Polly po-cket
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 8343
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
12:09 - 15/08/2015


30............29...........28..........
Sống chết ở trước mắt, Nam Cung Nghiêu còn mỉm cười, xoa mặt cô. "Không cần sợ, tôi ở đây, tôi sẽ không bỏ lại em......."

"Đi......."

"Cho dù phải chết, cũng chết cùng với nhau........."

Uất Noãn Tâm cảm động khóc không ra nước mắt.......

Anh thực sự không cần vì mình mà làm như vậy đâu!

Chỉ cần trước lúc chết có thể nhìn thấy anh lần cuối, cũng đã quá đủ rồi, tại sao anh lại ngốc như vậy chứ? Cô không đáng để anh vì cô mạo hiểm.

Lưỡi dao để trên sợi dây màu hồng.

Nam Cung Nghiêu mỉm cười, đầy hy vọng nhìn cô. "Em tin tôi chứ?"



Chương 142 - Một bước không rời



Uất Noãn Tâm cảm động nhìn người đàn ông ở trước mặt, gật đầu.

Anh cho cô một nụ cười an tâm. "Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng ở cùng nhau, đừng lo sợ!"
Đếm ngược..........

5.............4...........3..........

Anh hôn lên trán cô, nắm chặt lấy tay cô, đồng thời cắt sợi dây màu đỏ.

Hai người nhắm mắt lại...............

Thời gian dừng lại ở một giây này...........

Dường như kéo dài cả một thế kỷ............

Tiếng nổ không hề vang lên.

Cho thấy hai người đã thoát được một kiếp.

"Quá.....tốt......rồi..........chúng ta...........vẫn còn sống........." Uất Noãn Tâm nở nụ cười nhợt nhạt, đứt quãng nói chưa hết câu, đã ngất xỉu trong lòng anh. Anh đã đến cứu cô, cô biết mà, anh nhất định không bỏ mặc cô không lo. Cho dù cứ vậy mà chết đi, cũng rất hạnh phúc. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô không sợ điều gì hết.

Nghe nói lúc ấy ở ngoài nhà xưởng có tới mấy ngàn người, mấy chiếc trực thăng ở trên không bay quanh, rất nhiều lục quân, lực lượng đặc nhiệm có vài đội, ngay cả xe tăng cũng được điều động hai chiếc. Mọi người chính mắt nhìn thấy, Nam Cung Nghiêu ôm Uất Noãn Tâm xông ra ngoài, miệng gào thét, bác sĩ đâu? Mau cứu cô ấy.......

Bá chủ tài chính trong truyền thuyết, lạnh lùng vô tình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn – Nam Cung Nghiêu.....chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi!

Nhìn anh gấp gáp như vậy, có phong cách lãnh đạo chỗ nào chứ?

Nếu như những lời truyền miệng đều là sự thật, vậy chỉ có thể chứng minh, người con gái ở trong lòng đó, gần như là cả thế giới của anh!

...........

Lâu đài.

Bác sĩ chẩn đoán ba lần bốn lượt cho Uất Noãn Tâm trong ánh mắt như hổ rình mồi của Nam Cung Nghiêu, cung kính báo cáo. "Phu nhân không nguy hiểm đến tính mạng, trên người chỉ bị xây xát vài chỗ. Chỉ là không ăn không uống quá nhiều ngày, cơ thế rất suy nhược. Chỉ cần truyền vài chai dung dịch dinh dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày, cơ thể sẽ dần dần hồi phục."
Nghe ông ta nói như vậy, Nam Cung Nghiêu mới thở nhẹ ra. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Uất Noãn Tâm, trắng bệch như giấy, trong lòng lại dấy lên, sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. "Mấy ngày này, ông ở lại đây, không cho phép rời khỏi phòng nửa bước."

"Vâng! Tổng tài! Đúng rồi, sắc mặt của anh không được tốt lắm, tốt nhất mau chóng truyền dịch........."

"Tôi biết rồi, ông đi chuẩn bị đi!"

Nam Cung Nghiêu để người giúp việc chuyển chiếc ghế sofa lớn, để cạnh giường của Uất Noãn Tâm, chính mình cũng truyền một chai truyền dịch. Anh quả thật cảm thấy cơ thể có hơi ăn không tiêu, cần phải bổ sung thể lực.

Nếu không, cái kẻ ngu ngốc kia sau khi tỉnh lại, ai chăm sóc cô đây?

..............

Uất Noãn Tâm hôn mê hết hai ngày, Nam Cung Nghiêu một bước không rời ở bên chăm sóc cô, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng ở bên giường.

Dường như vừa trải qua một giấc mơ dài, trong mơ là một mảng đen tối, vang vọng tiếng cười ghê sợ của người đàn ông, góc nhà lạnh lẽo, vô cùng đói khát.............sắp chịu đựng không nỗi rồi!

Đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu qua, như sấm sét đánh tan bóng tối.

Uất Noãn Tâm "kêu rên" một tiếng, mở to hai mắt ra, cuối cùng không còn tăm tối nữa, một cảnh hoàng hôn yên bình, nhất thời làm cô rất an tâm.

Cô muốn cử động ngón tay, lại phát hiện cả bàn tay bị một người nắm lấy, cố gắng quay mặt qua, thấy Nam Cung nghiêu đang ngủ ở trên sofa đặt cạnh cô. Tay, nắm chặt lấy tay cô.

Cô nghĩ đến giây phút anh cứu cô ấy, đối mặt với cái chết, anh cũng giống như bây giờ, nắm chặt lấy tay cô. Nói với cô, không cần sợ, muốn chết cùng nhau chết!

Hai người cứ như vậy trải qua một cuộc kiểm tra sinh tử!

Cũng may ông trời đối xử với cô không tệ, để hai người họ vẫn còn sống. Để rồi mới biết, được sống là một việc hạnh phúc biết bao nhiêu, sau này phải quý trọng sinh mạng hơn nữa.

Cũng, trân trọng anh hơn nữa!

Đại nạn không chết, còn có thể nắm tay nhau nằm cùng một chỗ như vậy, cảm giác thật tốt. Mặc dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng vẫn rất hạnh phúc rất hạnh phúc nha!

Không được bao lâu, Nam Cung Nghiêu cũng tỉnh lại, nhìn thấy Uất Noãn Tâm năm ở đó, đôi mắt to lung linh mở trừng nhìn mình, lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vỗ đầu cô. "Tỉnh rồi...............sao không gọi tôi?"

"Nhìn anh ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức anh dậy! Mấy ngày nay, anh nhất định mệt chết rồi." Mặc dù nhìn sắc mặt của anh vẫn không tệ, nhưng ngủ sâu đến vậy, chắc hẳn mấy ngày nay đã vì cô bôn ba vất vả, ngay râu ria cũng cạo không kịp, tiều tụy không ít.

"Không có! Em thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?" Nam Cung Nghiêu không quen dịu dàng, nhưng sắc mặt cũng ôn hòa, giọng điệu cũng coi như mềm mại. "Tôi đi gọi bác sĩ."

"Không cần đâu." Uất Noãn Tâm không muốn phiền anh, càng không nỡ để anh rời đi. "Em rất tốt, chỉ hơi khát tí, anh cho em một ly nước là được."

Nam Cung Nghiêu bưng nước đến, nâng nửa người của cô dậy, tận tay giúp cô uống hết ly nước, hỏi: "Muốn nữa không?"

Cô lắc đầu, ly nước này quá lớn, uống cả ly rất cực khổ rồi, xem cô là trâu nước sao?

Cô nghiêm túc nhìn anh nói. "Cám ơn anh!"

"Một ly nước thôi mà."

"Không phải...........em đang nói, cám ơn anh đã cứu em! Em không nghĩ đến, anh có thể vì em, ngay cả mạng sống cũng không màng, cùng sống cùng chết với em. "Giây phút đó anh mang đến cho cô sự rung động, cả đời khó mà quên được.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ không muốn có người bị tôi liên lụy."

Uất Noãn Tâm đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, anh là người hướng nội, luôn mang tình cảm của mình chôn dấu rất sâu. Nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ anh đang để ý nhỉ?

Vì cô, anh lấy cả mạng sống của mình ra, tuyệt đối không có âm mưu, hay lợi dụng cô, chắc hẳn là thật lòng quan tâm cô. Về điểm này, khiến cô rất cảm động. Sự sống và cái chết ở trước mặt, chính là bài kiểm tra lòng người tốt nhất.

Nhưng cô không muốn vạch trần anh, nhàn nhạt nói tiếng "vâng". "Đói bụng quá, có thể làm chút gì cho em ăn không? Em muốn ăn cơm chiên trứng." Vừa nói ra, càng cảm thấy đói hơn.

Thấy cô có khẩu vị, nghĩ cơ thể hẳn không còn gì đáng ngại, mặt Nam Cung Nghiêu mặc dù lạnh nhạt, nhưng lòng lúc này lại vui mừng. "Ngoan ngoãn nằm nghỉ, tôi đi căn dặn!"

"Vâng.........anh.......anh mau trở lại nha..........." Cô dùng chăn che mặt lại, nhỏ giọng nói, hai mà đỏ ửng.

Trải qua chuyện này, cô hình như càng ỷ lại vào anh rồi, một giây một phút cũng không nỡ rời xa.

Đây có vẻ không phải là một thói quen tốt nha, sau này phải làm sao đây?



Chương 143 - Tự tay đút em uống



Nam Cung Nghiêu mở lên xem đoạn video, xem được một nửa, mặt mày đen thui, bàn tay cũng nắm chặt lại.

Da đầu của Uất Noãn Tâm run lên. "Cái đó........thực ra hình ảnh đã được xử lý rồi.......người khác không nhìn ra đó là anh mà!"

Trong video hiển thị rõ ràng tình cảnh ngày Nam Cung Nghiêu ôm Uất Noãn Tâm xông ra ngoài nhà xưởng, gào to "bác sĩ, mau đến cứu cô ấy.........."

Tỷ lệ người xem đến năm mươi triệu lượt!

Bình luận gần một triệu lượt!

Mặt của Nam Cung Nghiêu xụ dài xuống, bàn tay nắm chặt lại, giống như muốn bẻ gãy cả cái di động.

Tên thối tha nào, dám quay đoạn video này, đã vậy còn dám tung lên mạng, chán sống rồi hả?

Để tránh người quay chịu khổ, Uất Noãn Tâm nói tốt: "Anh xem những bình luận của những người bên dưới, còn khen anh nữa nha, giống như lời bình luận này, nói anh là người đàn ông đáng yêu nhất thế giới nha, còn có lời bình luận này nữa nè, rất có bản lĩnh của một người đàn ông, vô cùng oai phong nha!"

Nhưng những lời này chẳng có ý nghĩa gì với Nam Cung Nghiêu, ánh mắt lạnh băng dừng trên khuôn mặt của Uất Noãn Tâm, cô không dám nói thêm gì nữa, im lặng đến đáng sợ. Cũng không phải cô quay, nhìn cô như vậy để làm gì chứ? Muốn giết người sao?

Nam Cung Nghiêu quăng điện thoại qua một bên. "Uống canh!"

"Anh hẳn không làm gì người quay chứ?"

Anh "hừ" một tiếng, dám quay anh, cũng nên chuẩn bị tâm lý mất mạng là vừa!

"Thực ra..........em rất cảm động, nếu như không có người đó, em cũng không biết.........anh quan tâm em đến vậy." Cô đỏ mặt. Đoạn video này, cô đã xem đi xem lại hơn ba mươi lần, mười lần đầu đều vừa xem vừa khóc.

"Em nghĩ quá nhiều rồi!"
"Ồ........." Anh là con vịt chết vẫn còn cứng họng, dù sao đoạn video cũng đã nói lên tất cả, cô còn âm thầm lưu lại trong điện thoại. Lúc rãnh rỗi, lấy ra xem, nghĩ đến anh cũng hay.

"Đừng nói nhiều lời nhàm chán nữa, uống canh đi!"

"Ả? Lại uống sao?" Mặt của Uất Noãn Tâm lập tức nhăm lại như trái khổ qua, lắc đầu liên tục. "Không uống! Không uống! Tuyệt đối không uống!"

"Em có lựa chọn sao?"

"Nhưng em thực sự đã uống đến ngấy rồi, sắp ói ra hết.........." Cứ ngửi thấy mùi này, cô liền buồn nôn. "Người suy nhược, uống hai cử đã có thể hồi phục trở lại rồi, đâu cần phải ngày nào cũng uống. Anh tha cho em được không, coi như em cầu xin anh đó.........."

"Uất Noãn Tâm.........." Anh kéo dài tên của cô ra.

"Có thể không cần không........." Cô đáng thương nhìn anh chăm chăm, hai mắt rưng rưng, giống như một con chó con.

Nhưng câu trả lời của anh lại dứt khoát. "Không được!"

"Không cần mà, có được không......." Tiếp tục giả bộ đáng thương.

"Không!"

"Em thực sự không muốn uống mà! Trừ khi, anh tự tay đút em!"

Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu đen thui. "Em đừng có được đằng chân lâng đằng đầu."

"Anh vẫn 'ép buộc uống canh' đó thôi! Em mặc kệ, anh không tự tay đút em, em không uống!" Uất Noãn Tâm quay mặt đi, quyết định đấu tranh với anh cho đến cùng. Cô cũng không phải muốn làm nũng, chỉ là biết anh không bao giờ chăm sóc dịu dàng, cố ý ép anh. Cho nên trong lòng khẳng định anh sẽ không, cho nên không e dè gì.

Ai ngờ.........

"Được!"

"Hả! Được cái gì chứ!"

Nam Cung Nghiêu lười trả lời câu hỏi ngu ngốc của cô, ngồi thẳng xuống bên giường cô, múc từng muỗng canh đưa đến miệng của cô. "Uống!"

Có nhầm không vậy, anh thực sự tự tay đút cho cô uống!

Uất Noãn Tâm mở to miệng, nói không nên lời.

"Ngu ngơ mở miệng làm gì chứ, nuốt xuống!"

"Ồ.........." Anh đã làm đến bước này rồi, cô dám 'kháng lệnh', tuyệt đối tự tìm đường chết. Chỉ nhấp từ ngụm nhỏ, uống hết canh rất cực khổ, mùi vị xông xuống tim, lại rất ngọt ngào. Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy....
« Trước1...8182838485...168Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Xu Xu đừng khóc
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Về nơi đáy mắt trong
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Truyện cổ tích Mèo và Sói
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất