12:01 - 15/08/2015
"Thế thì cậu phải gọi bảo vệ chứ!" Chủ nhiệm Phương nói, "Cậu đánh thắng được người ta chắc? Cậu nhìn mình lúc này đi, thích quản chuyện người khác, kết quả lại bị ăn đấm." Ông trừng mắt nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, nói tiếp: "Dù thế nào cậu cũng không nên động thủ, hôm nay cảnh sát hỏi mọi người đều nói rằng cậu tự vệ. Như thế gọi là tự vệ sao? Rõ ràng là cậu đánh người ta trước."
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, nhìn thấy nửa gương mặt sưng đỏ của Đàm Tĩnh, anh chỉ thấy máu trong người sôi lên, chẳng kịp nghĩ gì đã tung nắm đấm. Vốn dĩ anh ghét nhất là những kẻ gây sự đánh nhau, cảm thấy đó là hành vi dã man mà ngu xuẩn, nhưng khi thấy Đàm Tĩnh bị đánh, lửa giận trong anh lại phừng phừng bốc lên, khiến anh mất hết lý trí, chỉ còn phẫn hận.
"Đừng làm nữa, cậu về nhà nghỉ ngơi đi. Nhìn bộ dạng cậu lúc này tôi chỉ thấy chướng mắt." Chủ nhiệm Phương vẫn chưa nguôi giận, "Đúng là càng ngày càng giỏi, đánh nhau với người nhà bệnh nhân cơ đấy, Nhiếp Vũ Thịnh, chuyện này mà cậu cũng làm được à?"
Nhiếp Vũ Thịnh không dám biện minh gì, chỉ hàm hồ đáp: "Chiều nay cháu còn có ca mổ..."
Chủ nhiệm Phương nổi giận, đập bàn quát: "Tôi mổ thay cậu, cậu cút ngay cho tôi! Nhìn thấy mà điên cả tiết! Cút về nhà ngủ, ngẫm lại những việc mình làm gần đây đi! Xử lý hết đống tâm sự quái quỷ gì đó của cậu rồi hẵng đi làm! Tôi cho cậu hay, nếu ca mổ sáng mai mà cậu còn dở sống dở chết như thế này, tôi sẽ giao cậu cho lãnh đạo, để họ tùy ý xử trí!
Nhiếp Vũ Thịnh ủ rũ rời khỏi văn phòng, bác sĩ Đồng an ủi: "Đấy là Chủ nhiệm xót cậu đấy, thấy cậu bị thương nên mới bảo cậu về nhà nghỉ."
Anh cũng biết vậy, nhưng trong lòng vẫn canh cánh một nỗi buồn khó nói. Anh muốn đến phòng bệnh nhìn Đàm Tĩnh một chút nhưng lại không có dũng khí. Giữa đám người xúm xít, thoáng nhìn thấy má cô sưng lên, anh liền mất hết lý trí, sao cô lại lấy một kẻ như vậy? Ban đầu khi mới gặp lại, anh chỉ mong cho cô không được hạnh phúc, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô vật lộn với cuộc sống, anh lại cảm thấy bất lực.
Anh đeo khẩu trang rời khỏi văn phòng, dọc đường đi xuống không ai chú ý tới anh, bởi bác sĩ trong bệnh viện hầu như ai cũng đeo khẩu trang cả. Nhiếp Vũ Thịnh ra bãi đỗ tìm xe, xe anh bị nắng chiếu nóng sực lên, khoang lái nóng hầm hập, anh phải mở cửa sổ rồi bật điều hoà mức lạnh nhất, gió từ cửa sổ táp vào mặt mới khiến anh cảm thấy mát hơn một chút. Bỗng nhiên anh đấm mạnh lên vô lăng, khiến còi kêu "bim" một tiếng thật to, làm bảo vệ bãi đỗ xe giật mình quay lại nhìn. Anh giơ hai tay ôm mặt, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, rồi đóng cửa sổ, lái xe về nhà.
Về đến nhà, phát hiện ra cằm bầm tím lại, sưng tấy anh bèn mở tủ lạnh lấy túi đá chườm nửa tiếng, sau đó đi tắm rồi ném mình lên giường.
Anh ngủ rất say, mấy năm nay làm ở khoa Lâm sàng, ca sáng ca đêm đổi đi đổi lại khiến anh có thói quen cứ đặt mình xuống là ngủ ngay được, hôm nay anh lại ngủ đặc biệt say, cũng không biết tại sao, thậm chí không mộng mị gì cả. Điện thoại reo rất lâu anh mới nghe thấy, bèn mơ màng cầm lên lên "a lô" một tiếng.
Giọng nói của Đàm Tĩnh như từ giấc mơ vọng lại, xa vời mà hư ảo, cô hỏi: "Bác sĩ Nhiếp, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện một lúc được không?"
Vết thương trên lưỡi ngâm ngẩm đau, nhắc nhở anh rằng đây không phải giấc mơ, anh ngồi dậy, định thần lại, nói: "Mai tôi đi làm, có chuyện gì mai đến văn phòng tôi."
"Tôi có việc rất gấp..." Giọng điệu cô có vẻ van nài, "Không làm anh mất nhiều thời gian đâu..."
Anh đắn đo một lúc, cuối cùng nói: "Tôi đang ở nhà, không muốn ra ngoài."
"Tôi đến nhà anh được không? Tôi nói xong sẽ đi ngay, không mất nhiều thời gian của anh đâu."
Tuy Đàm Tĩnh yếu đuối, nhưng khi cô đã kiên trì thì sẽ quyết tâm theo đuổi đến cùng mới thôi. Nhiếp Vũ Thịnh biết tính cvì lưỡi rất đau không muốn nói nhiều, bèn lạnh nhạt nói: "Tuỳ cô."
Đàm Tĩnh hỏi địa chỉ của anh rồi rất nhanh đã có mặt. Nhiếp Vũ Thịnh vừa trở dậy đi tắm lần nữa, thay bộ quần áo khác thì nghe tiếng chuông cửa.
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh mở cửa, Đàm Tĩnh bối rồi nhìn anh. Ngủ được một giấc, cằm sưng to hơn nên anh lại lấy túi đá chườm lên. Nhiếp Vũ Thịnh không hề nhìn thẳng vào cô, một tay giữ túi chườm, một tay lấy dép đi trong nhà cho cô. Đàm Tĩnh nói "cảm ơn" rất khẽ, nhìn thấy đôi dép nữ đó, cô chợt khựng lại mất mấy giây.
Lúc này Nhiếp Vũ Thịnh mới nhận ra mình đã lấy dép Thư Cầm cho Đàm Tĩnh, Thư Cầm thường xuyên đến nên để một đôi dép ở đây. Có điều anh không muốn giải thích với Đàm Tĩnh, cũng thấy chẳng có gì để giải thích cả, dù sao thì giờ đây Thư Cầm cũng là bạn gái của anh.
Đàm Tĩnh thay dép, cúi đầu đi vào phòng khách, Nhiếp Vũ Thịnh ngồi xuống sofa, hỏi: "Có việc gì?"
"Tôi đến để nhận lỗi với anh..." Đàm Tĩnh đứng đó, cúi đầu, đúng là dáng vẻ khi xin lỗi, "Tôn Chí Quân uống say, anh đừng so đo với anh ta..."
Anh hoàn toàn không thể ngờ cô lại nói ra những lời đó, dường như cằm lại đau hơn, anh nói: "Tôi không cần cô nhận lỗi."
"Xin lỗi..."
"Cô không cần nói xin lỗi tôi!"
Đàm Tĩnh chưa từng thấy Nhiếp Vũ Thịnh như thế này, nhìn anh giống như một con sư tử đang nổi giận vậy, một tay cầm túi chườm, một tay nắm chặt đấm lên sofa, tựa hồ có thể xông tới đánh nhau ngay bây giờ. Ánh mắt anh tối sẫm, khiến cô kinh hoàng khôn tả, nhưng rồi lập tức anh đã nhìn đi nơi khác, nói: "Nếu chỉ vì việc này thì cô có thể về được rồi."
Đàm Tĩnh trầm mặc một lúc, mới khó nhọc lên tiếng: "Xin anh... hãy giúp tôi... Tôi biết Tôn Chí Quân đã sai, nhưng giờ anh ta bị cảnh sát bắt đi rồi, trước đó anh ta từng bị tạm giam vì đánh nhau gây rối nơi trật tự trị an, lần này nếu lại bị..."
Nhiếp Vũ Thịnh cảm nhận được giọt nước lạnh ngắt từ túi chườm men theo cằm chạy xuống cổ, rồi từ cổ xuống cổ áo, lăn xuống tận ngực anh, anh muốn ném túi chườm đi mà đứng bật dậy, anh muốn gầm lên, anh muốn chất vấn, anh muốn ném đồ đạc. Nhưng cuối cùng anh chẳng làm gì hết, chỉ cười khẩy hỏi: "Đàm Tĩnh, cô đến vì chuyện này?"
Cô lại cúi thấp đầu hơn, tiếng cô nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, nhưng anh vẫn nghe được, cô nói "xin lỗi". Trước mặt anh, ngoài hai chữ này, dường như cô không còn câu gì khác nữa.
Anh bỗng đứng phắt dậy túm chặt lấy cánh tay cô kéo vào trong. Ban đầu Đàm Tĩnh còn vùng vậy nhưng rồi chẳng mấy chốc cô đã buông xuôi, mặc cho anh kéo vào phòng vệ sinh. Anh đẩy cô tới trước gương: "Cô nhìn đi, tự soi gương mà nhìn mặt mình đi! Hắn đánh cô thành thế này mà cô còn đi xin cho hắn? Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Đàm Tĩnh, sao cô... cô..."
Anh thật sự không muốn dùng lời nói làm tổn thương cô, dù sao hôm nay cô cũng đã chịu đựng đủ rồi, giờ chẳng khác nào một chú chim câu sợ sệt, ngoan ngoãn. Cô tự dối mình dối người, quay mặt đi không muốn nhìn mình trong gương. Nhưng anh lại dùng tay quay mặt cô lại, còn vô ý chạm phải vết sưng, khiến cô nhăn mặt.
Không biết từ lúc nào, đôi môi anh đã đặt lên hàng lông mày cau rúm của cô, dịu dàng mà quyến luyến, yêu thương nhưng vẫn bợn chút nghi ngại. Cô bỗng run lên, như sợ ma hôn ấy. Cô quay người định chạy nhưng Nhiếp Vũ Thịnh đã giữ lại, ấn mạnh môi mình lên môi cô.
Đã có biết bao nhung nhớ, biết bao khát khao, thời gian bảy năm xa cách đã trở thành con sông không thể vượt qua, họ đứng ở hai bên bờ dòng sông số phận, giương mắt nhìn đối phương ở bờ bên kia, càng đi càng xa. Là thứ thuốc phiện không thể cai, là cơn đau không thể cắt, khi quàng tay ôm lấy người phụ nữ này vào lòng sau bảy năm chia lìa, Nhiếp Vũ Thịnh mới biết, có một loại tình yêu không thay đổi theo thời gian, có một loại tình yêu càng giằng xé càng sâu sắc.
Đàm Tĩnh đang khóc, cô lần tay tìm kiếm sợi dây đỏ sau gáy anh. Năm cuối cùng họ bên nhau là năm bản mệnh của anh, cô đã tết một sợi dây đỏ đeo lên cổ, không cho anh cởi ra. Anh nói cả đời này anh sẽ không cởi, trừ phi đến năm ba mươi sáu tuổi cô tết sợi khác thay cho anh. Sợi dây đó giờ đã bạc màu, nhưng sợi dây trong trái tim vẫn thắt chặt lấy cô, thắt chặt mọi vướng bận trong cô. Cô từng yêu người đàn ông này bằng cả tuổi thanh xuân, xa cách bao năm như vậy, nhưng khi anh ôm chặt lấy cô, khi anh nồng nàn hôn cô lần nữa, cô mới biết, thì ra tình yêu chôn sâu trong đáy lòng ấy vẫn chưa hề phai nhạt.
Trong lúc này, Nhiếp Vũ Thịnh của cô giống hệt như cậu thiếu niên giẫm lên lớp lớp hoa rơi tiến về phía cô mười năm trước, băng qua những cách trở về thời gian và không gian mà hôn cô một lần nữa, như thể mọi chuyện trước đây đã quay trở lại, như thể chưa từng có cuộc chia ly, như thể một nửa linh hồn mất đi nay mới tìm lại được
Cô khóc đến nỗi không ngẩng đầu lên được, anh ôm cô trong không gian nhỏ hẹp, như đang dỗ dành một ứa trẻ, cũng không biết phải ôm thế nào cho đúng. Cô chỉ biết nắm lấy sợi dây sau gáy anh mà khóc nức nở. Bao năm qua, cô đã phải chịu đựng bao ấm ức, nếm trải bao khó khăn, tuy mọi việc đều có thể xảy ra, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Nhiếp Vũ Thịnh.
Rất nhiều lần cô tự dối mình rằng, Nhiếp Vũ Thịnh sẽ không trở lại, dù có trở lại thì anh cũng đã hận cô đến tận xương tuỷ. Cắt đứt chút hi vọng cuối cùng lại khiến cô dễ chịu hơn phần nào. Nhưng số mệnh nhất định không buông tha, dù cô vẫy vùng thế nào chăng nữa, cũng chỉ như con kiến rơi vào lưới nhện, càng giãy giụa càng lún sâu, càng khiến mình bị trói chặt hơn.
Đã đủ chưa? Đến giờ cũng đủ rồi phải không? Mọi thứ mà cô phải chịu, cho dù việc năm đó có báo ứng thật thì cứ đổ lên đầu cô là được rồi. Cô khổ sở chịu đựng bao lâu như vậy là đủ rồi chứ? Cô vừa khóc vừa hôn Nhiếp Vũ Thịnh, hôn lên chiếc cằm sưng tấy của anh, hôn lên khoé môi anh, hôn lên mắt anh... Cô nhớ anh biết chừng nào, nhớ gương mặt này biết chừng nào, dù ở trong giấc mơ của cô, anh chưa bao giờ rõ ràng như thế này.
Hãy để cô buông thả bản thân trong lúc này thôi, hãy cho cô chìm đắm trong lúc này thôi, dù đây chỉ là uống rượu độc để cắt cơn khát, cô cũng chấp nhận.
Vào khoảnh khắc tâm trạng rối loạn nhất, chợt một cơn gió thổi bay tấm rèm, vừa hay hất phải chiếc đĩa ngâm mấy hạt đậu trên bệ cửa sổ, khiến nó rơi xuống đất "xoảng" một tiếng. Nhiếp Vũ Thịnh bỗng sực tỉnh, Đàm Tĩnh cũng ngẩng lên, trông thấy đĩa đậu và nỗi đau hằn sâu trong đáy mắt anh. Từ bao giờ anh lại có thói quen để một đĩa đậu bên cạnh cửa sổ? Đợi hạt đậu từ từ mọc mầm, nhưng người mình chờ đợi lại vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa. Nhiếp Vũ Thịnh chuyển ánh mắt từ đĩa đậu sang Đàm Tĩnh, cô vẫn sững sờ nhìn anh. Cằm anh vẫn đau, đó là do Tôn Chí Quân gây ra. Đàm Tĩnh đã kết hôn, cô đã lấy người khác rồi. Cho dù đậu có nảy mầm, cô cũng sẽ mãi mãi không bao giờ trở về nữa.
Anh vội chạy vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng khoá cửa lại, như thể bên ngoài kia không phải Đàm Tĩnh mà là mãnh thú vậy. Anh tựa người vào cánh cửa, đau đớn nhắm mắt lại, khoảng thời gian bảy năm đã thay đổi tất cả, anh đã mất cô từ lâu, giờ đâu thể tìm lại được nữa. Nụ hôn vừa rồi khiến chuyện xưa như cơn lũ đổ ập xuống đầu, nhấn chìm anh, nuốt chửng anh, khiến anh gần như tuyệt vọng....