Duck hunt
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Những ngày đợi nắng
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 8991
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
21:00 - 14/08/2015


Đến khi ổn định, mẹ anh - người hiện tại được mọi người gọi là Bạch Hồ - đã lén liên lạc với những đàn em trung thành của ba anh, gây dựng lại mọi thứ ở đất Đà Lạt này.

Một lần nữa Vương khẳng định, nếu không có bà, giờ này mộ anh chắc cũng đã xanh cỏ.

Một tràng ho nặng tiếng vang lên kết thúc dòng hồi tưởng trong Vương. Anh nheo mắt nhìn, bắt gặp Winner đang ngồi dưới đất, dựa vào một gốc anh đào. Vài cánh hoa rụng xuống vướng trên mái tóc bù xù.

Winner cũng là người Nhật. Mẹ anh mang cô về và nói là con của người bạn cũ. Hai vợ chồng người bạn ấy đều đã qua đời, bà thấy cô một mình đáng thương nên cưu mang.

Không ai biết tên thật của Winner. Hình như cô cũng chẳng có giấy tờ tùy thân. Không đến trường, không nghề nghiệp. Cô được mẹ anh mời thầy dạy tại nhà, đồng thời huấn luyện trở thành kẻ đòi nợ tàn nhẫn, gần như quân cảm tử không sợ chết. Và bà gọi cô là Winner - người chiến thắng. Cô tuyệt đối không được thất bại.

Ngay từ khi mới đến Winner đã như một con gà chọi, luôn hăm dọa bất cứ ai đến gần mình. Thời gian đầu, vì không biết tiếng Việt nên cô chẳng nói chuyện với ai, cũng chẳng hiểu ai đang nói gì. Chính vì lý do đó mà khi chàng thiếu niên Minh Vương có ý tốt rủ cô bạn mồ côi đáng thương ra ngoài chơi cho khuây khỏa đã bị cô đánh thừa sống thiếu chết ngay khi vừa chạm vào vai cô. Lần đó, Winner bị mẹ anh dùng roi mây đánh đau đến mức hành sốt, nhưng anh vẫn chẳng cảm thấy đủ. Ghét từ đó đến giờ.

Vương quay đầu bỏ về phòng. Cảnh có đẹp thế nào mà gặp phải con ranh này thì mọi tâm trạng phấn khởi đều sẽ bốc hơi đi hết. Lần đó Vương bị đánh đau lắm thì phải, cho nên giờ đừng nói là Winner, chỉ cần là thứ thuộc về cô thì anh đều thấy ghét.

Nhưng một tràng ho khác làm anh dừng bước. Trời se lạnh trong khi con nhỏ đáng ghét ấy chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng, tay dài nhưng xắn lên đến khuỷu tay.

Xét về một khía cạnh nào đó, Winner là đứa con gái đáng thương mặc dù nhìn chung là đáng ghét. Không có tên, không giấy tờ tùy thân, vậy chẳng khác nào không hề tồn tại. Nói chung nếu anh là cô, anh sẽ rất tủi thân.

Nghĩ thế, Vương mủi lòng đến gần dùng chân đá nhẹ vào chân cô, gọi cô đi vào nhà.

Winner đang đeo tai phone, giữa tiết trời se lạnh mà trán ướt nhẹp mồ hôi, trên một góc trán có vết thương chưa băng bó.

Nhìn là biết lại đang “bay”. Vương bực mình đá mạnh vào chân Winner.

“Đứa chó nào đấy? Chị mày đang phiêu!” - Winner làu bàu, gỡ một bên tai phone ra, đôi mắt mơ màng hé mở.

“Bay thì cút vào bar mà bay, không thì ở trong phòng bay nhảy sao thì tùy. Có cần phải ra vườn ngồi thế này không?” - Vương bực tức trừng mắt.

“Nóng!” - Winner khép mắt, nhét tai phone trở lại, tay xua xua ý nói Vương biến đi.

Vương hai tay bỏ túi quần, ánh mắt nhìn xuống đầy vẻ chán ghét. Càng nhìn càng gai mắt! Sao mẹ anh không cho nó căn nhà cấp bốn nào rồi tống cổ nó đi? Sống chung một nhà nên gần như ngày nào anh cũng nổi điên vì con ranh này.

Hình như trời mưa to, Winner thấy nước ở đâu xối thẳng xuống đầu mình. Không lẽ mưa to đến thế?

Lờ mờ mở mắt ra, cô thấy anh chàng Minh Vương đang hả hê cầm cái xô đứng trước mặt mình.

“Còn nóng không?” - Vương khoan khoái hỏi.

Winner không trả lời, vẻ cợt nhả hàng ngày cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu đi về phòng.

Người ướt sũng, điện thoại dính nước cũng đã hư, phòng không có loa có nhạc. Cô lỡ dùng thuốc lắc quá liều nên mới phải chạy ra đó ngồi để tỉnh táo hơn. Giờ không có nhạc, cô chết mất!

Cả người Winner lạnh buốt như bị ném vào vùng băng tuyết, lồng ngực căng cứng muốn nổ tung, hai mắt tối đen không thể nhìn rõ, hai tai lùng bùng không nghe được âm thanh gì.

Cô nằm trong chăn, người tím dần, đôi mắt chỉ còn lại lòng trắng, cả cơ thể run lên bần bật.

Rồi cô nôn thốc nôn tháo. Bao nhiêu sữa trong bụng ban chiều uống đều được tống ra ngoài. Trộn trong sữa còn váng những gợn máu.

Trong cơn mơ màng, cô vẫn có thể nhìn thấy máu mình ói ra.

Khóe môi tím tái co giật tạo thành một nụ cười nhạt nhòa. Gần như lần nào gặp Vương cô cũng chảy máu.



Chương 2:



Cổng trường cao đẳng Y giờ tan học dày đặc những bóng áo trắng, mỗi nhóm túm năm tụm ba vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, con đường vắng xe bị khuấy động hẳn lên.

Từ dãy phòng học thực hành đi ra, Nhi cùng cô bạn thân tên Hằng khoác tay nhau trò chuyện, nét mặt vô cùng hồ hởi. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu nghiêng khiến nụ cười của các cô gái trở nên ngọt lịm một cách kỳ lạ. Một vài chàng sinh viên đi gần đó bị làm cho thẫn thờ nhưng chỉ dám lén nhìn.

Đột nhiên nụ cười trên môi Nhi đông cứng khi nhìn thấy bóng cô gái đứng ngoài cổng.

Đã rất lâu rồi Nhi không bị bọn họ làm phiền, không lẽ hôm nay đến tận trường để dằn mặt cô? Người ta vẫn nói trước cơn bão trời thường rất trong xanh, những ngày bình yên vừa rồi là khúc dạo đầu của biến cố sao? Nếu họ đòi nợ cô ngay tại trường thì cô sẽ bị bạn bè chê cười đến mức phải nghỉ học mất.

“Mày về trước đi, tao để quên đồ trong lớp học.” - Nhi nói gấp gáp rồi bỏ Hằng lại mà chạy vụt đi. Sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Hằng ú ớ không hiểu gì nhưng cũng chẳng muốn đuổi theo. Hôm nay cô điệu đà mượn đôi giày cao gót của em mình đi học. Giày cao lại không đúng số, cô đã đau chân lắm rồi, chả dại mà hành xác chạy theo Nhi. Nhưng mà Nhi để quên cái gì được nhỉ? Ban nãy đã thấy thu dọn cẩn thận rồi mà? Hằng vừa đi vừa ngẫm nghĩ, nét mặt hiện rõ vẻ ngây ngốc không hiểu gì.

Đi qua cổng trường, do không để ý nên cô hít đủ một hơi khói thuốc của ai đó vừa vô tư nhả ra.

Hằng ho lên sù sụ, quắc mắt nhìn kẻ gián tiếp làm cô tổn thọ.

Đập vào mắt Hằng là một đứa con gái gầy liêu xiêu xác xơ, cái áo thun size nhỏ nhất khoác lên cũng trở nên rộng thùng thình. Quả thật là cái dáng người đó làm người ta có cảm tưởng có thể gãy bất cứ lúc nào.

Hằng vốn đanh đá, đối phương lại ốm yếu, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua chuyện vừa rồi.

“Này, có biết vừa nhả khói vào mặt tôi không?” - Đến trước mặt Winner, Hằng chống tay, giọng cao lanh lảnh chanh chua.

“Không!” - Khẽ mấp máy đôi môi nhạt màu, Winner thật thà trả lời. Đúng là cô không biết. Đang cho tay túi quần hút thuốc ngon lành, cô đâu có để ý ai qua ai lại.

“Bạn này, đây là trường Y, ở đây sức khỏe được đặt lên hàng đầu. Bạn muốn hút thuốc thì ra ngoài mà hút!” - Thấy đối phương không có vẻ gì hưởng ứng vụ gây sự của mình, Hằng chuyển hướng dạy đời, một tay chống hông, một tay chỉ ra hướng ngoài cổng trường.

Winner nhìn lại mình, một chân trong cổng trường, một chân bên ngoài, xem như đã xâm phạm một nửa.

“Ừ!” - Đồng tình với Hằng, cô theo hướng Hằng chỉ mà đi thẳng.

Hằng rõ ràng đã quát tháo người ta được mấy câu, người ta cũng không chửi lại cô câu nào, nhưng sao cảm thấy điên tiết quá. Cái kiểu cứ như không xem cô ra gì.

Đám sinh viên sớm bị tiếng quát của Hằng thu hút, một số đứng lại xem, chứng kiến hoàn toàn câu chuyện thì che miệng cười kín đáo. Đúng là còn thú vị hơn xem cãi nhau tay đôi.

Phần Winner, sau khi được giáo huấn và bị đuổi đã đi thẳng một mạch vào con đường không người bên hông trường để hút thuốc.

Đó là con đường với hai bờ đá xanh cũ kỹ, mặt đường trải nhựa vỡ loang lổ.

Bản thân cô cảm thấy mình đã đi đủ xa để không ai hít phải khói thuốc, ấy thế mà vẫn còn gặp người.

“Cô muốn gì ở tôi?” - Vừa lén lút đi tới nơi đã thấy Winner đứng ở cửa sau của trường, Nhi giật mình buột miệng.

Nhìn thấy Nhi, lúc này Winner mới nhớ ra cô được Vương giao nhiệm vụ đến đón Nhi. Nãy giờ mải hút thuốc, nhìn trời nhìn đất thế nào lại quên mất.

“Đi thôi!” - Giọng nói Winner nhẹ nhàng như gió, ngay sau đó cất bước đi thẳng đến chỗ để xe.

Nhi ở phía sau thấy sơ hở bèn co chân bỏ chạy. Winner đi một mình, cái tướng người mỏng manh ấy chắc không có sức chạy lại cô. Nếu ngoan ngoãn đi theo thì chả phải cô ngu quá sao? Cầm thú săn mồi là bản năng của nó, còn ngoan ngoãn để nó cấu xé là lỗi của ta.

Nghe tiếng bước chân, Winner quay người lại, thản nhiên chẳng buồn đuổi theo, lòng nghĩ chắc Nhi đang mặc đồng phục nên muốn về nhà thay đồ. Dù sao cũng là một cô gái xinh xắn, đương nhiên phải điệu một chút trước khi gặp người yêu.

“Tôi đợi cô ở nhà.” - Dứt lời, Winner nhét tai phone vào tai, bật nhạc lên, cho tay vào túi quần, đi thẳng ra xe.

Nhi đang chạy đột nhiên đứng khựng lại. Thôi xong! Mẹ cô đang ở nhà. Cô mà không ngoan ngoãn đi theo thì mẹ sẽ gặp chuyện mất. Thế đấy, cầm thú săn mồi là bản năng của nó, còn ngoan ngoãn để nó cấu xé là chuyện bất khả kháng của ta.

Con quỷ độc ác! Mấy người sống độc ác đi rồi chết xuống hỏa ngục.

Lòng thầm nguyền rủa, Nhi ngậm ngùi quay lại, chạy đến chỗ Winner, âm thầm chuẩn bị một nét mặt đáng yêu để xóa bớt cái tội bỏ trốn.

Thế nhưng Winner đã lên xe đi thẳng.

Nhi nghiến răng nguyền rủa rồi co chân chạy theo. Hay thật! Cô là người bị bắt đi, thế mà cuối cùng lại là người phải đuổi theo.

Winner chạy xe không nhanh, nếu không muốn nói là khá chậm. Cô không có bằng, điều này là hiển nhiên vì cô không có chứng minh thư. Thế nên thôi cứ chạy chầm chậm cho chắc ăn. Chạy nhanh quá công an không muốn thổi cũng buộc phải thổi.

Ở phía sau, Nhi rất kiên nhẫn đuổi theo, trong lòng tức điên lên vì cái kiểu trả thù của Winner. Vì cô muốn bỏ chạy nên giờ ghét mặt cô, gọi không thèm đứng lại sao? Đúng là cái lũ cho vay nặng lãi khốn kiếp, không có cái trò hành người nào mà không nghĩ ra!

Trời Đà Lạt nhạt nắng.

Gió nhè nhẹ đánh đàn trên những ngọn thông cao vút.

Âm thanh vi vu huyền bí ngàn năm lảng vảng trong không trung.

Winner thong thả lái xe, thong thả về tới nhà, thong thả quên luôn vụ đến nhà Nhi.

Nhưng đã có người nhắc cho cô nhớ. Vừa vào đến cổng đã thấy Vương đứng khoanh tay chờ đợi.

“Nhi đâu?” - Thấy Winner về một mình, Vương bắt đầu thấy bực. Hôm nay anh có cuộc họp đến gần trưa mới xong, qua đón Nhi thì sợ không kịp dùng bữa trưa cùng mẹ nên mới bảo Winner đến trường đón Nhi, đưa Nhi đi mua một bộ quần áo thật đẹp rồi đưa về đây. Kết quả đi cả buổi rồi vác mặt về một mình. Đúng là biết cách làm người khác bực mình!

Winner lúc này mới tháo tai phone ra, nhìn Vương bằng ánh mắt như muốn nói “vừa nói gì nói lại đi”.

Cái vẻ mặt ngây ngốc đó càng làm Vương điên tiết. Anh đang chuẩn bị chửi cho Winner một trận thì một người chạy xộc vào, đứng trước mặt anh, cúi người thở dốc.

“Em sao vậy Nhi?” - Vương phát hoảng vì bộ dạng Nhi lúc này. Gương mặt đỏ bừng, tóc bết mồ hôi, đồng tử mắt mờ nhạt như sắp ngất.

Nhi lúc này dù mặt mày xây xẩm vẫn có thể nhận ra Vương đang đứng trước mặt. Có Vương đây rồi, cô không còn sợ gì nữa. Cố hít lấy hít để không khí rồi đứng thẳng người lên, Nhi chỉ thẳng vào mặt Winner mà nghiến răng: “Hỏi cô ta!”

Vương thấy thế liền trừng mắt quát: “Cô làm gì Nhi?”

Hai cơn giận như sóng thần đổ ập vào người vẫn không làm Winner tỉnh ra. Mặt cô vô cùng ngây ngốc không biết mình bị chửi vì tội gì. Thấy Nhi có ý về nhà thay đồ, cô cũng biết điều lên xe về theo. Chỉ là cô quên mất và chạy thẳng về nhà. Nhưng nhà Nhi đâu có xa, cùng lắm cô lấy xe chạy qua đó. Có cần nổi giận vậy không? Hơn nữa chẳng phải Nhi đã ở đây rồi sao?...
« Trước1234...23Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Ngồi khóc trên cây
» Công tắc tình yêu
» Nếu không phải là anh
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Cô Nàng Hoàn Hảo
» Này anh! Tôi không phải là ôsin
» Khoảng cách tình yêu
123»
Tags:
bạn đang xem

Những ngày đợi nắng

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Những ngày đợi nắng v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất