Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 12859
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:19 - 14/08/2015


Cô lén liếc nhìn Dương Lam Hàng, phát hiện anh hơi không vui, đành phải làm ra vẻ thật khẩn thiết: "Bọn em đã lâu không gặp, em khó có cơ hội đến thành phố B nên muốn thăm anh ấy một chút."

Sắc mặc Dương Lam Hàng dường như càng kém hơn, nhưng anh vẫn thả lỏng hô hấp trong giây lát, nói: "Vậy em đi đi, nhớ về sớm một chút."

"Cảm ơn thầy. Em chào thầy ạ!"

Rời phòng, cô lấy hết tốc lực chạy khỏi khách sạn.

...

Thành phố xa lạ, đường sá xa lạ, Lăng Lăng một mình lang than, không biết phương hướng, chẳng có mục đích, gió cuốn cát bay thổi tán loạn tựa như trên sa mạc Gobi, hành hạ khuôn mặt, làm mờ đôi mắt cô.

Lăng Lăng sửa sang lại đầu tóc bị gió đánh rối, mông lung tiến về trước. Cô không biết bản thân muốn đi đâu bởi cô không có cách nào động não, trong đầu cô toàn là hình ảnh Dương Lam Hàng, rối bời, tràn ngập, không chứa nổi bất kỳ điều gì khác.

Hôm nay cô bắt gặp Dương Lam Hàng thân thiết ôm người phụ nữ khác, cảm giác mất mát sâu sắc này khiến cô không thể phủ nhận thêm nữa – ở trong mắt cô, anh đã không còn là thầy giáo!

Cô biết yêu phải Dương Lam Hàng là chuyện đau khổ nhất, cô vẫn cho rằng bản thân kiên định, rất kiên định. Thế nhưng, bây giờ cô mới hiểu được: trái tim cô đã sớm bị đánh mất trong sự dịu dàng của anh!

Từ lần đầu gặp gỡ đối mặt nhau quá bảy giây, cô đã bị anh lôi cuốn, thế nên cô mới không thể chịu đựng được sự coi thường của anh, mới ở trước mặt anh nơm nớp lo sợ, mới có loại cảm giác hít thở không thông mỗi khi ngửi thấy mùi hương trên người anh.

Mắng anh biến thái, oán giận anh hà khắc, tưởng đâu ghét bỏ anh thì sẽ không bị anh hấp dẫn, nhưng chẳng qua chỉ là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người mà thôi.

Lúc này đây, nỗi đau rõ rệt trong tim khiến cô không thể tiếp tục lừa gạt chính mình, cô phải đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Cô yêu anh, tình yêu ấy mọc rễ lúc nào không hay, kết trái lúc nào chẳng biết.

Cho dù đã cắn răng dẹp bỏ, nhưng vẫn còn đó vết thương máu chảy đầm đìa!

"Ăn bát mì đi, mì thịt bò nóng hổi đây." Một phụ nữ đứng trước hàng mì mời chào cô.

Nghe câu đó, Lăng Lăng mới sực nhớ dạ dày mình bị đau, tê liệt đi vào trong, tìm chỗ ngồi xuống: "Cho một bát mì thịt bò."

"Chờ chút, có ngay đây!" Người bán hàng nói.

Mì thịt bò nóng sốt nhanh chóng được đem lên, trong bát chỉ có vài miếng thịt bò vụn, cô húp một ngụm nước sốt, mùi mì nồng đậm.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Dương Lam Hàng cùng người đẹp thượng lưu dùng cơm trong khách sạn quốc tế, ánh sáng mờ ảo, rượu vang đỏ, tiếng violon du dương, Dương Lam Hàng ga-lăng giúp cô ta cắt thịt bò...

Lăng Lăng cười nói với chính mình: "Đồ ăn trong khách sạn quốc tế xa hoa hơn thì sao chứ? Nếu thuộc về mình cho dù chỉ một bát mì nước cũng là đồ nóng hổi, nếu không thuộc về mình, sơn hào hải vị ăn vào cũng sẽ bị đau dạ dày.

Sơn hào hải vị là xa xỉ phẩm, LV là xa xỉ phẩm, Dương Lam Hàng càng là xa xỉ phẩm...

Thích hay không không quan trọng, hợp hay không mới là quan trọng nhất!

Tại sao không thích hợp?

Một giọng nói hỏi cô bên tai trái.

Một giọng khác trả lời cô bên tai phải:

Thứ nhất, khuôn mặt đẹp trai không phải lỗi của anh ấy, nhưng dáng vẻ cử chỉ phong thái tao nhã tuyệt đối là lỗi của anh, đàn ông như vậy đến bốn mươi tuổi vẫn hấp dẫn phụ nữ.

Thứ hai, có tiền cũng không phải lỗi anh ấy, nhưng thường xuyên mời phụ nữ dùng cơm, tùy tiện mua này mua nọ tặng phụ nữ tuyệt đối là lỗi của anh, đàn ông như vậy đến sáu mươi tuổi vẫn có thể khiến phụ nữ yêu sống yêu chết.

Thứ ba, chỉ số thông minh cao là trời sinh, càng không phải lỗi của anh, cớ gì phải quyết tâm làm nhà khoa học! Nhà khoa học rất có sức hấp dẫn, Dương Chấn Ninh tám mươi tuổi còn cưới được cô sinh viên hơn hai mươi tuổi là ví dụ điển hình đấy thôi.

Thứ tư, gặp khó khăn không từ bỏ, tinh thần nghiên cứu khoa học như thế đáng được người ta tôn trọng. Nhưng đối với tình cảm kiên trì cố chấp, mãi không thể buông...

Lăng Lăng bịt cả hai tai.

Căn bản không phải là vấn đề hợp hay không hợp.

Anh là thầy giáo của cô, anh đã có người mình thích, tất cả đều là tình cảm đơn phương mơ mộng của riêng cô, đây mới là vấn đề mấu chốt!

"Haiz!" Lăng Lăng bỏ lại mì thịt bò vô vị, ra khỏi hàng ăn.

Mới vừa đi hai bước, hai mắt liền bị ba chữ đỏ tươi trên bảng hiệu nê-ông bên kia đường đốt cháy: Dịch vụ Internet.

Cô lặng yên nhìn về phía trước, tưởng như bị một chậu nước lạnh băng dội cho ướt nhẹp từ đầu đến chân.

Hối hận, tự trách, hoang mang, thống khổ, đủ loại cảm xúc phiền toái chồng chất lên nhau, khiến cô không biết nên đi theo con đường nào.

Dương Lam Hàng chiếm cứ trái tim cô, cố gắng gạt đi để rồi lưu lại vết máu.

Nhưng một tình cảm dây dưa suốt năm năm đã sớm ăn sâu vào cốt tủy, nếu nhẫn tâm gạt bỏ toàn thân cô sẽ tê liệt!

"Si mê nhất thời làm sao bì được tình cảm năm năm..." Cô tự nhủ.

Một chiếc xe gào rú chạy qua bên người cô, liên tục bấm còi điếc tai, cô không rảnh để bận tâm...

Cô nhanh chóng chạy băng qua ngã tư đường, sợ chỉ một giây do dự sẽ khiến bản thân ngừng bước.

Cửa hàng Internet rất lớn, vừa vào cửa đã thấy một khu nghỉ ngơi, dùng cây cối đủ màu ngăn cách từng vị trí, trông rất hữu tình.

Đi vào bên trong, xuyên qua khu nghỉ ngơi, Lăng Lăng đến trước quầy tiếp tân đăng ký, một cô gái xinh đẹp thời thượng phụ trách cửa hàng đưa thẻ dùng máy cho cô, chỉ vào vị trí máy cô ngồi.

Lăng Lăng nhận thẻ, nhìn qua các loại đồ uống bày trên kệ. "Có trà nhài không?"

Cô gái quản lý xoay người đưa cô một chai trà xanh hoa nhài: "Năm tệ!"

Cô toan vặn mở nắp, thấy hình hoa nhài từng bông từng bông sống động như thật, dường như có thể khiến người ta ngửi thấy cả mùi hương thơm ngát lượn lờ trên đóa hoa.

"Thực xin lỗi!" Cô rụt tay lại, đem chai nước để lại trên bàn. "Cho tôi đổi một chai Nho Pha Lê0 đi."

"Giá như nhau!" Người đẹp quản lý mất kiên nhẫn nói.

Lăng Lăng lấy tiền đặt trên quầy, mỉm cười nói: "Tôi vừa cai trà nhài, tôi quên mất!"

Phỏng chừng có người nghe qua cai thuốc, cai rượu, cai bài bạc, cai ma túy, chứ chưa có ai nghe qua cai trà nhài.

Quản lý tỏ vẻ kỳ lạ liếc cô một đường, đổi một chai Nho Pha Lê.

Lăng Lăng tìm được chỗ của mình bèn ngồi xuống.

QQ mở lên, ava của "Vĩnh viễn có xa không" đang tắt, cũng không có tin nhắn.

Lăng Lăng mở chai nước, vừa uống vừa chờ. Mới uống được hai ngụm, vị ngọt gắt khiến cô ho khan không dứt.

Cô nhíu mày, đến quầy mua một chai nước cam ép.

Hương vị chua chát ngọt đắng đủ cả.

Cô nhìn nhìn cái chai, đúng là nước cam ép hiệu Khang Sư Phó0, vẫn còn hạn sử dụng...

Cô lại đến quầy bar, cầm năm tệ đặt lên bàn. "Cho tôi một chai nước đào, cảm ơn!"

Quản lý muốn nói gì đó lại thôi, đưa cô một chai nước đào.

Năm phút sau, Lăng Lăng lại đến trước quầy bar, mất cả buổi tìm kiếm trong đống đồ uống đủ màu sắc. "Cho tôi một chai Coca Cola, cảm ơn!"

Quản lý rốt cuộc lên tiếng: "Người đẹp à, lấy bình trà xanh hoa nhài đi."

Cô cười cười: "Xin lỗi, tôi phải kiêng!"

Mười phút sau, Lăng Lăng lại đứng trước quầy bar. Quản lý không đợi cô mở miệng, cầm bình trà nhài đặt lên quầy.

Lăng Lăng nói: "Cho tôi nước khoáng, cảm ơn!"

Quản lý im luôn!

...



Chương 38


Chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, ava đầu hói nhỏ rốt cuộc cũng sáng, đồng thời nhanh chóng gửi đến một tin: "Em đang ở đâu?"

Tay Lăng Lăng đặt trên bàn phím, chậm chạp không gõ được chữ nào.

"Em có đó không?" Anh hỏi.

Không phải việc gì cũng đều có thể khống chế, cho nên cô chỉ có thể khống chế chính mình!

Cô ngồi thẳng, vỗ vỗ hai má lạnh cóng, cười đánh chữ: "Em ở thành phố B, sếp đưa theo em tới đây họp."

Vĩnh viễn có xa không: "Em ăn cơm chưa?"

"Có ăn sơ!" Nếu húp hết nửa bát nước mì cũng được tính là có ăn.

"Em lên mạng ở đâu vậy?"

"Hàng net."

Lăng Lăng uống một ngụm lớn nước khoáng, vất vả nuốt xuống.

Đối thoại cũng như nước khoáng trong miệng cô, đều nhạt nhẽo vô vị.

Tình yêu quá hạn sử dụng, rất khó giữ nguyên hương vị.

Lăng Lăng rất muốn tìm một lý do bào chữa cho sự thay lòng đổi dạ của mình, ví dụ như: Mạng là hư ảo; Giữa họ sẽ không có kết quả; Cô đã vì sự mập mờ lâu nay này mà hao tổn hết tâm sức... Tuy vậy, những lời bào chữa đuối lý mờ nhạt đó không thể đánh lừa cảm giác tự trách cùng áy náy mãnh liệt trong lòng cô.

Không có Dương Lam Hàng, chúng sẽ được coi là gì đây!

Trầm mặc trong chốc lát, Lăng Lăng muốn tìm một đề tài nói chuyện lãng mạn một chút, ôm chai nước khoáng suy nghĩ cả nửa ngày, mới gõ được một câu:

"Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa, không muốn ăn."

Cô nhụt chí. "Anh kể chuyện cười em nghe đi."

Trên màn hình hiện lên: "Nếu, anh nói là nếu... Anh về nước, em có thể cho anh một cơ hội không? Bất kể... anh có làm em thất vọng thế nào đi nữa!"

Cô nói: "Chuyện cười của anh nhạt quá."

"Anh không kể chuyện cười."

Thành phố xa lạ, đêm khuya yên lặng, lời nói của anh dù bị ngăn trở bởi khoảng cách không thể vượt qua vẫn nóng bỏng như dung nham, từng câu từng chữ khắc lên miệng vết thương đẫm máu của cô.

Những lời này nếu được nói một ngày trước, thậm chí chỉ vài giờ trước, khả năng cô sẽ xúc động mà nói: "Có thể, anh trở về đi!"

Nhưng bây giờ, đã quá muộn!

"Em xin lỗi, hiện giờ em rất rối loạn, anh cho em chút thời gian."

Không phải cô không muốn tiếp nhận anh. Cô cần thời gian quên đi Dương Lam Hàng, tìm lại trái tim đã đánh mất của mình, nếu không còn trái tim, cô không có cách nào đối mặt với anh.

...

Ở đầu kia trên mạng, Dương Lam Hàng bất đắc dĩ day day trán, cầm tách trà trên bàn, hớp nhẹ một ngụm.

Anh lẳng lặng nhìn màn hình máy tính, cảm nhận vị trà đọng lại trong miệng.

Hương hoa nhài vô cùng thanh, nhưng cũng đủ đậm để thật lâu không tan.

Giống như tình cảm giữa "Bạch Lăng Lăng" và "Vĩnh viễn có xa không", nếm qua là ngọt đắng, lưu lại là hương thơm.

Dư vị nói không ra, tả không tới...

Cô nói đúng, Internet là một tấm màn mờ ảo.

Qua tấm màn đó, cô mới dám tự do thể hiện con người chân thật nhất của mình. Cô thà mỗi ngày chat với một người chưa từng gặp mặt, nhưng không đồng ý nếm trải một tình yêu thật sự. Bởi vì cô lầm tưởng rằng cứ trốn sau lưng bức màn Internet, thỏa hiệp với sự mập mờ không rõ thì tình cảm sẽ mãi mãi không đổi thay.

Họ quen nhau nhiều năm, anh rất hiểu cô.

Thay vì nói cô không có dũng khí với tình yêu, không tin tưởng đàn ông, chi bằng nói cô không tự tin vào bản thân.

Anh muốn vén bức màn ảo này lên rất dễ, nhưng bảo anh bóc đi lớp vỏ tự vệ của cô, ép cô đối mặt với con người thật của anh, đối mặt với sự thật tàn khốc, thì quá khó khăn!

Vì vậy, anh phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô có đủ tự tin yêu con người tên "Dương Lam Hàng" kia, nếu không, tình cảm giữa họ cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp....
« Trước1...4445464748...84Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Điều Bí Mật
» Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
» Để hôn em lần nữa
» Về nơi đáy mắt trong
» London còn xa lắm
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Sẽ để em yêu anh lần nữa
» Đôi Mắt Của Hầu Gái
12»
Tags:
bạn đang xem

Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
XtGem Forum catalog