Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 5786
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
12:09 - 15/08/2015


"Cô là sinh viên năm cuối ư? Nhìn cô còn rất trẻ nha!"

"Khi tôi học trung học, đại học tôi có nhảy lớp, cho nên so với các bạn cùng tuổi khác tôi tốt nghiệp sớm hơn họ. Nhưng không thể vì tôi mới mười tám tuổi, mà xem thường tôi đấy nha!"

"Tôi không có ý đó! Cô đang học ở trường nào?"

"Bắc Đại!"

"Tôi là giáo sư của trường Bắc Đại! Trước đây tôi không gặp em! Không lẽ em chính là sinh viên vừa chuyển đến trường hồi tuần trước - Uất Noãn Tâm sao?"

"Ưm ưm ưm! Là em! Chính là em!" Cô gật đầu như lật đật. "Giáo sư, chào thầy!" Cô phấn khởi cùng tôn trọng đưa tay ra, nhưng lúc này mới để ý trên tay mình dính đầy sốt cà chua. Xấu hổ đỏ mặt, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng lè lưỡi.

Lương Cảnh Đường bị bộ dạng tinh nghịch của cô làm cho buồn cười, từ trong lòng bật ra tiếng cười lanh lảnh, lúc này anh mới phát hiện ra, bản thân hình như đã rất lâu không cười thoải mái như vậy rồi!

Người con gái vừa mới quen biết ở trước mắt này, trên người toát ra một sức hấp dẫn khiến cho người khác muốn đến gần cô, bất giác anh mở miệng: "Tôi đã xem qua thành tích của em rồi, rất xuất sắc! Vừa hay tôi đang cần một người trợ lý, có muốn suy nghĩ về vấn đề này không?"

Uất Noãn Tâm mở to mắt. "Em có thể sao?" Đây chính là công việc mà tất cả các sinh viên đều mơ ước đó...

Khi nhận được sự chắc chắn, cô mừng rỡ đến nhảy cẫng lên. Một chuyện tốt như vậy làm cho cô cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ, liền nhéo bản thân mình thật cái.

Đau quá...



Chương 11 - Trung tâm của áp thấp



Vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, Hướng Lăng Phong liền cảm thấy hôm nay có một luồng khí áp thấp khác thường. Và trung tâm của luồng khí áp thấp đó, chính là người đứng đầu công ty, Nam Cung Nghiêu. Mặc dù ngày thường cậu ta luôn làm mặt lạnh, giống như người khác thiếu cậu ta mấy triệu vậy, nhưng hôm nay nhìn cậu ta vô cùng bơ phờ! Gần như bị đóng băng vậy.

Anh làm hư thang máy chuyện dụng sao?

Đâu có đâu!

Quên gõ cửa sao?

Gõ rồi mà!

Vậy tâm tình bất thường của cậu ta không liên quan gì đến anh cả!

Lại là chuyện của Uất Noãn Tâm sao?

Xem ra cuộc hôn nhân này không làm cho cậu ta "hạnh phúc", cũng không thể thỏa mãn "nhu cầu" cho cậu ta, chả trách gần đây mặt mày cứ hầm hầm! Cho nên điều này càng làm cho anh giữ vững tư tưởng chủ nghĩa độc thân, hôn nhân là nấm mồ, độc thân mới chính là vương giả!

Hướng Lăn Phong tự động làm cái máy điều hòa điều chỉnh lại không khí, nhe răng cười: "...Có người nào đó tâm tình hôm nay rất kém nha!Thế nào rồi, tối hôm qua nhu cầu không được đáp ứng đầy đủ sao? Thật đáng tiếc cậu không phải là kẻ mê trai, nếu không người anh em này sẽ miễn cưỡng cố gắng, vì cậu mà hy sinh...

"Nếu cậu rãnh rỗi đến vậy, tôi có thể điều cậu đến Châu Phi để mở rộng thị trường!" Nam Cung Nghiêu không kiêm dè gì nói lại một câu, trên trán viết rõ dòng chữ: "Bổn thiếu gia đang buồn bực, câm miệng lại!"

Hướng Lăng Phong nhanh chóng che ngực lại làm bộ như vừa bị tổn thương. "Người ta quan tâm đến cậu...cậu làm sao có thể..." Vừa định diễn vai bắp cải trắng ở trên truyền hình thì điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư ký.

"Tổng tài, đây là điện thoại của tuyến hai!"

Nam Cung Nghiêu hít một hơi, nhấn phím gọi: "Nói!"

"Thiếu gia, phu nhân đã trở về rồi!"
Cô rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi sao? Nam Cung Nghiêu nhíu mày lại, sắc mặt trầm lắng đến mức có thể phun ra nước.

Hướng Lăng Phong đứng ở trước mặt không dám hó hé. Cả đêm không về nhà là Uất Noãn Tâm không đúng rồi. Cô vẫn không hiểu được tính tình của chồng mình sao, còn dám ở trước miệng cọp bứt râu cọp hử? Không phải tự chuốt phiền phức cho chính mình sao?

"Tôi biết rồi! Cứ theo căn dặn của tôi mà làm!" Nam Cung Nghiêu gác điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không có một tí tình cảm nào, chỉ lộ ra vẻ lãnh đạm.

Anh nhớ rõ anh đã cảnh cáo cô phải biết tự giác mà an phận, không được động đậy với bạn của anh. Chỉ mới yên ổn được vài ngày, thì đã không kiềm chế được mà đổi mục tiêu sang người đàn ông khác sao? Khả năng ứng biến của cô làm cho anh vô cùng thán phục!

Nhưng mà, nếu cô cho rằng cô có khả năng khiêu khích được anh, liền không chút kiêng dè gì cùng bọn đàn ông ở ngoài chơi đùa, thì cô đã lầm to rồi! Anh cũng có cách để cô phải nhớ rõ, bổn phận của một người vợ là gì.



Chương 12 - Căn phòng bí mật



Uất Noãn Tâm vừa về đến nhà thì bắt đầu đau đầu suy nghĩ xem tối phải giải thích với Nam Cung Nghiêu như thế nào, nhưng không biết tại sao cả người không còn sức, mí mặt nặng dần, suy nghĩ một hồi thì ngủ thiếp đi. Cho đến khi Hà quản gia gọi cô tỉnh, nói rằng thiếu gia có căn dặn, tối nay cô phải cùng anh dự tiệc, mới buộc phải thức dậy tắm rửa.

Trong tủ quần áp treo ngăn ngắn thành tằng nhóm những trang phục xa xỉ đắt tiền may theo số đo của cô, cô chọn một bộ váy lụa màu trắng tuyết, đứng ở trước gương ướm thử.

Quả nhiên dáng người vẫn vậy, nhưng chỉ cần đổi một trang phục khác, khí chất toát ra trên người cũng khác hẳn. Ai có thể ngờ được, hình ảnh người công chúa cao quý ở trong gương, nửa tháng trước phải đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời để phát tờ rơi, hứng chịu ánh mắt xem thường của người đi đường.

Nhưng để có được cuộc sống như vậy, phải trả một cái giá quá lớn. Nếu được lựa chọn, cô hy vọng bản thân có thể dựa vào chính mình, sống thật tế là một Uất Noãn Tâm.

Cô yếu ớt thở nhẹ ra, để bản thân không nghĩ tiếp nữa. Vừa định thay trang phục,thì bên ngoài đột nhiên truyền những âm thanh la hét, chỉ nhìn thấy người hầu nữ A Lôi lấy tay che trán lại từ trong phòng một trên lầu ba chạy ra, trên mặt toàn là máu, không ngừng chảy, nhiễu xuống nền nhà, miệng hoảng hốt la hét không ngừng. "Không xong rồi, Hà quản gia, nhị thiếu gia lại phát bệnh rồi!"

Máu chảy đầm đìa trên mặt làm cho Uất Noãn Tâm sợ hãi. Nhị thiếu gia? Tại sao cô không biết trong nhà vẫn còn một người nữa chứ? Đây chính là bí một của phòng một đó sao?

"Mau báo cho bác sĩ Lâm, chuẩn bị "thuốc", nước nóng!" Trên mặt Hà quản gia đầy lo lắng, nhưng lại bình tĩnh, thuần thục, rõ ràng đã gặp tình huống này không dưới một lần rồi.

Mỗi người đều có công việc của mình, Uất Noãn Tâm không biết mình phải làm cái gì, cũng không chắc là có thể nhùng tay. Ngay lúc này, Nam Cung Nghiêu trở về nhà, Hà quản gia đi đến bên anh nhỏ giọng thông báo tình hình. Anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn giao với ánh mắt của Uất Noãn Tâm, sự nghiêm túc trong ánh mắt làm cho cô giật bắn cả người, vội vàng trở về phòng.

Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió to, bão ập đến, nước mưa như roi da quật vào cửa sổ thủy tinh. "Bụp bụp bụp–" Mỗi tiếng, đều như một trận roi quất vào tim cô. Cô bổng nhiên cảm thấy nơi này thật xa lạ, thật đáng sợ, không hề có cảm giác an toàn.

Cô quay đầu lại, có chút thất thần nhìn ra quan cảnh ảm đạm rùng rợn ở bên ngoài như muốn xé toạc thế giới vậy.

Cả người dường như cũng bị xé toạc ra vậy...

Hai tiếng sau, Nam Cung Nghiêu đi đến phòng của Uất Noãn Tâm, vẻ mặt căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn dịu bớt, sắc mặt lạnh băng, làm cho cô không dám đến gần. Trong tiềm thất cảm thấy mình sắp sửa gặp nạn nữa rồi. Muốn trốn! Nhưng chạy cũng không thể chạy được.

Hai người cứ như vậy không nhúc nhích gần 10 phút, Uất Noãn Tâm cắn môi mở miệng trước, âm thanh yếu ớt, hầu như không thể nghe được. "Cậu ấy...có sao không vậy?



Chương 13 - Chỉ có nghĩa vụ



"Cô biết người đó là ai sao?" Nam Cung Nghiêu trầm trọng chất vấn, giọng điệu khiến người khác đầy cảm giác ngột ngạt.

Uất Noãn Tâm vội vàng lắc đầu: "Tôi không biết! Chỉ nghe các cô ấy đề cập đến...nhị thiếu giá..." Rõ ràng trong cái nhà này có che giấu bí mật đây mà, cô không ngốc đến nổi tiếp tục truy hỏi, liền đánh trống lảng: "À...tiệc rượu...có đi nữa không?"

Nam Cung Nghiêu không trả lời, liền đi thẳng đến phía sau quầy rượu rót một ly rượu, ngữa cổ lên uống cạn.

Uất Noãn Tâm nhận thấy được chuyện lúc nãy đã làm cho anh vô cùng mệt mỏi, cô cũng không hỏi tiếp nữa, nhẹ nhàng cầm lấy lễ phục để trở lại tủ quần áo. Vặn vẹo những ngón tay một hồi lâu mới rụt rè giải thích: "Tối qua..."

"Cô đã làm những việc gì, không cần phải báo cáo với tôi!"

Một câu nói cực kỳ lạnh lùng, làm cho toàn bộ những câu nói mà Uất Noãn Tâm đã chuẩn bị từ lâu đều nghẹn lại trong cổ họng, một hồi lâu sau cô mới nói tiếp : "Tôi còn có một chuyện muốn cùng anh thương lượng!"

"Bang..."ly rượu cao chân bị đập xuống quầy rượu, xém tí nữa là bể vụn ra hết. Nam Cung Nghiêu quay đầu lại liếc nhìn cô: "Uất Noãn Tâm, cô đã đủ chưa?"

Một nửa bên má của anh chìm vào trong ánh sáng của ánh đèn, mọi đường nét đều hiện lên rõ ràng, đồng thời càng hiện rõ hơn sự lạnh lùng, làm cho Uất Noãn Tâm rùng cả mình, lúc đó những lời khích lệ trong lòng cô cũng hoàn toàn mất hết. Nhưng nghĩ đến đây có thể là cơ hội duy nhất có thể cùng anh nói chuyện một cách đàng hoàn, cho nên không thể không lấy hết mười ngàn phần can đảm.

"Đi học là quyền lợi của tôi, xin anh đừng nên..."

"Quyền lợi ?" Nam Cung Nghiêu thốt lên một cách nhạo báng, cố ý kéo dài âm cuối: "Cô chỉ có nghĩa vụ, không hề có quyền lợi!"

"Những gì cần làm tôi đã làm hết rồi!"

"Vậy sao? Tôi tại sao lại không biết cô làm rất tốt vậy nhỉ?" môi Nam Cung Nghiêu hơi nhếch lên, cười lạnh: "Cô cho rằng, cô đã thành công lấy được lòng tôi sao?"

"Tôi..."

"Đến đây!"

"Đến đây!" Giọng nói tựa như sấm chớp, như muốn chia năm sẻ bảy, chấn động trời đất ở thế giới bên ngoài cửa sổ. Uất Noãn Tâm cả người ớn lạnh, dợn sống lựng như có gai đâm vào vậy. Do dự vài phút sau đó mới bước đến chỗ anh. Vừa đi đến gần nửa mét, liền bị anh ôm vào trong lòng, tấm lưng bị ấn xuống nền đá cẩm thạch của quầy rượu, đau vô cùng!"

Mặt của Nam Cung Nghiêu từ từ cuối thấp xuống, gần như cọ sát vào cổ của cô, hơi thở mạnh mẽ hòa lẫn với mùi rượu phả vào bên tai cô, như có ngọn lửa đang thiêu đốt, làm cho cô rung cầm cập.

"Cô sợ tôi sao?" Anh thấp giọng nói, quyến rũ, nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm.

"..." Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt, cổ họng giống như bị bóp vậy, phát không ra tiếng.

Bởi vì không biết anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, trong lòng cô liền dấy lên sự sợ hãi tựa như sóng biển đang ập đến, cả người run rẩy vì sợ.

Nam Cung Nghiêu nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt cô, như đang thưởng thức một món đồ sứ vậy, ngà ngà say nở nụ cười. Uất Noãn Tâm chưa bao giờ nhìn thấy anh nở nụ cười như vậy, cười một cách mê hoặc và lạ lùng, nhưng nụ cười không hiện lên trong đáy mắt, so với bộ mặt lạnh lùng vô tình càng làm cho cô khiếp sợ. Cô chỉ có thể co người lại không ngừng lùi về phía sau....
« Trước1...56789...168Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tôi không phải là công chúa
» Tình yêu Cappuccino
» Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?
» Nếu không phải là anh
» Này anh! Tôi không phải là ôsin
» Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
» Lời chúc phúc của Odin
» Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)
» Hợp đồng yêu
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
12»
Tags:
bạn đang xem

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
XtGem Forum catalog