Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Nợ em một đời hạnh phúc
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11060
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
12:01 - 15/08/2015


Bỗng nhiên một cơn giận độc địa trỗi dậy trong lòng, anh cười nhạt, dằn từng chữ: "Đây là báo ứng!"

Cô nhìn chằm chằm vào anh, rồi ôm chặt con vào lòng theo phản xạ. Có vẻ cô không nghe thấy, hoặc cũng có thể không dám tin vào tai mình, bèn li nhí: "Anh nói cái gì cơ?"

"Tôi nói bệnh của con trai cô." Anh đưa tay chỉ gương mặt xanh tím của dứa trẻ, sảng khoái nhả từng chữ một: '"Bệnh của nó, là báo ứng của cô."

Anh tưởng cô sẽ nói gì đó, thậm chí sẽ gào lên chửi anh, anh đã từng nhìn thấy nhiều người phụ nữ chửi nhau, bộ dạng gào thét cấu xé của họ khiến người ta phát ghét. Nếu như cô chửi anh té tát, anh sẽ thấy thật sảng khoái.

Nhưng cô không nói câu nào. Đôi mắt đen giống cậu con trai như đúc chỉ hơi ngân ngấn nước, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh, như thể không hề quen biết anh vậy. Bao nhiêu năm rồi, có lẽ họ đã căm hận nhau từ lâu, chỉ mong sao đối phương không sống nổi mà thôi. Anh thấy một niềm khoái cảm của tên sát nhân vừa giết người, giống như vừa mới cắt bỏ được một mầ bệnh, bóc tách một khối u trên bàn mổ vậy. Cô từng là khối u trong cuộc đời anh, bây giờ cuối cùng anh cũng đã có thể cắt bỏ cô một cách sạch sẽ rồi.

Cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ trong giây lát rồi vội vã cúi gằm mặt xuống, có lẽ là không muốn anh nhìn thấy cô khóc. Cô vẫn luôn kiên cường như vậy, cô bế con trai lên, quay người đi tiếp.

Trong cầu thang tranh tối tranh sáng, cô từng bước dấn thân vào bóng tối, anh không còn nhìn thấy cô đâu nữa.

Sắp đến giờ tan làm, Nhiếp Vũ Thịnh nhận được điện thoại của thư ký Trương, anh ta nói: "Ông Nhiếp muốn hẹn cậu cùng ăn cơm."

"Tôi không rảnh."

Thư ký Trương tính tình hiền lành, không hiền lành thì cũng không làm thư ký cho ông Nhiếp Đông Viễn được, anh ta cười nói: "Cậu nên đi gặp ông Nhiếp thì hơn, gần đây ông ấy cũng bận lắm, phải hủy bao nhiêu buổi tiệc để đi ăn với cậu đó."

Hai bố con anh căng thẳng với nhau không phải chuyện nửa năm hay một năm, đầu tiên Nhiếp Vũ Thịnh còn tức giận, nhưng đến giờ, anh chán chẳng buồn giận nữa. Thư ký Trương cứ dỗ dành anh đi, thì anh đi vậy. Nơi hẹn đương nhiên là tại nhà hàng sang trọng, từ bên ngoài đi vào, trừ mấy cậu phục vụ ra, gần như không thấy bóng người. Bước vào trong phòng riêng anh mới nhìn thấy bố mình ngồi bên bàn, mấy năm nay ông sống trong nhung lụa và quyền uy, trong đế quốc kinh doanh của mình, ông nói một là một, hai là hai, bất kể gặp gỡ ai, ông cũng luôn uy phong nghiêm nghị. Nhưng hôm nay nhìn thấy con trai, ông vẫn tỏ ra rất vui: "Thế nào? Tối nay chúng ta ăn gì?"

"Tùy bố."

Nhiếp Đông Viễn đưa thực đơn cho cậu phục vụ cầm đi, nói: "Cậu sắp xếp đi."

Đuổi hết những người không liên quan đi ra, ông mới ngắm nghía cậu con trai: "Sao lại gầy đi thế này?"

"Đâu có." Nhiếp Vũ Thịnh chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, "Con biết thời gian của bố là vàng bạc mà, có gì bố cứ nói thẳng ra đi."

"Con ấy, có lớn đến mấy thì cũng vẫn trẻ con." Nhiếp Đông Viễn tự tay rót trà cho con, ông nói "Phải đến hơn nửa năm nay con chưa về nhà rồi, dù giận bố thì cũng không cần phải thế chứ?"

Nhiếp Vũ Thịnh chẳng buồn trả lời, luôn tay táy máy di động của mình.

"Con cũng biết đấy, bố bị huyết áp cao, mỡ máu cao, không chừng ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay sẽ chẳng còn được nhìn thấy con nữa." Ông Nhiếp Đông Viễn có vẻ rất buồn, "Con thật sự không tha thứ được cho bố ư?"

"Bố đâu có làm việc gì sai, cần gì con phải tha thứ."

Nhiếp Đông Viễn cười: "Ương bướng!"

Ở ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ của nhân viên phục vụ, hai bố con không nói thêm nữa, hết món này đến món khác được bưng lên, dưới ánh đèn ấm áp, màu sắc, hương thơm và mùi vị của món ăn đều đầy đủ cả.

"Con thử cái này xem." Ông Nhiếp Đông Viễn nói, "Chẳng phải con vẫn thích ăn món thịt viên 'Đầu sư tử', còn chê đầu bếp ở nhà nấu ra toàn là mấy cục thịt to đùng đó sao? Nghe nói đầu bếp ở đây là người Tô Châu, nên hôm nay bố mới bảo con đến đây, nếm thử xem tay nghề của anh ta thế nào." Nhiếp Vũ Thịnh im lặng không nói gì, nhân viên phục vụ đã bưng cái âu bằng sứ lên từ lâu, mùi vị của món Đầu sư tử kho tàu rất hấp dẫn, nhưng anh cũng chỉ gắp đưa lên môi rồi đặt xuống bát, không hề có ý muốn ăn. Chợt anh nghe thấy bố mình nói: "Con cũng phải tìm bạn gái đi, gần 30 tuổi rồi, suốt ngày cứ cắm đầu vào mổ với xẻ. Đàn ông tuy cần lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng cũng không thể vì thế mà không tìm bạn gái chứ. Cứ tiếp tục thế này, e rẳng đến ngày bố mất, cũng không được chứng kiến con lập gia đình."

"Con không có hứng thú với phụ nữ." Nhiếp Vũ Thịnh không mảy may động lòng, "Bố cứ coi như con thích đàn ông là được rồi."

"Vớ vẩn!" Cơn giận mà ông gắng ghìm nén nãy giờ cuối cùng cũng bùng lên, ông ném chiếc thìa sứ nhỏ xuống đĩa ăn đánh "choang", "Chẳng qua là vì con Đàm Tĩnh đó chứ gì? Đã bảy, tám năm rồi mà con vẫn giữ bộ dạng sống dở chết dở ấy à? Sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ? Mày bị ma làm rồi hả con! Mấy năm nay mày sống thế nào, tưởng bố không biết ư? Cái con Đàm Tĩnh đó đã chẳng lấy chồng sinh con từ lâu rồi, mày còn ở đây chung thủy với ai, nó có điểm nào xứng với mày hả? Nó có điểm nào đáng để mày như vậy hả con?"

"Không liên quan đến cô ta."

"Không liên quan đến cô ta?" Ông Nhiếp Đông Viễn cười nhạt, "Mày là con bố, chỉ cần mày cau mày, bố đã biết mày nghĩ gì rồi. Không liên quan đến cô ta, mà bảy, tám năm nay mày sống như hòa thượng, không thèm nhìn đến đám đàn bà con gái xung quanh? Không liên quan đến cô ta, mày học khoa Ngoại Tim mạch làm gì? Không liên quan đến cô ta, mày có dám to mồm là mày không có hứng thú với phụ nữ? Bố thấy mày bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi, bố thật sự muốn biết cái con họ Đàm ấy có điểm nào đáng để mày mê nó đến thế?"

"Thật sự không liên quan đến cô ta mà." Nhiếp Vũ Thịnh mệt mỏi, "Bố không cần phải đoán mò linh tinh, có người h thì tự khắc con sẽ dẫn về cho bố xem."

Ông Nhiếp Đông Viễn lại cười nhạt: "Câu này bảy, tám năm trước mày đã nói rồi. Ở nước ngoài mày không gặp được người nào thích hợp, về nước làm trong bệnh viện, mày cũng không gặp người nào thích hợp. Trong tim mày, cả thế giới này chỉ có Đàm Tĩnh là hợp với mày nhất. Tiếc rằng bây giờ nó đã đi lấy chồng, không chừng con nó được mấy tuổi rồi cũng nên."

Thấy Nhiếp Vũ Thịnh từ từ siết chặt nắm đấm lại, ông Nhiếp Đông Viễn liếc xéo anh: "Sao? Lại nói đúng chỗ của anh rồi chứ gì?"

Nhiếp Vũ Thịnh tức giận nhắm nghiền hai mắt không nói năng gì.

"Anh bỏ ý định ấy đi." Ống Nhiếp Viễn nói: "Trên đời này phụ nữ tốt còn nhiều lắm, mở to mắt ra mà tìm lấy một người, bất cứ ai cũng tốt hơn cô ta gấp trăm lần."

"Con ăn no rồi." Nhiếp Vũ Thịnh quẳng khăn ăn lên bàn, "Con phải về bệnh viện trực đêm."

Lái xe đến tận vành đai bốn, anh mới phát hiện ra mình chưa đóng cửa kính, gió từ bên ngoài ào ào thổi vào trong xe, khiến má anh nóng ran lên. Anh đạp chân ga, thật ra xe anh có chức năng duy trì tốc độ tự động cruise control, nhưng lúc này anh không được minh mẫn, đầu óc anh chỉ còn là một mảng trống không.

Đã rất nhiều lần, rất nhiều lần, anh từng nghĩ, nếu như anh sơ sẩy, liệu có thế nào lao sang làn xe ngược chiều, rồi bị đâm tan xương nát thịt không.

Thế nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì cả. Thời gian ở nước ngoài, anh có thể dùng bài vở để làm tê liệt bản thân, một lúc học hẳn hai bằng tiến sĩ, bao nhiêu thí nghiệm làm không hết, bao nhiêu bài luận viết không xuể; trở về nước, anh có thể lao mình vào công việc để quên đi tất cả, những cuộc phẫu thuật liên tiếp mãi không hết, những buổi hội chẩn mãi không xong. Ấy vậy mà, chính giây phút gặp lại Đàm Tĩnh, tất cả lại quay về, nhanh như một cơn sóng thần. Cách xa như thế mà chỉ thoáng nhìn anh cũng nhận ra đó là Đàm Tĩnh. Cô mặc đồng phục của cửa hàng bánh ga tô cúi đầu mải miết làm việc. Cuộc sống đã tôi luyện cô thành một con người khác, thế nhưng anh vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là Đàm Tĩnh của anh.

Đúng là ma xui quỷ khiến thế nào, anh mới bước vào trong, lúc đó anh giống như đang đứng trên mây vậy, cứ chăm chăm nhìn cô mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa, gần đến mức có thể chạm tay vào. Sau đó, trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên nhìn anh, dường như cả quãng thời gian bảy, tám năm nay giữa hai người chưa từng trôi qua. Lòng anh bất giác chùng xuống, anh cảm thấy mình không thể tự khống chế bản thân được nữa, chỉ muốn đưa tay ra chạm vào mặt cô, x phải là thật không, có phải đang đứng trước mặt anh thật hay không.

Cô thay đổi rất nhiều, nhưng lại tựa hồ không thay đổi chút gì, giống như trong mơ vậy.

Đã vô số lần anh thầm tưởng tượng, không biết nếu gặp lại Đàm Tĩnh thì sẽ ra sao, có lúc nghĩ đến phát điên, anh đành tự nhủ lòng thôi không nghĩ nữa, nhưng khi ngày ấy xảy đến thật, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.

Không có long trời lở đất, không có dời núi lấp biển, hóa ra cô cũng chỉ là một người bình thường sống giữa thế giới này.

Hóa ra, tình yêu sâu đậm trước kia, cuối cùng cũng chỉ có một nỗi hận không cách nào xóa bỏ.

Đến bản thân anh cũng không hiểu, tại sao anh lại nói ra những lời cay nghiệt đến như vậy, nhất là đối với một đứa trẻ vô tội.

Giờ phút này anh mới dần dần hiểu được, hóa ra đó là lòng đố kỵ.

Đố kỵ người đàn ông đã kết hôn với cô.

Đố kỵ người đàn ông đã sinh con với cô.

Đố kỵ đến phát điên.

Anh gần như không thể tưởng tượng được cô lại có thể sống cùng người khác, anh không thể nghĩ đến điều đó, hễ ý nghĩ này trỗi dậy, anh liền cảm thấy mình không thể khống chế nổi bản thân, cảm giác manh động muốn hủy diệt tất cả lại dâng lên trong anh. Sự manh động này thôi thúc anh hủy diệt bản thân mình, đồng thời hủy diệt cả thế giới.

Đàm Tĩnh.

Đàm Tĩnh.

Hai chữ bình thường đến vậy, nhưng lại khắc sâu vào tim anh, cả đời này không thể nào quên được.



CHƯƠNG 02:



Đến giờ tan làm, Lương Nguyên An dúi cho cô 90 tệ, một tập toàn tờ 10 tệ đã cũ mèm, anh nói: "Còn 10 tệ mua thuốc lá rồi nhé."

Đàm Tĩnh đang định từ chối thì Lương Nguyên An đã huýt sáo đi vào phòng thay đồ. Vương Vũ Linh thấy cô cứ ngập ngừng đứng đó không đi, liền nói: "Cậu cứ cầm lấy đi, có thể mua thức ăn mấy ngày đấy!"

Câu này thì hoàn toàn chính xác. Đàm Tĩnh lặng lẽ cất nắm tiền vào túi. Vì mắc bệnh tim nác nhà trẻ đều không chịu nhận Tôn Bình. Mỗi khi đi làm Đàm Tĩnh đều phải gửi con ở nhà bà Trần gần cửa hàng, hằng tháng gửi bà Trần 600 tệ tiền công. Bà Trần là người nhân hậu, đối xử với con trẻ rất tốt, thỉnh thoảng Đàm Tĩnh làm ca tối, không kịp đón con, bà lại cho cậu bé ngủ lại qua đêm. Đàm Tĩnh thấy áy náy, nên thường hay mua hoa quả hay bim bim bánh kẹo cho cô cháu nội bà Trần. 90 tệ mất đi rồi lấy lại được này đủ để cô mua thức ăn mấy ngày liền. Có nên cầm 90 tệ này không cô chỉ do dự một thoáng rồi cũng chẳng nghĩ nhiều nữa....
« Trước123456...76Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Đạo tình
» Hãy nhắm mắt khi anh đến
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Trái tim màu hổ phách
» Điều Bí Mật
1234...8910»
Tags:
bạn đang xem

Nợ em một đời hạnh phúc

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Nợ em một đời hạnh phúc v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
pacman, rainbows, and roller s