22:19 - 14/08/2015
Bạch Lăng Lăng: "Sao anh không nói gì hết vậy?"
Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua di động trên bàn, cầm lên.
Điện thoại reo thật lâu mới thông, giọng nói hơi căng thẳng của Bạch Lăng Lăng cùng tiếng ồn ào đây đó truyền đến: "Thầy Dương, chào thầy ạ!"
"Em đang ở đâu?"
"Em... ở nhà hàng gần nhà bạn, thầy có việc gì không ạ?"
Anh đã sớm quen Bạch Lăng Lăng nói dối không chớp mắt, thản nhiên nói: "Khuya rồi, để tôi đi đón em."
"Không cần!" Giọng cô càng căng thẳng. "Ý em là: Không cần phiền đến thầy đâu, bạn em sẽ đưa em về."
"Bạn em là nam hay nữ?"
"Dạ?" Cô dường như đắn đo một chút, cân nhắc lợi hại: "Nam ạ."
"Tôi càng phải đi đón em." Anh dùng nước trà thấm giọng, tìm một lý do đường hoàng: "Là thầy giáo, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của em."
"Em đảm bảo sẽ trở về trong vòng mười phút nữa, được không ạ?"
Anh nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi mốt phút. "Được, vậy chín giờ tôi chờ em dưới lầu."
"Vâng! Em nhất định sẽ về đúng giờ!" Cô lễ phép nói một câu: "Tạm biệt thầy!" rồi cúp điện thoại.
Dương Lam Hàng cúi đầu uống trà, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
"Bạch Lăng Lăng, anh cũng không tin em dám chín giờ một phút mới trở về!"
***
Bạch Lăng Lăng dĩ nhiên không dám, tuyệt đối không dám.
Cô vọt nhanh khỏi hàng net, bắt xe về khách sạn, tám giờ năm mươi tám phút đã ngoan ngoãn đứng ở cửa cung nghênh Dương Lam Hàng đại giá.
Chín giờ đúng, cửa thang máy từ từ mở ra, Dương Lam Hàng đứng trong thang máy tay phải ấn nút mở cửa, tay trái vẫy vẫy cô, cô kích động không hiểu ra đâu vào đâu, lập tức chạy vào không dám chậm một giây.
"Thầy Dương." Cô cúi đầu nhìn thảm sàn trong thang máy, hết sức khống chế nhịp tim đang đập loạn.
Dương Lam Hàng nhìn qua quần áo mỏng manh trên người cô: "Bên ngoài lạnh không?"
"Dạ không." Cô lau mồ hôi căng thẳng trên trán, vẫn không dám ngẩng đầu: "Hơi nóng ạ."
"Em đi theo tôi, tôi cho em xem tóm tắt chương trình hội nghị ngày mai, trong đó có một báo cáo rất có ý nghĩa dẫn dắt đối với đề tài của em."
"Vâng!"
Cửa thang máy mở ra, cô bước sát theo sau Dương Lam Hàng vào phòng anh.
Dương Lam Hàng trước tiên rót một tách trà nhài ấm áp, đưa đến tay cô, rồi cầm vài tờ giấy trên bàn lên giao cho cô. "Em xem qua tóm tắt báo cáo này một chút, ngày mai lúc nghe báo cáo em sẽ dễ hiểu hơn."
"Dạ."
"Chỗ nào không hiểu em cứ hỏi tôi." Nói xong, anh xoay người ngồi lên chiếc ghế giữa phòng, chỉnh sửa file Power Point của mình.
Kiểu thái độ này, rõ ràng là bảo cô: Em ngồi nguyên đây mà đọc, khi nào đọc xong mới được về ngủ.
Tinh thần bất an nhìn qua tài liệu một lát, Lăng Lăng rốt cuộc chịu không nổi, tầm mắt chuyển từ chương tài liệu toàn từ ngữ tiếng Anh sang Dương Lam Hàng, mỗi khi anh trầm tư suy nghĩ, sẽ tạo ra cảm giác khiến người khác không thể nắm bắt được. Vậy nên, cho dù tính tình anh rất tốt, cô vẫn sợ anh, cứ cảm thấy ánh mắt anh sâu như đáy vực, bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nuốt chửng cô.
Hương hoa nhài nhẹ nhàng, dai dẳng, dập dờn trong hơi thở mỏng manh của họ.
Nếu thời gian ngừng trôi, để cô vẫn ngồi đây, nhìn anh thế này thì thật tốt biết bao...
"Em có vần đề gì ư?" Lúc Dương Lam Hàng nói chuyện, tầm mắt vẫn đang dừng ở đường cong trên màn hình máy tính.
Tay cô run lên, trái tim cũng theo đó mà run rẩy. "Không ạ... Có vài từ vựng em không hiểu, em có thể về phòng lấy từ điển Văn Khúc Tinh không?"
"Đưa đây tôi xem." Thấy anh vươn tay, cô đem giấy tờ đưa qua, đặt gọn gàng lên bàn anh.
Anh cầm bút, tự do khoáng đạt viết nhanh trên mặt giấy, chưa đến mười phút anh đã đưa trả tài liệu cho cô.
Cô nhận lấy nhìn qua, trên đó mọi từ ngữ chuyên ngành đều đã được anh ghi chú bằng tiếng Trung. Cô âm thầm lè lưỡi, quay về chỗ tiếp tục tụng mớ lý luận khoa học khó nhằn kia.
Đọc, đọc mãi, ý thức của cô dần mơ hồ. Tối hôm qua ngủ không đủ giấc, hôm nay lại bận rộn cả ngày, đống chữ nghĩa rối rắm nhanh chóng kêu gọi cơn buồn ngủ. Mặc dù cố nhẫn nhịn, nhưng mấy từ tiếng Anh này cứ như bài hát ru, không ngừng phá hủy ý chí của cô.
Cuối cùng, cô thực sự không chống đỡ được nữa, tựa vào ghế ngủ gục.
Cô mơ thấy có người nhẹ nhàng ôm lấy mình, đặt lên giường thoải mái, tắt đèn, đắp chăn ấm áp cho cô. Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn hình dáng người đó một chút, nhưng làm sao cũng không thấy rõ.
"Ba?"
"Ừm." Giọng nói của ba vẫn hiền từ như vậy.
Cô cười hạnh phúc, kéo tay ông. "Ba, vĩnh viễn rốt cuộc có xa không?"
"Rất gần, gần trong gang tấc..."
"Không, anh ấy rất xa, xa tận chân trời..."
Sáng sớm, Lăng Lăng mở mắt ra, trần nhà xa lạ, giường nằm xa lạ. Cô mơ hồ nhìn khắp phòng, trên một chiếc giường khác có một người đàn ông đang nằm, để nguyên quần áo mà ngủ. Trí nhớ cô trống rỗng mất ba giây, sau đó ồ ạt ùa về như sóng biển – cô ngủ trong phòng Dương Lam Hàng!
Anh, anh tại sao không đánh thức cô!
Anh không cho là cô có ý đồ gì đấy chứ? Giữa họ không xảy ra cái gì đấy chứ?
Cô lập tức phủ định ý nghĩ của mình, Dương Lam Hàng tuyệt đối không phải loại đàn ông lợi dụng người ta lúc khó khăn.
Cô ngồi dậy, vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng ngủ say của Dương Lam Hàng, cô không kiềm được nhìn lén vài cái.
Không biết anh đang mơ thấy gì mà lông mày nhíu chặt, đôi môi mỏng mím thành một đường.
Cô khẽ đau lòng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Lam Hàng giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn cô, cười yếu ớt.
Phản ứng đầu tiên của Lăng Lăng là nằm lên giường giả bộ ngủ, nhưng chợt nghĩ lại, thế này chẳng phải để cho người ta bắt gian tại giường sao!
Vì vậy cô ra vẻ trấn tĩnh cười ngây ngô với Dương Lam Hàng: "Thầy Dương, chúng ta có nên mở cửa không?"
Anh nhìn đồng hồ, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng sửa sang lại giường chiếu.
Lăng Lăng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhanh chân nhảy xuống giường, kéo thẳng ra giường cùng nếp nhăn trên váy.
Dương Lam Hàng mở cửa, cô nhìn qua cửa mở lưng chừng, là hiệu trường Chu cùng một người đàn ông lạ mặt. Dương Lam Hàng chần chừ giây lát rồi nghiêng người để họ vào phòng.
Lăng Lăng biết nếu lúc này mà tỏ ra bối rối thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
Cô lấy lại bình tĩnh. "Em chào thầy Chu ạ!"
Hiệu trưởng Chu nhìn thấy cô liền khẽ giật mình, nhưng dù sao cũng là người trải đời nên nhanh chóng trấn định, gật đầu.
Người đàn ông phía sau thì không có khả năng trấn tĩnh tốt như vậy. Vừa trông thấy lập tức dùng ánh mắt soi mói nhìn cô chằm chặp, nhìn đến mức cô muốn lạnh cả người.
Lăng Lăng đang không biết xoay sở ra sao, Dương Lam Hàng đã mở miệng: "Ba, đây là sinh viên của con, Bạch Lăng Lăng!"
Lăng Lăng vừa nghe những lời này, liền cảm thấy như sét đánh ngang tai!
Thế giới quả lắm điều trùng hợp!
Người đàn ông trung niên có mặt mũi nghiêm nghị này là ba của Dương Lam Hàng! Là ba chồng... à không, ba của thầy cô!
Lăng Lăng tranh thủ ánh sáng yếu ớt vội vàng liếc mắt một cái, đại khái có thể nhìn rõ. Ông thoạt nhìn không giống một thương nhân, mặt mũi giống hệt Dương Lam Hàng. Dáng người hơi thấp, gầy gầy, khí phách sáng ngời, đeo một cặp kính gọng vàng, có vài phần cương trực liêm chính của học giả.
"Sinh viên?" Phụ huynh của Dương Lam Hàng cố ý lặp lại một lần, ánh mắt xuyên thấu nhìn về phía hai chiếc giường, tận lực áp chế sự giận dữ có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Ga giường đã được trải phẳng lại, nhưng nếp gấp rất nhỏ vẫn không thoát được đôi mắt sắc bén, có ngủ hay không vừa nhìn là biết ngay.
Trai đơn gái chiếc ngủ cùng một phòng, chẳng có lời giải thích nào có thể khiến cho loại sự tình này nghe hợp tình hợp lý.
Lăng Lăng sợ tới mức tay chân lạnh cóng, đứng không vững.
Hiệu trường Chu xử thế linh hoạt nhận ra không khí bất thường, bèn lấy cớ có việc đi trước.
"Con có biết mình đang làm gì không hả?" Giọng nói của ba Dương Lam Hàng không lớn, nhưng tràn đầy uy lực khiến người ta sợ hãi. "Ba đã nói với con bao nhiêu lần, đây là Trung Quốc, đừng có cái đem tư tưởng lai căng kia về đây. May mắn người đi theo ba là anh Chu, nếu là người khác thì... đem sự tình bêu riếu ra ngoài, đừng nói con hết đất sống yên ổn trong giới học thuật, ngay cả ba cũng mất hết thể diện."
Lăng Lăng sợ đến phát run. Cô rốt cuộc hiểu được vì sao Dương Lam Hàng vốn ung dung trước mọi chuyện là thế mà ban nãy sắc mặt lại trắng bệch, nếu anh sớm nói cô biết, anh có một ông bố nghiêm khắc như vậy, cô chắc chắn sẽ chui xuống đất, đánh chết cũng không ra!
Bây giờ thì thảm rồi, ba của thầy giáo đã quy cho họ có gian tình, làm sao có thể giải thích là họ không hề làm chuyện gì hết.
Mà Dương Lam Hàng tốt xấu cũng phải nói gì đi chứ, cứ ngậm miệng như thế chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Nhỡ đâu vị phụ huynh giáo viên này là một vệ đạo sĩ0 có quan niệm lễ giáo phong kiến, để bảo toàn sự trong sạch nên buộc hai người họ kết hôn, cô phải làm cái gì bây giờ?
Haiz! Đến lúc nào rồi mà cô còn ở đó mơ mộng hão huyền!
"Hàng, từ nhỏ ba đã dạy con: tiên học lễ, hậu học văn. Trong giới học thuật, nhân phẩm quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, những tiền bối chuyên gia cùng con thảo luận dự án, đề tài, bọn họ không chỉ nhìn vào trình độ học thuật của con, mà càng coi trọng cách đối nhân xử thế của con nữa." Giọng điệu ông dịu đi đôi chút. "Hiện tay có không ít chuyên đời tư của giáo viên bị phơi bày trên Internet, những tin đồn này thật giả rất khó nói, có người nào danh dự không bị tiêu tan không?"
"Con hiểu." Dương Lam Hàng vẫn không giải thích, lễ phép trả lời.
"Con cũng sắp ba mươi rồi, tự biết mình thích cái gì, tình cảm của các con ba không muốn can thiệp. Nhưng sang năm con phải tham gia xét tuyển giáo sư, làm việc gì cũng phải chắc chắn, đúng mực..."
Những lời này, nghe qua đã thấy có phong cách gia đình dòng dõi. Vừa có uy, vừa có lý.
Chẳng trách Dương Lam Hàng xử lý công việc luôn luôn bình tĩnh như vậy, hóa ra là do gia đình dạy dỗ hết sức tốt.
Điều này khiến cô nhớ đến chuyên gia tình yêu Lâm Lâm từng cho mình một lời khuyên:
Uông Đào không thích hợp làm chồng. Điều kiện gia đình anh ta quá kém, anh ta khao khát thành công, một khi có cơ hội, anh ta sẽ vì tiền tài, vì thành công mà bất chấp tất cả. Hơn nữa, chờ đến khi anh ta có tiền, được người khác tôn trọng, anh ta thường dễ đánh mất bản thân. Phụ nữ nếu lấy chồng nhất định phải cưới một người đàn ông có hoàn cảnh gia đình tốt, không phải vì tiền mà vì con người. Bởi vì hoàn cảnh gia đình tốt thì người đàn ông sẽ có được giáo dục tốt, biết cách xử sự, thậm chí có nhân cách tốt.
Khi đó, cô không tin, cô luôn nói đàn ông có tiền đều đồi bại như nhau. Nhưng hiện giờ cô đã tin, Dương Lam Hàng có một người cha nghiêm khắc như thế, khiến anh cho dù đứng trước bất kỳ cám dỗ nào cũng đều đem nhân cách đặt lên hàng đầu, anh rất thích hợp để lấy làm chồng!...