22:10 - 14/08/2015
Vy hơi sợ sợ trước sự thay đổi thái độ của Kim, sau vài giây lấy lại tinh thần, cô nàng tiếp tục với chất giọng đanh đá đặc trưng rồi cất giọng hỏi.
- À rồi!...Tao hỏi mày lần cuối! Nếu mày thành thật nhận tội thì tao sẽ bỏ qua hết!
- Ý bạn là gì?
Kim bắt đầu trở nên cứng đầu.
- Có phải mày là người viết bậy lên cặp của tao không?
Vy nhìn thẳng vào Kim, nghiến răng hỏi.
- Không! Mình không làm! Không việc gì mình phải hành động ngu ngốc như thế cả!
Kim trả lời thẳng thừng, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm. Cô không bao giờ khuất phục trước những lời dọa nạt nếu đó là điều vô lý.
Minh Vy thở hắt một tiếng rồi quay lưng lại, trước khi bước đi cô nàng để lại cho Kim một câu nói đầy mùi giang hồ:
- Tao đã cho mày cơ hội cuối cùng rồi. Là chính mày không biết điều. Đừng trách tao!
Kim nhìn theo. Cô vẫn không hiểu được tại sao Minh Vy lại muốn đưa mọi chuyện đi theo chiều hướng nặng nề như thế. Ngay cả một kẻ khùng còn biết rằng cô không thể là thủ phạm khi mà cô đang bị Minh Vy ghét và ngồi sát bên cô ta. Cũng chả ai dại gì sau khi đã phạm tội lại cầm sờ sờ vật chứng trên tay để lạy ông tôi ở bụi này.
Nhưng những suy nghĩ lan man trong đầu Kim tắt phụt khi cô nhìn thấy đèn trong phòng luyện thanh tắt phụp đi. Kèm theo đó là tiếng cửa phòng bị đóng lại.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Kim thực sự sửng sốt khi nhận ra rằng mình đã bị nhốt lại ở trong này!
PHẦN 08: ANH HÙNG BĂNG
- Ở trong đó mà sám hối lại lỗi lầm đi nhé! Lớp này không tha thứ được cho những kẻ đã chơi bẩn mà con hèn hạ đâu!
Những giọng nói đầy vẻ hăm dọa vang lên ở phía bên ngoài cửa, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích thích thú. Kim ngồi thụp xuống khi biết rằng mình đang bị các thành viên khác trong lớp chơi hội đồng. Đầu óc Kim căng ra, tay chân bắt đầu run cầm cập, những ký ức kinh hoàng của mười năm về trước lại hiện về…
Lúc ấy Kim đang học lớp năm ở một ngôi trường mới sau khi ba mẹ chuyển công tác, vì vô tình làm bẩn áo của một bạn nữ xinh đẹp trong lớp mà Kim bị mọi người trong lớp bỏ rơi. Suốt những năm tháng ở đó, ngày nào Kim cũng sống trong sự trêu chọc của mọi người. Đặc biệt có một lần Kim bị các bạn nhốt lại trong tủ sắt đựng áo quần của khu vực bể bơi của trường. Kim đã khóc ngất đi suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Nếu không có bác bảo vệ phát hiện ra thì có lẽ Kim đã chết vì sợ và đói. Đến bây giờ, nhiều lúc nghĩ lại cô vẫn còn thấy gai ốc nổi lên đầy người. Không ngờ lúc đã hai mươi tuổi, một lần nữa cô lại phải đối diện với trò đùa đáng sợ ấy…
Vội vàng chạy lại phía cửa, Kim đập thật mạnh và không ngừng hét lớn:
- Ai cứu tôi với! Có ai cứu với!
Tiếng hét của Kim vang vọng khắp phòng luyện thanh, nơi lúc nãy là thiên đường xạn lạn bây giờ chẳng khác nào một hang động tăm tối. Sự dội của âm thanh làm đầu Kim nhức như búa bổ. Nỗi ám ảnh của việc bị nhốt mười năm trước lại hiện rõ mồn một trong đầu cô. Kim thấy tim mình như thắt lại. Hai tay cứ thẳng đơ ra không còn chút sức lực. Kim ngồi bệt xuống đất, co ro người và bắt đầu khóc. Nếu tuổi thơ của mọi người đều là những ký ức đẹp thì kỷ niệm trong cô chỉ là những kỷ niệm buồn. Kim biết rằng không phải ai xấu xí cũng bị mọi người ghét bỏ, nhưng cô không phải là một người xấu, cũng không phải kẻ tự phụ, cũng không bao giờ làm chuyện ảnh hưởng đến cuộc đời của người khác, vậy thì vì sao mọi người lại đối xử với cô như thế. Tại sao cô không có nỗi một người bạn thân? Hay chăng số phận của cô là thế? Suốt đời bị tập thể bỏ rơi và xa lánh???
Càng nghĩ Kim càng khóc. Càng khóc cô lại càng sợ. Những nỗi sợ nối tiếp nhau chạy qua Kim, như một dòng điện cao thế đang cô gắng làm tê liệt cô gái tội nghiệp.
Lau vội nước mắt, Kim vẫn còn đủ tỉnh táo để biết mình cần phải bình tĩnh trong lúc này. Cô quay lại và tiếp tục gõ cửa kêu cứu. Mặc cho những âm thanh của tiếng kêu vang vọng khắp phòng, mặc cho bóng tôi đang bủa vây lấy Kim, cô vẫn gõ và tìm kiếm sự hy vọng cho chính mình. Cô không muốn bản thân ngã gục trước một khó khăn nhỏ bé như vậy…
Bỗng nhiên Kim nhìn thấy một dáng người đứng trước phòng luyện thanh qua khe hẹp của hai cánh cửa. Ngoài kia tuy không sáng lắm nhưng vẫn sáng hơn trong phòng, Kim nhận ra người đó đang tiến lại phía cô. Vui mừng vì sắp nhận được sự giúp đỡ, Kim vội vàng hét lớn:
- Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn mở cửa cho tôi với!!!
Nhưng bước chân ấy đã dừng lại. Kim hụt hẫng, buông tuột cánh tay xuống. Trong tích tắc, cô không còn thấy dáng người đó nữa. Cứ như rằng nãy giờ chỉ là do cô hoang tưởng mà nhìn nhầm vậy.
Thời gian tiếp tục trôi đi trong câm lặng và nước mắt. Kim không còn nhìn thấy được gì trước mặt ngoài bóng tối và nổi sợ hãi. Căn phòng vắng tanh và chỉ có mình cô, cái lạnh lại có cơ hội xâm chiếm và khiến người Kim tê tái.
“Mẹ ơi…mẹ ơi…cứu con với…”
Vừa khóc Kim vừa nhớ tới mẹ, chỉ có mẹ là nguồn động viên duy nhất với Kim trong những lúc như thế này, những lúc chỉ có mình cô và những vết thương dài trong tâm trí…
Những giọt thời gian tí tách rơi trên khuôn mặt đã nhợt nhạt đi vì đói và lạnh. Cái cảm giác kinh khủng của ngày trước lại ùa về. Nhưng liệu rằng may mắn có mỉm cười với cô lần nữa hay không? Hay ngày hôm nay chính là ngày kết thúc??? Kim nghĩ và thấy đầu óc quay cuồng chống chếnh.
Một âm thanh lạ phát ra, cả căn phòng bật sáng. Kim hoảng hốt gượng đứng dậy sau hàng giờ đồng hồ ngồi ôm gối khóc. Cô nhìn quanh và không thấy ai cả. Thêm một sự hoảng sợ mới, Kim bấu chặt tay vào tường, tim đập thình thịch…
- Chịu đựng cũng khá đấy! Tới chậm vài phút nữa chắc là cô ngất luôn ấy nhỉ?
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc hằng ngày làm Kim mừng quýnh. Quay lại sau lưng thì đã thấy Karo đứng gần cánh cửa đã mở toang từ khi nào.
Như đứa con bị lạc mẹ, Kim chạy ngay lại và ôm chầm lấy Karo, nước mắt lại được thể tuôn ra như mưa gió.
- Người cô lạnh ngắt cả rồi…
Karo thở dài vỗ nhẹ vào lưng Kim…
***
- Sao anh biết mà tới cứu em thế?
Kim hỏi ngơ ngác sau khi đã quấn cả chục chiếc chăn quanh người. Đến bây giờ những tiếng vang vọng trong phòng luyện thanh và cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn như còn bám chặt vào người cô.
- Cô bây giờ là người của tôi rồi. Cái gì về cô tôi đều biết cả. Vì thế đừng thắc mắc làm gì cho mệt. Uống rồi đi ngủ đi!
Karo nói đều đều, đặt cốc sữa nóng trước mặt Kim rồi quay lưng về phòng. Dù không thích ứng được với thái độ này của anh nhưng Kim vẫn mỉm cười vì biết rằng anh bây giờ là người quan tâm tới mình nhất.
Chuẩn bị cầm cốc sữa uống, Kim khựng lại khi nghe câu nói của Karo trước khi anh trở về phòng.
- Hiền lành và nhẫn nhịn cũng nên tùy lúc. Muốn không bị coi thường thì đừng nên hiền lành và nhẫn nhịn với kẻ muốn mình hiền lành và nhẫn nhịn.
Còn lại một mình, Kim bắt đầu suy nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, hình như cô chưa bao giờ vùng dậy để tìm tiếng nói cho mình trước những kẻ bắt nạt cô. Lúc nào cô cũng có suy nghĩ chỉ cần biết nhẫn nhịn thì mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Và cô nhớ lại lúc kháng cự lại mẹ con dì Mai trước khi bỏ đi khỏi căn nhà đó. Nếu lúc ấy cô không nổi sung lên, đạp đổ mọi sự hành hạ của những con người đó thì liệu rằng cô có được ngày hôm nay, được sống trong một căn nhà đẹp, được có một khuôn mặt đẹp và được đi học ở ngôi trường mà mình mong muốn?
Và rồi Kim nhận ra…
Mọi thứ thật ra đều là một sự tranh giành…
Đôi khi nhẫn nhịn không thể đem lại được bình yên mà chỉ thêm những tháng ngày chịu đau khổ…
Sáng.
Đang tính bước ra khỏi cổng và đi học, không hiểu sao Kim lại trở lui và tiến vào phòng của Karo. Thật may là hôm qua anh không uống rượu. Kim tiến nhẹ gần giường Karo, đứng yên nhìn chăm chú. Khi anh ngủ trông thật bình thản biết bao. Nét mặt đã có đôi chút hồng hào, không như sự lạnh giá thường ngày vẫn thấy.
- Cám ơn anh vì tất cả. Nếu anh không có vợ…em sẽ chăm sóc anh cả đời…
Kim nói nửa đùa nửa thật, mỉm cười rồi kéo chăn lên đắp cho Karo. Dù anh là người như thế nào, xấu hay tốt, giàu hay nghèo thì đối với cô anh vẫn luôn là một người đáng kinh trọng và đáng thương yêu.
Trước khi vào cổng Học viện, Kim dừng lại vài giây. Hai bàn tay cô nắm chặt, mọi thứ có vẻ chỉ mới bắt đầu…
PHẦN 09: KHI HOÀNG KIM NỔI GIẬN
Bước vào lớp, Kim không còn ngước nhìn xung quanh như mọi hôm nữa, cô tiến thẳng một mạch về chỗ ngồi của mình. Minh Vy đã tới, mọi người cũng đã đến lớp gần như đông đủ. Tất thảy ánh mắt đều hướng về Kim và dành cho cô một sự tò mò. Kim biết nhưng không bận tâm. Điều cô bận tâm bây giờ không phải ai khác mà chính là Minh Vy.
- Này!
Kim nhìn cô bạn bằng một ánh mắt sắc lẻm.
Bằng một sự ngỡ ngàng, Minh Vy ngẩng mặt lên. Môi chuẩn bị phát ra một câu gì đó.
Nhưng lần này Kim đã nhanh tay hơn. Chưa kịp để cô ta nói ra từ đầu tiên, Kim đã túm lấy cổ áo của Vy lôi thẳng dậy. Không dừng lại ở đó, Kim còn giáng một cái tát mạnh vào mặt của cô nàng. Vì không có sự chuẩn bị nên Minh Vy ngã lăn xuống đất.
Mọi người trong lớp được một phen kinh hoàng. Ai cũng trố mắt nhìn. Sự ngạc nhiên lớn tới mức không ai dám nuốt nước bọt.
- Hoàng Kim! Bạn…
Nguyễn Tâm đứng ngoài cửa lớp và không kìm nổi sự kinh ngạc.
Kim quay lại nhìn cậu bạn lớp trưởng bằng ánh mắt có đôi chút ngại ngùng. Nhưng rồi vài giây sau, cô đã lấy lại sự sắc lẻm ban đầu và hướng mắt về Minh Vy, người vẫn đang ngồi bệt dưới nền, tay đặt lên má và nét mặt vô cùng phức tạp.
- Tôi đã nhẫn nhịn bạn vì tôi không bao giờ muốn ức hiếp người khác. Nhưng bạn đã không cho tôi được làm một người hiền lành. Bạn và những người khác ở đây đã làm gì với tôi??? Các bạn lấy quyền gì mà nhốt tôi lại? Tôi cảm giác mấy người làm cái trò đó không phải vì nghi ngờ tôi làm bẩn cặp của Minh Vy mà các bạn thích thế, muốn thế. Các bạn muốn cô lập tôi! Các bạn muốn hưởng thụ cái sự sung sướng khi nhìn người khác quẫy đạp trong trò đùa quái ác mà các bạn tạo ra. Tôi nói thế đúng không?
Mọi người im phăng phắc trước cơn thịnh nộ của Hoàng Kim. Không ai ngờ một cô gái trông hiền lành nhút nhát như thế lại có thể biến thành một con người bản lĩnh ngang tàng như lúc này. Một cơ số thành viên hơi cúi mặt xuống, có vẻ như những gì Kim nói đã dánh trúng vào sự xấu xa của họ.
- Mày…
Minh Vy định nói điều gì đó nhưng lại im lặng. Kim tiếp tục.
- Có thể sau khi tôi làm việc này các bạn sẽ ghét tôi hơn, sẽ càng muốn cô lập tôi hơn. Nhưng tôi chấp nhận hết. Tôi sẽ không nhẫn nhịn để chịu đựng nữa. Tôi không có ý tuyên chiến với tất cả. Nhưng tôi muốn các bạn biết rằng không phải ai cũng đứng yên để người khác đạp vào chân mình đâu. Tôi biết rằng một trong số các bạn đã từng bị tập thể cô lập, tất yếu các bạn sẽ biết cảm giác đó kinh khủng như thế nào. Vậy thì tại sao lại làm tổn thương nhau trong khi có thể sống yên bình hạnh phúc với nhau? Mọi người cứ suy nghĩ đi!
Dứt lời, Kim xách cặp lên vai và bỏ đi. Cô thừa thông minh để hiểu rằng nếu ở lại đây sau những gì vừa nói thì sẽ chỉ rước thêm điều tồi tệ. ...