XtGem Forum catalog
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Những vết xước màu rêu
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6499
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
21:01 - 14/08/2015
Tác Giả: blogradio.yn.lt
TẢI TRUYỆN VỀ ĐIỆN THOẠI
Mặc kệ nắng, mặc kệ mưa, mặc kệ Hà Nội mơ màng hay sóng biển trào ngân, em vẫn yêu em như lời bài hát ấy:

“I’m in love.
No matter what they say, I don't care...”

Em là nắng chói chang và rực rỡ, dạt dào như sóng cũng kiêu hãnh như đại dương, nhưng trước anh, trước nỗi đau mất anh… em còn lại gì em biết không… là những vết xước… qua thời gian vẫn không chịu lành, cứ mưng mủ, đông đặc trong một niềm ám ảnh đầy nghiệt ngã… Em chênh vênh trong nắng chiều, lang thang giữa bãi cát dài và bơ vơ giữa cuộc đời, để rồi tìm thấy anh, tìm thấy ánh mắt, nét mặt và tấm lưng, tìm thấy những điều thân thuộc ấy… trong một người con trai khác… vết xước cứ trỗi dậy, nhức buốt, xót lạnh đến tê tái…

Anh không phải chàng trai hát bài hát ấy, bài hát status của cuộc đời em, không dịu dàng, nhẹ nhàng như sớm mai Hà Nội. Trái tim anh nham nhở bao vết xước chưa kịp lành. Nỗi đau đủ lớn để anh quay lưng với đời, để bất cần thứ mà ba anh gọi là tình yêu đích thực, thứ đã giết chết mẹ anh trong nghẹn ngào tức tưởi… Anh mỏi mòn giữa bao con đường đầy nắng và bắt gặp em: nụ cười mơ màng, ánh mắt ướt và giọng nói trong veo… Từ giây phút ấy anh thấy tim mình rất đỗi bình yên, ngọt và lành như chính tâm hồn em… Nhưng Linh à, hãy hiểu cho anh, cuộc sống này không có chỗ cho tình yêu chúng mình, xin lỗi em, Biển của anh.

Và Hoàng Anh, Nguyệt, những tình yêu không cần hồi đáp, cứ nhẹ nhàng lặng lẽ như dòng nước mát quấn quanh chân, không ồn ào nhưng không thôi dạt dào… Những bí mật quá khứ, những câu chuyện hiện tại, càng đào sâu, càng tìm tòi, càng xót xa, buốt lạnh; nỗi đau và những vết xước… Cuộc đời thử thách và tình yêu có đủ xoa dịu đi tất cả?

Hãy cùng tác giả đi tìm niềm tin cho tình yêu của mình!

[Tải ảnh">


Chương 1 - Gặp gỡ: Phải chăng là định mệnh?


Cô vừa thở dài vừa dận chân thật mạnh. Những bậc cầu thang khu trọ cũ đầy những vết loang lổ, những vết xước và đôi chỗ đã mòn lẵn thản nhiên đón nhận sự bực tức vô cớ của cô... Mặc kệ cái nắng như thiêu như đốt giữa trưa tháng 7, Linh dằn những bước chân xuống nền bê tông sực hơi nóng... bước nhanh... Nắng táp vào mặt, rát rát và ửng lên cả một vùng má... Lại bước nhanh hơn.

Có tiếng ai đó gọi cô. Linh bước đi chưa vội trả lời.

- Không nghe anh gọi à?

Cô đưa mắt nhìn Hoàng Anh trong phút chốc vẫn chưa vội trả lời.

- Ôi trời, em không thấy nắng à, con gái con đứa thế đấy. Nhà E hả? Sao giờ bọn em ại học nhà E nhỉ. Anh tưởng chất lượng cao học nhà A hết?

- Vâng!

Linh nói nhỏ, đẩy câu chuyện vào ngõ cụt.

- Năm nay, em tốt nghiệp đã định làm ở đâu chưa? Có dự định gì không? Hay đi học thêm bằng gì gì đó?

Linh ghét những câu hỏi dồn dập của Hoàng Anh, cô không muốn nói chuyện với ai cả, chỉ muốn một mình và đừng ai làm phiền mình cả. Cô lại cố bước nhanh hơn. Và thở dài thật khẽ. Cô thích im lặng và thở dài bất kể ngày kể đêm, bất kể nắng kể mưa, bất kể người đối diện là ai đi nữa, miễn không phải anh.

*

Tôi lặng lẽ nhìn dáng em đi. Em vẫn hờ hững như cái hôm tôi hào hứng kể cho em nghe về việc tôi sẽ học tại chức ở trường em. Cô gái ấy mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhưng trong ánh mắt ấy tôi hiểu nụ cười với em sẽ mãi là một điều xa xỉ.

*

Trước mặt Linh là nhà E, khu nhà khiêm tốn ẩn mình trong một góc nhỏ của khuôn viên trường rộng lớn. Đây là lần đầu tiên Linh học ở đây, dù cô đã là sinh viên năm cuối. Cũ kĩ. Không ai kịp để ý. Nhưng có cảm giác thật thân thuộc. Nó giống Linh. Cần tân trang quá nhiều!

Chân Linh khẽ bước trên những bậc cầu thang loang lổ vết rêu xanh. Tay Linh lướt qua những khoảng tường vôi trắng, những mảng vữa bám lại nơi đầu ngón tay. Đầu óc cô quay cuồng. Căn phòng. Cánh cửa, ngăn bàn và bục giảng. Linh thở dốc... Những luồng kí ức như lốc xoáy ùa về trong chốc lát. Đây là nơi cô chập chững với bài thi đại học ba năm trước và ngày ấy cô còn có anh.

*

Mùa hè, 2009.

- Nhanh lên Dương, biển của em kìa!

Nắng như tan ra trong tiếng cười trong veo của cô gái nhỏ. Biển sau bão bình yên đến lạ. Nước biển xanh và trời như cao hơn. Tiếng gọi của cô hòa vào tiếng sóng nghe xa xăm như lời gọi từ biển khơi. Chàng trai của cô cũng mỉm cười vì một niềm vui lây lan rất đỗi trẻ con.

- Em làm như cả năm mới về quê một lần ấy, nhìn kìa như trẻ con ấy. Hi hi.

Linh khẽ ngoắt mắt nhìn Dương giả vờ giận dữ rồi phị mặt nũng nịu rồi cười tít cả mắt.

- Tại hôm nay có biển của em có cả anh nữa. - Linh thỏ thẻ đùa mà mặt đỏ bừng lên. Một cơn gió khẽ đi qua như hân hoan cùng niềm vui hai con người đang yêu... Tình yêu đó làm biển xao lòng ghen tị.

- Chiều nay anh sẽ đi biển với bố nhé. Hồi hộp quá. Rồi anh sẽ mang cá về cho em xem. - Dương khẽ véo má Linh, mắt nhìn về phía chân trời ẩn hiện trên làn mây xa tít tắp.

Linh sung sướng vì anh hòa nhập nhanh với nơi này. Nước biển quê cô mặn và chát, đôi lúc cũng không thật hiếu khách. Nắng miền Trung làm nước da cô ngăm đen như bao người dân ở đây. Còn Dương đã có lúc cô nghĩ anh thuộc về thế giới khác mình. Thành phố của Dương Linh khó thích ứng thì biển của Linh hẳn cũng làm Dương khó chịu. Nhưng không, Dương cho Linh thấy sự thích thú và hào hứng thấy rõ. Anh yêu biển như yêu chính người con gái của biển. Chiều nay Dương sẽ cùng bố đi khơi, biển xa xăm sẽ đón anh vào lòng để anh sống trọn vẹn với biển của cô.

Biển buổi chiều vắng vẻ, chỉ vài ba chiếc thuyền động mình chuẩn bị ra khơi. Số còn lại nằm im lìm trên bãi cát dài miên man. Gió khẽ mơn man da thịt Linh. Cô hơi rùng mình. Linh thấy lây niềm vui của những người vợ tiễn chồng đi biển. Cô nhìn Dương trong bộ quần áo cũ mèm của bố. Anh cao hẳn lên giữa đám người đi biển. Bộ quần áo nhàu nát không làm mất đi vẻ khôi ngô, làn da trắng và nụ cười rạng rỡ trên môi anh. Linh sung sướng mỗi khi ai đó khen anh, hãnh diện trước ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái cùng thôn rồi lại rất nhanh tự cười cái sự trẻ con của mình.

- Anh đi đây. Đợi anh về nhé.

- Anh đi cẩn thận, mang nhiều cá về nhé. - Linh cười.

Dương cúi xuống hôn vào má Linh. Họ hệt như một đôi vợ chồng trẻ...

Nhìn con tàu lênh đênh trên bãi biển Linh đột nhiên thấy lạnh ngắt sống lưng. Một sự bất an xâm chiếm mọi giác quan trong cô...

... Linh tỉnh dậy không biết mình đang ở đâu nữa. Căn phòng trắng tinh và mẹ gục bên cạnh. Mắt mẹ mọng nước và Linh biết mắt mình cũng không khóc được nữa. Cái giây phút nhìn thi thể hai người đàn ông cô yêu quý nhất cùng ra đi ấy ám ảnh cô đến tận sau này. Trên khuôn mặt tím tái của Dương như vẫn phảng phất nụ cười nhẹ nhàng trìu mến dành cho cô. Linh ngồi dậy nhìn ra cửa sổ rồi đột nhiên ôm đầu gào thét. Cô không biết trách ai, không biết than vãn gì, dường như sắp phát điên. Trong tiếng hét của cô nghe mặn chát một nỗi đau khôn tả xiết: Ba, Dương và Biển, tất cả tình yêu của cô giờ âm ỉ dưới lòng đại dương kia. Biển thân thương mà cô tha thiết yêu đã giằng khỏi tay cô, cướp đi của cô những điều đẹp nhất. Đó chính là điều Linh không bao giờ chấp nhận nổi. Nước mắt điên dại rơi, như nỗi đau chắt đọng lại thành hình thành khối đè lên trái tim bé bỏng kia... Mẹ ôm chầm lấy cô với lòng kiên nhẫn vô cùng. Linh vẫn không thôi gào thét. Ánh mắt điên dại của cô dừng lại nơi khuôn mặt mẹ, mắt mẹ như quánh lại một nỗi đau không nói ra nổi, âm ỉ nơi đáy mắt. “Con à!”, mẹ thì thầm không biết nói gì hơn. Lời của mẹ khản đục càng làm nỗi đau cào lên trong cô. Linh lại ngất đi.

*

Tôi đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ của tôi điên cuồng trong nỗi đau tưởng chừng không đứng lên được. Em quằn quại. Em gào thét. Một mình trong nỗi đau đủ sức quật ngã em. Liệu đến bao giờ nỗi bất hạnh kia mới bớt hành hạ em và đến bao giờ những vết thương mới trở thành những vết xước chai lì ẩn sâu trong tim em.

*

Họ gặp nhau giữa một chiều mưa xuân Hà Nội, năm đầu tiên cô xa quê học tiếp cấp ba chuyên ở đây. Mưa giăng khắp những con đường, lối nhỏ cô đi qua, mưa làm ướt mái tóc Linh vừa với tay buông xõa. Tháng 3 ẩm ướt và theo Linh có cả một chút “yếu đuối” mà cô chẳng thích chút nào. Cô nhớ quê, nhớ biển, biển mạnh mẽ và hết mình cho mỗi đợt sóng ngân. Yêu tha thiết vị mặn mòi của gió, cái rân ran của cát. Phải chăng Hà Nội nhẹ nhàng với những cơn mưa rất mỏng, những cơn gió rất khẽ này không dành cho cô... Cho đến khi cô gặp anh, Dương của cô, người con trai có nụ cười nhẹ nhàng, có đôi mắt tươi vui và một tình yêu Hà Nội nồng nàn... Họ yêu nhau không kể ngày kể tháng, không kể nắng kể mưa, không kể sóng biển ngân hay những cơn gió nhẹ mơ màng. Họ sinh ra để dành cho nhau...

Tôi từng nghe về câu chuyện tình yêu rất đẹp của em. Cá nhân tôi phải công nhận rằng họ rất đẹp đôi. Ngày ấy, tôi thỉnh thoảng đến thăm em, lặng ngắm em từ căn phòng trọ của thằng bạn ở đối diện phòng em. Đôi khi em làm việc nhà, đôi khi em học bài và đôi khi em lười biếng ngồi ngẩn ngơ, nói chuyện bâng quơ với chú mèo nhà cô chủ... Cũng đôi khi em cười chào tôi, hỏi thăm đồng hương lâu đã về quê chưa... Chỉ đôi khi thôi, còn hát thì luôn chỉ ngân nga một giai điệu duy nhất:
“I'm in love

No matter what they say, I don't care”...

*
Khu nhà này là nơi hai năm trước cô dự thi đại học, lúc này đây trong cô lại trỗi dậy vẹn nguyên những thước phim chậm chạp khi ấy. Linh im lặng tìm góc cửa cậu ấy từng đứng, lặng lẽ nép vào chỗ của mình một năm trước nhỏ bé trước chàng trai cao lớn của cô, nhắm mắt lại để quay về cái cảm giác khi xưa. Hoảng hốt, sợ sệt và đầy âu lo. Cái cảm giác được siết chặt bởi bàn tay ai đó. Để bỗng thấy bình yên và được che chở. Dương không hẳn là người đa cảm nhưng cậu ấy đủ thông minh để đến bên lúc cô cần, để nuôi cho cô ước mơ cùng cậu ấy bước vào ngôi trường danh tiếng này. Tình yêu của Dương dành cho cô có lẽ cũng chỉ nhẹ nhàng, mơ màng thế. Vậy mà chỉ sau khoảnh khắc ấy một tháng cuộc sống khắc nghiệt đã cướp đi chàng trai của cô. Hàng mi khép kín không ngăn nổi nước mắt trào ra, từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi rồi như tràn ra đầm đìa cả hai má, cằm và đôi vai gầy rung lên theo tiếng nấc. Linh khóc cho lần đầu tiên những vết xước chai lì biết động cựa. Nước mắt như vết thương vốn ủ máu, vón cục, đông lạnh dang dở chợt bị nứt ra, ào ạt chảy không gì ngăn lại nổi.

Linh lao ra đường, phóng xe giữa con phố ồn ào. Cô khóc, nước mắt vẫn cứ chảy như một sự bất lực. Bụi bặm. Nắng. Và ồn ào. Cô thích thế. Mỗi lần không kìm nén được hay bực tức điều gì nó lại phóng xe giữa dòng người không quen biết. Cô căm thù việc phải gặp một ai đó dẫu chỉ quen sơ sơ vào những lúc này. Một lần nữa trái tim lại phản bội Linh khi đưa cô trở lại con đường Nguyễn Du thênh thang nắng và vàng ươm những kỉ niệm của hai đứa mấy ngày đầu ra Hà Nội. Dương còn nói với cô rằng: “Sau này mình sẽ mua nhà ở đây Linh nhé!”. Cảm giác hạnh phúc khi ấy sống dậy trong cô như mới chỉ hôm qua, hôm kia thôi. Cô nhắm mắt để những kỉ niệm có thể trôi đi. Điện thoại rung lên. Anh ở đó.

*

Anh vẫn ở đây. Sẵn sàng cùng em đi qua bất kể ngày, bất kể tháng, bất kể nắng kể mưa, bất kể xa xôi hay gần gũi, khi em khóc hay em cười, ... và bất kể em có yêu anh không.

*

“I’m in love.
No matter what they say, I don't care”...

Linh không còn nghe được âm thanh những ca từ thân thương trong bài nhạc ấy nữa, cũng không cảm nhận được điện thoại mình đang rung; đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi, không kiểm soát. Linh chỉ còn biết bước và bước nhanh hơn. Tà váy trắng xoắn xuýt nơi những bước chân vội vã, những bước chân chập chờn hi vọng. Anh vẫn ở ngay phía trước, rất gần, rất gần thôi. Vẫn dáng người cao cao ấy, vẫn tấm lưng mênh mông ấy, vẫn từng đường nét, từng góc cạnh của anh. Dương! Linh khựng lại, cách anh chỉ vài bước chân! Cô cứ đứng thế, 1 giây, 2 giây rồi 1 phút, bất kể nắng, bất kể gió, bất kể xe lướt qua, người ngược lại, bất kể giây phút sau sẽ thế nào. Chàng trai của cô lặng lẽ bên cây hoa sữa, chụp một cái gì đó nơi lớp vỏ già nua và chầm chậm bước tiếp. Linh ngắm anh trong vô thức, thấy tim mình nhói lên từng cơn trong khoảnh khắc định mệnh ấy....
123...21Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu đi để còn chia tay
» Xu Xu đừng khóc
» Về nơi đáy mắt trong
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Sẽ để em yêu anh lần nữa
» Oxford thương yêu
1234»
Tags:
bạn đang xem

Những vết xước màu rêu

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Những vết xước màu rêu v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất