Pair of Vintage Old School Fru
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6213
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
19:34 - 13/08/2015


Nhưng đó chỉ là ước muốn của cậu. Hạo Du quay sang thấy Tú Giang ở bên cạnh sao dám làm như thế. Nhưng giả sử, nếu cô ấy không theo cậu đến đây, hẳn Hạo Du cũng sẽ không thể thực hiên được ước muốn kia. Bao ngày qua cậu đã cố gắng thế nào chứ, sống giả dối với lòng mình chỉ mong Tiểu Minh có thể quên cậu đi mà sống một cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần cậu một phút yếu lòng mà đến ôm lấy Tiểu Minh thôi, cậu sẽ cùng làm cho hai người con gái cùng đau khổ, nỗ lực bấy lâu nay cũng sẽ tan thành mây khói mất thôi.

Nghĩ như vậy nhưng đưa miếng xoài vào miệng mà tâm trí cậu cứ để ở chỗ Tiểu Minh. Cậu định kiếm cớ gì để vào trong đó nhưng sợ Tú Giang thông minh sẽ nhận ra ngay. Cuối cùng, Hạo Du đành quay ra cầu cứu bố mẹ, biết đâu hai người lại “bắt” cậu vào giúp Tiểu Minh thì sao. Nhưng hình như mọi chuyện lại không như Hạo Du mong đợi, bố mẹ cậu đang nói chuyện với Tú Giang, thậm chí còn chẳng để ý đến cậu.

Hạo Du thở dài ngao ngán, nhân lúc Tú Giang không để ý liền ngó vào bếp xem Tiểu Minh đang làm gì. Bất chợt, một tiếng vỡ lớn vang ra từ trong bếp, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hạo Du không suy nghĩ được gì, lao vội vào trong chỗ phát ra tiếng động. Tiểu Minh đang quỳ dưới đất, vụng về nhặt những mảnh vỡ lên, người cứ run lên lập cập. Hạo Du nhìn thấy vậy nhưng chỉ đứng ở đằng sau cô không nói gì, chờ cho mẹ và bố cậu chạy đến bên Tiểu Minh trước.

_Tiểu Minh, có chuyện gì thế con? – mẹ Hạo Du sốt sắng hỏi.
_Con…con xin lỗi. – Tiểu Minh ngước lên nhìn mẹ, ánh mắt vô cùng đáng thương – Để…để con dọn.

Mỗi lần sợ hãi hay lo lắng điều gì là Tiểu Minh lại lắp bắp. Lúc nãy cô vì sợ Hạo Du sẽ công khai mối quan hệ của mình với Tú Giang mà làm rơi cái bát. Ánh mắt cô đến bây giờ vẫn tràn ngập sự sợ hãi.

_Tiểu Minh, mặt con tái mét rồi. Mau…mau lên phòng nghỉ đi con.
_Con…con có sao đâu.

Tiểu Minh nói như vậy vì cô không thể thấy được gương mặt thảm thương của mình lúc này. Mặt cô bé tái nhợt đi, mỗi cũng trắng nhợt nhạt, mồ hôi lại cứ thấm đẫm trán và tóc, nhìn cô bé đúng như người bệnh nặng vậy. Như thế thì thử hỏi sao mẹ chồng cô lại không lo lắng cho cô được chứ. Bà cứ giục con trai đưa Tiểu Minh đi nghỉ nên cô đành để Hạo Du dìu lên phòng cậu. Tất nhiên là Tú Giang cũng đi theo.

_Không…không cần đâu. Em tự đi được.

Lên đến cửa phòng Hạo Du, Tiểu Minh liền từ chối ngay sự giúp đỡ của cậu. Cô biết Tú Giang đi bên cạnh kia sẽ không vui.

Hạo Du thấy Tiểu Minh đã nói vậy thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe theo. Cậu buông tay ra rồi để Tiểu Minh tự đi vào, bước từng bước loạng choạng. Rồi vì mẹ Hạo Du đã bảo cậu ở lại trông Tiểu Minh nên cả hai cùng ngồi trên ghế cạnh giường.

Tú Giang đi qua đi lại phòng Hạo Du. Quả thật, đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của bạn trai mình. Cô nhìn quanh đồ đạc một lượt rồi quay ra hỏi cậu:

_Ảnh em và anh đâu hết rồi? Anh bảo bày lên tủ rồi cơ mà.
_À, anh mang về nhà mới hết rồi.
_Ra vậy. Mà anh định bao giờ nói với bố mẹ chuyện chúng mình đấy. Em là người yêu anh mà bây giờ mới được đến nhà anh là không được đâu nha.

Tú Giang nói giọng giận dỗi rồi đến bên ngồi vào lòng Hạo Du. Nói ra câu này thì quả thực cô đã không còn coi Tiểu Minh là bạn nữa rồi, cô biết những lời này có thể bóp nát trái tim của Tiểu Minh mà. Nhưng mà có lẽ, ai ở trường hợp của Tú Giang cũng sẽ hiểu cho cô. Biết bạn trai mình phải về nhà ăn cơm với một cô vợ mà đấy lại không phải mình thì sao có thể không bực tức chứ. Hơn nữa Tú Giang là người yêu Hạo Du mà cũng chỉ có thể đến với danh nghĩa là bạn cũ thôi thì sao mà chịu nổi. Đến rồi lại thấy “bố mẹ chồng tương lai” quá yêu quý cô con dâu kia nên lại càng cảm thấy tức giận hơn. Tú Giang thấy mối quan hệ giữa cô và Hạo Du phải được công nhận càng sớm càng tốt, cô cần sự dứt khoát của Hạo Du. Nhưng cô cũng sợ sẽ không thay thế được vị trí con dâu của Tiểu Minh trong lòng bố mẹ cậu. Không hiểu sao nỗi lo sợ ấy lại làm Tú Giang thấy thật nực cười, chẳng phải từ trước tới nay, cho dù về bất kì mặt nào, cô cũng đều hơn hẳn Tiểu Minh đó sao. Nếu là bảo Tiểu Minh sợ không thay thế được cô còn có thể chấp nhận được chứ bảo cô không làm được điều đó thì cô thực sự không tin nổi.

Nhưng cô không hiểu sao Hạo Du lại không trả lời câu hỏi của mình, chỉ thấy Hạo Du cứ trầm ngâm suy nghĩ. Cô đang định hỏi lại thì lại nghe tiếng gọi của mẹ Hạo Du ngoài cửa.

_Tiểu Giang xuống giúp bác một tý được không con?
_Dạ, vâng ạ.

Tú Giang tuy thực lòng mà nói thì không hề muốn (xa Hạo Du, nói đúng hơn là không yên tâm để Hạo Du ở lại với Tiểu Minh) nhưng vẫn phải đồng ý đi ra phía cửa. Dù sao cô cũng cho rằng có thể gần gũi với mẹ Hạo Du sẽ giúp cô lấy được lòng mẹ cậu. Thực ra Tú Giang đâu biết là mẹ Hạo Du cố tình gọi cô xuống để Hạo Du và Tiểu Minh ở bên nhau riêng tư một lúc. Tuy rằng bà biết Tú Giang chính là người yêu của con trai mình nhưng là một người mẹ, bà dễ dàng nhìn ra ngay được tình cảm mà Hạo Du dành cho vợ – Tiểu Minh. Nhân đây bà cũng muốn xem thái độ và biểu hiện của Hạo Du – con trai bà, bà muốn biết Hạo Du dành tình cảm cho ai nhiều hơn để dễ bề liệu chuyện. Bà biết chồng mình luôn chỉ coi Tiểu Minh là con dâu duy nhất nhưng nếu người Hạo Du yêu thực sự chỉ có mình Tú Giang thôi thì bà cũng sẽ bảo vệ con trai mình đến cùng.

_Tiểu Giang, con xuống trước đi, vào bếp dọn dẹp nốt giúp bác với.
_Dạ vâng.

Chờ Tú Giang ngoan ngoãn đi xuống trước rồi, bà mới vào phòng Hạo Du, nhét vào tay cậu cốc nước cam bà vừa vắt cho Tiểu Minh. Ghé tai con trai, bà thì thầm:

_Hạo Du, con cho vợ con uống đi, con bé trông có vẻ ốm yếu quá.
_Vâng ạ, mẹ cứ xuống trước đi.

Bây giờ đến Hạo Du “đuổi” mẹ mình xuống để có thời gian ở một mình bên Tiểu Minh. Tất nhiên là người thông minh như mẹ cậu đã nhận ra ngay điều đó, bà cười hiền từ, quay lại nhìn Tiểu Minh một tý rồi đi ra, không quên đóng kín cửa.

Chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của mẹ, Hạo Du mới đến ngồi bên cạnh giường Tiểu Minh, vẫn ra vẻ lạnh lùng với cô:

_Này, dậy đi, mẹ tôi mang nước cam lên cho cô đó.

Nghe tiếng Hạo Du, Tiểu Minh – đang nằm trùm kín chăn – liền ngồi dậy. Cầm cốc nước cam anh đưa, Tiểu Minh cứ nhìn chằm chằm vào nó rồi mới đưa lên miệng uống. Rồi cô rón rén đưa mắt nhìn trộm Hạo Du một cái và lại cụp mắt xuống ngay. Cô sợ anh sẽ nhìn thấy cái nhìn đầy yêu thương cô dành cho anh mất, cô biết là cô không thể làm như vậy được. Cho dù cô có yêu anh đến mấy, tình yêu của cô cũng chẳng mang lại hạnh phúc cho anh, thậm chí còn làm Tú Giang phải chịu khổ. Cái Tiểu Minh cần, là Hạo Du được hạnh phúc, bên người anh yêu.

Có lẽ…cô phải từ bỏ thật rồi…

Tiểu Minh mỗi lần đưa cốc lên miệng uống là lại lén quay sang nhìn lướt qua anh một cái. Đã bao lâu rồi cô không được ở gần bên anh như lúc này, cảm giác như hàng thế kỉ đã trôi qua vậy. Và…cô nhớ anh đến mộng mị. Hóa ra, cô cứ đang tự lừa dối, tự an ủi mình thôi chứ Hạo Du đâu có ở bên cô, đâu có cười với cô. Anh lạnh lùng lắm, và anh đang ở bên Tú Giang kia kìa. Chắc anh hạnh phúc lắm nhỉ?

_Hạo Du, anh có hạnh phúc không?

Câu hỏi được phát ra trong vô thức từ những suy nghĩ trong lòng, tuy rất nhỏ nhưng Hạo Du ngồi cạnh vẫn nghe thấy. Cậu hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn Tiểu Minh thì bắt gặp ngay ánh mắt của cô. Hạo Du miễn cưỡng gật đầu.

_Em muốn nghe anh nói, anh có hạnh phúc không, khi ở bên Tú Giang?

Vì Hạo Du đã để ý đến lời nói của cô nên Tiểu Minh quyết định sẽ hỏi tất cả những gì cô muốn biết lúc này. Tất cả, để rồi…quyết định…

_Ừ, tôi hạnh phúc.
_Anh trước giờ vẫn chưa bao giờ cần em, dù chỉ một tý thôi sao. – Tiểu Minh nhìn Hạo Du đau đớn.
_Ừ, chưa bao giờ cần.

Một lời nói ra mà sao khiến cả hai trái tim cùng tan nát. Hạo Du nói ra vô cùng đau đớn. Tiểu Minh nghe thấy cũng vô cùng đớn đau. Cô cứ ôm lấy ngực, cố gắng kìm nén nước mắt sắp tuôn trào đến nơi để tiếp tục hỏi Hạo Du.

_Vậy…anh có thể cho em biết mục đích của anh khi chấp nhận lấy em không?

Tiểu Minh nhìn đăm đăm vào mắt Hạo Du, cố hỏi nốt câu hỏi mà cô vẫn muốn biết từ khi anh đồng ý cưới cô đến bây giờ. Cho dù câu trả lời có làm cô đau khổ, Tiểu Minh vẫn muốn được biết rõ mục đích của anh khi chấp nhận cuộc hôn nhân này.

_Vì…bố tôi chỉ muốn cô làm con dâu nên… – Hạo Du cũng nghẹn ngào nói không thành lời, tại sao Tiểu Minh lại hỏi đến chuyện cậu đã quên lâu rồi cơ chứ, tất cả những gì định nói ra đây, đều là những chuyện “xưa cũ”, là chuyện trước khi cậu có tình cảm với cô mà thôi – nên…để dễ dàng đến được với Tiểu Giang, tôi chấp nhận lấy cô rồi sẽ từ từ để cô tự động rút lui khỏi cuộc đời tôi. Như thế thì cuộc hôn nhân sẽ không thành, và…bố tôi cũng chẳng có lý do gì để ép buộc tôi lấy cô một lần nữa.

_Em…hiểu rồi. Nhưng chắc là anh không ngờ em lại “bám” anh dai đến thế, phải không? – giọng Tiểu Minh vang lên chua xót, đầy oán giận.

Ừ, và cũng không ngờ, bây giờ chính anh lại yêu em nhiều đến vậy. Hạo Du nghĩ trong đầu nhưng không thể nói ra được đành gật đầu nhẹ trong im lặng. Cậu ngồi cúi mặt xuống sàn buồn bã, chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Tiểu Minh. Nhưng cô không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ nói, câu nói được nói ra như thể con dao cắm trong tim lâu ngày rồi cũng phải quyết định rút nó ra vậy. Càng để lâu lại càng đau mà. Nhưng có vẻ như, rút ra rồi, nỗi đau để lại còn như nhân lên gấp bội, khiến cả Hạo Du cũng cảm thấy đau đớn tột cùng.

_Hạo Du, nếu như anh không cần em, thì sự tồn tại của em cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chi bằng em biến mất khỏi cuộc đời anh, để anh sống một cuộc sống bình yên không vướng bận. Chỉ cần anh hạnh phúc…

CHƯƠNG XXXII: BUÔNG TAY
...Anh biết tôi cần anh đến thế nào mà, nhưng anh đâu muốn ở bên tôi, những gì anh muốn chỉ là rời xa tôi, ruồng bỏ tôi. Ừ, tôi đã quyết định sẽ buông tay ra thì tôi sẽ làm như vậy, anh không cần tôi, tôi sẽ buông tay, sẽ không níu kéo anh nữa đâu...
Chỉ cần anh hạnh phúc…
Chương Xxxii: Buông Tay (1)


CHƯƠNG XXXII: BUÔNG TAY
...Anh biết tôi cần anh đến thế nào mà, nhưng anh đâu muốn ở bên tôi, những gì anh muốn chỉ là rời xa tôi, ruồng bỏ tôi. Ừ, tôi đã quyết định sẽ buông tay ra thì tôi sẽ làm như vậy, anh không cần tôi, tôi sẽ buông tay, sẽ không níu kéo anh nữa đâu...
Chỉ cần anh hạnh phúc…

Tôi ngồi bên cửa sổ, cố gắng nhìn và ghi nhớ lại khung cảnh đẹp đẽ bên ngoài kia, những gì trái ngược lại với tâm trạng của tôi lúc này. Vì có lẽ, đây là thứ đẹp đẽ duy nhất và cuối cùng tôi có thể thưởng thức được. Khẽ mở cửa sổ, tôi đưa tay ra ngoài cố nắm bắt những sợi không khí trong suốt, tinh khiết của buổi sáng sớm nhưng không sao làm được, chúng không chịu vào bàn tay tôi, chúng không để tôi nắm giữ dù biết chúng rất quan trọng với tôi. Giống như Hạo Du vậy. Anh biết tôi cần anh đến thế nào mà, nhưng anh đâu muốn ở bên tôi, những gì anh muốn chỉ là rời xa tôi, ruồng bỏ tôi. Ừ, tôi đã quyết định sẽ buông tay ra thì tôi sẽ làm như vậy, anh không cần tôi, tôi sẽ buông tay, sẽ không níu kéo anh nữa đâu.

Tôi ra khỏi phòng rồi đi đi một vòng quanh nhà. Việc đầu tiên trong chuỗi việc cuối cùng tôi có thể làm là gì nhỉ, là dọn dẹp nhà cửa. Nghĩ rồi, tôi bắt tay vào công việc ngay. Tôi hút bụi sạch sẽ, còn lau kĩ mọi ngóc ngách, đến khi trong nhà không còn hạt bụi nào nữa thì thôi. Đứng thở mệt giữa nhà, tôi cũng thấy khá hài lòng, ngôi nhà này từ mai sẽ không còn ai sống nữa, nó cũng cần được dọn dẹp sạch sẽ trước khi bị bỏ lại chứ nhỉ. Cũng như tâm tư tôi đây, đã hoàn toàn thông suốt rồi. Tôi bây giờ không còn cảm thấy buồn đau nữa, không còn cảm thấy lo sợ nữa, vô cùng thanh thản. Vì thế cho dù biết mình sắp “biến mất”, tôi vẫn không hề cảm thấy hối tiếc hay muốn níu kéo anh, tôi cũng không khóc. Ừ, sao tôi phải khóc, tôi sắp làm được việc tốt nhất cho Hạo Du, tôi phải vui mừng ý chứ. Vui lắm, vui lắm…...
« Trước1...979899100101...179Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Xu Xu đừng khóc
» Vợ ơi là vợ!
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Vị gió Praha ( Prague )
» Về nơi đáy mắt trong
1234...91011»
Tags:
bạn đang xem

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất