Lamborghini Huracán LP 610-4 t
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Những vết xước màu rêu
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 5355
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
21:01 - 14/08/2015

Linh bắt đầu thấy máu nóng dồn lên, bức bối.

- Đừng đặt mình lên trên người khác, về nhan sắc cũng như học thức, cô còn lâu mới bằng được họ, rốt cuộc thì cũng chỉ là con bé đi theo tôi khi thậm chí còn chưa biết tên. Cô cao quý thật!

Linh dập máy. Bàn tay nới lỏng. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, văng ra những mảnh ghép, lẫn vào đám lá vàng xào xạc dưới chân cô. Linh ngồi sụp xuống bên đường, hai bàn tay bối rối ôm mặt, mái tóc dài buông nhẹ che gần hết khuôn mặt nhợt nhạt, giấu đi bờ môi đang run rẩy... Cả con đường Nguyễn Du như bảng lảng trong một nỗi niềm không thể nói nên lời và thật khó diễn tả. Chỉ vài cơn gió khẽ lướt qua làm những ngọn cỏ khẽ cựa mình, thổn thức... Tán cây bên đường lặng lẽ ngước nhìn cô gái nhỏ, xao xác nỗi xót xa thương cảm. Và hoàng hôn buông mình chậm rãi, vương một chút nắng mỏng manh còn sót lại, dát vàng lên mặt đường, lấp lánh những tia sáng thật mềm, thật khẽ... Không, hắn không phải anh, không thể là anh, Dương của em. Người yêu em trong những ngày nắng, những ngày mưa, khi mùa xuân đi qua dịu dàng để mùa hè đến ngọt ngào đến diệu kì. Anh vẫn ở đấy trong những chiều mưa rả rích, dưới hiên nhà mát hương hoàng lan và hát cho em nghe những ca từ thân thuộc:

“I’m in love
No matter what they say, I don't care...”

Bài hát ấy đã mãi đi bên em, để thay anh là dòng nước mát lặng lẽ quấn quýt đôi chân em... Và em đã tin, vì yêu em mà anh trở lại, trở lại trong người con trai khác, có đôi mắt, có nét mặt và tấm lưng em luôn mải miết kiếm tìm. Vậy mà, càng buông mình cho niềm tin vu vơ ấy, em càng thấy tim mình quặn lại, em đối mặt với biết bao câu hỏi không lời đáp, càng lờ đi, càng hiện hữu, càng minh chứng cho ảo tưởng trong em. Em mệt mỏi, em chán chường, em thật sự sắp không chịu nổi... Anh không còn ở bên em được nữa, hãy cứ để bài hát ấy, ánh mắt và nụ cười anh ở lại bên em, tại sao hắn ta còn xuất hiện, để em điên lên mỗi khi nhìn list điện thoại, để em vỗ về mình trong niềm mơ tưởng vẩn vơ. Tại sao hả anh, tại sao?

Linh lặng im nghe tim mình gào thét, những ấm ức, tủi thân đã từ lâu không được lên tiếng. Lần đầu tiên cô buông mình cho những vết xước cào xé, rỉ máu, nhức nhói đến run lạnh. Linh hoàn toàn không cảm nhận được nước mắt mình đang lã chã rơi, chỉ nghe bên tai ngân nga lời hát tha thiết ngày nào, xót lắm, buốt lắm là những vết thương đã ủ rêu xanh, một màu xanh thẫm đen như những vết máu đông lại, đặc sệt theo thời gian. Lúc này đây, Linh hoàn toàn đối mặt với bản thân, với những yêu thương nghẹn ngào, những ảo vọng và những nức nở không thành lời... Cô cần như thế, con người ta chỉ vượt qua được nỗi đau khi mở lòng đón nhận nỗi đau ấy, nhận thức nó, đừng né tránh, phớt lờ hay vỗ về nó bằng những vầng mây sáng hay hạnh phúc không có thật... Linh đang chập chững những bước đầu tiên trên con đường bước ra khỏi khoảng trời mù mịt những ám ảnh quá khứ chăng, những bước đi đầu tiên, mỏi mệt và đầy nước mắt.

Tôi vẫn đến đây hai lần mỗi tuần, và có lẽ có một duyên phận nào đó chăng để tôi vẫn thường gặp em ở đây trong những lần tình cờ hay cố ý ấy... Khi em khóc, khi em cười, cũng đôi khi em lặng lẽ nhặt một chiếc lá vàng hay tựa vào xe nghêu ngao hát vài ba câu... Khóc là khi mắt ươn ướt và cười cũng thật mỏng, kế cả bài hát cũng vang lên thật nhẹ. Em cứ vẩn vơ nơi con đường thênh thang lá, chênh vênh trong những vạt nắng chiều hắt sau kẽ lá... Còn hôm nay em khóc, khóc thật sự... Tiếng nức nở của em quyện vào gió, nước mắt em rơi ướt những chiếc lá vàng ươm màu nắng nơi vệ đường... Tôi lặng lẽ nhìn em trong dáng ngồi quặn thắt... mệt mỏi, phải chăng tim em đã mệt mỏi? Linh à, hãy để trái tim em được lên tiếng một lần nữa, hãy để những vết thương được thỏa thích vùng vẫy, đừng bao bọc, vỗ về nó nữa, đừng tự giam mình trong những bức tường đen lạnh... Tôi tin em làm được, em mạnh mẽ hơn chính những gì em có, dạt dào như sóng, rắn rỏi như bãi cát, dầu cuộc đời hằn siết bao vết rạch ngang dọc... Tôi vẫn tin vào nụ cười chói chang nắng và ánh mắt trong veo như đại dương của cô bé tôi gặp năm nào trên bãi biển... Cũng giống như cách tôi tin rồi sẽ có một lần em ngoái lại nhìn về những chiếc lá vàng nhuộm nắng phía sau... chỉ nhìn lại không cần bước đến...

*

Vũ vẫn ngồi yên đúng ở tư thế ấy từ khi cuộc điện thoại ngắt giữa chừng... Một chút tiếc nuối len vào tim anh. Cảm giác thật mới mẻ và lạ lẫm... Giọng nói trong trẻo như gió hè, như trời xanh tháng năm ấy đọng lại trong anh ngọt như vị của cái rét đầu đông thơm lành, không buốt giá nhưng đủ lạnh để lưu lại trên da thịt... Anh nhớ như in cái khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc nghe tim mình giật thót, cảm nhận rất rõ một luồng gió mát đang mơn man nơi tấm lưng áo đã đẫm mồ hôi, cho một buổi lượn phố không mục đích... Anh khẽ quay mình, và em ở đó, mỏng manh trong chiếc váy trắng bay bay quấn quýt cùng đôi chân xinh. Em đứng gọn trong ráng chiều lấp lánh, đôi mắt ươn ướt lệ nhòa, tóc em buông lơi vô tư vương vào gió. Em chỉ gọi một tiếng “Anh”, nghe như có chút nghẹn ngào, tức tưởi song vẫn bình yên đến lạ như khoảng trời xanh trước mặt, chút mây vụn bông bông nơi xa tít. Mặc kệ những dòng xe đông đúc, mặc kệ người qua kẻ lại, mặc kệ những tán cây, những ngôi nhà, giây phút đó, Vũ chỉ nghe tiếng gió, mềm và êm, chỉ ngửi thấy mùi hương từ làn tóc bay bay và em giống như thiên thần với đôi cánh màu xanh rất hiền, rất mát trên cái nền lấp lánh ánh nắng ban chiều ngày hôm ấy. Lời mời café buột ra rất nhanh, không nghĩ ngợi, không kịp rút lại. Vũ cũng không hiểu nổi mình khi ấy, anh tin vào một buổi chiều quá đẹp cho trái tim loạn nhịp, và hôm nay, cũng không nghĩ ngợi, không kịp rút lại, Vũ yêu cầu Linh nghỉ việc... Phải chăng anh đang bảo vệ người con gái của buổi chiều hôm ấy khỏi chính bản thân mình?

Vũ hơi giật mình vì tiếng gõ cửa đột ngột. Anh chau mày: Là Phương, cô trưởng phòng xinh đẹp, con gái một người ông bạn lâu năm của ba anh.

- Anh à..

- Có chuyện gì không? Bây giờ vẫn đang giờ làm việc đấy?

Vũ gần như quên mất một tháng nay dân tình trong công ty đang đồn ầm lên về chuyện của họ. Anh hoàn toàn không có ý niệm về chuyện đó.

- Ba em, ông ấy...

- Anh đã nói bao nhiêu lần là đừng mang ba em vào những câu chuyện của em nữa. Anh không thích ông ấy!

- Nhưng mà, ông ấy muốn mời anh dùng cơm.

Vũ hơi bất ngờ, rồi như hiểu ra, anh khẽ nhếch mép, ngả người ra sau ghế, xoay xoay cây bút, lạnh lùng:

- Để làm gi?

- Về chuyện chúng mình! - Cô rụt rè đưa mắt nhìn anh, rồi cúi mặt, di di mũi giày trên mặt sàn, thở mạnh. - Ba muốn anh ra mắt, để hai gia đình đi lại cho thoải mái!

Vũ đưa mắt nhìn cô gái đang khép nép trước mặt mình ngao ngán:

- Xin lỗi, nói với ông ấy là tôi bận! Tôi quá mệt mỏi với công việc rồi, cô thấy đấy.

- Em... Anh có thể sắp xếp được không? Ba rất muốn gặp anh. Ông ấy thật sự lo cho chúng mình mà.

- Gặp tôi để làm gì? Qua lại gì? Tôi không có nhã hứng. Về nói với ông ấy thế. Và chắc là ba tôi sẽ được mời đi ăn thay thế. Rất tiếc! Tôi không thấy phiền về điều đó!

Khuôn mặt Phương trắng bệch, cô như con mèo lười bị đuổi ra khỏi nhà mà không hiểu sao mình lại bị thế.

- Em... em nghĩ cũng đã đến lúc có thể gặp...

Vũ đứng lên, bước chân lại phía Phương, nâng khuôn mặt đang cúi gằm của cô lên, nói nhỏ vào tai cô:

- Thưa trưởng phòng, cô đang lầm tưởng điều gì đúng không ạ? Cô nghĩ tôi yêu cô thật sao? Tôi chả thấy đến lúc mình cần làm gì cả.

- Anh nói thế là sao? Mình vẫn yêu nhau mà, ba em chỉ muốn... - Mặt Phương hoàn toàn không còn giọt máu, cô hốt hoảng níu lấy cánh tay Vũ.

- Tôi mệt mỏi với từ “ba em” của cô lắm rồi. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của chúng ta, tôi và cô, hiểu chứ?

- Em không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

- Vậy thì bây giờ cô nên học cách hiểu đi, và chạy sang phòng ba tôi ngay đi và kêu ca với ông ấy... Dù điều đó cũng vô ích thôi.

- Nhưng em yêu anh, yêu anh thật lòng, rất yêu anh!

- Giữ tình yêu đó cho riêng cô ấy, nó không có ý nghĩa gì với tôi đâu. Ra ngoài!!!

- Không, em cần anh, Vũ à, sao lại đột ngột thế được. Anh, em yêu anh!

Vũ thản nhiên, gỡ tay cô ra khỏi cánh tay anh, Phương ngồi bệt xuống thảm, nhỏ bé trong căn phòng rộng lớn đến cô quạnh, thảm thiết khóc lóc. Vũ lạnh lùng, nhấn số phòng thư kí:

- Cậu giải quyết đống “ rác” trong phòng giúp tôi.

Cậu thư kí có lẽ đã quá quen với từ “rác” được nhấn mạnh của “ Sếp”, tặc lưỡi, vội vã chạy vào phòng Vũ.

Anh lặng lẽ, đứng quay lưng lại phía cửa sổ, mặc những tiếng kêu khóc thê thiết của cô trưởng phòng xinh đẹp. Tay Vũ mân mê chiếc chuông gió màu xanh với những nét trổ tinh tế... Chiếc chuông gió lâu ngày, có lẽ do va đập nhiều vào thành cửa sổ để lại những vết trầy xước nhẹ khiến lớp sơn màu xanh tróc đi, còn lại chỉ là những khoảng trắng vô nghĩa. Mắt Vũ không nhìn những vết xước ấy, anh nhìn về rất xa, một khoảng không vô định giữa những vệt mây và bầu trời biếc... môi bặm lại, gương mặt không lộ chút gì dễ chịu, hoàn toàn không.

*

Linh với tay, mở cánh cổng sắt đã han gỉ, từng vụn sắt mảnh bám vào tay cô, rồi rơi xuống nền gạch đỏ. Mùi hoàng lan bảng lảng nhẹ nhàng bay vào làm phập phồng cánh mũi. Linh thấy dễ chịu... Những giọt nước mắt trên má đã khô tự bao giờ... Cô thấy lòng mình thảnh thơi như chính phút giây bên anh. Linh cảm nhận rất rõ những chuyển động khẽ khàng của mùi hương ấy đọng lại trên từng kẽ lá ngọn cây vườn... Xa xa nơi góc vườn nào đó, có một tiếng hát nhè nhẹ vang lên, rất mỏng và như tan đi trong hương vườn trong trẻo:

“Rồi một đêm sáng trong có một người đàn ông qua. Họ về xây chiếc cầu nối bờ vui, gặp chị tôi dễ thương, mới xin lời cầu hôn í a, chị cũng muốn lấy chồng. Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu...”

Khàn khàn, nghèn nghẹn như chất chứa bao nỗi niềm mà chính người hát cũng không cảm nhận hết. Mẹ, lặng lẽ dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc bóng đèn đã cũ, ánh sáng đã mờ, đã đục. Dáng hao gầy, còm cõi bên chiếc bàn thêu bằng gỗ cũ kĩ. Ánh đèn hắt đọng những tia sáng xanh xao lên gò má mẹ. Đôi tay mẹ chậm rãi lần thần nơi từng đường kim mũi chỉ. Mẹ không nhìn thấy nhưng những cánh hoa, những bức tranh vẫn cứ thế dần nở rộ, màu trắng lạnh lẽo và nhợt nhạt cứ lui dần đi trong những mảng màu khi xanh lúc đỏ. Nơi cái dáng cúi cúi, mảnh khảnh kia là sự kiên nhẫn tuyệt vời, là sức chịu đựng phi thường mà mỗi lần nhìn thấy, lòng cô lại trỗi lên một niềm xúc động khó nói lên thành lời. Nó nhẹ nhàng, thoảng qua như chính mùi hương hoàng lan trong trẻo đang phủ lên khu vườn lúc này. Dẫu nhẹ, dẫu thanh, mà cứ vấn vương, dàn trải trong sâu thẳm tâm hồn cô.

- Con về rồi à?

Bà không ngẩng mặt lên, chỉ quay đầu lại, dịu dàng hỏi. Linh nhớ Dương, chất giọng Hà Nội thơm lành như giọt sương khẽ rơi buổi sáng mai ấy làm cô nhớ anh, mọi lúc mọi nơi...

- Bao lâu thì mẹ thêu xong bức này để con còn chuẩn bị tiền mua khung nhé?

Linh đùa, mẹ không cười, khuôn mặt chỉ giãn ra một chút. Đã từ lâu rồi trong căn nhà này không có những tiếng cười như ngày xưa anh có mặt ở đây. Hai người phụ nữ, là mẹ, là cô hình như không cho phép mình cười, Họ cố không nói ra, nhưng ai cũng cảm nhận rất rõ có một màn sương vô hình nào đó cứ gieo nỗi buồn vào tim họ...

- Cái con bé này, chỉ được cái tếu táo, con ăn cơm chưa? Mẹ vẫn để phần một ít canh cá đấy. Mẹ vẫn cứ nấu cho ba người nên quên mất. Con cố ăn hết nhé!...
« Trước1...34567...21Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Anh yêu em, 1m45 ạ!
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bạch mã hoàng tử
» Bạn gái của thiếu gia
» Bắt được rồi, Vợ ngốc
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bên nhau trọn đời
1234...91011»
Tags:
bạn đang xem

Những vết xước màu rêu

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Những vết xước màu rêu v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất