19:34 - 13/08/2015
_A, Hạo Du, anh đây rồi.
Tiểu Minh? Mới nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa, tôi đã vội ngẩng mặt lên nhìn. Trước mặt tôi kia, cái dáng quen thuộc ấy, khuôn mặt quen thuộc ấy... Không nghĩ được gì thêm, tôi chạy lao tới ôm chặt Tiểu Minh vào lòng, toàn thân run lên từng đợt.
_Hạo...Hạo Du...?
_Em đã đi đâu vậy hả, có biết là tôi lo lắm không?
Tôi cứ ôm chặt lấy Tiểu Minh mà nói, chỉ sợ nếu mình buông tay ra thì tôi sẽ mất em mãi mãi. Rất sợ, Tiểu Minh, thật sự, vô cùng quan trọng đối với tôi, đối với cuộc đời tôi.
Tiểu Minh chắc nghe tôi nói thì lạ lắm nên cũng ôm chặt tôi, giọng đầy hối lối.
_Em xin lỗi, ở đấy xảy ra tai nạn đúng lúc em chuẩn bị ra khỏi cửa. Em cũng đứng xem một tí nhưng thấy ghê quá liền thôi. Nhưng đông người chạy đến xem lắm nên em mãi không ra được, sợ anh chờ lâu, em đành phải nhờ bác chủ quán chỉ cho cửa sau để đi về, còn phải đi vòng đường khác rõ xa. Về gần đến chỗ anh thì mới phát hiện ra rơi mất điện thoại nên lại phải quay lại. Sao anh không ở bờ biển chờ em, làm lúc em chạy về lại không thấy anh đâu cả.
_Còn nói nữa, đi lâu như vậy, tưởng bị làm sao rồi chứ. Có biết tôi lo lắng đến thế nào không hả?
Tôi vừa nói vừa lắc mạnh vai Tiểu Minh, nhìn chằm chằm vào mắt em. Tiểu Minh cũng nhìn tôi rồi bỗng ôm chầm lấy, thì thầm vào tai tôi rất nhẹ nhàng:
_Hạo Du...cám ơn anh...
<End Hao Du’s POV>
* * * * * *
5.25 p.m
_Hạo Du, anh gọi em là “em” nữa đi anh. – tôi vừa kéo áo anh vừa...mè nheo.
_Nào, để yên cho tôi đi nào.
_Đi mà, gọi em là “em” lần nữa đi mà.
_Aizzz...
Anh kêu lên rồi bỗng dừng ngay xe lại. Ngỡ anh giận mình nên tôi im lặng luôn, không dám nói thêm lời nào nữa.
_Xe hết điện rồi.
_Á, gì cơ.
_Hết sạch điện rồi.
Anh vừa nói vừa quay lại nhìn tôi...bất lực. Xe hết điện rồi thì biết làm sao đây, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, còn phải đi xa nữa chứ.
_Còn phải đi bao lâu nữa hả anh?
_Bây giờ là...năm giờ hai lăm phút, tức là chúng ta mới đi được chưa đầy mười lăm phút, có nhanh cũng phải bốn lăm phút nữa, còn chưa kể...
_Chưa kể xe hết điện, phải đạp?
_Ừ, hay mình quay lại, thuê khách sạn ở đấy, mai rồi về nhé.
Anh nói rồi nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Mới nghe thấy “khách sạn” là tôi đã thấy rùng hết cả mình, vội lắc đầu ngay:
_Không, không được.
_Sao mà không được, mai có phải đi học đâu.
_Biết thế, nhưng mà...nhưng mà, à, cả ngày chưa cho Hạo Minh ăn gì rồi, sao ở đến mai mới về được.
_Haiz. Thôi vậy, cố gắng đạp về vậy.
Hạo Du chép miệng rồi bắt đầu di chuyển ngay. Tôi bám vào áo anh rồi dựa vào lưng, nhắm mắt. Tôi biết là đi như vậy sẽ rất mệt cho anh nhưng mà... Nếu bây giờ quay lại và thuê khách sạn, cho dù thuê hai phòng đi chăng nữa thì vẫn rất ngại. Mà...tôi lại muốn ngủ cùng giường với anh cơ ~>.<~. Thôi thì tốt nhất là về nhà ngủ, vừa thoải mái vừa “vui”, có gì tôi sẽ lai thay anh một đoạn, thế là được rồi.
_Hạo Du, mệt thì để em lai cho nhé. – tôi ngó lên trước, thì thầm.
_Hâm à, ai lại để con gái lai bao giờ.
_Thì bao giờ anh mệt.
_Thôi, không sao, coi như tập thể dục.
_Hì, là do anh nói đấy nhá, không phải em không muốn giúp đâu đấy.
_Ừ, biết rồi.
Nghe anh nói, tôi khẽ cười rồi lại dựa sát người anh. Tôi đang nhớ đến chuyện vừa xảy ra đây. Không biết sao anh lại lo lắng cho tôi đến thế nhỉ, lúc ôm tôi, người anh cứ run lên bần bật, lại còn siết chặt khiến tôi gần như ngạt thở, cứ như kiểu anh sợ buông tay ra thì tôi sẽ chạy mất vậy. Anh còn gọi tôi là em nữa chứ: “Em đã đi đâu thế hả”. Ôi, sao mà tôi yêu cái cách anh gọi tôi dịu dàng thế chứ. Nhưng chắc lúc đó anh chỉ gọi nhầm thôi mà. Tôi không nên ảo tưởng quá. Mặc dù dạo này anh có đối xử rất tốt, quan tâm chăm sóc tôi nhưng...anh là người yêu của Tú Giang cơ mà, sao tôi lại có thể nghĩ là anh đã thích tôi rồi chứ, ngốc quá. Làm sao mà anh thích tôi được, chắc anh chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình thôi.
Haiz, giá mà...thời gian...mãi dừng lại ở khoảnh khắc này. Mãi mãi, tôi được ở bên anh. Cho dù tôi biết điều đấy...là không thể...
HAO NHIEN’s POV
5.50 p.m
“Cốc...cốc...cốc...”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy và đi ra ngay. Hẳn là Đình Phong, tôi đang chờ cậu ta đây.
_Cậu làm gì mà lâu thế hả? A...
Nói với giọng bực dọc, tôi ngó ra thì hóa ra không phải là Đình Phong, là một cậu phục vụ phòng. Tôi cất giọng:
_Có chuyện gì vậy?
_Anh Hạo Nhiên, anh có hẹn với người nào tên Đình Phong không ạ. Anh ta đến hỏi phòng anh và nói là bạn nhưng chúng tôi thấy bộ dạng của anh ta rất hung hăng nên...
_Này, cái tên nhiều chuyện kia, ai là người có bộ dạng hung hăng ở đây hả, thích chết à. Mấy người này, có bỏ ra không thì bảo.
_Anh, chính tên đó đấy ạ. Nếu không phải người quen của anh, bọn em sẽ cho người “giải quyết” ngay.
Cậu phục vụ vừa liếc về phía Đình Phong vừa nhìn tôi, thận trọng nói, còn Đình Phong thì đúng là đang rất hung hăng. Mấy người bảo vệ thì vẫn đang giữ lấy cậu ta, tôi mà không can chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.
_Đình Phong, thôi đi, cậu làm họ bị thương bây giờ. Thả cậu ấy ra đi, đó là bạn tôi.
_Dạ, là bạn anh thật ạ. Ôi trời, nhìn không giống tẹo nào. Xin lỗi đã làm phiền anh ạ, cần gì anh cứ gọi.
_Ừ, đi đi. Lần sau có chuyện gì thì cứ gọi điện phòng cho tôi là được.
_Vâng ạ.
Tôi nói rồi ra hiệu cho cậu ta đi và tiến về phía Đình Phong, nhìn cậu ta chắc là tức giận lắm rồi đây. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, mỉm cười. Chưa kịp nói gì thì cậu ta đã gạt ngay tay tôi ra. Đình Phong vừa kéo lại áo khoác chỉn chu vừa nói giọng đầy tức tối:
_Hừ, mấy tên đó mất trí cả rồi, nhìn tôi thế này mà dám kêu tôi giống côn đồ, thật không chịu nổi. Còn cậu nữa, sao lại ở cái khách sạn gì mà bé tí tẹo thế này hả, tìm mỏi mắt mới ra. Lại còn toàn mấy tên gàn dở.
_Haha, thôi nào, bình tĩnh, vào phòng tôi đã.
Tôi nói rồi đẩy luôn cậu ta vào phòng. Đình Phong vừa đi vừa càu nhàu mấy câu c hửi, vừa bước vào đã bị tôi đẩy ngay xuống ghế.
_Cậu uống gì, nước ngọt hay...nước lọc.
_Cậu đang giễu tôi đấy hả, cho cái người “người lớn” chút xem nào.
_Hehe, Hennessy nhé, tôi mới mua một chai. Nhưng mà...
_Sao?
_Trẻ con thì không nên uống rượu đâu, cậu mới có 17 tuổi thôi đó.
_Haiz, cậu thấy tôi giống trẻ con hả.
_Chứ sao, cậu còn trẻ con hơn cả tôi đấy nhá.
Tôi vừa nói vừa mang chai Hennessy ra rót cho cậu ta một ly. Đình Phong ngồi vắt chân lên ghế rồi rút bao thuốc ra. Thấy vậy, tôi liền giữ tay lấy nó:
_Cậu biết tôi không chịu được khói thuốc mà.
_Haiz, cái thằng...
_He, tôi chưa muốn chết sớm, hiểu chưa, đây, uống đi.
Đình Phong thấy tôi nói thì lẩm bẩm thêm gì đó rồi để bao thuốc lên bàn. Rồi cậu ta cầm lấy ly rượu và uống một hơi cạn sạch.
_Chả có ai uống rượu vang như cậu cả.
Tôi giật cái ly từ tay Đình Phong rồi rót thêm cho cậu ta một ly nữa. Lần này Đình Phong nhấp miệng một tẹo rồi lại để cái ly xuống bàn, xoay xoay. Rồi cậu ta chăm chăm nhìn vào tôi:
_Có chuyện gì mà lại gọi tôi đến, có biết tôi đang bận lắm không? Mà cậu bảo không muốn chúng tôi biết chỗ ở của cậu cơ mà.
_Nhiều chuyện. Cả ngày hôm nay cậu có gặp Tiểu Minh không?
_Không? Sao? Có chuyện gì à?
_Không, gì mà đã hốt hoảng thế. Có gì đâu. Hôm nay tôi đến nhà em mấy lần mà không gặp, cả thằng em họ tôi cũng không có ở nhà nốt.
_Ý cậu là...hai người đi với nhau?
_Ừ, haiz. – tôi nói rồi thở dài, nhìn lên trần nhà – tôi định rủ tất cả mọi người đi chơi một hôm. Mấy hôm nữa, tôi...sẽ lại về Mĩ.
_Cái gì cơ, cậu bảo ở đây một năm cơ mà. Thích chết hả, cái thằng này...
Tôi vừa nói xong thì Đình Phong đã túm lấy cổ áo tôi mà quát. Nhìn cậu ta kìa, cứ như là tôi đang nói “chia tay” cậu ta vậy.
_Tôi đâu biết. – tôi bỏ tay Đình Phong ra, lại thở dài – tự nhiên ông già tôi bảo tôi tạm thời cứ sang đó đã, việc bên này cũng chưa có gì. Với lại, không muốn tôi giao du, chơi bời hư hỏng.
_Ý cậu là sao hả?
Lại một lần nữa Đình Phong quát lên giận dữ. Cứ thế này thì cái ly của tôi sẽ bị cậu ta bóp nát mất thôi.
_Là ông già tôi nói thế, chẳng hiểu lấy đâu ra ảnh tôi đi bar với mấy cậu, chắc lại cho người theo dõi tôi đây mà. Mà sao cậu phải nổi giận như thế chứ, sang đó, bao giờ...nhớ cậu thì tôi lại về, haha.
_Còn vui được vậy hả?
Đình Phong nói rồi nằm hẳn luôn ra sofa, không nói gì nữa. Tôi nhìn cậu ta rồi cũng ngả lưng dựa vào ghế, thở dài. Nãy là tôi cười vậy thôi, chứ phải rời xa cậu ta cũng thấy buồn lắm. Biết sao, mẹ tôi không quen khí hậu ở đây, cứ đòi về Mĩ, bà muốn tôi đưa đi.
_Này, giận tôi hả?
_Tôi chỉ hận không thể đập cho cậu một trận.
_Hehe, gì mà nóng thế. Không lẽ cậu nhớ tôi thế. Chúng ta mới quen hai tháng thôi chứ mấy nhỉ, ba tháng chưa.
_Chưa. – Đình Phong trả lời cộc lốc, mắt không ngừng đảo quanh trần nhà.
_Ờ.
Tôi trả lời chán nản rồi vớ lấy bao thuốc cậu ta để trên bàn. Rút một điếu, tôi muốn thử một tí cảm giác mới xem sao. Tôi thực chưa bao giờ hút thuốc, phổi tôi không được tốt.
Nhưng tôi mới đưa nó vào miệng chưa kịp bật lửa thì Đình Phong đã bật dậy rồi giật nó ra khỏi tôi. Cậu ta trừng mắt:
_Không biết hút thì đừng có mà thử. Cậu muốn chết sớm à.
_Ha, thử tí không chết được đâu.
_Này.
_Gì?
_Cậu có biết vì sao khi mới gặp tôi đã đồng ý cho cậu ra nhập nhóm không?
_Haha, định ôn lại chuyện cũ à. Không biết, tại sao?
_Ánh mắt của cậu, nó khiến tôi cảm thấy cậu có nỗi buồn nào đó mà không thể nói với ai, và rất cô đơn. Cũng như tôi vậy.
Đình Phong nói rồi cũng thở dài, đưa ly rượu lên miệng và lại uống cạn. Đúng là từ lúc gặp cậu ta, tôi đã thấy có gì đó đồng cảm. Từ đó đến nay, tuy đã rất thân nhưng chúng tôi chưa bao giờ kể cho nhau nghe về chuyện của mỗi người. Còn về phần tôi, ngày tôi gặp cậu ta, là ngày đám cưới của Tiểu Minh và Hạo Du được tổ chức.
_Này, có muốn nghe chuyện của tôi không?
_Chuyện của cậu? À, kể đê. – Đình Phong quay sang tôi hỏi rồi lại quay đi.
_Nhưng tôi muốn nghe chuyện của cậu trước.
_Ha, có gì đâu. Lần đầu tôi gặp cậu, là lúc bọn tôi đang đua xe đúng không? Đó là sinh nhật thứ hai trong đời của tôi.
_Sao lại là sinh nhật thứ hai trong đời?
Tôi ngạc nhiên sau câu nói của cậu ta.
_Ừ, sinh nhật thứ hai, bọn nó đã tổ chức cho tôi. Trước kia, chưa bao giờ tôi được tổ chức sinh nhật cả. Cậu nghe có thấy buồn cười không, từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ được ăn bánh sinh nhật. Chưa một lần được thổi nến.
Đình Phong nói rồi nhìn tôi, cười cười nói, mắt cậu ta buồn thăm thẳm. Ừ, y hệt cái hôm đó, sự cô đơn bao lấy cơ thể cậu ta. Hôm đấy tôi đã thấy rất hiếu kì, một tên con trai, cười, mà mắt lại buồn. Rất lạ.
_Kể đi, chuyện của cậu. – cậu ta nhìn tôi, hất hàm.
Tôi gác chân lên bàn vừa kể.
_Ngày tôi gặp cậu, là ngày buồn nhất trong cuộc đời tôi, kể từ “ngày đó”.
_Ngày đó?
_Ừ. Tôi vẫn nói với cậu là tôi ghét hai chữ “tạm biệt” đúng không? Mười năm trước, một cô bé đã khóc và ôm chặt lấy tôi ở sân bay, nghẹn ngào nói tạm biệt và hứa khi nào tôi trở về sẽ lấy tôi làm chồng. Tôi đã sống với lời hứa đó cho đến lúc nhận được tin cô bé sắp lấy chồng... Tôi đã vui mừng biết bao khi cầm trong tay vé máy bay về nước, rồi cả niềm hạnh phúc tột cùng khi có mặt tại nơi đã chia tay em mười năm trước. Vậy mà em thì......