Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Những vết xước màu rêu
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 5326
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
21:01 - 14/08/2015


Chàng trai quay lại, từ từ hạ chiếc máy ảnh đang che gần hết khuôn mặt điển trai, khá quyến rũ đang nhìn cô gái trước mặt mình. Một chút bất ngờ, một chút thích thú và cả một chút ấn tượng. Rất nhanh, anh cười, nụ cười không rõ ẩn ý. Xã giao? Trêu đùa? Hay thương hại? Chỉ biết nó nhạt, rất nhạt và nhẹ. Rồi tan đi cũng rất nhanh trong mênh mang nắng chiều ửng đỏ như một vệt mây cuối trời chẳng ai kịp để ý...

Nhưng, với Linh lại khác. Khoảnh khắc ấy, trong cô thật đặc biệt! Nó định mệnh như ban nãy khi cô vừa mở mắt vì tiếng rung của điện thoại, để rồi thấy dáng anh lướt qua. Thân thương đến lạ! Lúc này đây, vọng về vẹn nguyên trong cô là những ám ảnh da diết thưở nào: Biển xanh dạt dào với bãi cát miên man xa tắp, lời hát yêu thương thân thuộc của cô, tiếng cười anh trong veo như những sáng mai Hà Nội tinh khôi, cả những bức tường loang lổ, đầy vết xước nơi dãy nhà E và trái tim người con gái trong cô cũ kĩ, tàn tạ, héo hon theo tháng năm...

- Anh...!

Âm thanh ngỡ đâu nghẹn lại trong cổ họng khản ứ những kỉ niệm của cô, bỗng trào ra. Yêu thương, có. Ấm áp, có. Nhưng có lẽ đau đớn, tức tưởi, nghẹn ngào và xót xa nhiều hơn hết!

- Em gọi anh à? - Câu hỏi lần này không bất ngờ cũng không ấn tượng nhưng hình như vẫn còn một chút thích thú.
Linh không phản ứng lại. Cô vẫn đứng nguyên ở chỗ của 15 phút trước, không xê dịch, không nhúc nhích, dòng kí ức đưa cô về ngày ấy vẫn giữ chân cô trên chuyến tàu trở về.

- Café nhé, cô bé! - Hai phút sau, chàng trai cười nói, nụ cười đã mất hẳn sự thích thú và còn lại chỉ hình như là sự tự mãn. Anh nghĩ nhạt thếch: “Thêm một cô gái biết “xúc động” trước vẻ ngoài của mình.”

Anh bước rồi, Linh vẫn đứng đấy thêm một lúc, váy trắng lặng lẽ vờn quanh đôi chân xinh, ngẩn ngơ đùa nghịch cùng với gió... Rồi, cô cũng bước theo, bước nhanh, và bước kịp. Họ sánh đôi bên nhau, nói rất ít, cười cũng rất ít, mỗi người nghĩ về một dòng kí ức riêng đầy những vết xước. Gió vẫn mơn man, vấn vương bên mái tóc buông xõa và tà váy trắng mỏng manh...

Hoàng Anh tiến lại gần hơn nơi ban nãy hai con người ấy gặp gỡ, dưới gốc cây sữa già và vùng lá rụng vẫn còn dấu chân cô bé của anh. Anh lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại báo gọi không thành công đến tận 13 cuộc rồi lặng nhìn hai người đang đi về cuối con đường xa xăm. Ở đó có người con gái mà anh yêu, yêu tha thiết và sâu sắc...

Dáng cô gái đã khuất sau hàng cây dài đến miên man, và anh biết cô sẽ chẳng một lần nhìn lại phía sau, không một lần nào... Hoàng Anh ngồi bệt xuống gốc cây ban nãy, tay anh chạm vào những vết xước thô ráp nơi vỏ cây xù xì, những vết xước theo thời gian phủ một màu xanh rêu lạ lẫm, vẫn chẳng thể mềm mại hơn...

*

Linh à, đấy không phải chàng trai của em, càng không phải Dương của em. Tôi chỉ muốn chạy lại thật nhanh để nói với Linh của tôi như thế, để kéo tay em đi khỏi anh chàng kia hoặc cùng em chạy trốn thật xa nơi này. Vậy mà tôi đâu có cơ hội làm điều đó cho em và cả cho tôi.

*

Chàng trai dừng lại bên chiếc Audi đỏ, khu gửi xe trông có vẻ hơi cũ kĩ bên cạnh màu đỏ rực rỡ, sang trọng của chiếc xe đời mới. Anh ngước lên tìm sự thay đổi trên khuôn mặt cô gái bên cạnh như bao nhiêu lần trước. Vô ích... có vẻ không vừa ý rồi tự nhiên nhếch mép cười, vẫn rất nhạt...

Linh im lặng bước lên xe anh, đột nhiên cô thấy ngột ngạt! Họ biết nói chuyện gì đây, anh không quen cô, cô cũng chẳng quen anh, không biết tên và chưa hề biết tuổi, họ chỉ vừa gặp nhau chưa đầy 30 phút trước... Nhưng có một thứ ở anh mà Linh không thể vờ như không quen biết, chính lại là khuôn mặt. Sự giống nhau làm Linh có cảm giác nghẹt thở khi ngồi sát bên anh! Ánh mắt Linh nhìn những rặng cây lướt qua rất nhanh bên đường, bất giác nghĩ đến những đợt sóng bão nơi biển quê... nhắm mắt... rung mình.

Anh không thích những cô gái tạo cho mình cảm giác nặng nề thế này. Anh tìm đến họ để vui vẻ, thư giãn và giải tỏa, hoàn toàn không để “hành xác”. Con bé ấy từ nãy tới giờ vẫn chưa nói câu nào, nhìn cái mặt nó cũng không nên hỏi thì hơn. Anh tự hỏi mình có điên không khi rủ nó đi uống café trong một buổi chiều đẹp như hôm nay... Thật không trọn vẹn!

- Alô!

- Okie, chỗ cũ, 5 phút.

Vũ đột ngột quay đầu xe, nhanh và gọn, khiến Linh giật mình, thoát khỏi dòng kí ức miên man... im lặng... vẫn im lặng.

Quán café rộng và hoành tráng hơn Linh nghĩ. Nó nằm bành trướng trên cả hai mặt phố, bề ngoài trông có vẻ sành điệu và khá “dân chơi”. Vừa đẩy cánh cửa bước vào, cô hiểu ngay rằng nơi đây thực sự không dành cho mình, Ánh đèn xanh đỏ chập chờn, tiếng những bản rock được mở hết volume làm Linh thấy buồn nôn.

- Cô có thể đi ra nếu muốn, thưa quý cô!

Chàng trai có vẻ mất kiên nhẫn trước vẻ mặt khó chịu của con bé không biết điều. Anh nói và chân vẫn lạnh lùng bước. Linh lặng lẽ nhìn theo tấm lưng thân thương: “Không, nơi nào có anh, có những thứ thuộc về anh, chính là nơi bình yên nhất đối với em”. Cô nghe văng vẳng trong đầu lời phủ định.

- Em không nói là mình không đi mà!

Cô bước nhanh hơn.

- Tốt, tôi không ưa loại con gái suốt ngày tỏ ra yếu đuối đâu, cô gái ạ, cư xử cho biết điều chút, Hoàng Vũ không phải một thằng lịch sự thưa cô! - Vâng, anh tên là Hoàng Vũ, Hoàng Lê Vũ.

Vũ kéo Linh lại một góc bàn, nơi đám bạn của anh đã đợi sẵn. Anh nằm dài xuống ghế, đối diện cô gái có đôi mắt rất thu hút, đang phì phèo hút thuốc, và thích thú với làn khói bay ra từ khuôn miệng xinh xắn. Linh định bước lại bên Vũ một chút, thì một trong những tên con trai trong hội đứng lên:

- Xem nào, hàng mới hả? Chẹp, ngon đấy!

Cả bọn cười to, Vũ cũng cười, nhìn cô, lại truy tìm một chút cầu cứu... Lần thứ hai trong một buổi chiều, Vũ thất bại.

- Gái quê, chắc hàng chuẩn.... cẩn thận không fake, chú em ah! Lũ trẻ ranh giờ giả nai kinh lắm.

Linh cảm nhận được bàn tay mình đang nắm chạy lại, máu đang nóng dần lên. Hai năm nay, cô đã học được cách im lặng, im lặng đến nhạt nhẽo.

- Khen thừa! Hàng của anh Vũ cô nào chả ngon!

Nói xong anh hất hàm về phía một cô gái trẻ đang đi tới với khuôn mặt không mấy thiện chí. Cô đi giày cao gót da báo, mặc một chiếc váy bằng vải bóng, bó sát lấy thân hình hoàn hảo. Một cô gái đáng để chiêm ngưỡng! Linh vẫn đang ngẩn ngơ nghĩ...

- Bốp, bốp....

Hai tiếng bốp liên tiếp làm Linh choáng váng đến suýt ngã, mọi thứ quay cuồng, đảo lộn, may thay anh bạn ban nãy đã kịp đỡ vai Linh.

Linh chậm chạp ngước lên nhìn hung thủ, Vũ đang nắm chặt bàn tay cô gái, khuôn mặt anh đỏ bừng giận dữ, cảm giác anh muốn nghiền nát cô gái thấp hơn anh cả một cái đầu. Bốn mắt nhìn nhau đầy hằn học, không hề chớp. Mọi sự tức giận như dồn lên đôi mắt đang trợn lên của anh. 1 phút, 2 phút. Một đôi mắt cụp xuống, ươn ướt. Một giọt nước mắt rơi xuống khoảng sàn trống giữa họ, rồi nhiều hơn, rồi lã chã, đua nhau rơi. Chính là cô gái ấy. Cô ta khóc... Trong tiếng khóc ấy có những lời thổn thức:

- Anh à, cho em biết lý do đi, chỉ mới hai tuần mà, mình đã yêu nhau mà, cho em biết lí do đi anh?

Linh nhìn đôi mắt Vũ, quầng lửa ban nãy không còn nữa, thay vào đó là thái độ hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm, bất giác Linh đồng cảm với cô gái vừa tặng cô hai cái bạt tai. Cô ấy nhỏ bé và yếu đuối trước đôi mắt người mình yêu, như cái cảm giác cần chở che mỗi khi Linh nhìn vào mắt Dương ngày nào.

- Vũ, đừng đối xử với em như thế được không? Em xin anh đấy, là em sai, em không tốt, em sẽ thay đổi mà anh. - Cô gái vẫn tiếp tục đầy thảm thiết, mọi người xung quanh tạo thành vòng tròn khổng lồ bên ngoài bàn của họ. Nhưng không ai nói một lời nào, Linh tin họ muốn chàng trai kia nghe thật rõ và hiểu cho lời khẩn cầu của cô gái tội nghiệp.

- Đúng rồi, em sẽ thay đổi, em hứa, Vũ...

- Cô đừng ở đó và lải nhải tên tôi nữa... Xéo về với ông bà già bụng mỡ của cô đi. Biến khỏi mắt tôi!

Có những tiếng yeah yeah, way way của đám thanh niên xung quanh. Vậy là cuối cùng người cần nói cũng lên tiếng, dứt khoát và vô tình, cô gái ngước lên nhìn đôi mắt lạnh lùng của người cô yêu,... im lặng, sự im lặng nghẹn ngào...
...và quay lưng, bước đi chênh vênh như sắp ngã, nhọc nhằn bước về phía cửa. Rồi:

- Anh nợ cô ấy hai cái tát ban nãy đấy!

Cô cười, đau đớn, mỉa mai và bước ra đường. Sau tấm kính của, Linh còn kịp nhìn thấy dáng cô xiêu vẹo trong nắng chiều hắt nhẹ.

- Cô không biết tránh ra à? Thích đứng đấy ăn đòn à? Hay muốn tôi đem cô về chăm sóc vì bị bồ cũ của tôi bạt tai!
Vũ lại lớn tiếng, mặt đỏ bừng bừng, chứng tỏ cơn giận trong anh chưa hề nguôi ngoai. Mặt Linh cũng đỏ bừng, phần vì cái tát, phần vì cô sắp phát điên lên với cái anh chàng xấu tính này. Họ nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn trực tiếp vào mắt nhau, nhưng đó là cái nhìn hằn học đầy thách thức.

- Được rồi. Mệt đầu với hai người quá. - Cô gái có đôi mắt đẹp vừa bỏ một chân xuống khỏi chiếc sofa vừa nói lớn - Cho tôi tí bình yên đi. Lấy túi đá ra đây, Ngọc!

Cô nhân viên lúi húi mang ra liền hai túi đá đã bào nhỏ.

- Để lên má đi và bỏ cái bộ mặt nhăn nhó của cô đi!

Linh nhanh tay đón túi đá cô ta ném cho, lí nhí cảm ơn, nhưng chắc chẳng ai kịp nghe. Ánh mắt Linh bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh.

- Thằng nào chở con bé về đi. Cho nó với anh Vũ của các chú về cùng, không chết vì tai nạn cũng chết vì đánh nhau.
Linh đứng lên ngay, không hiểu sao cô có cảm giác tin tưởng người con gái trước mặt cô đến vậy.

- Đứng im đấy! Tôi đưa cô về. Tôi không phải loại “mang con bỏ chợ”.

Linh khẽ cười trong bụng: “Không mang con bỏ chợ nhưng mang con gái người ta ra đùa chán rồi bỏ”.

Vũ bảo Linh đưa chìa khóa xe máy và địa chỉ nhà cho anh bạn được cử Linh về ban nãy. Rồi kéo cô xềnh xệch ra xe, mở cửa và dúi cô vào ghế trước. Cảnh tượng cứ y như chồng bắt gặp vợ ngoại tình trong khách sạn sang trọng... Anh nhìn bên má đỏ ửng vẫn chườm đá nãy giờ của Linh rồi quay lại lái xe. Không nhìn những dãy nhà bên đường nữa, xiên xẹo thế nào cô lại bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của Vũ. Khi anh lái xe, có nét gì đó cương nghị và sâu sắc hơn rất nhiều sự lạnh lùng đến vô tình ban nãy.

Cũng có thể đó chỉ là cảm nhận của cá nhân Linh, chỉ cảm nhận thôi. Đến lúc này, họ vẫn chưa thật sự nói chuyện với nhau một chút nào... Vũ mở cửa xe từ bao giờ, gió lùa vào làm Linh cảm thấy bớt ngột ngạt. Gió vờn nhẹ vào tóc Linh bay bay, cô khẽ mỉm cười, tay vẫn không quên áp túi đá bào lên má.

- Anh nợ tôi hai cái tát đấy, và tôi cần biết anh là ai để còn có lúc cần đòi nợ.

Linh nói như lấy hết can đảm, cô thừa biết cái mặt cô lúc đó thảm hại thế nào. Nhưng đôi khi cô sẽ nhớ... khuôn mặt đó và cô cần có một địa chỉ cho những phút nhớ quá mãnh liệt, quá cồn cào, cho những vết xước cũng được xoa dịu....
« Trước1234...21Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Bạn gái của thiếu gia
» Hoàng Tử Online
» Tôi không phải là công chúa
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Biệt thự hoàng tử
» Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)
» Chiếc ôm từ vệt gió quỉ
» Ngược Chiều Kim Đồng Hồ
» Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
1234»
Tags:
bạn đang xem

Những vết xước màu rêu

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Những vết xước màu rêu v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Teya Salat