Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Điều Bí Mật
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11185
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:43 - 15/08/2015


Cuối cùng thì cũng tới nơi, vì Lâm không có ai chăm sóc nên sau một hồi nói khó, Linh và Cường cũng được cho vào thăm.

Khi Linh vào phòng bệnh, căn phòng có tới mấy cái giường nhưng chỉ có một mình Lâm đang nằm bẹp dí một góc. Cả hai tay, hai chân anh bị trói chặt vào giường, người y tá dẫn hai vợ chồng cô vào giải thích rằng nếu không trói lại, Lâm sẽ giật đứt dây truyền nước ra, thậm chí tự gây hại tới tính mạng của mình. Lâm gầy rộc, da tái xanh, mặt mũi đầy vết bầm dập, vẻ đẹp trước đây hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ tiều tụy, hốc hác đến thảm thương. Khi hai người bước vào, Lâm đang nằm quay mặt nhìn bức tường trắng tinh, không biết đang nghĩ gì. Lúc cô và Cường bước vào, Lâm quay mặt ra nhìn.

Thấy cô, Lâm thoáng ngạc nhiên. Hôm qua khi anh được đưa đến đây, bố và anh trai anh có vào thăm nhưng khi đó Lâm đang dùng thuốc an thần nên không tỉnh lại, không ngờ rằng người lên thăm anh tiếp theo lại là Linh. Cô đi cùng một người mà anh không biết là ai, nhưng thấy người đó đứng gần cô như thế thì anh cũng có thể đoán được phần nào.

Lâm không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vừa mới nhận được tin Đại và Linh yêu nhau, thì ngay sau đó không lâu lại nghi tin Đại cưới Huyền, cô con dâu mà bố mẹ anh đã chọn. Giờ tận mắt thấy Linh đi cùng một người đàn ông khác, lại nhìn thấy nhẫn trên ngón tay áp út của cô, anh biết có lẽ cô cũng đã êm ấm rồi. Trong lòng anh có hơi tiếc nuối cho anh trai mình, nhưng số phận đã an bài hết thảy, người không thuộc về nhau thì dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng vậy mà thôi. Anh và Trang là một ví dụ rõ nhất. Yêu nhau rồi cuối cùng trở mặt tới tận nước này.

Khi Linh chưa vào đây thì Lâm đang bần thần nhớ tới mẹ. Anh không còn nước mắt mà khóc, mà dù có còn thì cũng không còn đủ sức để nhỏ thêm một giọt nước mắt nào nữa. Năm ngày tuyệt thực, năm ngày vứt bỏ hoàn toàn ý chí sống làm anh hoàn toàn kiệt quệ, cả về sức lực và tinh thần. Mẹ đi mà không nhắm mắt, anh biết là tại anh. Mẹ đi mà anh cũng không được nhìn thấy mặt bà lần cuối, không được thắp cho bà một nén hương, không được đưa bà về nơi an nghỉ. Chị Tâm nói rằng, lúc bà mất, đôi mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào khung ảnh gia đình phóng to treo trên tường. Không ai hiểu nỗi khổ của anh trong những ngày qua, đến nỗi anh chỉ muốn chết đi cho nỗi đau đỡ dày vò tim gan. Mỗi lần nghĩ tới mẹ, nghĩ tới việc sẽ không được gọi một tiếng “mẹ” mỗi lần về nhà, không được ngồi chung một mâm cơm với bà, được bà gắp cho miếng ăn ngon nhất, anh lại thấy không tài nào thở nổi. Lòng anh như bị bóp nghẹt lại, từng cơn đau xốc lên tận trí não.

Anh ân hận vì mình chỉ là một đứa con gây họa. Nhật Lệ vì anh mà ra đi trong ngậm ngùi, bẽ bàng. Trang vì anh mà mang thương tật cả đời. Anh trai, chị gái vì anh mà phải lao đao. Bố vì anh mà cúi đầu đi cầu cạnh người khác. Còn mẹ, mẹ đã vì anh mà đến lúc mất đi vẫn không nhắm mắt được. Anh chỉ muốn đi theo mẹ cho xong, ngày tháng tương lại đối với anh gần như không còn ý nghĩa gì cả.

Linh ngồi xuống giường bệnh kế bên, lặng yên lục lọi trong túi xách một lúc, sau đó cô lấy ra một cuốn sổ hơi cũ, đặt lên trên bàn kê sát đầu giường bệnh của Lâm. Thấy Lâm đứa mắt nhìn cuốn sổ, cô mới lên tiếng giải thích:

- Em sắp ra nước ngoài định cư nên muốn mang cho anh cuốn sổ này. Đây là nhật kí mà chị Lệ đã viết trong suốt thời gian mang thai Như Ý. Chị ấy viết cho anh và con bé. Vì vậy, em mong anh hãy giữ gìn nó, sau này nếu hai bố con có nhận nhau, anh hãy đưa cuốn sổ này cho con bé.

- Như Ý… – Hình ảnh đứa bé xinh xắn xuất hiện trong đầu Lâm khiến anh vô thức gọi ra tên con gái mình. Mặc dù giọng anh khàn đặc nhưng Linh vẫn nghe rõ.

- Bác Ngân nói con bé khỏe, đã biết chạy và nói rất sõi – Linh nói thêm – Em rất hy vọng hai bố con anh có thể nhận nhau, nhưng em không hy vọng con bé biết nó có một người cha yếu đuối thế này.

- Anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng – Lâm nhìn cô, phều phào nói nhưng sắp hết hơi.

- Nếu anh cứ như thế này thì anh thực sự là kẻ vô dụng – Linh gật đầu – Anh tưởng bác gái sẽ yên lòng khi thấy anh tự đày đọa mình thế này sao? Còn bố anh nữa, anh có biết nỗi đau nào lớn hơn việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không? Anh sống ích kỷ với chị Nhật Lệ, với Như Ý còn chưa đủ sao? Anh còn muốn tiếp tục làm khổ cả nhà anh nữa ư?

Cường thấy Linh tức giận thì vội vỗ nhẹ lên vai cô, ý bảo cô hãy bình tĩnh lại.

- Xin lỗi – Lâm nhìn cô, nỗi thống khổ tràn ra trên gương mặt xanh xao và đôi mắt đỏ sọng.

- Vậy là anh đã suy nghĩ thông suốt? – Linh thấy Lâm như thế thì cũng hơi bối rối một chút, cô không ngờ có lúc mình lại dám to tiếng với cả anh.

Lâm khẽ gật đầu và khẽ nhắm mắt lại.

- Còn nhiều việc đang chờ anh về để giải quyết – Một hồi lâu sau, khi Linh tưởng Lâm không còn muốn nói chuyện nữa thì anh lại mở mắt ra và nói – Cảm ơn em đã không ngại đường xa mà lên đây thăm anh.

- Mọi người đều lo lắng cho anh. Anh đã gần ba mươi tuổi, tốt nhất đừng nên xử sự như một đứa trẻ nữa. Cố gắng rèn luyện và cải tạo cho tốt, không chừng anh sẽ được ra tù sớm hơn một chút – Linh căn dặn.

- Ừm, anh biết. Ở trong này, anh có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện đã qua.

Thấy Lâm đã hoàn toàn thông suốt, Linh mới tạm yên lòng một chút. Sau khi sắp xếp nói chuyện với mấy người y tá, Linh để lại cho Lâm hoa quả cùng bánh kẹo rồi mới ra về. Cô bước ra tới cửa còn nghe Lâm gọi lại. Khó khăn lắm anh mới thốt được thành câu:

- Nhờ em… hãy giúp anh thắp hương cho Nhật Lệ nhé! Anh xin trễ hẹn với cô ấy sáu năm. Sáu năm sau, anh nhất định sẽ tới trước mộ cô ấy xin lỗi.

Linh sững lại, sau đó cô khẽ gật đầu đáp ứng và theo Cường rời khỏi trạm xá.

- Bà xã anh thật tuyệt – Cường thốt lên khi lái xe quay trở lại Hà Nội – Bà xã quá uy vũ. Chỉ quát mấy câu đã khiến cậu anh phải hồi tâm chuyển ý.

- Anh ấy thực sự là một người rất đáng thương.



Chương 65: Người anh yêu nhất



Trong căn phòng làm việc rộng rãi và sang trọng bậc nhất ở Winter, Phong vừa đọc mấy tờ fax mới được gửi đến vừa cau mày. Muốn dồn bà Phượng vào chân tường nên anh quyết tâm lục lọi lại chuyện quá khứ trước đây của người đàn bà này. Chỉ không ngờ, đến lúc này, thứ mà anh biết được lại làm anh lưỡng lự. Anh cảm thấy số phận đúng là rất biết trêu ngươi người khác. Cô gái mà anh nóng lòng muốn tìm ra tung tích không ngờ lại là Nhật Lệ, chị gái của Linh. Bố của Linh và mẹ của Cường từng có quan hệ tình cảm với nhau, đến bây giờ hai đứa con của hai người lại lấy nhau. Linh hoàn toàn không biết điều đó. Phong không biết nếu anh cho Linh biết chuyện này, thì cô có đủ dũng cảm để rời bỏ Cường hay không? Đó là kết quả mà anh muốn thấy, nhưng một mặt, anh lưỡng lự vì không muốn cô gái này bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Từ sau khi tan vỡ chuyện tình cảm với Đại và cưới Cường, Linh không còn cười như trước đây.

Phong không lý giải nổi con tim mình kể từ sau khi gặp Linh. Vì thấy hình ảnh mẹ mình trong cô gái đó nên anh muốn dang tay che chở cho cô, hay anh thực sự bị cô làm cho rung động? Phong không muốn đào sâu vào trái tim mình, anh sợ phải đối mặt với những điều mà mình không muốn. Từ lâu nay, trong trái tim anh chỉ có duy nhất một mục đích, mục đích này trở thành bản năng sống, thành mục tiêu phấn đấu, thành bức tường vững chãi để anh dựa vào, từng bước đi tới đỉnh cao của quyền lực ở tập đoàn Hoàn Mỹ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé cô độc ấy, anh lại muốn bỏ đi tất cả, muốn trở thành người che chở cho cô, muốn được một lần nữa khiến cô có thể hạnh phúc.

- Sao, anh bất ngờ ư? – Đại mỹ nhân của Phong đang ngồi đối diện, ung dung chơi game trên chiếc smart phone màu trắng thấy anh đột nhiên trầm tư thì thích thú hỏi – Nếu tin này mà lên báo, đảm bảo thiên hạ sẽ có chuyện tha hồ mà buôn. Dù sao, hào quang của Kim Thủ Vương Đặng Huy Lâm quá mức huy hoàng, nhiều người coi ông ta như một đỉnh cao.

- Người cũng đã mất rồi, em có cần thiết phải bới lại đời tư của họ không? – Phong bất bình hỏi.

Đại mỹ nhân – nữ hoàng truyền thông bị câu nói này của anh làm cho kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Phong mà cô biết từ khi nào lại biết nói lời bênh vực người khác thế này?

- Sao? Anh động lòng thương người ta sao? Hay vì anh không muốn thấy cô con gái của ông ta phải rơi lệ?

Phong nhìn cô gái đang cười ma mãnh, trong lòng cũng thấy nhột, chỉ một câu thôi mà cô gái sắc sảo này đã nói trúng tim đen của anh rồi.

- Từ bao giờ em lại quá quan tâm tới đời tư của anh như thế?

- Dù sao thì chúng ta cũng từng là một đôi, mặc dù giờ đây chỉ có quan hệ công việc, nhưng chẳng phải khi cô đơn anh vẫn tìm tới em đó sao?

- Anh nói rồi, tiền chu cấp cho em anh vẫn gửi đều đặn không thiếu một đồng nào. Em chỉ cần làm tốt những gì anh bảo là được, còn lại tốt nhất đừng động vào những điều không liên quan tới em.

Phong lạnh lùng đáp trả, lúc này anh chẳng hề để tâm tới thân hình mê người của cô gái nữa, thay vào đó chỉ còn vẻ đề phòng. Bởi chỉ có anh mới biết, đằng sau vẻ quyến rũ này là một con rắn độc tới mức nào, không cẩn thận sẽ bị nó giết chết.

- Được rồi, không đùa anh nữa. Anh yếu đuối hơn xưa rồi, em mất hứng quá – Cô gái chống tay vào bàn đứng dậy.

* * *

Cường thực hiện chuyến công tác cuối cùng của mình trên cương vị giám đốc điều hành công ty con của gia đình, còn Linh cũng dành thời gian này để về thăm quê, chào người thân. Sau khi từ quê trở về thành phố, cô lại tới chào ông Cương, dành trọn vẹn một ngày ở Đạo Quán để nói chuyện và thưởng trà cùng ông, hai thầy trò còn cùng nhau vào bếp rất vui vẻ.

Linh biết, sẽ rất lâu nữa cô mới trở lại mảnh đất thân yêu này, vì thế cô muốn tận dụng thời gian để ở bên cạnh những người mà mình yêu quý nhất. Cô muốn dành thời gian nhiều nhất cho Như Ý, nhưng mỗi khi nghĩ tới lời mà Đại đã từng nói, rằng không muốn gặp lại cô thì cô lại chần chừ. Mỗi lần cô gọi điện cho bác Ngân đều hỏi thăm tình hình con bé. Bác Ngân vẫn trông Như Ý giúp Đại khi anh bận bán hàng cả ngày. Con bé lười ăn hơn và không còn được bụ bẫm như trước nữa, nhưng lại có làn da bánh mật và duyên giống mẹ. Bác Ngân thường mở ti vi mỗi khi chương trình Master Chef phát sóng và chỉ cho con bé đâu là dì Linh. Bây giờ Như Ý đã gọi “dì Linh” rất sõi, chỉ tiếc là cô chưa có cơ hội được nghe.

Khi cô còn đang ngần ngại không biết có nên tới thăm Như Ý hay không thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Đại. Anh muốn gặp cô. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng đồng ý.

Quán cà phê quen thuộc của hai người vẫn như xưa, chỉ có tâm tình của mỗi người là thay đổi. Mặc dù đã cố tỏ ra thản nhiên, nhưng Linh vẫn không tài nào giấu nổi sự bối rối hiện ra trong mắt. Đại lãnh đạm nhìn cô, gương mặt điển trai phủ thêm một tầng từng trải nữa khiến anh trông càng già dặn hơn, càng quyến rũ hơn.

- Anh gặp em vì muốn cảm ơn em chuyện của Lâm. Nhờ em mà nó đã suy nghĩ thông suốt – Đại đi ngay vào vấn đề chính của cuộc hẹn, nhưng Linh biết, nếu chỉ vì điều đó thì anh đã không hẹn gặp cô....
« Trước1...5859606162...72Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Đạo tình
» Hãy nhắm mắt khi anh đến
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Trái tim màu hổ phách
» Điều Bí Mật
1234...91011»
Tags:
bạn đang xem

Điều Bí Mật

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Điều Bí Mật v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
XtGem Forum catalog