22:12 - 14/08/2015
Câu nói của Tracy vừa thốt ra, một điệu cười vang lên từ Amy. Tracy nhíu mày.
- Cô nên ăn nói lịch sự chút đi. Cô nghĩ với cái gia cảnh nhà tôi thì không cứu được bệnh của tôi sao? Cô nghĩ cô đang uy hiếp ai đấy? Nên nhớ là chỉ cần một lời nói của tôi…… mọi cơ nghiệp của nhà cô……. sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Tracy chợt lạnh người. Cô cảm thấy người con gái này toát ra vẻ gì đáng sợ. Đứng trước người con gái này cô dường như trở nên nhỏ bé hơn.
Vừa đẩy cửa ra, nó cảm thấy trong phòng vệ sinh có một không khí căng thẳng bao trùm. Ánh mắt của hai người con gái trước mắt như đang muốn giết nhau vậy. Nhìn mà cảm thấy rùng mình.
- Mày đừng có mà lên giọng. Tao chắc chắn sẽ dành được Steven! Mày nghĩ mày còn đủ sức để gán ghép con nhỏ đó với Steven sao? Với cái bệnh tim của mày thì có thể chết bất cứ lúc nào, mày biết điều đó mà!
“Đoàng…. Đoàng”. Sao giữa trời quang lại có sấm chớp thế này. Nó vừa nghe thấy gì chứ! Bệnh tim sao? Amy bị bệnh tim sao?
Amy khi nghe đến hai chữ “bệnh tim”, ánh mắt buồn rượi rượi. Nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đáp lại Tracy.
- Đúng! Tôi biết chứ! Nhưng cô cũng đừng mong sẽ dành được Steven! Cô cũng biết mà! Tôi…. là một con rắn độc!
- Hahaha! – lại một điệu cười nữa nhưng lần này là từ Tracy – Mày chỉ là một con bị bệnh tim sắp chết mà dám lên mặt sao? Tao sẽ dành được Steven! Mày cứ cố gắng giúp con nhỏ đó nốt quãng đời còn lại đi nhé!
“C H Á t….”. Một cái tát từ tay nó giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tracy. Tracy ôm mặt trợn tròn mắt nhìn nó. Cả Amy cũng ngạc nhiên nhìn nó đang đứng trước mặt mình.
- Cái tát này là dành cho những gì cô vừa nói lúc nãy! – mắt nó lạnh như băng, ánh mắt sắc lên.
- Mày…. – Tracy định nói gì đó nhưng…..
“C H Á T….”. Lại một cái tát nữa từ tay nó giáng xuống mặt Tracy. Tracy run run ôm mặt quắc mắt nhìn nó.
- Cái này là tát hộ Amy! – mắt nó vẫn vậy, giọng nói vẫn không thay đổi.
“C H Á T…..”. Một cái tát nữa xuống mặt Tracy.
- Còn cái này…… là để đáp lại những gì cô nói về tôi!
- Mày….. – Tracy dường như không chịu được lao đến định đánh nó nhưng nó đã kịp giữ lấy tay Tracy.
- Đừng để tôi tát cô lần thứ 4! Xem lại cái thái độ của cô đi!
Nói rồi nó kéo tay Amy đi khỏi phòng WC. Đi đến nửa cầu thang nó dừng lại. Amy ngồi thụp xuống khóc. Nó quay lại ngồi xuống đối diện Amy, nhẹ nhàng an ủi cô.
.::::::::::::.
Lại một ngày nữa trôi qua nó phải ở nhà một mình. Tự cảm thấy mình là tù nhân của hắn thì đúng hơn. Mở điện thoại lên, 3 cuộc gọi nhỡ của Ray, một tin nhắn từ Amy rủ đi shopping. Có vẻ sau ngày hôm qua giữa nó và Amy đã thân thiết hơn hẳn. Nhưng mà hôm nay tự dưng nó lại muốn ở nhà nên từ chối Amy. Nhớ ra Ray cũng vừa gọi cho mình, nó bấm số Ray gọi lại.
- Alo! Alissa hả!
- Vâng, em đây! Lúc nãy anh gọi gì em?
- À ừm, anh định hỏi xem hôm nay em có rảnh không? Anh qua đón đi chơi! – ray nói lấp lửng làm nó phì cười.
- Em rảnh!
Mắt Ray sáng lên như vớ được vàng.
- Vậy anh qua đón em luôn nhé!
- À ừ!
Ray cúp máy, vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe đến đón nó.
Chỉ vài phút sau đã thấy Ray đứng dưới cổng. Nó không hiểu Ray ăn gì mà đi nhanh đến thế.
Nó mặc vớ tạm cái váy màu xanh trên ghế mặc rồi chạy xuống xe Ray. Ray thấy nó liê nở một nụ cười tươi.
- Bây giờ mình đi đâu anh?
- Ừm, đi ăn đã nhé! Anh đói quá! – Ray đưa tay lên xao xoa bụng, mặt nhăn lại.
Nó lại một lần nữa phì cười vì cái tính trẻ con của Ray. Gần 30 rồi mà vẫn thế, thảo nào mãi chưa kiếm được cô nào. Nó gật nhẹ đầu rồi lên xe.
….
Biết ngay là thể nào Ray cũng đưa nó đến nhà hàng ăn mà. Ray làm gì mà chịu ăn mấy hàng quán ở vỉa hè. Vừa đặt người ngồi xuống ghế đã có mấy em bàn bên ngó đầu sang cười nói với Ray.
- Trời ơi anh Ray! Lâu lắm mới gặp anh!
- Ừ, dạo này anh bận quá nên không đến đây ăn thường xuyên được!
Có vẻ như Ray cũng đào hoa nhỉ. Đi đâu cũng có mấy em chân dài nối gót theo sau. Nó cười thầm. Nhìn bao quát nhà hàng cũng có vẻ rộng rãi và quy mô. Đúng là Ray mà chọn thì phải “hoành tá tràng” rồi. Nhưng mà nhiều khi nó thấy Ray có vẻ hơi điệu thì phải. Đầu tóc lúc nào cũng được vuốt ngược lên, bóng lộn. Quần áo thì luôn được là phẳng phiu. Nói chung mọi thứ Ray mặc trên người đều tượm tất và bóng loáng cả. Đó chỉ là suy nghĩ của nó chứ không dám nói ra, sợ Ray phật ý.
Sau một hồi nói tiếp chuyện mấy em chân dài, Ray cũng quay sang nó.
- Em ăn gì?
- Em gì cũng được – nó cười.
Vậy là theo yêu cầu của Ray thì sẽ ăn toàn các món hải sản. Chậc, gọi nhiều vậy chắc mắc lắm đây. Mà hôm nay nó lại không mang tiền theo người.
Dường như nhận ra sự bối rối của nó, Ray cười nhẹ.
- Em không phải lo! Nhà hàng này là của bố anh mà!
- Hả? Nhà hàng này của bố anh?
Nó biết là nhà Ray giàu nhưng cũng không ngờ là lại có cả một nhà hàng to thế này. Không biết nhà hắn có giống thế này không nhỉ.
Lại nghĩ đến hắn nữa rồi. Dạo này cái tên Steven xuất hiện trong đầu nó nhiều hơn thì phải. Cứ nhìn thấy cái gì là nó lại nghĩ đến hắn. Thôi không nghĩ nhiều nữa.
Bất chợt một dáng người quen thuộc đi ngang qua nó. Nó khựng người trong giây lát rồi tự cười khẩy chính mình. Mày điên rồi Aliss, hắn đâu có gì là quan trọng đâu chứ sao mày lại tự ảo giác vậy. Nó cố gắng cười nói với Ray để quên đi cái chuyện lúc nãy.
- Em ơi! – người con trai ngồi bàn sau lưng nó gọi phục vụ.
Khoan đã, cái giọng nói này rất quen. Không lẽ…… Mặt nó tái mét lại.
Ray cũng nhận ra sự khác lạ trên mặt nó. Nhìn ra đằng sau, đập vào mắt là khuôn mặt hắn cùng Tracy. Thảo nào mà nó hoảng vậy. Cậu cũng không ngờ nó lại sợ hắn đến vậy. Thôi thì đằng nào cũng lộ, cho lộ luôn đi.
Ray đứng lên, bước về phía bàn của hắn với Tracy không quên kéo theo nó. Nó ngạc nhiên nhìn Ray.
- Ồ! Cậu và Tracy cũng ở đây sao?
Chương 19: Hy vọng mong manh
Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Mà lại còn ngồi cùng với Tracy nữa? Bỗng nhiên trong lồng ngực nó đau nhói. Hôm qua khi thấy hắn đột nhiên tỏ thái độ khác hẳn hàng ngày, trong nó đã hy vọng rất nhiều. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tình cảm đơn phương từ phía nó. Cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng mong manh mà sẽ không bao giờ thành sự thật. Nó tự cười chính mình. Tất cả chỉ là ảo giác mà nó tự mình đặt ra. Hy vọng nhiều rồi cũng sẽ thất vọng nhiều thôi.
Ray kéo ghế cho nó ngồi xuống. Hắn chỉ liếc qua nó một lượt rồi lại chú tâm vào ăn tiếp. Thấy thái độ của hắn dửng dưng như vậy chắc chắn là có chuyện rồi. Kiểu gì tí nữa về nhà nó cũng bị hắn hành hạ cho tới bến luôn. Trước cơn bão bao giờ cũng sẽ sóng yên biển lặng, biển càng lặng thì bão càng to. Kiểu này coi như cô chết thật rồi. Cô rón rén gắp thức ăn, không dám phát ra tiếng động to. Thỉnh thoảng có ai hỏi gì đến mình thì chỉ gật nhẹ đầu rồi lại cúi gằm mặt ăn tiếp.
Hắn suốt bữa ăn cũng chả nói gì nhiều, thỉnh thoảng chêm vào vài lời rồi thôi. Bất chợt Ray lên tiếng.
- Hôm nay tôi có thể đưa Aliss đi chơi được không Steven?
Hắn nhếch môi cười tươi, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy.
- Xin lỗi nhé! Nhưng hôm nay tôi và vợ tôi có việc rồi! – hắn nhấn mạnh hai chữ “vợ tôi” như để khẳng định quyền sở hữu nó là ai.
Dứt lời hắn kéo thẳng tay nó lên, lôi một mạch ra xe. Hắn nắm tay nó mạnh đến nỗi nó cảm thấy như chỗ tay bị hắn nắm ấy sắp rụng ra đến nơi. Nó khó chịu vùng vằng tay, mãi mới thốt ra nổi một câu.
- Đau! Anh bỏ tôi ra!
Hắn quay lại quắc mắt nhìn nó. Nó giật mình, theo phản xạ giật lùi lại mấy bước. Ngay lập tức hắn cúi xuống nhấc bổng nó lên. Nó cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không ích gì. Chết thật rồi, lần này về nhà không bị hắn bắt dọn dẹp 5 tầng lầu thì cũng bị hắn bắt rửa lại tất cả bát đĩa. Chậc, tên này không biết còn có chiêu gì để hành hạ nó nữa đây?
Ngồi trên xe, nó thấy không khí căng thẳng lạ thường. Nó ngồi yên không dám nhúc nhích. Nó đang lo không biết về khi về nhà hắn sẽ làm gì nó nữa. Chiếc xe đỗ xịch lại trước căn biệt thự. Hắn xuống xe lôi tuột nó vào trong nhà. Nó mặc dù đang rất đau tay nhưng vẫn không dám ho he nửa lời. Đẩy nó vào trong phòng, mặt hắn hừng hực lửa giận. Đứng đối diện với hắn, người nó bỗng cảm thấy ớn lạnh. Hắn nhìn nó, mặt đằng đằng sát khí.
- Sao em lại đi với Ray? – hắn nói mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào nó làm tim nó suýt chút nữa là bay ra ngoài.
Nó ấp úng không nói thành lời.
- Chắc hẳn em cũng biết thân phận của mình rồi chứ? Tôi không muốn dùng chung với ai khác. Em hiểu chứ?
Nó cúi đầu im lặng. Nó không hiểu vì sao mà tự nhiên hắn lại nổi giận đùng đùng như vậy.
- Có lẽ tôi phải dạy bảo lại em rồi!
Hắn nói rồi đứng dậy đi về phòng. Dạy bảo? Hắn định làm gì nữa chứ? Nó nằm vật ra giường. Chẳng nhẽ hắn đang ghen?
…..
Lâu lắm rồi nó không ngó ngàng đến công ty, cũng không thấy cô thư kí gọi điện. Mà nhắc mới nhớ, điện thoại nó ném ở xó nào rồi sao mà cô thư kí gọi được. Nó lật hết chăn ga gối đệm lên để tìm cái điện thoại cuối cùng cũng tìm được.
Vừa bật điện thoại lên đã thấy 10 cuộc gọi nhỡ của cô thư kí. Vội vàng bấm máy gọi lại, đầu dây bên kia lập tức vang lên cái giọng thánh thót. Hình như từ ngày nó không đi làm cô nàng thư kí này có vẻ yêu đời hơn thì phải.
- Công ty mấy hôm nay có việc gì không? – cái chất giọng lạnh như băng của nó cất lên.
Có vẻ như cô thư kí chưa kịp xem tên người gọi đã bắt máy thì phải. Vì vừa nghe thấy giọng nó đã tái xanh mặt mũi, mà mới vài phút trước còn hớn ha hớn hở. Vội vàng chấn chỉnh lại giọng nói, có phần nghiêm túc hơn lúc đầu.
- Dạ! Giám đốc……
- Cô làm việc cho nghiêm túc đi, đừng để bị quấn gói ra khỏi công ty – nó nghiêm giọng.
Cô thư kí nghe giọng nó không khỏi rùng mình.
- Bây giờ thì thông báo tình hình công ty đi! – nó tiếp tục lên tiếng.
- Công ty vẫn bình thường thưa giám đốc! À mà các vị cổ đông đã trực tiếp đến xin lỗi giám đốc! Lãi xuất cũng tăng cao hơn lúc đầu rất nhiều!
Nó mỉm cười hài lòng rồi tắt máy. Vậy là hắn đã giữ đúng lời hứa. Có lẽ hôm nay là ngày tốt đối với nó, chắc nó phải làm cái gì đó mới được.
Đúng lúc nó đang định xuống nhà thì bên ngoài cửa vang lên tiếng động. Hắn về, hình như có đem ai về theo thì phải. Nó chạy xuống nhà, ngay lập tức đập vào mắt là hình ảnh hắn đang ôm ấp Tracy, còn Tracy thì ăn mặc như đang khêu gợi hắn vậy. Mặt hắn đỏ phừng phừng, chắc là uống nhiều rượu quá! Nó lắc đầu nhìn hai người trước mặt. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà. Nó muốn có một ngày yên tĩnh chứ không phải là một ngày ở nhà phục vụ cho hai con người này. Nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn, làm sao thành sự thật được khi mà hắn vẫn còn cầm cái bản hợp đồng kia. Nó thở dài ngán ngẩm. Hăn với Tracy cứ ngồi hôn hít nhau trên ghế, mặc kệ cái nhìn của nó. . Bất chợt hắn quay ngoắt sang nó nhìn với ánh mắt hình viên đạn. Nó giật bắn mình.
- Cô đứng đó làm gì?
- Tôi……… – nó ấp úng. Thực sự thì nó cũng chẳng biết là nó đứng dây nhìn cái gì nữa....