19:34 - 13/08/2015
_Em với Hạo Du…sao nữa?
Anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi vội quay đi không dám nhìn vào mắt anh nữa. Nó làm tôi thấy bối rối, lại lo sợ.
_Bọn em…chỉ bình thường thôi ạ.
_Em…nói dối anh sao ngốc? – anh bỗng nhìn lên trần nhà rồi thở dài – nếu bình thường thì sao em với nó suốt ngày ở bên nhau, không sợ bị hiểu lầm sao.
_Anh…em…em không thể nói được. – tôi nhìn sang anh, nói khổ sở.
_Haiz. Ừ, nếu em có điều gì khó nói thì thôi, anh cũng không hỏi nữa đâu.
Nói rồi anh bỗng đưa tay lên xoa đầu tôi, cười hiền lắm. Hiền đến nỗi tôi cảm nhận được cả nỗi buồn chất chứa trong đó. Sao tôi cứ có cảm giác, anh đã biết điều gì đó về chuyện của tôi và Hạo Du. Phải không vậy? Nếu anh thật sự đã biết, sao còn hỏi tôi? Còn nếu không biết gì, à không, rõ ràng, ánh mắt ấy nói cho tôi biết anh đã biết gì đó rồi mà, không phải do tôi nhạy cảm quá đấy chứ.
_Thôi, mình đi chơi nhé, vịt con. Em có thể dành một ngày cho anh được không? Chỉ bên anh thôi.
Đình Phong lại bỗng nhìn vào mắt tôi, nói rất lạ. Tất nhiên là tôi có thể rồi, sao anh lại dùng giọng nói và ánh mắt như đang cầu xin tôi vậy chứ. À, nhưng mà Đình Phong mới ốm dậy mà.
_Nhưng anh chưa khỏe hẳn mà. À, được thôi ạ, nhưng anh phải mặc ấm vào, vì bên ngoài lạnh lắm.
Tôi định không đồng ý nhưng thoáng thấy mặt anh xị xuống, tôi lại vội đổi ý ngay. Nhìn anh buồn tôi không nỡ.
_Vậy, đợi anh tí.
Nhìn mặt anh kìa, như con nít bị dụ dỗ cho ăn kẹo ý. Cười híp cả mắt lại chứ. Tôi ngó theo anh chạy vào trong nhà, cười tủm tỉm. Nãy giờ “tâm trạng” thế mà giờ đã hớn ha hớn hở, chuẩn bị đi chơi có khác^^. Đã lại chạy ra rồi kia kìa.
_OK, xong rồi, rất ấm nhé.
Nhìn mặt anh, tôi lại phá lên cười. Rồi tôi véo má anh một cái. Nhìn anh nhăn nhó đến là..dễ thương. Tôi nhìn anh mặt lượt…từ trên xuống dưới. Xem nào: áo len, áo khoác, mũ len…hm…hm…
_Oái, anh, khăn đâu, găng tay đâu, thế này làm sao đã đủ ấm được.
_Ơ – anh đưa tay gãi đầu gãi tai nhăn nhó – đeo mấy cái đấy vướng lắm. Với lại, anh không có.
_Oái, khăn em đan đâu rồi. – trời ơi, cái khăn tôi đan cho Hạo Du, không phải anh đã làm mất rồi đấy chứ.
_Khăn em đan anh để vào hộp cất đi rồi.
_Trời ơi – tôi thở phào rồi cười giượng – sao anh cất đi rồi, lấy ra dùng đi, nhanh lên.
_Anh sợ làm bẩn mất.
_Ngốc à. Anh mang ra đây đi, em quàng cho nhé ^.~
Rồi tôi lại nở một nụ cười “dụ dỗ con nít”. Nghe tôi, Đình Phong chạy ngay vào trong. Một lúc sau mới thấy mang cái khăn ra, giấu đâu mà kĩ thế không biết.
_Đây rồi nè. – anh đưa cho tôi, cười vui lắm.
Tôi cầm lấy cái khăn từ tay anh. Thấy nó còn mới nguyên mà xúc động tràn trề. Anh trân trọng nó đến vậy sao, chỉ là cái khăn do tôi đan thôi mà. Giá mà…Hạo Du cũng được như anh thì tốt quá.
_Cúi đầu xuống đi anh.
Bảo anh rồi, tôi liền quàng khăn qua cổ anh (phải kiễng lên đó^^). Xong xuôi rồi còn kéo khóa áo khoác lên cho anh nữa.
_Xong rồi, mình đi thôi anh.
Tôi nhoẻn cười rồi kéo tay anh đi. Sẽ lại là một ngày vui lắm đây. Ngày nào bên anh chẳng là ngày tràn ngập tiếng cười cơ chứ.
* * * * * *
3.40 p.m
Mặc dù gió vẫn thổi lạnh nhưng những tia nắng mặt trời hiếm hoi vẫn làm cho khung cảnh buổi chiều thêm lung linh. Tôi ngồi sau Đình Phong, đút tay vào túi áo anh, khẽ hát Lovely day của Park Shin Hye, cảm giác thật dễ chịu. Chợt, Đình Phong đưa tay vào túi rồi nắm chặt lấy tay tôi. Lạnh, tay anh lạnh buốt.
_Vịt con, tay anh lạnh quá, cho anh nắm tí xíu được không?
_Vâ…vâng ạ.
Tôi khẽ cười rồi lại hát: “I wanna love you, I wanna miss you…” , thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Không hiểu sao, mỗi lúc ở bên Đình Phong, tôi thấy rất bình yên. Giá mà lúc nào cũng được ở bên anh như lúc này. Ơ, mà tôi đang nghĩ gì vậy chứ, linh tinh quá đi à, hic.
Tự “thưởng” cho mình một cái gõ vào đầu khá là đau TT_TT, tôi thôi không nghĩ vẩn vơ nữa mà ngó lên trước nói chuyện với anh:
_Mình đi đâu thế hả anh? – tôi ghé tai anh.
_Bí mật. Hì, sắp đến rồi, yên tâm, anh không bắt cóc em đâu, haha.
_Xì, còn giấu em nữa hả, ghét thế chứ.
Lần này véo má anh một phát, tôi lại nhìn ra bên đường rồi ngân nga hát:
“Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you are here in my heart
And my heart will go on and on”
_Anh biết bài gì không anh? – tôi lại ghé tai anh, thì thầm
_Ừm, để anh đoán xem, có phải My heart will go on không nhỉ?
_Hì hì, đúng rồi, em rất thích bài này, nghe rất buồn phải không? Sao anh đoán được thế?
_Bài nổi tiếng thế mà em còn đố anh hả. Tưởng anh mù tịt về âm nhạc à, ngốc quá đi.
_Hì hì, thì,…ai biết đâu được, tưởng anh không biết mới đố chứ.
Tôi toét miệng cười, mặc dù biết Đình Phong chẳng nhìn thấy tôi cười đâu. Nhưng mà nhìn qua gương tôi cũng thấy anh đang cười kia kìa, lại lộ hai má lúm dễ thương đến chết người kia rồi >.<. Sao tự nhiên hôm nay cứ thấy anh cười là tim tôi cứ đập loạn xạ cả lên vậy chứ, hic, tội lỗi quá đi.
_Vịt con…
_Dạ?
_Mình dừng ở đây thôi, đến đây là không đi xe được nữa rồi.
_Dạ vâng.
Nghe lời anh, tôi vội trèo xuống khỏi xe. Rồi vươn vai một cái. Ngồi trên xe lâu nên cũng thấy ê ẩm hết cả người đây.
_Vịt con, anh gửi xe ở gần đây thôi, đứng chờ anh ở đây, đừng chạy lung tung nhá. Có gì gọi cho anh ngay. Anh gửi xe ở kia kìa, thấy không.
Anh chỉ cho tôi ngôi nhà ở phía xa xa. Nói là xa xa chứ chạy đến chắc chẳng mất hai phút. Thế mà anh dặn dò tôi cứ như con nít không bằng, hic, tôi lớp mười rồi đấy chứ, và anh cũng chỉ lớp mười một thôi mà.
_Anh, em không phải con nít. Anh nhanh nha.
_Ừ, nhớ đừng chạy lung tung, hì.
Đình Phong xoa đầu tôi nhẹ nhàng rồi lên xe đi. Tôi nhìn theo anh một tẹo rồi mới nhìn quanh. Khung cảnh như ở nhà quê vậy đó, nhìn đâu cũng thấy cây, nhưng toàn…trụi lá cả. Không khí thì trong lành khác hẳn với ở thành phố. Tôi nhún nhảy chút cho ấm người rồi nhìn xa xăm. Mặt trời đã không còn để lại chút tia nắng nào cho mặt đất nữa rồi. Khung cảnh yên tĩnh và ảm đạm nhưng rất nhẹ nhàng. Tôi thích cái cảm giác bình yên này, thích quá đi. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật dài và mỉm cười thỏa mãn.
_Vịt con…
Giật mình, tôi quay người về phía có tiếng gọi, Đình Phong đang cầm trên tay một dải khăn màu đỏ, chạy về phía tôi.
_Nào, lại đây, nhóc.
Nhóc? Tôi nhăn mặt, chun mũi tỏ ý không hài lòng nhưng vẫn chạy về phía anh. Anh bỗng cầm dải khăn đưa lên bịt mắt tôi.
_Làm gì vậy, Đình Phong?
_Hihi, yên nào, anh sẽ đưa em đến một “nơi”… – anh kéo dài chữ “nơi” rồi cười – anh sẽ cõng em, nào, bám vào vai anh đi.
Tôi lúng túng làm theo lời anh, tất nhiên là không khỏi thắc mắc. Quàng tay đỡ lấy chân tôi, anh bắt đầu di chuyển. Ôi, tôi tò mò quá đi, anh đang định đưa tôi đến nơi nào mà bí mật vậy chứ.
_Em không được lén bỏ khăn ra đâu đấy vịt con.
_Vâng, em biết rồi. Nhưng còn xa không anh?
_Hì, cũng hơi xa. Cũng toàn đường núi thôi, em nhớ bám chắc vào anh nha.
_Hic, em có nặng lắm không anh? – tôi hỏi khá rụt rè.
_Không, nhẹ lắm.
_Eo, em hơi mập mà.
_Không có đâu. Nếu cứ cõng em thế này, anh cõng cả đời cũng được. Em hiểu ý anh không, vịt con?
_Không có đâu. Nếu cứ cõng em thế này, anh cõng cả đời cũng được. Em hiểu ý anh không, vịt con?
_Vịt con!!!
_Ơ, dạ dạ…
Tôi giật mình, bỗng dưng Đình Phong gọi to như quát. Tại tôi đang phải thích nghi với bóng tối nên hơi khó chịu, thành ra chẳng nghe thấy Đình Phong nói gì từ nãy, hic.
_Anh nói gì em có nghe thấy không?
_Dạ…dạ…em…không.
_Aizz…không chơi với em nữa.
_Ơ, em xin lỗi mà TT____TT, anh nói lại đi anh, nói lại đi mà.
_Không nói nữa, dỗi rồi.
Đình Phong nói rồi im lặng thật, cho dù tôi có năn nỉ anh nói lại anh cũng không nói. Hic, tôi nãy chỉ nghe loáng thoáng cái gì “em có hiểu không” hay đại loại gì đó có từ “hiểu”, nhưng lại chẳng nghe thấy phía trước là gì nên tất nhiên là không hiểu, hic hic. Hình như anh giận tôi thật rồi, không thèm nói gì với tôi nữa, huhu.
Thấy Đình Phong giận, tôi cũng không dám nói thêm lời nào. Tôi im lặng, anh cũng lặng im. Không gian yên ắng đến đáng sợ. Xung quanh chỉ còn duy nhất tiếng bước chân anh và đôi khi còn là tiếng gió xào xạc. Tôi vòng tay ôm chặt lấy anh rồi tựa đầu vào bờ vai rộng của anh, cố tưởng tượng ra khung cảnh trước mặt và hai bên.
_Ngốc, em sợ à? – ôi, cuối cùng thì Đình Phong cũng lên tiếng.
_Tại không có tiếng động gì nên…
Tôi cũng trả lời ngắt đoạn, may quá là anh lại bắt chuyện trước rồi, chắc hết giận tôi rồi đây nhỉ.
_Phía trước rồi. Mà em có lạnh lắm không? Lên trên này lạnh hơn đó.
Nghe anh nói tôi mới để ý, đúng là lạnh hơn thật, chắc là đang lên cao nên mới như vậy. Cũng tại dựa vào vai anh ấm quá nên tôi không hề thấy có cảm giác trời lạnh hơn.
_Không anh ạ, được anh cõng nên ấm lắm. Hì, Đình Phong, hết giận em rồi chứ hả?
_Chưa đâu. Tại thấy có người sợ quá cứ bám chặt lấy nên đành phải lên tiếng thôi.
_Hóa ra Đình Phong cũng biết giận. Em cứ tưởng anh không biết giận chứ. Em chưa thấy Đình Phong giận em bao giờ. Lần này mới được “trải nghiệm”.
_Hehe, thế để anh giận thêm một lúc nữa nhé.
_Aaaaaaa……, không TT_TT.
_Ngốc, anh có giận đâu, dọa em tí thôi. Đến nơi rồi đó, em xuống đi nào, cẩn thận kẻo ngã nha.
_A…vâng.
Đình Phong vừa nói vừa hạ thấp người cho tôi…tụt xuống. Chạm được hai chân xuống đất, tôi mới đứng yên để Đình Phong tháo khăn ra cho. Anh nhẹ nhàng lắm, vừa cởi vừa nói rất hào hứng:
_Vịt con, em sẽ thích nơi này lắm cho xem.
Nói rồi, anh kéo cái khăn ra. Tôi dụi dụi mắt rồi nhìn về phía trước. Trời ơi, cảnh tượng gì thế kia, cả một rừng hoa giọt tuyết, đẹp quá. Tôi lao người ra giữa rừng hoa, reo lên thích thú:
_Woa, đẹp quá, một rừng hoa giọt tuyết.
Sung sướng quá, tôi giang rộng hai tay rồi xoay tròn người, miệng cười tươi rói. Những bông hoa giọt tuyết trắng muốt, tinh khiết, mỏng manh dễ vỡ như những giọt pha lê nhưng lại ngọt lành như sữa mẹ. Tôi đưa tay hứng những giọt nước rơi ra khỏi bông hoa, trong vắt, long lanh, đẹp đến mê muội. Tôi đã từng mơ ước được ngắm nhìn một rừng hoa giọt tuyết như thế này, cuối cùng thì cũng thành hiện thực rồi. Tuyệt quá…………
_Vịt con, quay lại đây.
Nghe anh gọi tôi liền quay lại, miệng vẫn đang cười tươi lắm.
“Tách”
A, hóa ra là anh chụp ảnh tôi. Mà cảnh đẹp thế này, không chụp thì thật là phí.
_Đình Phong, chụp nào.
Tôi giơ tay hiệu Victory rồi cười toe. Anh vui vẻ đi theo rồi chụp ảnh cho tôi, chụp nhiều lắm. Tôi nhón chân qua những khóm hoa rồi đi đến bên anh:
_Anh ơi, chụp hai người nhé.
Tôi nhìn anh cười rồi nhìn về phía camera trên điện thoại anh, tay khoác tay anh. Tiếc là anh chẳng bảo trước để tôi mang máy ảnh đi.
“Tách”
_A, cho em xem ảnh nào.
Tôi kéo lấy điện thoại anh rồi xem. Ý, tôi cười xinh chưa này, anh cũng cười duyên quá, dễ thương quá (ôi, đỏ mặt ~>_<~)
_Anh ơi, thêm kiểu nữa.
Tôi giơ điện thoại lên rồi cười tươi. Đúng lúc tôi ấn nút chụp ảnh thì anh bỗng quay ra và…thơm ngay vào má tôi một cái. Tôi ngơ người mãi cho đến khi anh giành lấy cái điện thoại và reo lên:
_Ý, ảnh này đẹp quá.
Anh xem chăm chú ảnh vừa chụp rồi reo lên sung sướng. Tôi đơ người mất một lúc rồi máu dường như lúc này mới dồn lên não, kích thích dây thần kinh xấu hổ. Mặt tôi đỏ ửng lên, nóng vô cùng. Tôi vội chạy đến bên anh và định xóa ngay tấm ảnh đi....