Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 8366
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
12:09 - 15/08/2015


"Không có!" Nam Cung Nghiêu thở dài. Thực ra, cuộc điện thoại này đến rất không đúng lúc. Nhưng đối tượng là người đó, anh không thể tức giận.

"Anh đến Paris rồi, tại sao không gọi điện thoại cho em hử?"

"Điều đó không cần thiết."

"Là không cần thiết, hay cố ý tránh né em hả? Anh còn mua một tòa lâu đài đúng không? Tặng cho người phụ nữ kia phải không?"

"............Không phải!" Nam Cung Nghiêu im lặng.

Uất Noãn Tâm từ xa xa nhìn thấy anh đứng dưới bóng trăng, đoán ra được cuộc điện thoại này là ai gọi đến. Chỉ có người đó, mới khiến anh lộ ra thái độ vui vẻ lại có chút mất mát kia! Tựa như có một cây kim đâm vào tim, rất muốn khóc...........

Cô không biết hai người đó đang nói gì, sau khi ngắt điện thoại, anh vẫn đứng tại chỗ rất lâu, rút một điếu thuốc ra hút. Trán vẫn nhíu lại như cũ, chưa hề giãn ra.

Rất lâu rất lâu sau, mới quay trở về giường. Nhưng cô quay người lại, giả vờ ngủ, khóe mắt lại rơi nước mắt.

Cô ép chính mình không nghĩ đến những chuyện buồn đó, cố gắng ngủ, một đêm không yên. Ngày hôm sau lúc thức dậy, đầu óc nặng nề, choáng váng, người ở bên cạnh đã không thấy bóng đâu.

Tối hôm qua sau khi uống say, hai người nói điều gì đó, cô điều quên sạch, nhưng lại nhớ rõ hai người sau khi say suýt chút đã xảy ra quan hệ, cuối cùng vì một cuộc điện thoại mà dừng lại, không biết nên cảm thấy may mắn hay nên cảm thấy đau lòng đây.

Trải qua chuyện của Lương Cảnh Đường, cô khắc sâu cảm nhận làm lơ trước một chuyện chỉ càng khiến cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, bản thân không quyết đoán sẽ lần nữa dẫm lại vết xe đổ đó. Trước khi Nam Cung Nghiêu phát hiện, cô nên thẳng thắn với anh rằng cô không phải là xử nữ mới là cách tốt nhất, nhưng mà......cô thực sự rất khó mở miệng, cô sợ anh sẽ ghét bỏ cô.

Chỉ là................. nếu như anh chỉ xem cô là một đoán phù dung sớm nở tối tàn, dục vọng của cơ thể chẳng qua cũng chỉ bị hấp dẫn trong một giây phút đó. Dù sao, người trong lòng anh thực sự yêu sâu đậm, là một người con gái khác. Tối qua anh trong thời điểm qua trọng nhất dừng lại, ôm cô lên giường, rồi gọi điện thoại cho người con gái kia. Bên trọng bên khinh, không phải đã rõ ràng rồi sao.

Cô cần gì ép chính mình luẩn quẩn trong đó, tự làm khổ mình.

Cổ họng chua xót, mắt cũng bắt đầu sưng lên, cảm giác này, thực sự rất khó chịu. Uất Noãn Tâm ôm ngực, muốn làm cho nó không cần phải đau đến vậy, không cách nào kiềm chế được.

Lúc này, Nam Cung Nghiêu đẩy cửa vào, cô vội vàng lau sạch nước mắt trên khóc mắt.

"Em tỉnh rồi."

"Ưm! Buổi sáng tốt lành." Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng sắc mặt trắng bệch, Nam Cung Nghiêu vẫn nhìn ra được cô đang miễn cưỡng chính mình, tự động anh cũng biết được vì chuyện gì, đây cũng chính là chỗ khiến anh bối rối nhất. Chỉ là, anh không nói đến, rất bình tĩnh hỏi cô. "Muốn ăn sáng không?"

"Được, được thôi.........." Cô ngồi dậy, lướt qua anh, do dự dừng bước lại. "Tối qua.........quấy rầy anh rồi phải không? Xin lỗi nhé! Sau này, em sẽ không quấn lấy anh ngủ cùng nữa." Nói xong câu đó, cô bước nhanh ra ngoài, bởi vì tim thực sự quá đau, cô đã không cách nào kiềm nén được nữa.

Cô biết rõ làm như vậy giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, vừa nhìn là biết cô đang hờn dỗi, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được.

Nam Cung Nghiêu cũng không nói nhiều, theo cô xuống lầu ăn sáng. Hai người giả vờ như chưa từng có chuyện gì xả ra, nhưng lại cảm thấy thật nhạt nhẽo. Muốn nói điều gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nửa chừng, Nam Cung Nghiêu nói: "Hôm nay tôi có vài cuộc họp quan trọng, không thể ở cùng em. Nếu như em muốn ra ngoài chơi, tôi có thể phái vài vệ sĩ đi với em."

"Vâng! Anh không cần lo lắng, tự em biết sắp xếp." Uất Noãn Tâm không có khẩu vị mà gặm nhắm bữa sáng, một lúc sau, ấp a ấp úng nói: "Tối qua............"

"Xem như chưa xảy ra chuyện gì!" Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười cũng xem là dịu dàng, chỉ là trong mắt Uất Noãn Tâm, chỉ thấy sự tàn nhẫn và tuyệt tình. Cô biết rõ, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, cuối cùng chẳng qua bản thân tự chuốc lấy nhục nhã. Ép chính mình mở ra một nụ cười. "Vâng, em cũng tính nói như vậy."

Hai người không nói thêm lời nào, Nam Cung Nghiêu ăn xong bữa sáng liền đi họp. Uất Noãn Tâm vốn không định ra ngoài, nhưng trong lòng thực sự quán phiền muộn, muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Sau khi lên xe, hai vệ sĩ cũng ngồi vào theo.

Cho đến khi cô xuống xe, một bước vẫn không rời đi theo cô, cực kỳ gây sự chú cho người khác. Cô đành phải uyển chuyển tỏ vẻ, hy vọng bọn họ có thể đi cách cô năm mét, nếu không cả người cô cảm thấy không thoải mái.

Bọn họ theo lệnh cách xa cô một chút, lúc này cô mới thể tự nhiên thoải mái, một mình đi dạo phố. Vừa đi đến một cửa hàng quà tặng nhỏ, đột nhiên đụng phải một người, người đó không xin lỗi, vội vàng bước đi.

Ngay sau đó, Uất Noãn Tâm nghe thấy có tiếng người con gái hét lên. "Ví tiền của cô bị trộm rồi kìa!"

Vừa chạm vào, mới phát hiện mất rồi.

Vừa quay đầu lại, một dáng người cao gầy đã xông về phía trước, nhanh chóng quật ngã xuống, hung hăng đè tên đó xuống dưới đất, thuận lợi lấy lại ví tiền trên tay tên đó.

Lúc Uất Noãn Tâm đuổi đến đó, cảnh sát đã áp giải kẻ trộm đó đi.

Một dáng người xuất chúng, khuôn mặt xinh đẹp đi đến. "Ví tiền của cô!"

"Cảm ơn!" Uất Noãn Tâm vô cùng cảm động. Bên trong có rất nhiều giấy tờ và thẻ, nếu như mất rồi rất phiền phức.

"Ở đây rất nhiều kẻ trộm, sau này phải chú ý một chút."

"Ưm!" Cô ngẩng đầu, kinh ngạc một lúc.

Biết búp bê barbie lớn lên trông như thế nào không? Người con gái trước mặt, từ đầu đến chân là bản sao của búp bê barbie, đôi mắt to ơi là to, đồng tử đen nhánh tựa như thủy tinh đen, đôi lông mày đậm uốn lượn, chỉ một cái chớp mắt, cũng toát lên vẻ xinh đẹp vô cùng.

Nhìn cô ấy giống như barbie, dáng người cũng rất giống, cũng rất dũng cảm, có thể bắp kẻ trộm.

Cô ấy chỉnh lại balô trên vai, nở nụ cười với cô. "Tôi đi trước đây, chúc cô du lịch vui vẻ."

Uất Noãn Tâm bị vẻ đẹp cô ấy làm cho sững người một lúc mới hồi phục tinh thần, thở dài, có cần đẹp đến vậy không!



Chương 148 - không nỡ



Đi dạo một vòng, cảm thấy không có gì thú bị, thêm vào đó còn bị vệ sĩ đi theo, một chút tự do cũng không có. Uất Noãn Tâm đi dạo chưa đến hai tiếng đã quay trở về nhà.

Trên con đường về nhà trải dài hàng cây rậm rạp, ngạc nhiên thấy một dáng người quen thuộc, cô vội bảo vệ sĩ dừng xe lại, chào hỏi cô ấy.

"Là cô, trùng hợp thật!"

"Đúng đó! Tôi đang định hỏi đường, lâu đài Alibi đi như thế nào?"

"Cô đến đó làm gì?"

"Tìm người thân."

"Vừa hay tôi cũng muốn đến đó, còn xa lắm, lên xe đi!"

"Cám ơn nhé!"

Uất Noãn Tâm rót một ly nước cho cô ấy. "Người thân của cô tên gì vậy? Có lẽ tôi cũng biết đó."

"Chuyện đó, giữ bí mật trước, đợi lát nữa sẽ giới thiệu hai người với nhau!"

"Được thôi! Cô rất đẹp nha, giống như........"

"Búp bê barbie phải không? Từ nhỏ đến lớn, tôi nghe không dưới một ngàn lần." Cô ấy làm vẻ mặt bất đắc dĩ. "Thực ra cô không yếu đuối cũng không nhu nhược một chút nào."

"Từ hành động cô bắt trộm đã thấy được rồi."

"Ha ha! Tôi dùng tay không để bắt đó nha! Tên đó chỉ biết vài công phu mèo cào, hai ba quyền đã có thể hạ được rồi. "Cô ấy hoạt bát làm vài động tác múa máy.

Uất Noãn Tâm cũng mỉm cười theo, cô thực sự rất thích tính cách của cô ấy. Tựa như một đóa hoa hướng dương vậy, chỉ cần nhìn cô ấy, liền cảm thấy tâm trạng rất sáng lạn. Người con gái như vậy, nhất định có rất nhiều đàn ông theo đuổi!

Xe từ cửa sắt lớn chạy thẳng vào trong lâu đài, xuống xe, Uất Noãn Tâm hỏi cô ấy: "Đến rồi, người cô tìm đang ở đâu?"

"Thực ra người tôi tìm, cô cũng biết đó." Cô ấy cười một cách thần bí, vừa nói xong. Người giúp việc đi đến, cung kính cúi người xuống. "Thiếu phu nhân, cô trở về!"

'Búp bê barbie' kinh ngạc mở to hai mắt. "Thiếu phu nhân? Cô là......vợ của Nam Cung Nghiêu sao?"

"Um, đúng vậy, cô biết anh ấy à!"

"Hai người......kết hôn rồi sao?" Cô ấy kinh ngạc đến mức lời nói cũng không được lưu loát.

Uất Noãn Tâm nhìn sắc mặt cô ấy không được bình thường, cảm thấy có chút kỳ lạ. "Ưm! Sao vậy?"

"Không, không sao cả." Cô ấy mặc dù lắc đầu, nhưng sắc mặt vô cùng phức tạp, giống như rất đau khổ, quay đầu bỏ đi. "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây."

"Cô không phải đến tìm người sao? Này....." Uất Noãn Tâm không kịp kéo tay cô ấy lại, cô ấy đã chạy rất xa rồi, cô không vui nhíu mày lại.

Không lẽ, cô ấy biết Nam Cung Nghiêu sao?

Buổi tối tám giờ, Uất Noãn Tâm đang thu dọn hành lý, Nam Cung Nghiêu gõ cửa, cô quay đầu về phía anh mỉm cười. "Đi vào đi!"

"Em đang làm gì vậy?"

"Thu dọn hành lý đó!" Cô cố gắng kiềm chế sự mất mát, giả vờ sóng yên biển lặn. "Không phải anh nói hai ngày sau sẽ quay về sao? Cho nên em thu dọn đồ đạc lại, để tránh đến lúc đó lại vội vàng."

Nghe cô nói như vậy, ánh mắt của Nam Cung Nghiêu có chút không vui. Là anh nói, hai ngày sau hai người quay về Đài Loan. Nhưng anh phát hiện, chính mình không muốn rời khỏi nơi này. Sau khi xảy ra chuyện tối qua, anh cố ý mượn công việc làm cái cớ tránh mặt cô, vốn định tối này không về, nhưng vẫn không kiềm chế được khát vọng muốn thấy cô, vội vàng quay về.

Nhìn thấy cô sắp xếp hành lý gần như xong xuôi rồi, anh bước nhanh về phía trước, đè hành lý của cô xuống. "Bang" một tiếng, động tác rất thô bạo.

Cô không hiểu. "Sao vậy?"

"Chúng ta ở đây thêm một tuần nữa!"

"Hở?" Anh không giống người dễ dàng thay đổi quyết định nha! Uất Noãn Tâm rất vui mừng, nhưng không khỏi có chút lo lắng. "Nhưng công ty còn rất nhiều việc cần anh giải quyết, chúng ta đã ở Paris mấy tuần liền rồi, sợ như vậy không hay lắm đâu..........."

Trán anh nhíu chặt lại. "Em không muốn sao?"

"Không phải không muốn.........chỉ là......."

"Cứ quyết định vậy đi. Đem hành lý đặt trở lại chỗ cũ đi." Nhìn thấy cô thu xếp xong xuôi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi, Nam Cung Nghiêu lúc này cảm thấy rất chướng mắt."

"Ò........" Uất Noãn Tâm không khỏi lắc đầu. Người nói đi là anh, không đi cũng là anh, người gì đâu kỳ quái. Nhưng mà, ở lại, so với đi vẫn tốt hơn! Nghĩ đến việc có thể cùng anh trải qua 'thế giới hai người' thêm một tuần nữa, không kiềm được cảm thấy vui sướng.

"Hôm nay đã đi đâu?"

"Ưm! Đi dạo ở trung tâm mua sắm hai tiếng rồi quay về, còn suýt chút bị người khác trộm mất ví tiền. Còn may, có một cô gái giúp em bắt trộm. Trên đường về nhà, em còn gặp cô ấy. Cô ấy hỏi em lâu đài Alibi đi như thế nào, cô ấy nói muốn tìm người thân, tiện đường em dẫn cô ấy theo. Cuối cùng, vừa xuống xe, cô ấy lại vội vàng rơi khỏi." Cô nhún vai. "Thật kỳ lạ!"...
« Trước1...8485868788...168Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Ngồi khóc trên cây
» Công tắc tình yêu
» Nếu không phải là anh
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Chờ ngày mưa rơi
» Cô Nàng Hoàn Hảo
» Phía sau một cô gái
1234»
Tags:
bạn đang xem

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Disneyland 1972 Love the old s