22:14 - 14/08/2015
Hưng đại bàng vừa ôm bụng, vừa chảy máu miệng, nằm vật dưới đất rên rỉ.
Cảnh Phong cười khẩy một cái rồi phủi tay đứng dậy. Anh đưa tay ôm lấy bả vai đã bắt đầu đau nhức của mình. Trước khi đến đây, Hải đã tiêm cho anh một liều thuốc giảm đau loại cực mạnh. Cho nên dù vết thương vẫn chưa lành, nhưng việc đánh nhau đối với Cảnh Phong cũng không quá vất vả. Hưng đại bàng quá chủ quan, ỷ vào việc vết thương trên vai Cảnh Phong vẫn chưa lành mà khinh địch.
- Khá lắm – Hoàng Sĩ Nghiêm vỗ tay thật lớn đầy thích thú đứng đậy hướng mắt Cảnh Phong khen ngợi.
Năm Lục thì không nói không rằng bước đến đỡ Hưng đại bàng đứng dậy, bọn đàn em cũng hùa đến phụ Hưng đại bàng đứng lên, nhưng bị Hưng đại bàng quắt mắt khiến e sợ mà rụt tay. Hưng đại bàng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như thế trước bọn đàn em, ngoài Năm Lục và ông chủ ra, hắn đối với tất cả đều là tự cao tự đại, vậy mà……Hưng đại bàng ghiến răng, hắn thật sự muốn lao đến bên Cảnh Phong quyết đấu một lần nữa . Nhưng Năm Lục đã giữ tay hắn lại, quắt mắt ra lệnh hắn giữ im lặng.
Hưng đại bàng tức giận ném ánh mắt nhìn Cảnh Phong và Hòang Sĩ Nghiêm đang trò chuyện với nhau trong căm phẫn, hắn tự nhủ với lòng, nhất định có ngày hắn phải bắt Cảnh Phjong trả giá cho mối nhục ngày hôm nay.
- Hưng! – Hoàng Sĩ nghiêm lớn tiếng gọi – Từ nay địa bàng ở QK giao lại cho Cảnh Phong.
- Cái gì? – Hưng đại bàng bất ngờ trước quyết định của Hoàng Sĩ Nghiêm, hắn trợn mắt nhìn Hoàng Sĩ Nghiêm rồi đến Cảnh Phong. Tuy trong tay hắn nắm giữ chục địa bàn, giao ra một cũng không đáng gì, nhưng người đó lại là Cảnh Phong – kẻ mà hắn luôn căm ghét, hơn nữa, lại là QK. Địa bàn ở KQ là nằm ngay trung tâm thành phố, có rất nhiều món lợi được thu từ QK. Gần như ở QK lợi nhuận thu về cao gấp đôi ở những địa bàng khác.
Tên Cảnh Phong này vừa mới đến mà đã được ưu đại đến thế, sau này biết không chừng, Cảnh Phong sẽ còn cướp những gì trên tay hắn. hắn nhất định phải loại bỏ Cảnh Phong mới được.
Cảnh Phong nhìn vẻ tức tối của Hưng đại bàng, anh nhếch môi cười. Sau đó từ chối lời mời dự tiệc chiêu đãi của Hoàng Sĩ Nghiêm, anh nói muốn nghĩ ngơi sau trận đấu nên cáo lui ra về. Hưng đại bàng tức giận vô cùng, nhưng Năm Lục đã ngăn cản hắn:
- Cứ mặc kệ cậu ta đi, cậu cũng cần về nhà nghĩ ngơi.
- Cái thằng đó đúng là không nể mặt ông chủ, em thật không biết vì sao ông chủ lại coi trọng hắn đến thế - Hưng đại bàng bất mãn nói lớn.
- Ông chủ tự có suy nghĩ của mình, anh biết cậu có chút bất mãn với cách làm của ông chủ. Nhưng cậu nên biết ông chủ là đang thả dây dài câu cá lớn. Yên tâm đi, đối với ông chủ, chúng ta vẫn là tay chân đắc lực nhất của ông ấy, nếu không anh cũng sẽ không chọn cách đứng ngoài cuộc như thế này đâu – Năm Lục vỗ vai thân tình nói với Hưng đại bàng.
Tuy Hưng đại bàng không hiểu lắm lời của Năm Lục, nhưng hắn rất tin tưởng Năm Lục, hắn gật đầu quay lưng ra về.
Cảnh Phong lái xe thật nhanh về đến nhà của mình, tay anh đã bắt đầu hết thuốc giảm đau, bắt đầu đau nhức dữ dội, đến mức Cảnh Phong toát hết cả mồ hôi lạnh. Gương mặt tái nhợt, Cảnh Phong cắn chặt môi, toàn thân run lên vì cơn đau hành hạ, thật may mắn là trận đấu kết thúc đúng lúc thuốc bắt đầu hết hiệu lực, nếu không Cảnh Phong không biết hậu quả ra sao nữa.
Chiếc xe đến trước cửa nhà anh thì thắng két lại, tạo một âm thanh vang dội, Cảnh Phong cố gắng mở cửa bước xuống xe để vào nhà. Anh cần uống thuốc để làm dịu cơn đau này.
Cơn đau khiến Cảnh Phong gần như choáng voáng, bước chân khệnh khạng, cô gắng lê thân bước vào nhà. Nhưng chỉ bước được vài bước là hai mắt tối sầm lại, hai chân như không còn sức, thân người từ từ ngã xuống đất.
Một cánh tay vương tới đỡ lấy anh, giữ cho anh không khỏi té ngã, trong ý thức mơ hồ, Cảnh Phong nhận ra người đó là Cẩm Tú, anh nghe giọng cô hốt hoảng hỏi:
- Cảnh Phong! Anh làm sao vậy.
- Dìu anh vào nhà đi – Cảnh Phong cố gắng thều thào nói.
Cẩm Tú vội vàng dìu Cảnh Phong vào nhà , cô đặt anh ngồi lên ghế, rồi vội vàng đi lấy khăn lau mồ hôi trên mặt anh. Cảnh Phong cố gắng với lấy lọ thuốc trên bàn, chẳng thèm coi, anh đổ ra tay cứ thế vóc thuốc vào miệng rồi cố gắng nuốt xuống, thở dốc.
Cẩm Tú nhìn Cảnh Phong như thế, cô cảm thấy xót xa vô cùng. Cô nghe Thái nói lại, Cảnh Phong hôm nay là quyết định đi tiếp cận với Hoàng Sĩ Nghiêm. Cô lo lắng vô cùng nên chờ đợi anh mấy tiếng ở nhà, không ngờ sự lo lắng của cô là rất đúng. Nhìn Cảnh Phong như thế, anh đau lòng khôn kể, trái tim như ai đó đâm mạnh một dao.
Cô giúp Cảnh Phong lau mồ hôi, giọng nói trách móc:
- Có đáng để anh liều mạng đến như thế hay không cơ chứ.
- Có, rất xứng đáng – Cảnh phong thở dốc đáp – Dù phải trả giá bằng tính mạng, anh cũng thấy xứng đáng.
Cẩm Tú nghe cảnh Phong nói như thế, cô hít một hơi thật sâu, cô quyết định vì Cảnh Phong, dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải giúp Cảnh Phong lấy được những thứ anh cần.
Tình bạn thật sự là gì?
Kiều Chinh đọc viết nói về tình bạn như thế này:
“ Tình bạn là món quà vô giá không thể bán không thể mua,giá trị của tình bạn còn tuyệt hơn một núi vàng rất nhiều.Bởi vì vàng là một vật vô tri,không biết nhìn cũng không thể lắng nghe. Và trong lúc ta gặp rắc rối vàng............không thể nói lời cổ vũ ,vàng không có đôi tai để lắng nghe,không có trái tim để thấu hiểu.Vàng không thể đem lại cho bạn bình yên hoặc sự trở che khi bạn cần .
Hãy cảm ơn cuộc đời đã tặng bạn món quà vô giá,không phải kim cương ,châu báu mà là tình cảm chân thành từ một tình bạn thật sự.............
Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy buồn và muốn khóc....
Hãy gọi cho tôi ,tôi hứa sẽ đến bên bạn tôi hứa sẽ làm bạn cười nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn.
Nếu một ngày nào bạn cảm thấy đơn độc....
hãy gọi cho tôi ,tôi hứa sẽ đến bên bạn ,chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.
Nếu một ngày nào đó ,bạn phân vân trước những sự lựa chọn của mình ....
Hãy gọi cho tôi ,tôi sẽ không quyết định thay bạn nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn,trước sự lựa chọn của mình.
Nếu một ngày nào đó,bạn gặp phải thất bại...
Hãy gọi tên tôi, tôi sẽ không mang lại cho bạn thành công,tôi chỉ giúp bạn tìm thấy cách cửa khác.
Nếu một ngày nào đó bạn gặp phải một sai lầm và vô cùng đau khổ...
Hãy gọi cho tôi ,tôi không thể sữa chữa sai lầm đó,nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng những sai lầm đó sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.
Nếu một ngày nào đó ,bạn cảm thấy lợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi...
Hãy gọi cho tôi,tôi sẽ không níu giữ nó lại,nhưng tôi có thể giúp bạn hiểu rằng mọi việc điều có những điểm khởi đầu và kết thúc.
Nếu một ngày nào đó,bạn trở lên bế tắc và tuyệt vọng...
Hãy gọi cho tôi,tôi không dám hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả. Nhưng tôi có thể giúp bạn tìm thấy niềm tin trong cuộc sống.
Nếu một ngày nào đó,cuộc sống quá khắc nghiệt ,khiến những ước niềm tin tưởng của bạn nằm trong vùng giông bão...
Hãy gọi cho tôi,tôi chẳng đủ sức chống chọi đâu. Nhưng bờ vai tôi đây sẽ là nơi bạn có thể dựa vào và chúng ta cùng "chiến đấu "
NHƯNG...
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ BẠN GỌI MÀ KHÔNG THẤY TÔI TRẢ LỜI. BẠN HÃY ĐẾN BÊN TÔI VÌ LÚC ĐÓ TÔI ĐANG CẦN BẠN.”
Kiều Chinh cảm thấy bài viết này khá lá hay, chỉ đáng tiếc là nó chỉ giống như tình bạn của cô và Cẩm Tú lúc ban đầu mà thôi, còn bây giờ thì…..
Lòng cô bỗng trở nên buồn miên man, giữa tình bạn và tình yêu, thật khó mà lựa chọn. Đối với đàn ông, tình bạn quan trọng hơn tình yêu, còn đối với phụ nữ, tình yêu quan trọng hơn tình bạn. Còn cô, tình yêu và tình bạn đều quan trọng như nhau.
Mắt nhìn thấy bạn càng rời xa mình mà không làm gì được, cô cảm thấy bất lực vô cùng. Dạo gần đây, Cẩm Tú càng khó gần hơn bao giờ hết, ánh mắt Cẩm Tú nhìn cô giống như chất chứa bao nỗi oán hận rất đáng sợ. Thái độ của Cẩm Tú càng khiến Kiều Chinh hoang mang vô cùng. Cô vẫn luôn cho rằng Cẩm Tú lo lắng cho mình nên mới ngăn cản cô đến bên cạnh Cảnh Phong, nhưng thái độ thù địch này là sao?
Mãi suy nghĩ, cô không hề thấy Vĩ Thanh bước đến và ngồi xuống bên cạnh mình từ bao giờ.
- Haiz, em và Cẩm Tú, hai đứa bỗng nhiên đều trở nên khác lạ cả - Vĩ Thanh bỗng than dài một hơi.
- Em có gì khác lạ đâu? – Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Vĩ Thanh hỏi lại.
- Còn nói không – Vĩ Thanh quay người nhìn Kiều Chinh vẻ không hài lòng – Trước đây hai người có âu sầu nét mặt như bây giờ đâu cơ chứ. Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau không rời. Còn bây giờ cứ như người đầu sông kẻ cuối sông ý. Em còn đỡ, Cẩm Tú mới đáng nói, cô ấy thay đổi gần như 180 độ. Có biết mọi người nói thế nào về hai đứa hay không? Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai, cho nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú, nhưng bị em xen vào.
- Em…- Kiều Chinh giật mình kêu lên.
- Uh! Mọi người bảo thế đó, bởi vì trước giờ nhìn Cẩm Tú thì có biểu hiện của cô gái đang yêu hơn là em. Chuyện của em với Cẩm Tú, mọi người đồn thổi lên rất nhiều, anh nghe mà chóng mặt luôn. Nào là, vì em mà Cẩm Tú và bạn trai cô ấy cải nhau một trận lớn, bạn trai Cẩm Tú chẳng thích em nhưng em cứ mặt dày bám theo, cuối cùng anh ta phải tốn tiền dỗ dành Cẩm Tú để chứng minh tình yêu của mình. Em xem, dạo gần đây Cẩm Tú ăn bận vô cùng đẹp, trang sức đắt tiền, hơn nữa….
Vĩ Thanh đột nhiên yên lặng khiến Kiều Chinh hoài nghi, cô nóng ruột thúc giục nói:
- Hơn nữa….
- Hơn nữa, họ còn bày tõ tình yêu của mình rất rõ ràng, có người nhìn thấy trên cổ Cẩm Tú xuất hiện dấu hôn – Vĩ Thanh thở dài nói.
- Dấu hôn….- Kiều Chinh nhìn ánh mắt buồn bã của Vĩ Thanh , cô vỗ vai anh an ủi – Vĩ Thanh, chuyện dấu hôn thì em không rõ lắm. Nhưng em và Cẩm Tú không phải giận nhau vì chuyện tranh giành một người đàn ông đâu anh. Chỉ là chuyện đồn thổi mà thôi.
- Có lẽ Cẩm Tú đã có bạn trai rồi, cũng đúng, một cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu như cô ấy, sao lại không có người thích cơ chứ - Vĩ Thanh khẽ cười buồn nói xong thì đứng dậy bỏ đi
Kiều Chinh tuy phủ nhận mình và Cẩm Tú cãi nhau vì chuyện tình tay ba, nhưng trong lòng cô xuất hiện cảm giác mơ hồ. Cảnh Phong là một chàng trai khá nổi bật, từ vẻ mặt đến tính cách của anh, dù anh lạnh lùng và nguy hiểm nhưng vẫn khiến nhiều cô gái cam tâm nhảy vào. Ngay cả cô cũng vậy, cô từng nghĩ, sẽ yêu một chàng trai nhẹ nhàng hiền lành, nào ngờ trái tim lại rơi vào hố tình của Cảnh Phong như thế.
Cẩm Tú cũng là một cô gái, trước một anh chàng như Cảnh Phong, lẽ nào không bị sa hố. Cho dù hai người họ có là anh em đi chăng nữa, thì cũng chỉ là anh em họ mà thôi. Cẩm Tú yêu và thần tượng Cảnh Phong có lẽ cũng không phải là điều gì lạ lắm.
Tim Kiều Chinh bỗng nhói đau một cái đến khó chịu, cô vội vã nhắm mắt lại, hít thật sâu lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi của mình. Cô tự nhủ với mình:” Không thể có chuyện đó. Cẩm Tú chỉ đơn thuần là tôn sùng Cảnh Phong như một người anh trai mà thôi”
Tâm trạng của Kiều Chinh bỗng trở nên rất xấu, cô không còn tâm trạng học hành gì nữa, chạy xe về nhà. Nhà lại chẳng có ai, Kiều Chinh mệt mỏi ngủ một giấc dài. Đến khi cô thức giấc thì trời cũng đã sẫm tối. Ba mẹ vẫn chưa về, Kiều Chinh bỗng cảm thấy cô đơn quá.
Cô cảm thấy nhớ Cảnh Phong, nhớ rất nhiều, nhưng dạo gần đây Cảnh Phong thường không có nhà, anh đi đâu, cô cũng không biết, có gọi điện, anh cũng không bắt máy. Có lẽ Cẩm Tú biết anh đi đâu, nhưng Cẩm Tú chắc chắn là không nói với cô....