12:01 - 15/08/2015
"Nếu Mark không yêu em, mà khi trước anh ta cũng toàn lừa dối em thì em có hận anh ta không?"
Thư Cầm nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Thế thì phải xem em có yêu anh ta không đã. Nhiều lúc hận thường là vì yêu. Nếu em không yêu anh ta nữa, đương nhiên sẽ không hận." Cô quan sát Nhiếp Vũ Thịnh, "Sao vậy? Không phải bạn gái trước đây của anh lấy người khác rồi sao?"
"Đúng vậy, lấy người khác rồi." Nhiếp Vũ Thịnh nói, "Em yên tâm, anh cũng có đạo đức cơ bản, khi ở bên em anh sẽ không có ý đồ gì với bất cứ người phụ nữ nào khác đâu."
"Có hay không không quan trọng, quan trọng là anh có lòng tin để duy trì mối quan hệ của chúng ta không."
Nhiếp Vũ Thịnh mím môi: "Anh sẽ cố gắng."
Thư Cầm cười, chuyển chủ đề: "Cô em nói muốn mời anh đến ăn cơm. Từ lần anh cứu em, cô lúc nào cũng lải nhải nhắc nhở có thời gian thì mời anh đến nhà dùng cơm. Em đã từ chối mấy lần, ngại không muốn phiền anh nữa. Nhưng giờ chúng ta đã chính thức qua lại, em muốn cùng anh đi ăn một bữa thì không sao chứ?"
"Để cuối tuần sau đi."
"Được. Nhưng ca làm của anh thế nào, liệu cuối tuần có ca mổ nào quan trọng không?"
Nhiếp Vũ Thịnh lập tức nhớ đến lá đơn của Đàm Tĩnh, nếu mọi việc thuận lợi thì có lẽ thứ Tư hoặc thứ Năm là mổ cho Tôn Bình. Anh đáp: "Chắc cuối tuần không có việc gì."
"Thế em sẽ nói với cô để cô chuẩn bị trước."
Thứ Hai sau khi kết thúc tổng kiểm tra phòng bệnh, như thường lệ có một cuộc họp hằng tuần. Chủ nhiệm Phương sẽ tận dụng thời gian này để sắp xếp công việc, tiện thể nghe các loại báo cáo, điều chỉnh kế hoạch cả tuần. Khi đến lượt Nhiếp Vũ Thịnh, ông hỏi: "Tôn Bình ở giường 39 đã xin trợ cấp từ công ty CM, cậu định hôm nào mổ đây?"
Vì đây là lần đầu tiên nên phải cực kỳ cẩn trọng. Chủ nhiệm Phương nói: "Thứ Năm này có ca mổ nối mạch máu tim của bộ trưởng, mổ hôm thứ Ba đi."
Nhiếp Vũ Thịnh sững người, Chủ nhiệm Phương lại nói tiếp: "Thời gian hơi gấp, nhưng tình hình của đứa bé đó mổ càng sớm càng tốt, thông báo ọi người làm tốt công tác chuẩn bị trước khi mổ đi, nhớ nói chuyện với người nhà bệnh nhân thật kỹ càng, bắt buộc phải yêu cầu ký tên đồng ý đấy."
"Được ạ."
"Còn nữa, phẫu thuật cho trẻ vị thành niên nhất định phải có người giám hộ, tức bố mẹ của đứa trẻ đều phải đến ký vào giấy đồng ý mổ, đừng để xảy ra chuyện như khoa Não
Năm ngoái khoa Não xảy ra một chuyện, một bệnh nhân vị thành niên bị khối u trong não phải mổ. Mẹ của bệnh nhân đã ký giấy đồng ý, kết quả sau phẫu thuật tình hình bệnh nhân không được tốt, bố bệnh nhân bèn đến gây chuyện. Vốn dĩ bố mẹ bệnh nhân đã ly hôn, đứa con ở với mẹ, vì thế giấy đồng ý chỉ có mẹ ký. Nhưng bố bệnh nhân lại là tên vô lại, kiên quyết nói mình không biết, cũng không đồng ý, nói bệnh viện chưa được đồng ý đã tự ý mổ cho con ông ta, đòi bồi thương tất cả tổn thất. Tuy về tình về lý phía bệnh viện đều không có bất cứ trách nhiệm gì, nhưng cũng bị quấy rối ba bốn ngày liền, tên vô lại kia dẫn theo mấy chục người đứng chặn ở cửa, đến xe cấp cứu chúng cũng không cho vào. Cuối cùng bệnh viện hết cách, đành để của đi thay người, thương lượng miễn cho anh ta hai vạn viện phí. Viện trưởng nổi giận đập bàn quát, ông nói đó chính là tống tiền trắng trợn, rồi liên tục nhấn mạnh rằng các ca mổ ở khoa Nhi bắt buộc phải tuân thủ trình tự nghiêm ngặt, yêu cầu tất cả những người giám hộ phải có mặt, tránh để người ta lợi dụng sơ hở.
Thầy Chủ nhiệm Phương bận rộn như vậy mà vẫn dặn thêm câu này, Nhiếp Vũ Thịnh hiểu ý ông, rủi ro cao đương nhiên phải đề phòng tai họa từ trước. Vì thế sau cuộc họp, anh đến phòng bệnh nói với Đàm Tĩnh: "Tôn Bình được sắp xếp mổ vào thứ Ba, cũng chính là ngày mai. Từ hôm nay đừng cho nó ăn gì cả, y tá sẽ đến dặn dò những việc cần chú ý trước khi mổ. Còn nữa, gọi chồng cô đến bệnh viện một chuyến, cần cả hai người có mặt trong cuộc nói chuyện trước mổ và ký vào giấy đồng ý."
Đàm Tĩnh thoáng ngẩn ra rồi ngập ngừng hỏi: "Anh ấy không đến được không... Anh ấy rất bận..."
"Còn việc gì quan trọng hơn con lên bàn mổ?" Nhiếp Vũ Thịnh không kìm được gằn giọng, "Theo quy định, anh ta bắt buộc phải có mặt."
Đàm Tĩnh cúi đầu theo thói quen, Nhiếp Vũ Thịnh không nhìn rõ được nét mặt cô, chỉ thấy đầu mày cô run rẩy cau lại, nhiều lúc, cô hay có dáng vẻ buồn bã như vậy. Anh nghĩ chắc chắn chồng cô chẳng quan tâm gì đến vợ con, biểu hiện rõ ràng nhất là, Tôn Bình đã nhập viện mấy ngày mà chưa thấy chồng cô đến lần nào, ngay người hàng ngày đưa cơm đến cũng là Vương Vũ Linh.
Mấy hôm nay Đàm Tĩnh không ngủ được, lúc này đã vô cùng mệt mỏi chỉ uể oải nói: "Được rồi, tôi sẽ thông báo cho anh ấy."
Nhiếp Vũ Thịnh đi thẳng ra ngoài, không nói gì thêm. Anh không muốn ở lâu trước mặt Đàm Tĩnh, càng không muốn nói chuyện với cô. Dường như anh đã dồn mình vào ngõ cụt, ngẩng lên chỉ thấy bức tường cao, làm gì cũng va chỗ này đụng chỗ khác, khiến bản thân
Thứ Hai vô cùng bận rộn, vì thứ Ba mổ cho Tôn Bình nên Nhiếp Vũ Thịnh được sắp xếp làm ca sáng. Vì ca mổ này, Chủ nhiệm Phương còn đặc biệt mở một cuộc họp, cuối cùng quyết định đích thân ông mổ chính, Nhiếp Vũ Thịnh phụ mổ. Dù sao đây cũng là ca mổ đầu tiên áp dụng kĩ thuật mới nên thành bại rất quan trọng. Công ty CM hết sức coi trọng chuyện này, đặc biệt cử người đến phụ trách phối hợp, cùng thảo luận với đội ngũ mổ về vấn đề kỹ thuật, rất có trách nhiệm.
Đến tối, khi sắp tan ca làm, Chủ nhiệm Phương vẫn còn lấn cấn việc này, bèn hỏi Nhiếp Vũ Thịnh: "Cậu đã nói chuyện với người nhà bệnh nhân chưa? Sao vẫn chưa ký giấy đồng ý?"
"Đã thông báo cho gia đình rồi, nhưng bố của Tôn Bình vẫn chưa đến..."
Nhiếp Vũ Thịnh còn chưa dứt lời thì một y tá hoảng hốt xông vào: "Chủ nhiệm mau ra xem, người nhà của bệnh nhân giường 39 đánh nhau rồi!"
Nhiếp Vũ Thịnh giật mình, Chủ nhiệm Phương hỏi lại: "Chuyện là thế nào?"
"Không biết nữa, hai vợ chồng nhà đó cãi nhau, càng ngày càng gay gắt, y tá trưởng khuyên rồi nhưng họ vẫn đánh nhau..." Y tá chưa nói xong, Nhiếp Vũ Thịnh đã chạy khỏi văn phòng. Từ xa anh đã nhìn thấy cả đống người đang vây lại ở hành lang, bệnh nhân có, người nhà có, chỉ nghe tiếng y tá trưởng: "Sao anh lại đánh người?"
"Tôi đánh đấy, cô làm gì được tôi nào?" Một giọng khàn đục, đầy ngang ngược vô lý vang lên.
"Bác sĩ đến rồi!"
Không biết ai kêu lên một tiếng, mấy bệnh nhân biết Nhiếp Vũ Thịnh vội rẽ ra tránh đường. Anh lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng, mặt đỏ phừng phừng, từ rất xa đã ngửi thấy mùi rượi nồng nặc. Đàm Tĩnh đang đứng cạnh đó, y tá trưởng chắn trước mặt cô như gà mẹ bảo vệ con. Thoáng nhìn thấy một bên má Đàm Tĩnh sưng vù, Nhiếp Vũ Thịnh vừa lo vừa giận, liền hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại đánh người?"
"Tôi là chồng cô ta! Mẹ kiếp anh là thằng quái nào? Tôi đánh vợ tôi, anh quản được chắc!"
Nhiếp Vũ Thịnh không kịp nghĩ ngợi, lập tức tung ngay một cú đấm. Người đó say nên phản ứng chậm, không kịp tránh, liền bị táng thẳng vào mặt, máu mũi chảy ra. Mọi người đứng xung quanh kêu toáng lên, y tá trưởng cũng giật thót mình, mấy bác sĩ khác vội chạy tới giữ lấy Nhiếp Vũ Thịnh: "Bác sĩ Nhiếp, có gì từ từ
Nhiếp Vũ Thịnh bị giữ lại nhưng vẫn vung chân đá Tôn Chí Quân, khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Tôn Chí Quân gầm lên, xông tới định đánh lại: "Mẹ kiếp dám đánh tao! Ông đây liều với mày!"
Mọi người cùng nhào đến, kẻ lôi kéo, người khuyên can, Nhiếp Vũ Thịnh bị mấy đồng nghiệp kéo ra, ba bốn người cũng không giữ được anh, cuối cùng bác sĩ Đồng phải ôm chặt lấy lưng anh, Tiểu Mẫn và mấy nam đồng nghiệp khác vừa lôi vừa nhấc mới kéo được anh sang một bên. Tôn Chí Quân cũng bị một đống người kéo lại, không làm gì được, chỉ biết ngoác mồm chửi: "Mẹ kiếp mày dám đánh người à? Tao phải kiện mày! Chúng mày là bệnh viện quái gì mà dám đánh người! Ông mày kiện!"
Nhiếp Vũ Thịnh nổi điên, bác sĩ Đồng thấy anh trán nổi đầy gân xanh, chỉ sợ anh xông ra, vừa ôm chặt lấy anh không buông, vừa gọi lớn: "Cậu đừng kích động! Anh ta say rồi, cậu tội gì phải liều với anh ta! Bảo vệ! Bảo vệ đâu..."
Đang ầm ĩ cả lên thì bảo vệ tới, Chủ nhiệm Phương cũng có mặt, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, ông không khỏi nổi giận: "Có chuyện gì vậy?"
"Bệnh viện chúng mày dám đánh người! Tao phải kiện! Tao sẽ kiện lên Bộ Y tế!"
"Ai đánh người?" Chủ nhiệm Phương cao giọng, "Ai?"
Không ai dám nói gì, mặt Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn đỏ gay vì vừa nãy đã dùng sức quá nhiều. Bác sĩ Đồng nói: "Chủ nhiệm, người nhà bệnh nhân uống say gây chuyện trong phòng bệnh..."
"Tôi biết anh ta uống say gây chuyện." Ánh mắt Chủ nhiệm Phương đầy vẻ nghiêm khắc, "Anh ta nói bệnh viện chúng ta đánh người, ai đánh?"
"Tôi!" Nhiếp Vũ Thịnh vẫn đang điên tiết, liền hất bác sĩ Đồng ra, đứng thẳng dậy, "Tôi đánh hắn!"
"Nhiếp Vũ Thịnh! Tao liều mạng với mày!" Tôn Chí Quân bỗng vùng khỏi mọi người, lao thẳng tới như một con sư tử đang trong cơn cuồng nộ, húc đầu vào ngực Nhiếp Vũ Thịnh, đỉnh đầu anh ta đập vào cằm anh, máu chảy lênh láng. Mọi người xung quanh la lên thất thanh, bảo vệ xông cả lại mới giữ được Tôn Chí Quân, Chủ nhiệm Phương càng giận dữ hơn: "Các người làm ăn kiểu gì đấy? Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!"
Nhiếp Vũ Thịnh cắn phải lưỡi, miệng đầy máu, đau đến mức không nói nổi lời nào. Anh Đồng dìu anh tới phòng y tá khử trùng, lấy nước muối sinh lý súc miệng, kiểm tra kỹ thấy vết thương không quá lớn, không cần khâu, bấy giờ mới than thởu Nhiếp, cậu so đo với loại người đó làm gì? Vừa nhìn đã biết là phường vô lại, lần này hay rồi, tự nhiên ăn đòn, cũng may chưa cắn đứt mất lưỡi, nếu không lại thành ra tàn phế cả đời!"
Cả khoa đều biết có chuyện xảy ra, mấy người chạy lại an ủi Nhiếp Vũ Thịnh, không lâu sau cảnh sát cũng tới lấy khẩu cung, Tôn Chí Quân bị dẫn đi, may nhờ bên bảo vệ báo rằng có người say rượu tới gây rối nên cảnh sát đến rất nhanh. Chủ nhiệm Phương suy cho cùng vẫn bảo vệ người dưới, Nhiếp Vũ Thịnh chưa kịp nói gì, ông đã chau mày nói với cảnh sát: "Các anh xem, bác sĩ bệnh viện chúng tôi bị đánh thành ra thế này, không nói năng gì được nữa, bao giờ lưỡi cậu ta lành lại sẽ phối hợp điều tra với các anh!"
Tôn Chí Quân vốn đã có tiền án đánh nhau, cảnh sát chẳng nói chẳng rằng gì, liền kéo đi luôn. Đợi mọi người đi hết, Chủ nhiệm Phương mới trừng mắt hỏi: "Sao lại đánh người?"
"Hắn ta đánh người nhà bệnh nhân trước." Nhiếp Vũ Thịnh lúng búng trong miệng, "Hắn ta gây chuyện trong phòng bệnh."...