XtGem Forum catalog
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 9955
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
00:17 - 12/08/2015


Bồn rửa chén của nhà bà ngoại chồng tôi được đặt ngay cạnh cửa sổ, vừa rửa vừa nhìn ra ngoài vườn rất thích. Nhưng có lẽ vì ham nhìn quang cảnh xung quanh mà tôi đã làm tấm mút rửa chén đặt sát mép cửa sổ lọt thẳng ra ngoài sân sau một hành động hết sức ngớ ngẩn là quơ tay để vẫy chú chim đang đứng trên nhành cây đối diện.

Đúng là nhí nhảnh không đúng thời điểm!

Tôi thở dài một lượt rồi chạy ra sân sau để nhặt nó về lại vị trí cũ. Vừa chuẩn bị đứng lên để quay trở vào trong, tôi bỗng khựng lại khi thấy Luca đang làm gì đó ở căn phòng bé tí được xây tách biệt với ngôi nhà. Đây là lần đầu tiên tôi biết là đằng sau ngôi nhà cổ của bà ngoại còn có một căn phòng hình vuông được sơn màu đen đầy huyền bí. Tính tò mò trỗi dậy, tôi chạy lại núp sau bức tường và lặng lẽ quan sát.

Thái độ cẩn trọng nhìn trước ngó sau của Luca càng khiến tôi khẳng định sự bí hiểm và đặc biệt của căn phòng đó. Sau một hồi chắc chắn là không có ai xung quanh, Luca mới nhẹ nhàng lấy trong bọc áo ra chiếc chìa khóa và bắt đầu mở cửa phòng. Hình như căn phòng chỉ có duy nhất cánh cửa lùn tịt đó thôi thì phải. Bỗng tôi thấy lạnh lạnh sống lưng và có đôi chút bất an trong lòng.

Sau khi Luca bước vào, cánh cửa đóng sập lại. Tôi nín thở lăn xăn lại gần. Cảm giác lúc này của tôi cứ như chuẩn bị phá một băng ổ của nhóm tội phạm.

Đứng trước cánh cửa với chiều cao chỉ ngang cổ của tôi, tôi chăm chú nhìn. Cái kiểu nhà và kiểu cửa như thế này giống như những căn nhà cổ đầy huyền bí trong truyện cổ tích. Và dù chưa biết gì nhưng tôi cam đoan đằng sau cánh cửa này là một điều gì đó rất đáng sợ và đang bị che dấu.

Đang chuẩn bị mở cửa để đi vào trong, tôi như văng tim ra ngoài khi chiếc điện thoại dở chứng đổ chuông phá đám. Bằng tất cả sức lực, tôi co giò chạy. Để Luca phát hiện thì chỉ có nước chết.

Sau khi tắt chuông điện thoại và núp kín sau bức tường, tôi hé đôi mắt nhìn về phía căn phòng bí ẩn. Luca đã ra khỏi phòng và nhìn quanh với nét mặt hớt hải lo lắng. Số tôi đúng là còn hên. Chậm thêm vài giây nữa thì không biết tôi sẽ phải đối diện với điều gì nữa. Phù…

Trở về với bồn rửa chén, đầu óc tôi vẫn lâng lâng về những điều vừa được nhìn. Không hiểu sao linh tính thúc giục tôi phải khám phá căn phòng đó. Nhưng thực sự là rất nguy hiểm…

Điện thoại lại đổ chuông, chắc là người hồi nãy gọi đã gọi lại. Tôi bực mình cầm lên. Số lạ.

- A lô! Ai vậy ạ? – tôi nói với giọng khá đao búa.

- Tôi đây.

- Tôi là ai?

- Chồng thứ hai của cô.

Tôi ngớ người và đưa điện thoại ra khỏi tai mình. Sau vài giây định thần, tôi đưa điện thoại vào lại vị trí. Là Nhân Mỹ sao???Cậu nhóc này đang giở trò gì đây???

- Cậu muốn gì?

- Muốn nghe giọng của cô.

- Đừng như thế nữa. Quên tôi và tìm một người khác đi. Tôi không muốn thấy cậu như thế này.

- Việc gì tôi phải quên cô thì biết chắc chắn rằng cô sẽ là của tôi.

Quá sức bực mình, tôi cắt máy. Làm gì có cái kiểu yêu đương đầy tính bảo thủ và phát xít như thế này chứ! Tôi với cậu nhóc gặp nhau chưa đến chục lần, thời gian nói chuyện với nhau chỉ mới tính bằng phút, vậy mà vì sao tôi phải chịu sự đe dọa và những trò phá đám của cậu ta như thế này!!!

Thật là quá đáng!

Tôi xếp chén đĩa vào khay trong khi điện thoại vẫn sáng liên hồi trên nền gạch men. Bây giờ thì mặc kệ cậu ta, muốn gọi bao nhiêu cũng được. Mình đã muốn cư xử tình cảm ấy vậy mà cậu nhóc không muốn. Thôi thì đành nhẫn tâm một chút để dứt khoát mọi chuyện.

- Sao em không nghe máy thế? Có người gọi kìa. – Phong Trần bước vào bếp và hỏi tôi.

- Ai đó rảnh rỗi nhá máy để trêu chọc anh à. Không có gì đâu! – tôi giả vờ tửng một cách ngây thơ nhất.

- Thế à? – Phong Trần hỏi một câu mang tính chất nghi ngại làm tôi bỗng dưng thấy mình như người có tội – Em rửa xong thì chúng mình đi ra ngoài nhé. Anh đứng ngoài phòng khách đợi em.

- Dạ. Xong rồi anh! Hihi

Cứ nghe được đi chơi là tôi mừng khấp khởi. Nói thật chứ tôi cứ có cảm giác căn nhà này có gì đó không ổn. Một thứ gì đó thường xuyên làm tôi phải lạnh sống lưng. Tốt nhất là nên đi ra ngoài để tinh thần được chút thoải mái.

Lúc tôi và ông chồng tóc dài bước ra cổng để chuẩn bị lên xe thì Luca cũng xuất hiện. Lần này tôi cố gắng thân thiện hơn bằng một nụ cười nhẹ mang tính chất chào hỏi. Cô ta nhìn và gật đầu. Lại cái thái độ chảnh chọe và lạnh lùng ấy. Dù không hề có bằng chứng chứng minh Luca là thủ phạm làm gia đình tôi tan nát nhưng tôi luôn tin rằng chính cô ta chứ không ai khác là người gây ra toàn bộ sóng gió, làm hủy hoại cả cơ nghiệp của ba tôi.

- Anh.Chị ta đối với gia đình anh là như thế nào? – tôi ngẩng mặt hỏi Phong Trần.

- Luca là người làm cho bà anh, rất trung thành. Cũng có thể coi chị ta là con nuôi của bà. Thật ra anh cũng không rõ lắm. – Phong Trần vừa tra chìa vào ổ vừa nói.

Tôi gật gù trước câu trả lời của chồng mình và im lặng. Có vẻ như Phong Trần rất ít quan tâm tới gia đình thì phải. Không biết sau này anh có đối xử như thế với gia đình nhỏ của anh không nhỉ???

Lo lắng thật…

Chúng tôi đến trung tâm mua sắm. Phong Trần bảo sẽ mua cho tôi một vài thứ. Nghe đến thế là lòng tôi sướng rơn lên. Tôi rất thích được ai đó mua quà cho mình. Cảm giác vừa như được quan tâm vừa như được yêu chiều. Có kha khá những ánh mắt dõi theo vợ chồng tôi, cụ thể là nhìn vào chàng trai tóc dài bên cạnh tôi. Cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên khi anh ấy quá sức nổi bật với một chiều cao vượt trội cùng mái tóc dài mà hầu như rất ít thanh niên sở hữu được. Tuy nhiên tôi lại có cảm giác hơi tủi thân. Anh quá cao mà tôi thì lại quá lùn. Anh quá nổi trội còn tôi thì chẳng có gì đặc biệt. Thêm một điều nữa là hình như trước mặt đám đông anh luôn tỏ vẻ rất lạnh lùng. Bằng chứng là anh chẳng hề nắm tay tôi hay có bất kỳ một cử chỉ thân mật nào cả.

- Cái này hợp với em đấy. Cầm đi em.

Anh lựa cho tôi một chiếc váy rồi chưa kịp để tôi nêu lên ý kiến của mình, anh đã thả nó vào tay tôi. Có hơi quá đáng không nhỉ?

- Người em thấp, tốt nhất nên đi những loại giày kiểu này.

Phong Trần đưa mắt nhìn quanh gian hàng trưng bày những đôi giày bắt mắt và dừng lại ở một đôi giày màu hồng nhạt.

- Em…

Tôi định nói là tôi không quen đi giày cao gót thì anh đã cắt ngang lời tôi nói bằng việc gọi người bán hàng tới để lấy đôi giày ra, cho vào bì đựng và đưa tôi cầm.

Mặt tôi đã bắt đầu đỏ lên vì giận…

Tới quầy bán túi xách, đối với tôi thì những chiếc túi dạng như đi chơi hay đi dự tiệc là một sản phẩm xa xỉ và không cần thiết nên tất nhiên là tôi không có nhu cầu rước chúng về nhà. Nhưng cũng như hai lần trước, chồng tôi vẫn người chỉ định cái mà theo anh là hợp với tôi, bảo người bán hàng lấy ra, cho vào bì và lại đưa cho tôi.

Có vẻ như tôi đã không chịu đựng được nữa…

- Xin lỗi chị nhưng chúng tôi không lấy cái này đâu ạ. Phiền chị cất lại dùm.

Tôi vừa nói vừa đưa chiếc túi xách lại cho chị bán hàng trước ánh mắt ngạc nhiên của Phong Trần.

- Em sao thế???

- Em bực mình anh.

Tôi nói cụt lủn rồi bỏ đi. Bây giờ tôi thấy ghét anh. Chẳng có người chồng nào lại đối xử với vợ mình như vậy cả. Tôi đâu phải là Puppy, anh cho chi ăn nấy, anh đưa gì mặc nấy. Tôi là Tử Quân, là vợ anh, là người sống cùng anh, chia sẻ cùng anh chứ không phải ngồi không đợi chờ anh ban phát.

Cảm giác lúc này thật là tồi tệ. Và tồi tệ hơn là anh chẳng hề đuổi theo tôi!

Một mình lang thang giữa siêu thị đông người, tôi cứ cảm giác mình như kẻ bị bỏ rơi. Mới cưới nhau được có một ngày mà đã như thế này đây. Có phải chăng chuyện này là hệ quả của việc cưới nhau quá vội vàng khi cả hai vẫn chưa hiểu rõ về nhau?

Tôi cứ thế đi lơ ngơ như người vô định. Theo cách nào đó tôi đã bước chân vào thang máy. Tự nhiên tôi muốn được một mình trong một không gian chỉ có riêng tôi.

Cửa thang máy đóng lại. Tôi nhìn dãy số trước mặt và bấm đại vào số 5. Thang máy rùng rùng vài giây rồi nâng tôi lên. Tôi bỏ đi nãy giờ cũng được gần nửa tiếng, ấy vậy mà chẳng thấy anh gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu. Sao bỗng dưng thấy lạc lõng quá vậy nè??? Và rồi tôi bắt đầu thút thít. Ở trong này chỉ có mình tôi, khóc một chút cũng chẳng sao…

Một sự dừng lại đột ngột làm tôi chao đảo. Chuyện gì thế nhỉ??? Nhìn lên, mọi thứ đều tối đi. Có lẽ nào…có lẽ nào…

- Ai cứu tôi với!!! Có ai ở ngoài đó không!!! Ai cứu tôi với!!!!!!!

Tôi đập cửa ầm ầm và cố hết sức la hết sau khi đã bấm liên hồi vào nút báo động. Sao những việc tồi tệ lại diễn ra với tôi thế này??? Tại sao thang máy lại bị sự cố chứ??? Tôi có làm điều gì sai hay đối xử ác với ai đâu!!! Cứ thế tôi nghĩ loạn xạ trong đầu rồi hoảng sợ tột độ. Một mình đối diện với sự nguy hiểm, tôi thấy thân thể cứ như rã ra. Nếu không ai biết đến sự cố này, nếu không ai biết đến việc tôi đang bị mắc kẹt thì tôi sẽ đi về đâu??? Không! Không! Tôi không muốn chết. Tôi còn rất nhiều việc cần phải làm. Tôi còn phải tìm em gái, tôi còn phải chữa bệnh cho ba. Không!!!

Tôi bắt đầu cảm thấy không khí đang từ từ rời bỏ mình. Tôi nhận ra sự đắng nghẹt trong thanh quản. Có vẻ như tôi không thể hét tiếp được nữa. Tôi đã quá mệt rồi…

Ngồi thụp xuống đất trong tình trạng cả thân xác lẫn tinh thần đều rã rời, tôi thấy mắt mình mờ dần và tay chân lạnh ngắt. Phải làm sao đây? Tôi không thể dừng lại cuộc đời theo cách này được. Không thể!!!

Ngước mắt nhìn lên trần thang máy, tôi chẳng thấy gì ngoài những vệt đen ngang dọc và chút đó cuộn tròn trong đầu. Mọi thứ tối om. Và tôi thì đơn độc. Ước gì lúc này có ai đó ở bên cạnh và ôm tôi thật chặt nhỉ. Cái ôm đôi khi còn quý giá hơn cả một tấn vàng…

Ngồi thở dốc với chút không khí còn lại trong buồng thang máy, tôi cứ thế suy nghĩ về cuộc đời của mình, về những thứ đã xảy ra đối với tôi. Hình ảnh đầu tiên là hình ảnh của những ngày xưa cũ, khi tôi và nhóc Trinh cùng cầm tay nhau chạy nhảy giữa cánh đồng hoa bạt ngạt hương thơm, em cầm chặt ngón út của tôi và chạy lung tung khắp nơi, chốc chốc lại quay đầu nhìn tôi mỉm cười tinh nghịch. Tiếp đó là hình ảnh ngọn lửa và những tiếng la hét, tôi thấy mình ngồi khuỵu xuống đất và khóc như mưa khi nhìn thấy đứa em gái thân yêu vẫy vùng trong biển lửa. Ngọn lửa cứ thể bùng lên dữ dội, như một sự trêu ngươi, một sự thách thức nỗi đau đỉnh điểm của con người. Và rồi tôi nhìn thấy mình trong bộ váy cô dâu, sánh vai cùng Phong Trần trong buổi tiệc cưới đông đúc và sang trọng. Tôi có chồng theo một cách vô cùng kỳ lạ mà chẳng ai làm được. Tôi đôi khi cũng không nhận thức được việc mình làm là đúng hay sai. Tôi chỉ biết con tim mình mách bảo như vậy và cần phải làm như vậy. Mà trái tim thì làm gì có nguyên tắc đúng sai, trái tim chỉ có nguyên tắc một và tất cả. Một người ôm trọn tất cả hay là tất cả chỉ ôm trọn một người.

Nhưng sao lúc này tôi lại phải ngồi một mình ở đây và đếm từng giây từng phút để đợi chờ ai đó tới cứu? Chồng tôi…Anh ở đâu??? Sao anh lại bỏ em một mình khi em cần anh nhất? Một cái nắm tay níu lại có làm mất đi của anh chút sĩ diện nào không mà sao anh lại bỏ mặc em…...
« Trước1...1415161718...29Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Đạo tình
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Ngồi khóc trên cây
» Công tắc tình yêu
» Đợi anh ở Toronto
» Nếu không phải là anh
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2) v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất