho lành :

- Không có gì.

Không ai nói với ai câu nào, mà đúng hơn là không biết mở lời và không biết nói chuyện gì. Nhìn len lén qua gương chiếc hậu thấy mặt mũi Tú Anh bầm tím hết lại, cô thấy đau lòng biết mấy vì chuyện gì mà anh lại đau lòng đến mức uống nhiều rượu để rồi xô xát với người ta. Cô không dám hỏi.

Lúc sau đã thấy Tú Anh nghiêng vai sang phải ngủ, chắc anh đã mệt lắm rồi.

Không hỏi ý kiến, cũng chả tiện đưa anh về nhà, Trâm Nhi đành đưa Tú Anh về nhà riêng của mình.

Đến nơi, lay nhẹ vai cho anh tỉnh, rồi cộc lốc, cô không muốn tình cảm để rồi lại dẵm sâu vào vũng bùn lầy.

- Vào nhà đi.

Anh hơi xoay người sang trái, rồi lại xoay người bên phải để đỡ mỏi khớp. Xuống xe nhìn thấy căn nhà 2 tầng xinh xắn trước mặt anh quay sang nhìn Trâm Nhi đang loay hoay ấn khoá mở cửa tự động.

- Đâu đây.

- Nhà em, vào đi. – Cánh cửa dần mở lên.

- Làm gì.

Còn làm gì nữa, vào nhà để chữa vết thương cho anh cái đó cũng cần nhắc à. Bệnh viện có người quen nếu cô đến thể nào mai người cha xã hội đen của cô cũng truy cứu cô đến cùng mất.

- Anh định để mặt mũi quần áo như này về à.

Tú Anh ngẩn người, nhìn lại dáng vẻ của mình rồi kết luận 1 câu :

- Cũng được chứ sao.

Áo nhầu, vai thì bị rách máu lại còn rơm rớm, quần thì bị bẩn vì bị ngã. Thế mà anh còn nói được một câu xanh rờn " Cũng được chứ sao". Anh nghĩ khuôn mặt đẹp trai là to lắm đấy à. Mà cũng to thật hơ hơ.

Trâm Nhi mặc anh, đi vào nhà rồi vào bếp đặt nồi nước luộc trứng.

Thấy Trâm Nhi tức vậy, Tú Anh tủm tỉm cười rồi theo cô vào nhà. Tự tiện tìm cho mình một chỗ lý tưởng trên ghế sofa, anh ôm gối hơi ngả đầu về sau, thấy vết thương ở vai bắt đầu rát với ngứa, anh sờ sờ thì ra bị cọ vào áo miệng anh suýt soa:

- Đau thật. Biết thế nãy đấm bọn kia một trận cho đỡ lỗ.

Trâm Nhi bưng hộp y tế đến chiếc ghế ngồi sau lưng Tú Anh ngượng ngùng nói:

- Cởi áo ra.

Anh răm rắp làm theo, chiếc áo khoác vứt trên thành ghế, chiếc áo sơ mi được cởi từng cúc trong nhịp tim đập của Trâm Nhi. May mà ngồi đằng sau không thì chắc vỡ tim mất.

Hình như mồm anh không chịu yên phận, còn nhăn nhở được nữa mà:

- Đừng thấy vai anh quyến rũ quá lại vồ lấy ôm đấy nhé.

Đang nhẹ nhàng rửa và sát trùng cho anh, nghe anh mạnh mồm cô không nói lại được đành tiện tay ấn mạnh vào vết thương:

- Ái...

- Ồ, xin lỗi em nhỡ tay.

Á, bây giờ còn dám chả đũa mình cơ đấy. Tú Anh cười nhẹ.

Sát trùng và băng lại, động tác của cô rất thành thục, mà hộp y tế nhà Trâm Nhi cũng đầy đủ đồ y tế, có vẻ cô rất biết chăm sóc cho bản thân.

- Quay mặt qua đây.

Nhớ tới nồi trứng trong bếp, cô chạy lại bếp bắc quả trứng cho vào nước lã rồi mang ra ngoài.

Tú Anh quay mặt lại thì thấy cô chạy vào bếp, anh cứ ngồi im nhìn cô thủi thủi ngón tay khi cầm quả trứng nóng bỏ vào bát, hành động của cô làm anh ngẩn người. Dễ thương thật.

" Bình tĩnh, bình tĩnh" Trâm Nhi tự nhủ mình vậy nhưng tim cô cứ như đang biểu tình, nó đập liên hồi làm động tác lăn trứng trên má anh cũng chậm đi mấy nhịp.

Lần đầu ở gần mặt như này, Tú Anh cứ mở to mắt nhìn cô. Đến lúc này thì không chịu được nữa, Trâm Nhi quát như ra lệnh :

- Nhắm mắt vào.

- Làm gì. – Này anh đừng có chớp chớp thế chứ.

- Nhắm mắt em mới lăn trứng cho tan bầm trên gò má anh được.

- Má thì lien quan gì đến mắt.

- Ơ...

Tú Anh cười khì khì rồi nhắm mắt lại cho cô làm. May thoát khỏi được đôi mắt "đáng ghét" của anh. Trâm Nhi nhẹ nhàng lăn trên gò má anh.

- Xong rồi, anh về không giờ em đưa anh về.

- Mấy giờ rồi.

- Quá nửa đêm rồi.

Tú Anh nhìn cô cười nham hiểm :

- Thôi không về nữa. Cho anh ngủ ké một đêm nhớ.

Anh chớp chớp cái gì chứ. Anh tưởng chớp như thế mà em động lòng sao. Hừ hừ em động lòng thật rồi, đáng ghét quá.

- Tuỳ anh, anh ngủ tạm ở phòng em đi, em lên tầng.

- Ừ cũng được.

Trâm Nhi vào phòng lấy chăn và gối rồi lên gác hai, vừa đi đến cầu thang thì nghe tiếng anh nhẹ nhàng nói :

- Xin lỗi và cảm ơn em về chuyện ngày hôm nay.



Chương 45:


Bước vào phòng một hương thơm nhè nhẹ phả vào mũi Tú Anh, anh bất giác hít thật sâu hương thơm đó nó làm anh nao nao trong long. Anh đèn vàng nhạt làm căn phòng trở nên dịu nhẹ, bước về phía giường trải ga và đệm gối màu hồng nhạt, anh cho hai tay lên gối đầu rồi nằm xuống giường suy nghĩ đến lúc ngiêng người anh mới nhìn thấy tấm ảnh trên bàn trang điểm. Tú Anh đứng dậy đến cầm khung ảnh lên nhìn.

"Đây không phải mình hồi bé sao? Sao Trâm Nhi lại có ảnh mình nhỉ lại còn hôn má cô bé nào nữa chứ."

" Mẹ ơi, bé tí thế này mà mình đã biết hôn rồi cơ á, không nhầm thì đây là ảnh mình lúc bảy tuổi."

Anh chặc lưỡi, khẳng định rõ rang là mình, không rõ bé con kia là ai.

" Tại sao Trâm Nhi lại có ảnh của mình nhỉ..."

Bỗng khựng người, tròn mắt nhìn chăm chăm vào hình bé gái. Kí ức tràn về.

Tú Anh bật chạy ra khỏi phòng, chạy lên tầng hai. Anh khẽ mở cửa phòng ra thì thấy con phòng đơn sơ không có gì ngoài một chiếc tủ quần áo, và một chiếc giường. Không ngờ Trâm Nhi lại nhường phòng đẹp cho mình để nằm phòng này. Anh nhẹ nhàng đi lại gần chiếc giường, rồi quỳ xuống cạnh giường ngắm cô thật lâu, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc che mất ánh mắt ngây thơ, nhưng vì anh nó đã trở nên u ám. Anh khẽ nhấc người đặt nụ hôn nhẹ vào má Trâm Nhi, giống như năm nào anh đã làm.

" – Anh... Bốp( Tú Anh) ơi nghe bà nội nói anh sắp ọn nhà đi ồi hả. – Bé Bon ( Trâm Nhi) đưa cặp mắt to tròn nhìn Bốp hỏi.

Bé Bon lại bi bô hỏi tiếp, khi anh Bon đang bóc vỏ cây kem đưa cho mình.

- Anh đi bao giờ anh về hả anh?

- Anh không biết ba mẹ bảo anh về Sài Gòn ở.

Bé Bon cầm lấy cây kem, mắt rưng rưng.

- Vậy anh phải ở đấy luôn hả?

- Chắc là vậy.

Bé Bon bỗng khóc oà lên miệng mếu máo nói, hai tay cầm chặt cây cúi, mặt ngẩng lên trời khóc:

- Em... không thích anh Bốp đi đâu, anh Bốp ở lại chơi với em cơ Hu... Hu... Anh đi rồi... Hức... ai sẽ bảo vệ em nữa, bọn... Hức trong lớp sẽ bát nat em... Hu...Hu...

Bốp khuôn mặt lo lắng, xoa đầu như bà đã từng xoa đầu mình khi khóc, cười trấn tĩnh Bon nói:

- Bon ngoan,... mai mốt anh xin ba mẹ về chơi với em thường xuyên là được chứ gì.

Bon nghe nói anh Bốp sẽ về chơi thường xuyên, cô bé đã ngừng khóc nhưng vẫn nấc cục bệu bạo nói:

- Không đươc... Ức... Ah phảo ở lại luôn với em cơ. Ức... Bà sẽ nuôi anh cơ mà anh ở với em đi.... Oa...Oa..

Bé Bon lại không kìm được nước mắt lại khóc oà lên, cây kem trên tay cô bé đã chảy thành vũng nước nhỏ dưới chân.

- Anh phải về cùng ba mẹ chứ, anh Bốp hứa sẽ thường xuyên về đây chơi với bà nội và bé Bon mà. Nín đi, nín đi nào. - Bốp cố dỗ dành bé Bon nhưng cô bé vẫn khóc nấc lên, trông thật tội nghiệp. Bé Bon như đang trải qua việc bị mất món đồ mà mình cực kì cực kì yêu quý. Thấy vậy, Bốp đành nghiêm mặt doạ nạt :

- Nín đi không anh nghỉ chơi với Bon đấy, anh không thích con gái khóc nhè đâu.

Quả nhiên lời đe doạ của cậu bé làm cô bé nín ngay lập tức, bé Bon giương đôi mắt đỏ vẻ tội nghiệp, đến nấc cũng cố nhịn đến nỗi chỉ nghe tiếng "ức.." nhỏ vang ra.:

- Anh... ức phải nhớ... ức về thăm em ... ức thường xuyên... nha.

Nói rồi, bé Bon đưa ngón tay bé bé xinh xinh lên móc nghoéo với cậu bé:

- Giờ anh với bé Bon lên đồi hoa chơi nhé. - Bốp xoa nhẹ đầu bé Bon, mắt cười tít với cử chỉ đáng yêu của cô.

Đưa tay áo lên chùi mắt, bé Bon lại cười toe toét trong ánh nắng chiều :

- Được ạ.

Hai đưa bé, một trai một gái dắt tay nhau lên đồi hoa Baby cách nhà không xa.
Mùi hương nhè nhẹ, những chum hoa baby đưa nhau trong gió, màu trắng tinh khôi cùng với sắc xanh của trời tạo nên một màu sắc thanh tao, và trong sáng. Các bạn có biết ý nghĩa của hoa Baby không?

Bé Bon và Bốp vui đùa hái hoa, Bốp còn kết những chum hoa Baby lại thành chiếc vương miện tặng cho Bé Bon, Bé Bon còn tinh nghịch cầm những chùm hoa lắc lắc để cánh hoa rơi trên đầu Bốp. Hai đứa trẻ cười hồn nhiên nô đùa trong gió.
Bé Bon cùng Bốp ngồi ở khoảng trống trên đồi nhìn xuống dưới, bé Bon hồn nhiên nói :

- Mai sau anh Bốp lớn rồi, bé Bon sẽ làm cô dâu của anh Bốp nhé.

Bốp cười tít mắt:

- Cũng được khi nào anh Bốp lớn, anh Bốp sẽ về cưới Bon.

Hai bàn tay bé nhỏ đan vào nhau, ngồi đung đưa tay và chân. Khuôn mặt đứa nhỏ nào cũng ánh lên niềm vui.

- Bốp ơi... Bốp.

Nghe thấy mẹ gọi từ xa, Bốp đứng bật dậy phủi bụi ở quần nói to :

- Mẹ ơi, con ở đây.

Bà Mai Thanh đến bên con cười nói :

- Về thôi Bốp, ba đến đón mẹ con mình rồi. Bon cũng ở đây hả, hai đưa nô đùa gì mà mồ hôi nhễ nhãi, quần áo bẩn hết thế này. - Vừa nói bà Mai Thanh vừa phủi quần áo cho hai đứa trẻ....
« Trước1...3132333435...67Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bên nhau trọn đời
» Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
» Bồ công anh bất tử
» Chân ngắn, sao phải xoắn
» Chênh vênh hai lăm
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Ôsin nổi loạn

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Ôsin nổi loạn v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất