12:03 - 15/08/2015
“Điều đó có nghĩa là...” Giản Dao bừng tỉnh: “Nguyễn Minh Hoài bị giết chết một lúc, chiếc ba lô và tiền mới bị lấy đi.”
“Ít nhất nửa tiếng.” Bạc Cận Ngôn nói: “Theo kết quả giám định của pháp y, hung thủ điên cuồng chém giết nạn nhân, cả quá trình đó không quá năm phút đồng hồ. Hung thủ chẳng có lý do gì ở lại hiện trường thêm nửa tiếng mới cầm tiền đi mất.”
“Hơn nữa, hành vi giết người điên cuồng, lạnh lùng và dứt khoát cũng mâu thuẫn với hành động giấu tiền của kẻ nhát gan.” Giản Dao nói: “Do đó, hung thủ và kẻ lấy tiền thật ra là hai người.”
Bạc Cận Ngôn dõi mắt về phía trước: “Có lẽ là đồng bọn, cũng có thể chúng hành động riêng rẽ, không liên quan đến nhau. Chúng ta đi xem là biết ngay.”
Giản Dao thuận theo ánh mắt của anh, chỉ thấy xung quanh đều là những ngôi nhà cũ kỹ có ống thông hơi vắng lặng. Ở phía trước cách chỗ bọn họ không xa là một dãy nhà hai tầng. Mỗi tầng hình như có hơn mười hộ, nhưng chỉ có ba bốn gian nhà bật đèn sáng.
Theo tư liệu do nhà trường cung cấp, Hoắc Tiểu Lộ sống tại dãy nhà này.
“Thứ ba.” Bạc Cận Ngôn nói nhỏ: “... Là lời khai của Hoắc Tiểu Lộ.”
Giản Dao mang theo laptop. Nghe anh nói vậy, cô liền mở đến phần lời khai của Hoắc Tiểu Lộ. Tuy lúc bấy giờ cô cảm thấy Hoắc Tiểu Lộ hơi kỳ lạ nhưng cô không thể xác định, con bé không đúng ở điểm nào. Trong khi đó, lời khai của Hoắc Tiểu Lộ có vẻ bình thường.
“Tất cả lời khai đều có sơ hở.” Bạc Cận Ngôn nói.
Giản Dao đóng laptop, nhìn anh chăm chú. Bạc Cận Ngôn lại nói câu này. Trong mắt anh đầy sơ hở thật đấy, nhưng người khác vẫn hoàn toàn mù mịt. Giản Dao vừa định nói câu ‘rửa tai lắng nghe’, Bạc Cận Ngôn đã dừng hẳn xe ô tô ở một góc tối.
“Khi nào về phân tích sau.” Anh nói khẽ, sau đó cầm ống nhòm dùng trong đêm tối ở bên cạnh quan sát.
“Vâng.” Giản Dao cầm ống nhòm. Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát đi theo bọn họ cũng đã dừng lại, cùng bọn họ theo dõi tình hình.
Ô cửa sổ đầu tiên ở gần cầu thang trên tầng hai là nhà của Hoắc Tiểu Lộ. Rèm cửa sổ đã bị kéo vào, chỗ hở bên mép cửa sổ để lộ ánh đèn nhàn nhạt. Xung quanh tĩnh mịch vô cùng.
Giản Dao hướng ống nhòm vào khe hở của rèm cửa sổ. Sau vài giây mờ mờ, cuối cùng cô cũng có thể điều chỉnh tiêu điểm.
Đến khi nhìn rõ, Giản Dao hoàn toàn sững sờ. Bởi vì cô thấy ở góc tường trong phòng khách có một cậu thiếu niên đang bị trói chặt trên ghế, miệng cậu dán miếng băng dính lớn. Gương mặt cậu trông quen quen... đó chính là Tô Bắc đang mất tích.
Tô Bắc trợn trừng hai mắt, thần sắc vô cùng khiếp sợ.
Đúng lúc này, phòng khách xuất hiện một hình bóng thiếu nữ tay cầm con dao. Cô ta lọt vào tầm nhìn của Giản Dao, đi về phía Tô Bắc.
“Ầm.” Một tiếng động lớn vang lên.
Giản Dao buông ống nhòm, liền bắt gặp một thân hình cao lớn lao về ngôi nhà. Đó là Bạc Cận Ngôn, anh vừa đóng sập cửa xe, chạy lên nhà Hoắc Tiểu Lộ.
Giản Dao cũng đẩy cửa xuống xe. Hai người cảnh sát hình sự đã chạy theo Bạc Cận Ngôn.
Đêm tối tù mù. Giản Dao bám vào tay vịn cầu thang gỉ sét loang lổ, chân thấp chân cao leo lên cầu thang. Lúc cô lên đến nơi, Bạc Cận Ngôn và hai người cảnh sát đã đứng trước cửa nhà Hoắc Tiểu Lộ.
“Hoắc Tiểu Lộ, mở cửa!” Một người cảnh sát hét lớn.
Bên trong vang lên tiếng động hỗn loạn.
“Phá cửa.” Bạc Cận Ngôn nghiêm mặt ra lệnh.
Người cảnh sát đạp mạnh vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. Cánh cửa bật tung, hai cảnh sát lập tức xông vào nhà.
Giản Dao vội vàng đi theo bọn họ. Đột nhiên bên cạnh thò ra một cánh tay che chắn trước mặt cô.
Bạc Cận Ngôn không ngoảnh đầu, chỉ giơ tay bảo vệ người Giản Dao, tiến lên phía trước cô: “Đi theo tôi.”
“Vâng.” Giản Dao đi nép vào sau lưng anh.
Trong căn phòng ánh sáng nhàn nhạt, Hoắc Tiểu Lộ cầm con dao nhọn hoắt. Rõ ràng là gương mặt thiếu nữ non nớt nhưng ánh mắt vô cùng hung ác. Bên cạnh Hoắc Tiểu Lộ, Tô Bắc bị trói chặt, cậu ta ra sức giãy giụa.
Một người cảnh sát nhanh chóng lao vào giữ cánh tay Hoắc Tiểu Lộ, bẻ quặt ra đằng sau, ấn người nó vào bờ tường xám trắng. Con dao găm trong tay nó rơi xuống đất. Người cảnh sát còn lại tháo dây thừng trên người Tô Bắc và xé miếng băng dính trên miệng cậu ta.
“Bắt lấy nó!” Tô Bắc vừa được giải cứu lập tức hét lên, gương mặt thiếu niên điển trai đỏ phừng phừng vì kích động. Cậu ta túm tay người cảnh sát: “Nó điên rồi! Nó đã giết người, giết Nguyễn Minh Hoài! Nó còn định giết cháu! Nó là con điên!”
“Câm miệng!” Người cảnh sát quát một tiếng: “Cậu cũng phải theo chúng tôi về đồn.” Nói xong, anh ta liền còng tay Tô Bắc.
Lúc này, Hoắc Tiểu Lộ cũng đã bị còng tay. Nó nhìn chằm chằm Tô Bắc, ánh mắt chất chứa bi thương và đau khổ: “Điên ư? Không ngờ cậu nói mình bị điên? Mình làm tất cả vì cậu. Mình loại bỏ người cậu ghét nhất. Mình... mình thích cậu biết bao...”
Chương 40:
Câu chuyện của Hoắc Tiểu Lộ bắt đầu từ năm mười một tuổi.
Lần đầu tiên gặp Tô Bắc vào năm đó, Hoắc Tiểu Lộ đã thích cậu thiếu niên điển trai này.
Tô Bắc cũng là con em công nhân nhà máy dệt may. Nhưng cậu ta hoàn toàn khác Hoắc Tiểu Lộ. Bố mẹ cậu ta đi làm thuê ở bên ngoài, mặc dù vậy cậu ta vẫn sống rất vui vẻ.
Đâu giống Hoắc Tiểu Lộ, nó chẳng có gì cả. Nhà chỉ có hai phòng ngủ, nó chưa bao giờ muốn về nhà. Tựa hồ chỉ cần đặt chân vào phòng một bước, bên tai nó sẽ vang lên âm thanh của đêm qua. Tiếng giường cót két, tiếng đàn ông thở dốc, tiếng phụ nữ rên rỉ và tiếng xác thịt va chạm... Mỗi lần là một người đàn ông khác nhau.
Sau khi thất nghiệp vào năm 2003, bố Hoắc Tiểu Lộ đã bỏ đi Đông Hoản làm thuê cùng một người đàn bà. Như vậy cũng tốt, Hoắc Tiểu Lộ đã chịu đủ cảnh bố mẹ cãi lộn đánh nhau hàng ngày, chịu hết nổi cảnh ông bố thường dẫn những người phụ nữ khác nhau về nhà, bắt nó gọi là ‘dì’. Bố nó bỏ đi, đôi tai nó cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Nhưng cuộc sống bình lặng của hai mẹ con Hoắc Tiểu Lộ chỉ duy trì trong hai năm.
Người phụ nữ ba lăm ba sáu tuổi, ngoài công việc nhân viên quản lý kho không có bất cứ tay nghề nào, cũng không có học lực. Công nhân viên của xí nghiệp quốc doanh phá sản đã bị tách khỏi sự phát triển và đổi mới từng ngày của thành phố B. Mẹ Hoắc Tiểu Lộ còn có thể làm gì khác, ngoài việc tận dụng thân hình vẫn khá thon thả nuột nà.
Nhà máy có không ít phụ nữ giống mẹ Hoắc Tiểu Lộ. Bọn họ xưng hô là ‘chị em’, làm gái điếm rẻ mạt nhất ở ngoài rìa thành phố B.
Tuy nhiên, mẹ Hoắc Tiểu Lộ chưa đến nỗi động chạm vào giới hạn chịu đựng cuối cùng của nó. Ít nhất chị ta không bắt khách ở gần nhà hay trường học. Các bạn học đều tưởng mẹ nó cũng ra ngoài làm thuê. Chỉ có điều mỗi lần nhận những đồng tiền bẩn thỉu từ tay mẹ để đi nộp học phí và các chi phí linh tinh khác cho nhà trường, nó đều cảm thấy buồn nôn.
Hoắc Tiểu Lộ bắt đầu hận cô nữ sinh lạnh lùng kiêu ngạo Nguyễn Minh Hoài bắt đầu từ khi Nguyễn Minh Hoài động chạm đến giới hạn của nó.
Nguyễn Minh Hoài dám lan truyền tin đồn nhảm, Tô Bắc là gay.
Tô Bắc là một giới hạn khác của Hoắc Tiểu Lộ. Nó quyết định trở thành bạn thân của Nguyễn Minh Hoài, sau đó tìm nhược điểm của cô.
Thật ra buổi tối hôm qua, Hoắc Tiểu Lộ vốn không có ý định giết Nguyễn Minh Hoài.
Bất thình lình nhận được điện thoại của Tô Bắc, Nguyễn Minh Hoài đuổi Hoắc Tiểu Lộ về trước. Bắt gặp nụ cười mừng rỡ và ngạo mạn trên gương mặt bạn, Hoắc Tiểu Lộ đau đớn nghĩ thầm, con bé này đã chiếm được Tô Bắc, không ngờ Tô Bắc chịu cúi đầu, bị nó thu hút.
Hoắc Tiểu Lộ khuyên Nguyễn Minh Hoài không nên đi đến điểm hẹn: “Lần trước cậu nói cậu không thích Tô Bắc còn gì? Tại sao bây giờ lại đi gặp cậu ta?”
Lúc đó, Nguyễn Minh Hoài để lộ vẻ mặt như thế nào? Sáng tỏ vấn đề và một chút khinh thường.
“Tiểu Lộ, cậu đừng tưởng tôi nhìn không ra bộ mặt thật của cậu?” Nguyễn Minh Hoài nói: “Con gái ‘đào chân tường của bạn’ 0 là loại vô liêm sỉ nhất.”
0 Đào chân tường của bạn: Có ý với người yêu của bạn.
Sau đó, Hoắc Tiểu Lộ đi theo Nguyễn Minh Hoài lên núi Kỳ Sơn. Tô Bắc vẫn chưa đến, nó xin lỗi Nguyễn Minh Hoài, đồng thời bảo đảm từ nay về sau không tơ tưởng đến Tô Bắc.
Chứng kiến cảnh cổ họng Nguyễn Minh Hoài phun trào máu tươi, nhìn bạn co giật trên mặt đất, Hoắc Tiểu Lộ đột nhiên cảm thấy... rất sảng khoái.
Nó gặp Tô Bắc trên một ngọn tháp quan sát ở khu nhà xưởng bỏ hoang. Nhiều năm nay, mỗi lần gặp chuyện không vui, cậu ta đều một mình ngồi trên ngọn tháp, phóng tầm mắt ra xa. Hoắc Tiểu Lộ đứng dưới chân tháp, ngước nhìn Tô Bắc bằng ánh mắt đầy tình ý, nhưng không biết mở miệng thế nào.
Lúc bấy giờ, có lẽ trong nội tâm vẫn còn niềm hưng phấn khó diễn tả thành lời, Hoắc Tiểu Lộ mở miệng: “Tô Bắc, cậu sao thế? Cậu không vui à?”
Sắc mặt Tô Bắc tái nhợt, tựa hồ rất sợ hãi: “Không có gì...” Cậu ta gượng cười: “Tiểu Lộ, có khả năng tối nay tớ sẽ rời khỏi thành phố B, vĩnh viễn không quay về. Cậu hãy bảo trọng.”
Câu nói này phảng phất sét đánh giữa trời quang, nhưng Hoắc Tiểu Lộ chỉ im lặng vài giây, sau đó mở miệng: “Cậu có mang đủ tiền không? Nhà mình còn ít tiền mặt, mình có thể cho cậu mượn.”
Tô Bắc không thể ngờ, cô nữ sinh có ngoại hình hiền lành lương thiện nói những lời này chỉ nhằm mục đích lừa cậu ta về nhà.
Ban đầu, Tô Bắc hẹn gặp Nguyễn Minh Hoài trên đỉnh núi là muốn cướp khoản tiền bốn mươi ngàn tệ của cô. Sau đó, cậu ta sẽ rời thành phố B, đi miền nam tìm bố mẹ. Dù sao cậu ta cũng không có khả năng thi đỗ đại học, bỏ đi nơi khác là quyết định không tồi. Tô Bắc nghĩ, Nguyễn Minh Hoài là con nhà giàu lại thích cậu ta mấy năm nay, không biết chừng cô sẽ tự bỏ tiền túi bù vào khoản cậu ta lấy đi là xong chuyện.
Ai ngờ khi lên đỉnh núi, Tô Bắc liền nhìn thấy thi thể của Nguyễn Minh Hoài. Trong lúc hoảng loạn, phát hiện ba lô đựng tiền vẫn còn ở đó, cậu ta liền vơ chiếc ba lô chạy mất. Xuống lưng chừng núi, Tô Bắc mới định thần, phát giác bản thân đã trở thành kẻ tình nghi giết người.
Trong lúc luống cuống, Tô Bắc tạm thời giấu chiếc ba lô đựng tiền vào trong hang núi rồi tính sau.
Hoắc Tiểu Lộ khống chế Tô Bắc bằng cách thức rất đơn giản. Mẹ nó bị mất ngủ nên trong nhà thường có sẵn thuốc ngủ. Hơn nữa, chị ta mười ngày nửa tháng không về nhà. Chính vì vậy, Hoắc Tiểu Lộ không sợ mẹ phát hiện ra Tô Bắc.
Dù bị mẹ phát hiện, nó cũng có cách giải quyết.
***
Từ xa xa thấp thoáng tiếng còi hụ của xe cảnh sát.
Một người cảnh sát ở phòng khách trông chừng hai tội phạm vừa đến tuổi thành niên, Bạc Cận Ngôn và người cảnh sát còn lại đeo găng tay tìm kiếm chứng cứ trong nhà.
Giản Dao đứng ở cửa, lặng lẽ quan sát dung nhan trầm mặc của Hoắc Tiểu Lộ.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Một người phụ nữ trung niên mặc bộ váy đen và tất chân mỏng từ cầu thang đi lên nhà....