80s toys - Atari. I still have
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cô Nàng Hoàn Hảo
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11493
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:14 - 14/08/2015


- Anh… chẳng lẽ… anh không còn yêu em nữa sao ?

- Anh chưa bao giờ nói yêu em. Đình Văn lạnh lùng nói.

- Anh hãy nói đi, vì sao… em không thể trở thành bạn gái anh nữa ?

- Vì em không thích hợp.

Cô bé ôm mặt khóc nức nở rồi chạy đi. Tôi đứng im không nói được tiếng nào khi bắt gặp cảnh không muốn, tôi định bước xuống cầu thang quay trở lại lớp học nhưng rồi bước chân tôi khựng lại.

- Phương Phương, em đấy à?

- À… à… em… em đến đưa cho anh cái này.

Tôi đẩy bản kế hoạch vào tay Đình Văn rồi chạy mất hút sau mấy bậc cầu thang. Tôi sợ rằng anh đã biết chuyện tôi đứng nghe lỏm được. Có lẽ Đình Văn cũng đã đoán được…

Ôi, Đình Văn của tôi, anh chàng hoàn hảo của tôi, tôi đã chứng kiến cái cảnh anh nhẫn tâm đến dịu dàng từ chối tình cảm của một cô gái xinh đẹp. Vậy thì tôi sẽ phải tính sao đây? Tôi sẽ phải làm sao nếu như một ngày tôi đứng trước mặt anh và nói tôi thích anh để rồi nhận lại một cái cười khẩy và một câu nói lạnh lùng “em không thích hợp”? Bởi tôi chẳng xinh đẹp, chẳng giỏi giang, chẳng có gì để “thích hợp” với anh ấy cả…

Thử xem có ai đau khổ hơn tôi không?

Đình Văn, em nhất định sẽ trở nên hoàn hảo, để có thể sánh bước cùng anh!



Chương 4:


Tôi giấu nhẹm cuộc gặp gỡ vô tình đó không nói cho Đông Đông vì tôi thừa hiểu kiểu gì cậu ấy cũng la tháo, rồi trì trích Đình Văn với những từ ngữ cay nghiệt, mà nói thật là khi nghe người khác nói về anh như thế tôi hoàn toàn không thích một chút nào. Trong tôi, hình ảnh Đình Văn hoàn hảo như một viên ngọc quí chẳng có một tỳ vết.

Buổi chiều, khi lớp học đã về hết, tôi ngồi lại góc sân trường trầm ngâm, Đông Đông bỏ đội bóng mà ngồi bên tôi, cậu ấy rút trong cặp ra một chai nước cam lạnh toát rồi đưa cho tôi. Cậu ấy uống coca, tôi thấy cậu ấy lắc nhẹ lon rồi bật nấp, nước bắn tung tóe thành những giọt li ti bay ra xa. Tôi nhíu mày.

- Cậu… còn trẻ con mà làm thế.

- Kệ, tớ thích là được.

Tôi lắc đầu với cái kiểu ương ngạnh của Đông Đông, cậu ấy thích gì, sẽ làm cho bằng được, mặc kệ người khác xung quanh. Thậm chí nhiều lúc tôi cũng cảm thấy cậu ấy mặc kệ những lời can ngăn của tôi.

- Haizzzzaaa!!!!!!!!!!!! Tôi thở dài thườn thượt, tâm trạng hỗn loạn và những gì vô tình được mắt thấy tai nghe lúc trưa khiến cho đầu óc tôi quay cuồng. Tôi cảm thấy ngột ngạt khi nhìn lại bản thân mình… một đứa con gái tầm thường chẳng có tài cũng chẳng có sắc.

- Có chuyện gì cậu không phải giấu tớ.

Tôi len lén nhìn ra xa, khẽ cười gượng, cố không cho Đông Đông nhìn thấy khóe mắt mình đang cay xè và cổ đang nghèn nghẹn không nên lời. Tôi đưa chai nước lên, cố đổ vào cổ đang gần như bị thiêu nóng bởi cái nóng của buổi chiều cuối mùa Hạ.

- Quay lại đây nhìn tớ này!

Đông Đông lấy tay đẩy nhẹ khuôn mặt tôi về phía cậu ấy, tôi khẽ gạt tay cậu ấy ra, rồi tự nhiên nước mắt cứ thế nhẹ nhàng rơi.

- Đừng có khóc, người ta lại tưởng tớ làm gì cậu.

- Hic hic hic…hu hu huh u…

- Cậu khóc xấu lắm! Đã xấu rồi lại còn…

- Hu hu hu hu…

Tôi khóc rống lên như một đứa trẻ, cũng chẳng hiểu uất ức vì chuyện gì mà tôi khóc cả, có lẽ là vì… Đình Văn, anh giống như một ngôi sao xa xăm mà tôi chẳng có cách nào với tới. Nhìn lại tôi xem, thử xem, tôi có khả năng để với tới được anh không?

Đông Đông cứ im lặng để tôi khóc như thế, cậu ấy chẳng nói chẳng rằng rồi lấy giấy ướt trong cặp ra lau mặt cho tôi. Cái cách làm của cậu ấy, chẳng dịu dàng, nhưng cũng chẳng có chút gì tỏ ra thương hại tôi, đơn giản như là cậu ấy chỉ muốn lau nước mắt trên khuôn mặt khó coi của tôi lúc ấy.
- Sạch rồi đấy, đứng dậy, đi về thôi.

Đông Đông nói như ra lệnh, tôi đứng dậy đi theo cái kéo tay của cậu ấy, nhưng cứ chốc chốc nước mắt lại chực tuôn ra. Tôi lấy xe ở nhà để xe của trường, loạng choạng với những bước đi bởi mắt tôi đã mờ đi vì nước. Vòng xe đầu tiên tôi nhào xuống đường, một chiếc xe máy lao đi vun vút qua…

- Thôi gửi xe lại, tớ đèo cậu về.

- Hic hic…

Đông Đông ái ngại nhìn bàn tay trầy xước của tôi, cậu ấy vào trường gửi xe lại cho tôi. Tôi ngồi sau cậu ấy, vẫn tấm tức khóc.

- Đồ ngốc xít này, nhiều nước mắt thế, tớ… hết sạch khăn ướt rồi!

Tôi im bặt khi nghe thấy tiếng Đông Đông vừa giận dữ vừa tỏ ra thông cảm cho tôi. Tôi khẽ lấy tay lau nước mắt, nhìn lên trước mắt tôi là tấm lưng to bè của cậu ấy, tôi nhẹ nhàng gục đầu vào… như muốn tìm kiếm một sự bình yên ở Đông Đông.

- Cậu… đừng phí nước mắt của mình vì anh ta. Hãy chứng tỏ cho anh ta thấy rằng, cậu là một cô gái tài năng mà bao nhiêu chàng trai đều đáng mơ ước. Cậu… làm được mà.

- Nhưng… tớ không thể…

- Cậu có thể, mà còn tớ ở đây, đừng lo gì.

Tôi vẫn gục đầu vào lưng Đông Đông từng lời nói của cậu ấy lọt vài tai tôi như có sức mạnh khiến nước mắt tôi ngừng rơi và rồi tôi cảm thấy được nguồn sức mạnh từ Đông Đông truyền qua người tôi. Tôi khẽ lau nước mắt.

- Cậu hứa đi, cậu sẽ giúp tớ, sẽ luôn ở bên tớ?

- Uhm, thề có trời đất chứng giám Đông Đông sẽ mãi mãi ở bên Phương Phương cho dù có bất kể chuyện gì xảy ra.

Lời hứa đó của Đông Đông, có tôi, cậu ấy và con đường chiều vàng vọt những nắng, có gió thổi nhẹ, có mây lững lờ trôi chứng kiến. Tôi dựa vào tấm lưng của Đông Đông, hé mắt nhìn khung cảnh xung quanh, chúng tôi yên lặng, mây yên lặng, gió yên lặng, con đường ngút ngàn yên lặng nhưng có lời hứa ấy là cứ vang vọng mãi như tạc vào trời đất.

Sau khi đã cạn kiệt nước mắt để khóc lóc và làm tình làm tội Đông Đông, tôi lấy lại tinh thần và quyết chí như một cô gái trưởng thành. Tôi quyết tâm sẽ không yếu đuối và trẻ con nữa, tôi quyết tâm sẽ trở nên tài giỏi để khiến cho Đình Văn chú ý đến tôi. Đó là những gì tôi đúc rút được từ bậc thầy Đông Đông, cậu ấy cho rằng, bất kì một người con trai nào như cậu là một ví dụ cũng sẽ bị thu hút bởi những cô gái tài giỏi. Và tôi đã tin lời Đông Đông.

Vấn đề đầu tiên của tôi lúc này là ngoại hình, tôi đang sở hữu một thân hình mà đối với Đông Đông dù chẳng hề trêu ghẹo tôi nhưng cứ mỗi khi đi qua hàng heo quay là cậu ấy lại cười hức hức, rồi chỉ trỏ nói thịt tôi chắc sẽ thơm ngon hơn cả con heo đang quay vàng ươm kia. Thú thật từ khi lên cấp 3 tôi cũng chẳng chú ý đến ngoại hình của mình, tôi ăn vô tội vạ, thích gì ăn nấy, và nhất là lại có thêm kẻ đồng minh là Đông Đông cứ thỉnh thoảng lại lôi kéo tôi đi ăn xiên, xúc xích hoặc mấy món nướng ở gần cổng trường đến nỗi bà chủ quán đã quen mặt hai đứa. Tôi đã tăng thêm 2kg nữa, như vậy là cao 1m60 nặng 60kg tròn trịa, đứng lên bàn cân suýt nữa tôi đã phát ngất đi. Đấy, tôi còn cảm thấy chán ngắt chính tôi thì làm sao tôi có thể tự tin gây sự chú ý từ Đình Văn được cơ chứ?

- Tớ bảo rồi, cậu phải tập thể dục đi.

- Hu hu hu, nhưng… dậy sớm đi học là một việc khó khăn với tớ, làm sao tớ có thể dạy sớm để đi tập thể dục được.

- Hừ, đồ lười biếng.

- Hu hu, tớ nghe nói là nhịn ăn sẽ gầy đi, đúng không?

“Cốc”

- Á, SAO CẬU ĐÁNH TỚ???

- Đồ ngốc xít này, đấy là cách giảm cân ngu ngốc nhất mà tớ từng biết, mấy bà chị tớ đã làm thế và có người đã phải nhập viện truyền nước đấy biết chưa?

- Vậy… vậy làm sao bây giờ?

- Tóm lại, ngày mai, buổi sáng 5h đi tập thể dục cùng tớ.

- Trời, tôi chết chắc rồi. Đồ Điên Đông Đông! Tôi ôm đầu kiểu vừa nghe được một tin sét đánh.

- Cậu mà không dậy tớ sẽ lột da cậu đấy, nghe chưa? Đông Đông trợn mắt hù dọa tôi như kiểu nếu không nghe lời cậu ấy tôi sẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ ấy.

- Đồ 4D!!!!!!!!! Ghừ ghừ. Tôi tức nghẹn cổ.

- 4D là gì? Cậu ấy ngớ người ra hỏi tôi.

- ĐỒ ĐIÊN ĐÔNG ĐÔNG. Hahaaahaaa. Tôi cười khoái trá vì cuối cùng cũng trêu lại được chứ không để cậu ta bắt nạt nữa cộng thêm sung sướng vì nghĩ ra một nick name vừa độc vừa lạ lại có thể khiến cho Đông Đông cứng họng chẳng làm gì được tôi.

- Được đấy, ngốc xít, cậu đứng lại cho tôi!!!!!! Đông Đông chạy rượt đuổi theo, tôi vành mắt xuống làm xấu măt chọc ghẹo lại cậu ấy. Sân trường ngập nắng, có hai kẻ chạy như điên rượt đuổi nhau, hai kẻ điên ấy là tôi và Đông Đông. Chúng tôi cứ thế trêu đùa cho đến khi mệt nhoài, mồ hôi vã ra như tắm nhưng ánh mắt và nụ cười đầy những tia hạnh phúc.

* * *

Đúng 5h sáng hôm sau, khi tôi còn đang êm ấm trên chiếc giường của mình và mơ một giấc mơ thật đẹp về Đình Văn thì tên nhãi Đông Đông đã lôi tôi dậy. Cái điện thoại bố mẹ lắp cho ở phòng tôi kêu ầm ĩ, tôi bật mình dậy vớ lấy nếu không muốn tiếng chuông reng reng ấy làm đánh thức cả nhà.

- Dậy mau, 5p nữa tớ ở cổng nhà cậu.

Tôi lò dò đi xuống nhà trong bộ dạng tóc tai rối xù xù, vớ tạm chiếc áo khoác mỏng khoác lên người, tôi mở cổng đi ra. 5h sáng, không khí còn ẩm hơi sương khiến tôi rùng mình, trong khi đó Đông Đông lại trông rất “xì pót” trong chiếc áo cộc, quần lửng, giầy thể thao đang toe toét cười với tôi.

- Của cậu này!

Đông Đông vứt về phía tôi đôi giày thể thao màu hồng, tôi đỡ lấy vẫn chưa hiểu chuyện gì.

- Đồ ngốc, đeo vào đi, nếu không muốn chân cậu sưng vù lên.

Tôi bỏ đôi dép lê ra rồi đeo giày và, nó vừa vặn với chân tôi, cậu ấy thật khéo léo. Tôi xoay người cho Đông Đông ngắm nghía.

- Đẹp chứ! Tôi hỏi, miệng cười toe sung sướng.

- Xời, con mắt của tớ mà! Đông Đông chống tay lên cằm, mắt vẫn nhìn đôi giày rồi gật gù- Thôi đứng thế đủ rồi đấy, chạy đi nào!

Đông Đông túm lấy tôi rồi lôi tôi đi, đường phố buổi sáng vắng tanh, chúng tôi quyết định sẽ chạy ra công viên gần trung tâm thành phố. Buổi sáng, ngoài công viên đông đúc hơn tôi tưởng tượng. Chạy được hai vòng hồ người tôi bắt đầu toát mồ hôi, nóng bừng bừng, chân thì có cảm giác đau nhức và người cảm giác khó chịu chẳng còn sức lực mà thở ra hơi được nữa.

- Hừ hừ hừ, tớ…mệt… mệt… lắm rồi… không chạy được… nữa đâu…

- Hít sâu vào nào, thở ra, ok rồi đấy, nghỉ một tý nhé!

Đông Đông dìu tôi nghỉ lại cạnh một chiếc ghế đá, cậu ấy chạy đi mua nước cho tôi. Lúc này, nắng đã bắt đầu chiếu xua tan đi sương đêm, người ra công viên tập lại càng đông hơn có cả những cụ già, cả em nhỏ, đám thanh niên như tôi và Đông Đông lại càng đông đúc hơn. Người thì đi bộ quanh hồ, người thì đá cầu, người thì tập dưỡng sinh, rồi xa xa có chỗ tập aerobic của mấy bà lớn tuổi. Đám thanh niên con trai thì có khu đá bóng riêng, tôi nhìn xung quanh rồi mới nhận ra rằng tinh thần thể dục ở khắp nơi và chẳng kể già hay trẻ. Mấy chị con gái mặc đồ thể thao, quần sooc đi bộ quanh đó làm cho mấy anh con trai trầm trồ ngước nhìn theo, tôi cũng vậy, nhìn dáng người khỏe mạnh đầy đặn tôi trố mắt mơ ước.

- Uống đi. Đông Đông đưa cho tôi chai nước lọc.

- Tớ tưởng nước cam chứ, cậu hay mua cho tớ nước đó còn gì.

- Ngốc ạ, không phải cậu đang muốn giảm béo à? Tập thể dục nên uống nước lọc thôi. Đông Đông giải thích cho tôi.

- Ừ nhỉ, tớ quên, hihihi. Tôi cười toét, thấy ngố ngố vì cái kiểu trẻ con không hiểu chuyện của mình....
« Trước1...34567...23Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Xu Xu đừng khóc
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Truyện cổ tích Mèo và Sói
» Trường học Vampire
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Cô Nàng Hoàn Hảo

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cô Nàng Hoàn Hảo v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất