22:10 - 14/08/2015
- Cám ơn bạn nha!
Lời cám ơn bất chợt của Kim làm Nguyễn Tâm ngạc nhiên quay lại nhìn.
- Cám ơn vì luôn bảo vệ mình. Vụ Minh Vy cũng thế, và vụ này cũng thế.
Kim nói một cách nhẹ nhàng. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cậu lớp trưởng là đối xử chu đáo nhất với cô mà thôi. Karo dù hiểu những gì Kim đang đối diện nhưng không biết cách làm cho cô thấy nhẹ lòng. Nguyễn Tâm thì khác, nụ cười của anh lúc nào cũng xua tan mây đen trong lòng Kim và khiến Kim có thêm sức mạnh.
Tâm im lặng. Không cười. Kim ngồi sau nên không nhìn thấy được nét mặt lúc ấy của anh chàng. Nhưng có lẽ đó là một gương mặt buồn…
Bước vào lớp, Kim thấy như mình bước vào địa ngục. Trước khi Kim xuất hiện, các thành viên trong lớp đang bàn tán chuyện của cô, sau khi Kim xuất hiện thì câu chuyện ấy càng được dịp rôm rả.
- Này! Nói nhỏ thôi! Nó khùng lên là nó oánh cho đấy! Minh Vy dữ dằn là thế mà cũng ăn tát của nó. Tụi mình không là đối thủ đâu!
Một cô nàng môi đỏ cất giọng mỉa mai.
- Sợ đếch gì! Xúm lại oánh cho nó một trận xem ai hơn ai. Gì chứ cái thể loại vừa ăn cắp vừa la làng ấy tao khinh lắm!
Một cô nàng khác chu môi chì chiết.
- Thôi đi! Nó không làm chuyện đó đâu!
Minh Vy đột ngột lên tiếng khiến mọi người, trong đó có cả Kim ngạc nhiên. Chuyện lạ gì thế này? Minh Vy hổ báo lại đứng lên nói dùm cho Hoàng Kim tai tiếng ư. Thật không thể tin nỗi.
PHẦN 12: SINH NHẬT
Kim nuốt nước bọt nhìn sang người bạn ngồi bên. Cô không biết mình đang tỉnh hay mơ nữa.
- Nhìn gì! Sao lúc đánh tôi và đánh lũ lưu manh thì hùng hổ mà giờ gặp chuyện lại co ro như con mèo ướt thế. Phải đi kiếm bằng chứng mà cứu bản thân đi chứ!
Dù giọng nói khá đao búa nhưng Kim nhìn thấy sự quan tâm thật lòng của Vy. Cô nhoẻn miệng cười trong khi cô bạn tóc xoăn ngồi bên có phần ngại ngùng.
Nhờ câu nói của Minh Vy mà các thành viên khác cả nể hơn và thôi cái chuyện chụm đầu nhau lại bàn tán. Nhưng như thế không có nghĩa là mọi chuyện đã xong.
Tan trường, Kim đi lững thững ra bến xe và ngồi đợi. Trời chiều toàn màu buồn, cái lạnh khiến ông Mặt Trời không chịu lộ diện, bỏ mặc nhân gian với gió và tuyết trắng. Kim nhìn ngơ ngẩn xung quanh và lại thấy nhớ mẹ kinh khủng. Nếu có mẹ bên cạnh cô nghĩ mình sẽ không lâm vào hoàn cảnh tội nghiệp như thế này…
Nghĩ vẩn vơ một hồi, Kim lại quyết định bỏ việc ngồi đợi xe và tự đi bộ về nhà. Khởi động bản thân cũng là một cách để giải tỏa tâm lý buồn bực trong lòng.
Đôi chân lại đưa cô trở về những chốn xưa cũ. Chính Kim cũng không hiểu sao mình lại đến những nơi đó. Nhưng cô biết rằng ký ức vẫn còn nằm trong tim mình nhiều lắm. Xóa không hết được.
Đi ngang qua quán cà phê mà ngày xưa luôn được bố dắt theo mỗi lần bố muốn nhâm nhi tách cà phê nóng hổi, Kim dừng chân và đứng lặng hồi lâu…
Cô lại thấy bố…
Bố đang ngồi một mình trong quán vắng tanh, nhìn ra ngoài với ánh mắt trầm buồn, ly cà phê bên cạnh đã thôi tí tách nhỏ giọt đắng xuống lòng sâu sắc.
Và rồi một tia điện xoẹt qua đầu Kim. Cô tự đánh vào đầu mình khi nhớ ra hôm nay là sinh nhật của bố. Thật tệ khi cô đã quên đi cái ngày trọng đại này. Cái ngày mà suốt mười mấy năm trôi qua cô vẫn luôn nhớ rất rõ. Ôi có lẽ tất cả đã thay đổi rồi. Sự xô đẩy của dòng đời đã khiến cô quên đi những gì mà bản thân đã từng rất quý trọng. Nhưng cũng không thể trách cô được. Tất cả đâu phải là lỗi của cô…
Thế là cả ngày hôm ấy Kim không về nhà mà lặng lẽ đi theo bố. Cô không muốn để bố một mình trong ngày sinh nhật. Cho dù chỉ là sự rón rén sau lưng.
Bởi vì…
Kim vẫn còn thương bố lắm…
Bố không về nhà mà đi lang thang khắp nơi. Kim tự hỏi vì sao bố không về nhà để đón sinh nhật cùng dì Mai và mấy đứa nhỏ. Lúc cô còn ở đó bố thương họ lắm mà.
Và rồi từng nơi bố đi ngang qua đều làm tim Kim đau nhói…
Có một điều gì đó thật buồn và thật đáng kinh ngạc.
Rời khỏi quán cà phê, bố đi tới cửa hàng bánh kẹo đầu đường, nơi lúc nhỏ ông luôn dẫn cô đến và mua thật nhiều viên kẹo ngọt hình quả dâu, loại kẹo mà cô thích nhất. Kim thấy khóe mắt mình cay xè. Có lẽ nào bố vẫn còn nhớ tới đứa con này, nhớ tới những kỳ niệm đầy ngọt ngào lúc cô chỉ mới đi chập chững?
Cầm gói kẹo trên tay, bố đi tiếp trên vỉa hè đã hao mòn vì gió bụi thời gian, rạp chiếu phim là nơi tiếp theo bố dừng chân lại. Kim thấy một bức tranh ký ức hiện lên trong đầu mình. Đó là vào những ngày đông lạnh như hôm nay, bố bế cô trên tay, cầm lấy đôi tay gầy của mẹ và dẫn cả hai vào trong rạp, xem một bộ phim hài hước và cảm động. Kim lúc ấy chẳng hiểu được những gì chiếu trên phim. Chỉ thấy bố mẹ nắm tay nhau, cùng ôm hôn cô và mỉm cười đầy hạnh phúc.
Ôi ngày xưa…
Và rồi bố lại đi sau khi đứng trước rạp khá lâu. Kim sắp khóc nhưng cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt. Có lẽ mọi thứ chỉ do mình cô hoang tưởng mà thôi. Bố không nhớ nhung gì cô và mẹ cả đâu…Kim tự dối lòng mình như thế…
Những quả cầu pha lê tuyết lại lấp lánh trong mắt cô. Bố làm gì ở đó kia chứ? Sao bố lại đứng trước cửa hàng ấy, nhìn vào trong tủ kính ấy. Sao bố lại khiến lòng cô đau nhói như thế này?
Núp sau tường của ngôi nhà đối diện, Kim cứ thế chăm chăm nhìn về phía cô. Cô nhìn tất cả. Từ gương mặt, mái tóc, áo quần và cả nước da. Bố ốm đi nhiều quá. Gương mặt cũng không còn căng tràn sức sống như ngày xưa nữa. Tóc bố mới hôm nào còn đen nhánh mà giờ đã lấm tấm sợi bạc. Kim nghẹn lòng. Giờ đây cô muốn chạy lại ôm bố lắm. Nhưng đôi chân không cho phép cô đi. Đôi chân biết rằng có tới gần thì cũng phải quay lại thôi. Bố đã không thèm đi tìm cô từ khi cô rời bỏ căn nhà đó.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai con người cứ thế đứng yên nhìn về một phía. Bố nhìn vào những quả cầu tuyết với nụ cười khổ ải trên môi, Kim thì nhìn bố bằng đôi mắt chơi vơi, như kiểu hai người đã cách xa nhau cả vòng quả đất.
Rồi bố lại đi. Những bước chân đầy mệt mỏi. Nhìn bố bây giờ ai có thể tin rằng đó là một nhà khoa học sang trọng và trí thức. Sự nhầu nhĩ của áo quần và đôi giầy dính đầy đất cát cùng đôi mắt thất thần của bố khiến người khác sợ hơn là quý. Làm sao dì Lan lại có thể để bố như thế khi biết tính bố rất chăm chú cho vẻ bề ngoài? Kim tự hỏi và càng thấy giận bà dì ghẻ ác độc hơn. Bà đã cướp bố từ tay Kim thì đáng lẽ bà phải chăm sóc bố tốt hơn Kim chứ. Đúng là chẳng có ai tốt bằng mẹ, và bố cũng sẽ không bao giờ tìm được một người vợ nào tuyệt vời như mẹ.
Trời đã chuyển sang chiều muộn, Kim cứ đi như thế. Không thấy mỏi, không thấy đói, chỉ thấy buồn. Cũng đã lâu lắm rồi cô mới có dịp được nhìn ngắm bố mình trong một khoảng thời gian dài như thế. Lúc trước ở nhà bố cứ ngồi trong phòng làm việc, chỉ xuất hiện khi có bữa ăn trưa hoặc tối. Mà Kim khi ấy cũng không thể nhìn bố một cách tự nhiên và thoải mái được. Dì Lan và mấy đứa nhỏ không phút giây nào là không hành hạ cô.
Quán nhậu ven đường có lẽ đã là điểm dừng chân cuối cùng của bố trong hôm nay. Kim thấy khó nghĩ vô cùng khi không thể vào trong quán toàn là đàn ông và ngồi một mình được. Thế là cô chọn một chỗ ngồi sát cửa kính của quán ăn đối diện để có thể nhìn thấy bố. Không hiểu sao cô có cảm giác mình cần phải bên cạnh bố hôm nay. Rất cần…
Bố uống rất nhiều. Kim thấy xót xa. Bố Kim không uống được bia rượu, chỉ có thể nhấp môi. Vậy mà hôm nay bố lại uống như uống nước lã. Những chai bia rỗng lần lượt xếp hàng trên bàn, bố vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Kim định bụng chạy qua và bảo bố ngừng lại, vì cô biết nếu cứ thế này thì bố sẽ không chịu đựng được mất. Nhưng rồi cô lại ngồi xuống. Cô biết tính bố. Rất cứng đầu. Cô cũng được thừa hưởng tính cách ấy. Có lẽ bố đang quá buồn và không còn cách giải tỏa nào khác ngoài việc uống thật nhiều. Đàn ông khác phụ nữ ở cách thể hiện cảm xúc. Đôi khi chúng ta nên tôn trọng hơn là cấm đoán một cách dữ dằn.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, quá ăn của Kim đã treo biển đóng cửa. Cô vội vã trả tiền và chạy ra ngoài tiếp tục đứng đợi bố.
Trời càng về khuya càng lạnh. Gió thổi từng đợt dài làm tê buốt cả người. Chẳng ai muốn đi ngoài đường vào cái giờ đó nên những bước chân cứ hối hả dần. Chỉ có Kim là đứng yên và hít hà hai bàn tay để đợi bố về.
Quán nhậu thường đóng cửa rất muộn. Kim bắt đầu thấy lo. Cô lo cho chính mình. Nếu cứ thế này thì chắc Kim không chịu được mất. Mặt cô đã lạnh ngắt đi, hai tay cũng thế, đôi chân thì cứ như tê lại và không thể cử động được. Bố thì vẫn uống từng ly to đùng và chưa hề có dấu hiệu dừng lại.
Bỗng những âm thanh mạnh bạo vang lên khiến Kim giật mình. Cô phóng ào vào trong quán.
- Bố!
Kim hét lên khi thấy bố đang nằm dài trên sàn, trước mặt là một ông mập ú cũng đang trong tình trạng ngoắc cần câu.
- Sao dám đánh tôi? Bây giờ đến cả một tên hèn kém cũng dám coi thường Bình Tân này sao? A a a a…
Kim đỡ bố dậy khi ông không thể nào tự đứng vững. Mặt bố đỏ ong, cả người toàn mùi bia rượu và chỉ thẳng tay vào ông mập ú quát lớn.
- Gì? Muốn ăn đòn tiếp hả? Thích thì chiều! Nhào vô!
Ông mập tức tối tiến lại phía Kim và bố, hất mặt thách thức. Cả hai người có vẻ đã uống quá nhiều và không còn chút tỉnh táo nào nữa.
- Tôi sợ à! Nhào thì nhào!
Bố Kim vẫn cố gắng quơ tay để nghênh chiến với đối thủ mặc dù mắt đã không còn nhìn rõ đường. Kim dùng hết sức để cản bố lại, đồng thời nhờ chủ quán và những người xung quanh vào can ngăn. Tình trạng lúc ấy rất lộn xộn và huyên náo.
Phải mất một lúc sau thì cuộc đấu khẩu giữa hai người đàn ông say xỉn mới được chấm dứt sau khi cả hai đã lăn ra ngủ khò khò. Dân nhậu là vậy. Chỉ mạnh miệng được lúc đầu. Xong đâu đấy lại ngủ lăn ra như chết.
- Thôi! Trả tiền rồi đưa bố cô về đi! Ăn mặc lịch sự thế kia mà cũng giang hồ gớm!
Bà chủ quán phất tay, vẻ mặt rất dữ tợn.
Kim vội gật gật đầu rồi tìm ví tiền trong túi bố. Nếu cô có đủ tiền thì cũng đã trả dùm bố rồi. Nhưng Kim không đi làm thêm, chỉ sống dựa vào Karo nên chuyện tiền bạc lúc này Kim chưa thể ý thức được.
Phải khó khăn lắm cô mới móc được chiếc ví từ túi sau của bố vì bố cô nhất định không chịu nghiêng người. Một giây khựng lại, mắt cô mờ đi khi nhìn thấy chiếc ví bố đang dùng. Đó chẳng phải là quà sinh nhật mà cô tặng bố năm ngoái đấy sao? Lúc tặng rõ ràng cô thấy dì Lan đã quăng nó vào sọt rác, sao bây giờ nó lại ở đây chứ?
Nhưng hoàn cảnh không cho cô suy nghĩ nhiều, Kim cầm tiền đưa cho bà chủ quán rồi đỡ bố dậy. Khuya như vậy nên việc tìm taxi rất khó. Kim vừa dẫn bố đi vừa nhìn quanh xem có chiếc taxi nào chạy qua không. Quá mỏi chân, cô đành phải đưa bố tới ngồi ở trạm chờ xe buýt.
Bố ngủ ngon lành trên vai cô. Nhịp thở đều đầy thanh thản. Có lẽ bia bọt cũng đã giúp bố vơi đi phần nào nỗi buồn chất chứa trong lòng. Cô khẽ cúi xuống và hôn lên trán bố bằng tất cả tình yêu chân thành có trong tim. Bố có ra sao thì vẫn là bố. Mãi mãi là thế…
Chiếc xe buýt hiếm hoi chạy ngang qua đã đưa hai bố con cô về lại căn nhà cũ. Kim không dám vào nhà mà phải năn nỉ chú tài xế tới bấm chuông thay cho mình, còn cô trốn vào một góc. Nhấn ba hồi chuông, cô mới thấy cánh cửa mở ra. Dì Lan vẫn còn ngái ngủ trong bộ đầm xộc xệch. Kim thấy một chút tức giận. Bố bỏ đi cả ngày như thế mà dì ta vẫn ngủ ngon lành và chẳng có chút nào lo lắng. Sao nhiều người phụ nữ có thể vô tâm với gia đình như vậy được nhỉ?...