Duck hunt
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 14405
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:19 - 14/08/2015


"Chắc em sắp được nghỉ rồi nhỉ? Về nhà rồi có lên mạng được không?"

"Cuối tuần này có đợt kiểm tra bảo trì thiết bị, anh ở trong phòng chỉnh sửa số liệu, em có thời gian lên mạng không? Lúc nào cũng được, anh sẽ chờ em..."

"Em có thể online không? Anh có lời muốn nói với em!"

Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều.

Còn một tiếng nữa mới tới ngày cuối tuần ở Mỹ...

Cô tiếp tục xếp đồ đạc.

Chờ đợi là một dạng bi ai, nhìn chuyển động từng nấc của kim giây, lúc nào cũng tưởng như đồng hồ trên tay đang bị hỏng mặc dù nó vốn chạy rất chính xác.

Chờ đợi một người chưa bao giờ gặp mặt, tựa hồ càng thêm buồn bã...

Chưa tới bốn giờ, Lăng Lăng đã ra hàng net, mở QQ, không ngờ anh đang online.

"Anh có đó không?"

"Anh tưởng em sẽ lên buổi sáng..."

Xem ra là cô hiểu nhầm ý người ta, chêch lệch múi giờ thực không phải chuyện gì tốt đẹp cho cam.

"Sáng nay em ở trong phòng thu xếp đồ đạc, vừa xếp xong." Cô lại hỏi: "Thí nghiệm của anh thế nào rồi?"

"Anh ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa tháng mà vẫn chưa tìm được thứ mình muốn."

"Máy móc không nghỉ, anh cũng không nghỉ luôn à?! Anh là người, anh với máy bên nào mạnh hơn hở?"

"Em nghĩ làm nghiên cứu khoa học dễ dàng lắm sao? Năm năm vừa rồi anh đều như vậy..."

Năm năm, không ăn không ngủ trong phòng thí nghiệm, chẳng trách anh suy sụp, tự phong bế chính mình.

Lăng Lăng vì anh mà cảm thấy xót xa, lại càng kính nể sự cố chấp của anh. "Anh sẽ thành công, nỗ lực của anh sẽ không uổng phí đâu."

"Cảm ơn em đã tin tưởng anh!"

Cô còn chưa nghĩ ra cái gì hay ho viết lại, anh đã gửi tiếp tin nhắn: "Đơn xin ở lại trường làm nghiên cứu sinh của anh đã được thông qua, giáo sư hướng dẫn đã đồng ý để anh phụ trách toàn bộ đề tài này, hợp đồng cũng đã soạn thảo xong..."

"Chúc mừng anh nhé!" Cô thực lòng mừng cho anh, có thể ở lại một trường như Harvard làm nghiên cứu sinh là hoàn toàn tương xứng với năng lực của anh.

"Nhưng anh vẫn đang do dự."

"Anh còn do dự cái gì, có hội tốt như vậy kia mà?"

"Nếu anh ký sẽ phải định cư ở Mỹ. Còn nếu không ký thì toàn bộ kết quả nghiên cứu sẽ giao lại cho giáo sư, ngoài một tấm bằng chứng nhận học vị ra anh sẽ không được mang đi bất kỳ thứ gì khác..."

"Đầu óc của anh có làm sao không? Điều này bao nhiêu người cầu còn không được. Anh ký đi, sau này em gặp người khác còn có thể khoe khoang, tôi có bạn online là nhà khoa học nha."

"Lăng Lăng, anh muốn hỏi em lần nữa, tiêu chuẩn kén chồng của em có thể du di chút nào không?"

Cô có ngốc cũng hiểu được ý anh là gì, anh tự biết mình rất ưu tú, không thể thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng anh muốn xin cô một cơ hội, vì nó anh chấp nhận từ bỏ thành quả nghiên cứu khoa học của mình.

Cô run run cử động ngón tay đánh ra hai chữ, để con chuột dừng lại cả phút đồng hồ trên nút Send, rồi mới cắn răng click một cái.

"Không thể."

Một mối tình bị bóp chết từ trong trứng nước, cô tự nhận đây là quyết định lý trí nhất, sáng suốt nhất của mình trừ trước đến giờ.

Trên thế giới lại có thêm một nhà khoa học người Hoa quốc tịch Mỹ, liệu sách vở khoa học sau này có ghi lại "công trạng vĩ đại" của cô không nhỉ?

"Anh hãy làm thí nghiệm cho thật tốt, anh sắp trở thành một nhà khoa học vĩ đại rồi đó!!!"

"Chúng ta vẫn là bạn bè, phải không?"

"Tất nhiên rồi, chờ khi anh đoạt được giải Nobel nhớ chụp với em pô ảnh, ký tên cho em nữa... Em sẽ đem nó treo cạnh bằng tiếng Anh cấp bốn."

"Em là cô gái đáng yêu nhất anh từng gặp! Có thể quen biết em là anh đã may mắn lắm rồi."



Chương 8


"Quen biết anh là việc xui xẻo nhất đời em." Lăng Lăng đánh những lời này xong lại xóa đi, sửa thành: "Cám ơn anh!" Nghĩ nghĩ rồi lại xóa.

"Có thể quen biết một nhà khoa học cũng là may mắn của em. Bắt tay nào, chúc mừng tình hữu nghị vĩ đại của chúng ta bắt đầu từ đây."

Lăng Lăng vươn tay, chạm đến màn hình máy tính lạnh lẽo cứng ngắc.

Cô nhìn màn hình cười cười: "Cứ tiếp tục như vậy đi, duy trì mảnh chân tình thành tâm này, giữ lấy mảnh ảo tưởng đẹp đẽ này."

Khi đó họ lại có thể thoái mải trò truyện cùng nhau như trước đây.

Lần đầu tiên cô nhận ra chat với một người nhân phẩm cao thượng áp lực đến cỡ nào, ngày càng để lộ con người thô thiển của mình, quả thực thô tục hết chỗ nói!

Nhưng cô cố tình tận lực phơi bày sự thô thiển đó của bản thân!

Anh nói: "Chỉ cần tìm ra kết quả thì năm năm cũng chẳng là bao, Trần Cảnh Nhuận vì giả thuyết Goldbach0 mà hao phí không biết bao nhiêu năm, ông ta là nhà toán học có nghị lực nhất mà anh từng thấy."

Cô nói: "Thầy giáo nổi tiếng trường em nói trước khi Trần Cảnh Nhuận vang danh, những người sống cùng khu phố với ông ấy đều gọi ổng là "Trần điên khùng", ông ta một tuần đi mua bánh bao một lần, sau đó đóng cửa ở lì trong nhà. Nghe nói trong nhà ổng giấy lộn chồng chất, không khác bãi rác là mấy."

"Ông ấy là thần tượng của anh hồi nhỏ..."

Cô dường như thấy được sắc mặt trắng bệch của anh, cười càng khoái chí: "Em còn nghe nói ông ấy không kiếm được vợ. Không còn cách nào khác, nhà nước đành phân cho ổng một hộ sĩ nữ!"

"..." Một lát sau, anh nói: "Em thấy Albert Einstein là người thế nào?"

"Em không biết nhiều về ông ấy."

"Thuyết tương đối của ông ấy là một kỳ tích."

"À, đúng rồi... Em nghe nói đêm tân hôn ông ấy quên mang theo chìa khóa nhà, còn vui vẻ ngồi trong viện nghiên cứu chỉ lên trời nói với vợ: "Tốc độ di chuyển nếu vượt qua tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ trở nên chậm đi... Nếu em là vợ ông ấy em sẽ một cước đá bay ổng lên dải ngân hà luôn! Cho ổng ra ngoài không gian từ từ mà nghiên cứu!"

"Em chắc chuyện này là thật chứ hả?"

"Đại khái vậy, chắc cũng không sai mấy đâu."

"Vậy nhất định em không thích Dương Chấn Ninh rồi."

"Anh nói cái ông tám mươi tuổi còn cưới cô học trò hai mươi tuổi của mình làm vợ ấy hả?! Em rất thích ổng, có gan thách thức quan niệm thế tục, rất táo bạo!"

"Ý anh nói là người Trung Quốc đầu tiên đạt giải Nobel."

Cô vò đầu. "Thì vẫn là một người thôi!"

"..." Anh im lặng, phỏng chừng đang cực kỳ sốc.

Lăng Lăng quyết định không làm anh sốc thêm nữa, gửi đi một biểu tượng mặt cười: "^_^! Với tư cách là người Trung Quốc, em cảm thấy rất hãnh diện vì ông ấy! Cảm ơn anh!"

Thấy anh không nói gì, Lăng Lăng khẽ đánh: "Rất xin lỗi, em là một đứa con gái thật nông cạn!"

Anh đáp: "Em khiến anh phải nhìn nhận lại những nhà khoa học vĩ đại kia. Cảm ơn em!"

"Em với anh hay nói đùa, anh không cho là thực đấy chứ?"

"Rốt cuộc anh đã hiểu vì sao mình không kiếm được bạn gái..."

"Vì sao?"

Cô chờ muốn gãy cổ, đinh ninh anh sẽ không trả lời thì đột nhiên anh nhắn lại: "Em không thích đàn ông không tâm lý."

Một câu khiến cô hiểu được tâm ý của anh!

Nhưng anh sẽ không bao giờ biết được tâm ý của Lăng Lăng: Nếu thực sự thích một người thì sẽ không mang tiêu chuẩn ra cân đo đong đếm. Khoảnh khắc cô quyết định gặp anh, cô đã tự thuyết phục mình chấp nhận con người ưu tú của anh rồi!

Bởi vì anh đã cho cô nếm mùi vị của tình yêu – tim đập, nhớ nhung, dựa dẫm cùng ngưỡng mộ.

Tiếc rằng mạng là hư ảo, tình yêu là thật sự.

Cô chỉ là một đứa con gái bình thường, không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không có trí tuệ hơn người, không ôn nhu dịu dàng, chỉ với một chút dễ thương đáng yêu, cô có thể hấp dẫn anh được bao lâu?!

Anh chưa từng gặp qua cô, nhưng cô đã nhìn mình rất kỹ trong gương, cô không đáng cho một người đàn ông từ bỏ lý tưởng cao đẹp như vậy!

***

Thực tế chứng minh, lý trí của Lăng Lăng là đúng.

Chat QQ chẳng qua là hậu quả của cuộc sống hư không trống rỗng, lúc anh suy sụp bất lực thì online chờ đợi cô suốt hai mươi tư tiếng, khi anh đã tìm được ánh bình minh, cật lực chạy về phía bầu trời của mình, anh liền quên có một cô gái online suốt hai mươi tư tiếng chờ đợi anh.

Cảm giác ngày đêm chờ đợi một người bạn trên mạng log-in, ai chưa trải qua thì không thể nào hình dung nổi.

Bất kể đang làm việc gì, khi Lăng Lăng vừa nghe thấy tiếng báo hiệu có bạn đăng nhập, trong lòng đột nhiên lơ lửng, lập tức chạy như bay về phía máy tính thì phát hiện hóa ra lại là cái kẻ nhàm chán có một tiếng mà log-in log-out đến n lần, cô giận dữ đem nick của hắn kéo vào blacklist, bực bội một hồi lâu.

Càng đáng sợ hơn là sau đó còn sinh ra ảo giác âm thanh, nhiều khi đang xem tivi mà cứ thoang thoáng nghe như có tiếng đăng nhập QQ, cô tức giận vào phòng tắt QQ, nhưng chưa được năm phút lại bật lên!

Cô vò vò đầu, khinh miệt chính mình: "Thật chẳng có tí khí phách nào!"

Kỳ nghỉ hè trôi qua hơn phân nửa, Lăng Lăng ôm cái răng đau buốt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào danh sách bạn QQ, bạn bè của cô trừ vài người quanh năm suốt tháng invisible là thoát nạn, còn đâu đều bị xóa sạch.

Từ đó về sau, cô không còn nghe thấy tiếng đăng nhập QQ nữa.

Mẹ về nhà sau giờ làm thấy Lăng Lăng ngồi ngẩn người trước máy tính, nói: "Cả ngày đều lên mạng hả con?"

"Không ạ, con nấu cơm xong rồi, chờ mẹ về ăn."

"Không phải con đang yêu đó chứ?" Giọng điệu của mẹ mang vẻ tám phần khắng định, hai phần hoài nghi.

"Không đâu mẹ!" Cô chột dạ tắt màn hình, đứng lên: "Con đi mời ông ngoại xuống ăn cơm."

"Lăng Lăng, mẹ không phản đối con có bạn trai, có rảnh thì dẫn nó về nhà cho mẹ xem với."

Cô không định kể chuyện của mình, nhưng vì không muốn mẹ cho rằng cô cố tình giấu diếm nên cô thản nhiên trả lời: "Mẹ, con thích anh ấy, nhưng anh ấy đang học ở Mỹ."

Từ cái nhíu mày rất khẽ của mẹ, Lăng Lăng đã hiểu thái độ của bà.

Không đợi mẹ lên tiếng, Lăng Lăng đã giành nói trước: "Con biết phải làm thế nào mà!"

"Khi nào cậu ta về nước?"

Răng của cô đau như kim chích, cô cắn chặt miệng, cắn đến mức chân răng muốn tê liệt: "Anh ấy định cư ở Mỹ."

Mẹ nhíu mày càng sâu, không nói chuyện nữa.

Lăng Lăng cười bước qua, ôm lấy cánh tay mẹ: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con với anh ấy chỉ là bạn thôi."

Đằng sau nụ cười, trong đáy mắt của cô ẩn chứa một nỗi cô đơn cùng chua xót không ai có thể lý giải.

Cô không có lựa chọn nào khác.

Sức khỏe ông ngoại cô không tốt, cần người chăm sóc, càng cần có mẹ cô ở bên bầu bạn.

Nếu cô có ba thì đã có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhưng cô không có!!!

Lăng Lăng hít sâu một hơi, đè nén cảm giác đau nhức trong răng: "Con không đi đâu cả, sau khi tốt nghiệp con quay về đây làm việc, ngày ngày ở bên cạnh mẹ."

"Lăng Lăng." Mẹ đau lòng vuốt ve khuôn mặt sưng lên của cô: "Bác sĩ nói cái răng này của con đã sâu đến mức không còn tác dụng gì nữa, mỗi khi gặp chuyện gì không vui nó lại sưng lên... Nghe lời mẹ, lần này nhổ nó đi."...
« Trước1...89101112...84Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Lời thách đố tình yêu – Ni Xảo Nhi
» Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
» Đợi chờ ký ức
» Khi thiên thần mất đi đôi cánh
» Cướp anh từ tay định mệnh
» Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)
» Đôi Mắt Của Hầu Gái
123»
Tags:
bạn đang xem

Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất