Snack's 1967
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 8251
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
12:09 - 15/08/2015


Hà quản gia gõ cửa phòng: "Phu nhân, nhị thiếu gia mời cô qua bên đó!"

Uất Noãn Tâm căng thẳng: "Có việc gì sao?" Không cẩn thận chạm mặt anh một lần, cô thật sự không muốn gặp lại anh lần thứ hai đâu!

"Tôi cũng không rõ, người qua đó đi!"

"Vâng..." Uất Noãn Tâm chỉ có thể nghe theo.

Nam Cung Thiếu Khiêm quay lưng về phía cô ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, ánh mặt trời rọi vào trong phòng. Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô. Ngũ quan giống như được nặn ra từ tay thượng đế, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Trong đôi mắt chứa đầy nét cười khi nhìn Uất Noãn Tâm, cô thậm chí có chút say mê, có chút mê mẫn khi nhận được sự yêu thích của thiên sứ.

"Qua đây đi!"

"Anh đang vẽ tranh, không tiện sao?" Dưới chân cô muốn rời khỏi. "Bằng không, lần sau tôi lại đến!"

"Cô không muốn nhìn xem tôi vẽ gì sao?"

Uất Noãn Tâm chỉ đành đi qua đó, ánh mắt sâu xa của anh cũng đặt ở trên giá vẽ, ánh mắt dịu dạng như tan chảy thành nước. "Rất đẹp, phải không?"

Người con gái trong bức tranh, là cô.



Chương 32 - Ở bên tôi được không?



Trên bức tranh vẽ người con gái đang ngủ say trên chiếc giường lớn, khóe miệng khẽ chếch lên, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp vậy. Làn tóc đen óng mềm mại giống như tảo biển xõa tung ra, một vài sợi lộn xộn ở trước ngực. Chiếc cổ thon dài, đẹp tựa thiên nga, làn da trơn bóng trắng mịn.

Vẻ đẹp của cô ấy vô cùng thuần khiết, khung xương tinh tế linh hoạt. Chỉ lẳng lặng nằm yên ở đó, cũng đủ gợi lên lòng thương tiếc của người khác, muốn đem cô che chở ở trong chính thế giới của mình, không cho cô chịu bất cứ tác động gì ở bên ngoài, lo sợ phải bị tổn thương.

"Đây...là anh vẽ sao?"

"Ưm! Thích không?"

"Thích lắm! Nhưng mà...có chút quá đẹp mất rồi, không giống bản thân!" Cô tự nhận bản thân mình không xấu, nhưng cũng không đẹp đến mức đó!

"Là không giống..." Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn chằm chằm vào bức tranh, ánh mắt có chút si mê, nhẹ nhàng mỉm cười. "Vẫn không thể diễn tả hết vẻ đẹp của cô!"

Uất Noãn Tâm ngại ngùng đỏ mặt. Bị một người đàn ông đẹp tựa thiên sứ khen ngợi, cảm giác lâng lâng. Trong mắt của anh, bản thân thật sự đẹp đến vậy sao?

"Bức tranh này, có thể cho tôi làm kỷ niệm được không?"

"Ưm! Tất nhiên có thể! Đây là vẽ cô mà!"

"Sau này tôi có thể tiếp tục vẽ cô được không? Còn có thể tạc khắc tượng của cô nữa."

"Nếu như anh không cảm thấy mệt mỏi!" Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt.

"Sẽ không, trong mắt của tôi, cô rất xinh đẹp!" ánh mắt trong sáng nhìn cô, chăm chú, kiên trì, nhìn đến nỗi khiến Uất Noãn Tâm ngượng ngùng, gãi đầu: "Này! Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu! Rất dẽ bị hiểu lầm đó!"

Cô vốn dĩ chỉ muốn nói đùa để điều chỉnh lại không khí, nhưng ai ngờ Nam Cung Thiếu Khiêm rất tự nhiên thuận theo lời cô nói: "Đây không phải là hiểu lầm, tôi chính là rất thích cô!"

Uất Noãn Tâm tự động đem từ thích quy kết vào loại thích giữa bạn bè với nhau, hoặc đứa trẻ nhỏ dựa vào người thân, nên cũng đáp lại: "Tôi cũng rất thích anh!"

"Thật chứ?" hai mắt của Nam Cung Thiếu Khiêm sáng lên, khóe miệng nở ra một nụ cười vui vẻ: "Vậy sau này cô sẽ thưởng xuyên đến thăm tôi chứ?"

"Tôi cũng rất muốn...nhưng hình như không tiện cho lắm!"

"Cô lo lắng về anh trai tôi sao?"

"Cũng có chút nguyên nhân đó!"

"Cô yên tâm! Anh trai rất thương tôi, chỉ cần tôi nói, anh ấy nhất định không làm khó cô! Hơn nữa, tôi và anh ấy không giống nhau. Ở cùng với tôi, cô sẽ rất thoải mái, không cảm thấy một chút áp lực nào hết đó!"

"Ở bên tôi, có được không?"

Khi khuôn mặt tựa như thiên sứ của người đàn ông này, dùng ánh mắt chờ mong của một đứa trẻ nhìn mình, giống như mình là cả thế giới của anh, tin rằng sẽ không có một người nào có thể từ chối được, Uất Noãn Tâm lại càng không ngoại lệ. Không tiếp tục do dự, gật đầu mạnh một cái.

"Được! Tôi đồng ý với anh!"



Chương 33 - Cơ thịt teo lại



Bắt đầu từ hôm đó, Uất Noãn Tâm mỗi ngày đúng giờ đến thăm Nam Cung Thiếu Khiêm. Mấy vụ án gần đây cũng không nhiều, lại không thể đến trường, có người cùng ngồi nói chuyện phiến, cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Hà quản gia dường như không vui cho lắm, nhưng có lẽ do gần đây Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười ngày càng nhiều, cũng không bày ra bộ mặt nghiêm khắc với cô, đôi lúc còn bảo cô mang cơm lên nữa.

"Đến giờ uống thuốc bổ rồi!" Uất Noãn Tâm bước vào trong phòng, liền làm quá lên hít một hơi. "Ưm... canh gì mà thơm dữ vậy ta! Làm người khác rất thèm thuồng nha!"

Nam Cung Thiếu Khiếm bị cô chọc cười. "Muốn uống thì cô uống đi!"

"Cái này dùng để bồi bổ cơ thể cho anh, tôi có thèm thuồng cũng không thể giành!" Uất Noãn Tâm bắt đầu mở nắp bình ra, vừa quậy đều vừa nói: "Anh chỉ cần nghe lời của Hà quản gia, uống canh nhiều lên, thì sức khỏe sẽ mới nhanh chóng khỏe mạnh được!"

Nét bút dừng trên bức vẽ, Nam Cung Thiếu Khiêm cuối đầu nhìn đôi chân mình, lắc đầu cười khổ. "Có điều trị như thế nào, tôi cũng là một kẻ tàn phế!"

Trong lòng Uất Noãn Tâm có chút căng thẳng, vội vàng nở nụ cười, hét lên chuyển đề tài. "Tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé, vừa uống canh vừa nghe kể chuyện rất có lợi cho tiêu hóa đó!"

"Ừ! Được thôi!"

"Có một con thỏ thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh, vậy con nào thắng?"

"Con thỏ!"

"Sai! Là con rùa!"

"Tại sao chứ!"

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Là con rùa chạy rất nhanh mà!"

Một ngụm canh vừa được đưa vào miệng, Nam Cung Thiếu Khiêm bật cười lên một tiếng, làm toàn bộ canh đều phun hết ra ngoài, nhiễu xuống dưới chân. Uất Noãn Tâm liền lấy khăn lau chân cho anh, nhìn thấy hai đôi chân của anh ... gầy trơ xương...

Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng đẩy cô ra. "Không cần đâu! Tôi, tôi tự mình làm được rồi!" Đẩy xe lăn chạy về phía sau vài bước, vội vàng lấy khăn lông lau chân mình.

"Thật, thật xin lỗi, tôi không cố ý..."

"Không sao đâu..." Nam Cung Thiếu Khiêm cố gắng che dấu sự chật vật của mình, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra sự đau xót cùng tự ti.

"Là, là cơ thịt... đã teo lại sao?"

"...Ưm!" Nam Cung Thiếu Khiêm đau khổ cuối đầu xuống, nắm chặt lấy cẳng chân mà mình hầu như không cảm thấy được. "Tôi vĩnh viễn chỉ không thể đứng dậy được! Tôi...là một kẻ tàn phế!"



Chương 34 - Tôi quan tâm anh



Đêm đó, Uất Noãn Tâm trằn trọc khó ngủ, lòng bàn tay vẫn không thể quên được cảm giác gầy gò lạnh lẽo như băng đó. Vẫn cứ tưởng tượng đến hai đôi chân teo lại trở thành hình dạng như thế nào, thì khắp người không kiềm được sự sợ hãi, trong lòng như bị một cái gì đó chẹn lại vô cùng khó chịu.

Khi trời sắp sáng, Uất Noãn Tâm đã có quyết định, nhất định phải giúp Nam Cung Thiếu Kiêm đứng dậy!

Nếu như ngay từ lúc đầu, cô tình cờ chỉ lướt qua anh, cô sẽ đứng từ xa tỏ lòng tôn kính anh. Nhưng ông trời lại cứ muốn bọn họ trở thành bạn bè với nhau, bất kể Nam Cung Thiếu Khiêm đôi với cô như thế nào, cô đều không thể bỏ mặc anh mà không lo.

Hai ngày sau vẫn đến thăm như mọi khi, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn ra, Nam Cung Thiếu Khiêm đang giả vời không để tâm, cố ý lẫn tránh việc kia. Anh càng như vậy, cô càng đau lòng, cuối cùng kiềm lòng không được nói: "Tôi đưa anh đến vườn hoa dạo nhé! Đi phơi nắng, đối với đôi chân rất có lợi."

Nam Cung Thiếu Khiêm sựng người lại, lập tức lắc đầu. "Không cần đầu! Ở, ở trong phòng cũng có thể phơi nắng mà! Bức tranh của tôi vẫn chưa vẽ xong..."

"Anh đã vẽ hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cần phải nghỉ ngơi!"

"Lần sau đi!"

"...Anh muốn trốn tránh đến bao giờ nữa?"

"....." Anh cuối đầu xuống, rất lâu cũng không nói chuyện. Cười khổ một tiếng, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn yếu ớt. "Không trốn tránh, vậy phải làm sao chứ? Phơi nắng có thể làm cho chân trở lại như ban đầu không?"

"Tôi biết là không thể! Nhưng cứ tiếp tục như vậy, hai chân sẽ càng gầy gọt hơn nữa, sau đó..." Đau lòng khiến cho cô không thể nói nên lời.

"Cứ để nó như vậy đi, đừng quản tôi nữa được không? Coi như tôi cầu xin cô!"

"Không! Cứ cho là anh không vì mình, thì cũng phải vì anh trai và những người trong nhà chứ, bọn họ rất quan tâm anh! Còn có tôi! Tôi cũng vậy!" Cô nắm lấy bàn tay anh, từ từ nắm lại, ánh mắt kiên định muốn truyền đạt lòng tin đến cho anh.

"Cô...quan tâm tôi sao?"

"Đúng vậy! Tôi rất quan tâm anh! Tôi không biết rõ anh đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì, nhưng đau khổ không phải là lý do khiến anh tự ti! Đem chính mình giao cho tôi đi, có được không?"

Uất Noãn Tâm có thể nhìn ra, anh rất yếu đuối, rất cần người khác quan tâm, nhưng anh vẫn cứ rút bàn tay của mình về. "Cô vốn không hiểu tôi, càng đến gần, cô sẽ hối hận! Tôi không phải là thiên sứ gì đó, tôi là ác ma. Cô ở bên cạnh tôi, sẽ chịu tổn thương... hoặc có lẽ ngay từ lúc đầu, tôi vốn không nên để cô nhìn thấy tôi! Là tôi quá ích kỷ...cô muốn rời đi vẫn còn kịp!"

"Tôi sẽ không đi! Chỉ cần một ngày anh không bước ra ngoài, tôi cứ ở bên cạnh chăm sóc anh! Cho đến khi anh có thể đối mặt với chính mình!" Khi cô nói ra câu đó, thì trong lòng đã hoàn toàn có quyết định.

Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng động lòng. Cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu. "Là cô chọn lựa kéo lấy tay tôi, vậy thì cả đời cũng đừng buông ra! Nếu không, tôi sẽ sống không nổi!



Chương 35 - Đối mặt với ánh mặt trời



Lúc Uất Noãn Tâm đưa Nam Cung Thiếu Khiêm ra ngoài biệt thự, người làm trong nhà đều nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc, Hà quản gia vẫn đứng chờ ở một bên, lần đầu tiên ở trên môi nở ra một nụ cười nhẹ.

Nam Cung Thiếu Khiêm từ từ nâng cánh tay lên, đón nhận ánh mặt trời, ở trên khuôn mặt ánh mặt trời len lõi giữa các ngón tay chiếu vào, dưới bóng đổ nhàn nhạt, anh nở nụ cười nhẹ.

Cái cảm giác này, đã quá lâu rồi không cảm nhận được. Anh đã quên mất lần cuối cùng mình rời khỏi phòng là lúc nào.

Anh cứ tưởng rằng bản thân mình từ lâu đã quen với việc khép kín chính mình, về việc đối mặt với thế giới chỉ có cảm giác chán ghét và sợ hãi. Nhưng khi anh bước ra ngoài một lần nữa, anh mới phát hiện, bản thân có bao nhiêu yêu thích đối tất cả những thứ ở trước mắt. Hoa thơm, cây cỏ, bầu không khí trong lành,.. Anh tham lam hít một hơi thật sâu, giống như một đứa trẻ vừa mới được sinh ra, đối với vạn vật tràn ngập sự hiếu kỳ.

Trong lòng đối với Uất Noãn Tâm tràn đầy sự cảm kích. Cô nói anh là thiên sứ, nhưng thực ra cô mới chính là thiên sứ của anh. Anh lại nghĩ....anh không thể làm tổn thương cô, bất luận như thế nào cũng không thể!

"Đi ra ngoài dạo, có cảm thấy tốt lên chút nào không?" Uất Noãn Tâm đẩy anh, ở trong vườn hoa đi dạo. Trong lòng tỉ mỉ quan sát phản ứng của anh, lo lắng anh có chỗ nào không khỏe. Cũng may trong khóe mắt của anh, đều tràn đầy vui vẻ, tâm tình bị thắt chặt bây giờ mới có thể thả lỏng....
« Trước1...1314151617...168Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Anh yêu em, 1m45 ạ!
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bạch mã hoàng tử
» Bạn gái của thiếu gia
» Bắt được rồi, Vợ ngốc
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bên nhau trọn đời
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất