22:14 - 14/08/2015
- Nhưng cô ta khẳng định cô ta là bạn gái của mày.
Kiều Chinh vừa nghe hắn ta nói vậy thì ngẩng đầu lên vươn người tới trước định lên tiếng phủ nhận.
- Bốp…..
Một cái tát tai giáng thẳng lên mặt cô đúng lúc khiến cô kêu lên một tiếng rồi ngã bệch xuống sàn lần nữa. Cái tát tai đau đến mức Kiều Chinh phải rên thành tiếng.
- Cảnh Phong, tao cảnh cáo mày, đừng chơi trò tình vờ với tao, nếu không bạn gái mày sẽ không xong với tao đâu. Mày phải biết tao nói được thì làm được.
- Tùy mày, tao với cô ta không có tí quan hệ nào cả. Mà đã không có quan hệ gì, tao sẽ coi như không có quen biết với cô ấy cả, tùy mày xử lí cô ta.
Cảnh Phong nói xong thì lập tức cúp máy không để cho tên Hưng đại bàng kia nói thêm một lời nào. Bày tỏ thái độ dứt khoát không quan tâm đến những lời của Hưng đại bàng nói, khinh bỉ hắn, xem thường hắn ta một cách rõ ràng.
Hưng đại bàng tức giận nhìn màn hình vụt tắt thì nụ cười vớt vác cuối cùng của hắn cũng tắt ngúm, hắn tức giận quăng mạnh điện thoại trên tay mình, ánh mắt long lanh như ngọn lửa cháy.
Điện thoại vỡ nát, một mảnh vỏ quăng ra trúng người Kiều Chinh, cô rùng mình co quắt người lại, cô biết Cảnh Phong đã chọc giận cái tên Hưng đại bàng kia rồi.
Hắn quay phắt người hùng hổ bước lại gần Kiều Chinh nắm lấy đầu cô hỏi:
- Nói! Mày với nó có quan hệ gì?
- Tôi đã nói rồi, chúng tôi không có quan hệ gì cả? Là tại các người không chịu tin mà thôi – Kiều Chinh đau đớn rơi nước mắt thều thào nói, mặt mũi cô bị mồ hôi làm bệch dính trong bộ dạng vô cùng thảm thương.
Hưng đại bàng tức giận quăng mạnh cô xuống lần nữa. Kiều Chinh khóc trong sợ hãi nói với hắn:
- Xin anh….ba tôi nhất định sẽ trả tiền cho các anh, các anh cứ việc ra giá đi. Xin hãy tha cho tôi.
- Hừ….Canh kỹ nó cho tao – Hưng đại bàng nói xong thì quay người bỏ đi.
Hai tên đàn em cũng trừng mắt nhìn Kiều Chinh rồi bước qua cô theo sau đuôi tên đại ca ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại nhốt Kiều Chinh ở bên trong với những cái thùng hàng trống rỗng với mạng nhện đen xì.
Không khí trong kho hàng cũ phút chốc đã trở nên yên tĩnh đáng sợ, nhưng đối với Kiều Chinh lại là giây phút bình yên nhất từ trước đến giờ mà cô có. Kiều Chinh cố hết sức ngồi dậy lếch lại bức tường của căn nhà kho, cô dựa lưng vào đó thở dốc mệt mỏi. Sự hoảng sợ gần như đã hút hết toàn bộ sức lực mà cô có, cô đưa tay xoa xoa một bên má đã bị đỏ ửng của mình xuýt xoa. Nước mắt ấm ức bắt đầu rơi xuống, cô gục mặt vào tay chống trên gối đau khổ khóc lớn. Vì sao lại xảy ra chuyện này với cô.
Trong lòng ấm ức rõ ràng hơn, khi tên Hưng đại bàng cố ý mở loa lớn, cô nghe rõ giọng nói lạnh lùng của anh bên kia điện thoại. Cứ cho rằng cô không đáng để anh đổi mạng như thế, không đáng để anh lao vào trốn nguy hiểm, nhưng mà, dù ít dù nhiều họ cũng có sự quen biết, vì sao anh có thể nhẫn tâm buông ra mấy từ “ không quan hệ “ “ coi như không quen biết”,” tùy mày xử lí”.
Những cử chỉ của anh, ánh mắt của anh, lời xin lỗi của anh…..đã khiến cho cô có thiện cảm với anh, phút chốc những điều đó bỗng trở nên lãnh lẽo vô cùng.
Cảnh Phong gác điện thoại xong, với tay lấy ly rượu mà Hải đã rót cho mình lúc nãy, anh uống ực một cái cạn sạch rồi đặt mạnh lên bàn.
- Anh Phong, giờ chúng ta tính sao hả anh? Cứu hay không cứu? – Hải nhìn Cảnh Phong hỏi ý. Kiều Chinh đúng là con cờ tốt nhất để họ tiếp cận với Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng cũng không đáng đến nỗi phải lao mình vào nguy hiểm cứu cô ta.
Cảnh Phong không đáp, anh chỉ đảo mắt một vòng rồi khóe môi nhếch lên cười nói:
- Hưng đại bàng, mày quá xem thường tao.
Nghe tiếng mở cửa Kiều Chinh ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa rồi vội vàng co rút người lại vì sợ hãi. Một trong hai tên đàn em lúc nãy trở lại tay xách một túi ni lông đi thẳng đến chỗ cô, hắn chính là kẻ đã tát cô một cái như trời giáng, hắn ta quẳng cái phịch cái túi ni lông trước mặt cô rồi nói với giọng ra lệnh:
- Ăn cơm đi.
Kiều Chinh nhìn cái túi vừa bị hắn quẳng xuống đất, hộp cơm trong đó bị rơi ra, cơm đổ ra ngoài trong thật khó coi. Mặc dù cô cũng đang rất đói bụng nhưng Kiều Chinh cắn môi không muốn nhận phần cơm chẳng khác nào cho chó ăn như thế.
- Sao không ăn đi – Tên này thấy cô chỉ ngồi ngó hộp cơm chứ không cầm lên ăn thì quát ầm lên – Đợi ông mày đút cho ăn à.
Kiều Chinh bị tiếng quát của tên này làm phẫn nộ, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn ta sau đó dùng chân hất hộp cơm ra xa, làm hộp cơm văng tung tóe.
Tên kia thấy vậy thì nổi điên, quắt mắt nhìn Kiều Chinh mắng:
- Con khốn.
Mắng xong hắn hùng hổ bước đến bên cạnh cô giương tay định đánh, nhưng tay vừa giơ lên đã bị chụp lại, hắn quay đầu nhìn kẻ ngăn cản mình, liền hốt hoảng vội vàng buông lỏng tay, ấp úng giải thích:
- Anh ….anh Hưng….là do con nhỏ này không biết tốt xấu, nó dàm đá đổ hộp cơm em mới mua đến.
- Được rồi, mày lui đi, mau hộp cơm khác về đây – Hưng đại bàng lạnh lùng ra lệnh cho tên đó đi, hắn lập tức đi ngay không một tiếng cãi lại.
Hưng đại bàng ngồi xuống cái thùng hàng lúc đầu hắn ngồi, đối diện với Kiều Chinh, hắn nhìn cô rồi quay nhìn tên đàn em bảo:
- Đưa điện thoại cho cô ấy.
Tên đàn em liền đem điện thoại đến trước mặt Kiều Chinh nói lớn:
- Đọc số điện thoại của ba cô đi.
- các người sẽ thả tôi về chứ – Kiều Chinh mừng rỡ nhìn chúng hỏi.
- Cái này còn tùy vào việc ba cô chịu bỏ bao nhiêu tiền để chuộc con gái, mau gọi cho ba cô đi, nhận được tiền càng sớm, tụi tui sẽ cho cô về nhà sớm.
Kiều Chinh ngoan ngoãn nghe lời hắn bấm số điện thoại của ba cô, cô chưa kịp nói gì thì Hưng đại bàng đã giật lấy điện thoại trong tay cô áp vào tai mình nói giọng khô khốc:
- Con gái ông đang nằm trong tay tôi……
Lát sau hắn ta đưa điện thoại cho Kiều Chinh, hắn để cô nói vài lời để ba cô xác nhận đúng là cô đang ở trong tay chúng rồi sau đó giành lại máy điện thoại.
- Được rồi, lát nữa cô mau ngoan ngoãn ăn cơm, tôi không muốn hất tung hộp cơm lần nữa đâu.
- Tôi không ăn, cơm cho chó các người để dành ăn đi – Kiều Chinh bướng bĩnh nói.
Hưng đại bàng bước đến trước mặt Kiều Chinh, hắn nhìn cô khẽ nhếch môi cười, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Kiều Chinh siết mặt, mặt cho Kiều Chinh đau đớn vùng quẫy, cười nói:
- Nhìn vậy mà cô cũng ương bướng thật nhỉ.
- Thả tôi ra – Kiều Chinh nhìn hắn đầy tức giận nói.
- Đừng bực tức chứ cô em, nếu không sẽ làm hỏng gương mặt xinh đẹp này của cô em mất – Hắn nhìn cô và nói bằng giọng đểu cán của mình – Gương mặt này rất có giá trị.
Kiều Chinh nghe xong mấy lời này thì không khỏi run lên, cô cứ tưởng chúng sẽ giữ lời hứa thả cô về nhà, nào ngờ cô bị hắn lừa. Mục đích ban đầu của chúng là dụ Cảnh Phong đến, nhưng không được nên chuyển sang tống tiền ba cô. Nhưng thâm hiểm nhất là, dù có thế nào cũng cũng không để cô thoát ra, mà vốn đã tính bán cô đi từ lâu. Trong giọng nói của hắn rõ ràng có ý muốn bán cô làm gái.
- Đừng mà, các người cứ ra giá đi, ba tôi nhất định sẽ trả cho các người mà – Cô lấy giọng run rẫy cầu xin hắn ta.
- Cô nghĩ bọn tôi là đồ ngốc hay sao? Cô đã thấy mặt bọn tôi rồi, làm gì có chuyện thả cô ra chứ, cô bé à, cô ngây thơ quá – Hưng đại bàng nhìn Kiều Chinh cười lớn.
- Đồ khốn…- Kiều Chinh chỉ có thể mắng hắn cho hả giận như vậy mà thôi, nếu thật sự thì cô muốn lao đến cáo rách bộ mặt đểu cáng này của hắn ra mà thôi – các người sẽ không được chết tốt đâu.
- Haha, cô em, hóa ra cô cũng thuộc dạng sư tử hà đông đấy chứ, chỉ tiếc là anh đây không thể giữ em bên mình, nếu không thì…người xinh đẹp như cô em đúng là không còn gì bằng – Hắn khoái trí cười đưa tay vuốt ve gương mặt của Kiều Chinh. Cô ghê tởm hất tay hắn ta ra, sau đó nhổ vào mặt hắn một bãi nước bọt tỏ vẻ khinh bỉ.
Tên đàn em thấy vậy địnhh sấn tới đánh cô, nhưng Hưng đại bàng đã ngăn cản, hắn nhìn Kiều Chinh với ánh mắt đầy dục vọng, cười gian nói:
- Đáng lí ra, anh đây định để cô em còn nguyên vẹn như vậy bán cho có giá, nhưng mà với tính ương bướng này, cần phải được dạy dỗ lại mới được, nếu không khách phàn nàn thì ảnh hưởng đến uy tín của anh lắm.
Nghe giọng nói đầy dục vọng cùng ánh mắt ham muốn rõ ràng của hắn, Kiều Chinh co người sợ hãi lùi về sau mấy bước.
- Ông muốn làm gì?
- Cô em nói xem? – Hưng đại bàng cười cười hỏi, hắn từng bước tiến về phía Kiều Chinh.
Hưng đại bàng không cần lên tiếng, tên đàn em cũng tự động đi ra ngoài đóng cửa lại thật chặt.
Tiếng đóng cửa khiến tim Kiều Chinh như bị bắn ra ngoài, cô lùi hết mức, người đập vào thành tường sau lưng, mặt mày tái mét, gần như không còn giọt máu nhìn Hưng đại bàng, hơi thở dồn dập. Cô quay đầu tìm kiếm vật gì đó để tự cứu lấy bản thân nhưng không có, Kiều Chinh biết, mình chắc chắn không thoát được hắn ta, lòng cô đau khổ bất lực lẫn hoảng sợ nhìn Hưng đại bàng.
- Ông không được lại gần tôi – Kiều Chinh làm theo bản năng của mình đưa tay đẩy hắn ra xa.
Hưng đại bàng chỉ cười, bởi lực đẩy yếu xìu của cô, hắn chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đẩy mạnh cô vào tường?
Nghe tiếng mở cửa Kiều Chinh ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa rồi vội vàng co rút người lại vì sợ hãi. Một trong hai tên đàn em lúc nãy trở lại tay xách một túi ni lông đi thẳng đến chỗ cô, hắn chính là kẻ đã tát cô một cái như trời giáng, hắn ta quẳng cái phịch cái túi ni lông trước mặt cô rồi nói với giọng ra lệnh:
- Ăn cơm đi.
Kiều Chinh nhìn cái túi vừa bị hắn quẳng xuống đất, hộp cơm trong đó bị rơi ra, cơm đổ ra ngoài trong thật khó coi. Mặc dù cô cũng đang rất đói bụng nhưng Kiều Chinh cắn môi không muốn nhận phần cơm chẳng khác nào cho chó ăn như thế.
- Sao không ăn đi – Tên này thấy cô chỉ ngồi ngó hộp cơm chứ không cầm lên ăn thì quát ầm lên – Đợi ông mày đút cho ăn à.
Kiều Chinh bị tiếng quát của tên này làm phẫn nộ, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn ta sau đó dùng chân hất hộp cơm ra xa, làm hộp cơm văng tung tóe.
Tên kia thấy vậy thì nổi điên, quắt mắt nhìn Kiều Chinh mắng:
- Con khốn.
Mắng xong hắn hùng hổ bước đến bên cạnh cô giương tay định đánh, nhưng tay vừa giơ lên đã bị chụp lại, hắn quay đầu nhìn kẻ ngăn cản mình, liền hốt hoảng vội vàng buông lỏng tay, ấp úng giải thích:
- Anh ….anh Hưng….là do con nhỏ này không biết tốt xấu, nó dàm đá đổ hộp cơm em mới mua đến.
- Được rồi, mày lui đi, mau hộp cơm khác về đây – Hưng đại bàng lạnh lùng ra lệnh cho tên đó đi, hắn lập tức đi ngay không một tiếng cãi lại.
Hưng đại bàng ngồi xuống cái thùng hàng lúc đầu hắn ngồi, đối diện với Kiều Chinh, hắn nhìn cô rồi quay nhìn tên đàn em bảo:
- Đưa điện thoại cho cô ấy.
Tên đàn em liền đem điện thoại đến trước mặt Kiều Chinh nói lớn:
- Đọc số điện thoại của ba cô đi.
- các người sẽ thả tôi về chứ - Kiều Chinh mừng rỡ nhìn chúng hỏi.
- Cái này còn tùy vào việc ba cô chịu bỏ bao nhiêu tiền để chuộc con gái, mau gọi cho ba cô đi, nhận được tiền càng sớm, tụi tui sẽ cho cô về nhà sớm.
Kiều Chinh ngoan ngoãn nghe lời hắn bấm số điện thoại của ba cô, cô chưa kịp nói gì thì Hưng đại bàng đã giật lấy điện thoại trong tay cô áp vào tai mình nói giọng khô khốc:...