22:14 - 14/08/2015
- Sao cậu hỏi vậy ?
- Thì cậu cả đêm gọi tên thằng đó….
Tôi khẽ nắm bàn tay lại. Thì ra cả đêm Huy đã thức trông cho tôi ngủ. Bí mật của riêng tôi giờ đã không còn là bí mật nữa. Từ khi gặp Đình Văn, tôi đã cố không nhắc đến chuyện cũ ở thời cấp 3, chuyện về Ngọc Lan hay nhất là Đông Đông một chút nào. Đình Văn cũng chẳng bao giờ hé răng hay hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Đông Đông khi xưa. Tôi cứ ngỡ không ai có thể biết, bí mật đã bị thời gian vùi lấp, nhưng hóa ra, chính tôi, chính con người tôi trong cơn mê man lại kêu tên cậu ấy !
Tôi chậm rãi kể lại câu chuyện giữa tôi và Đông Đông cho Huy nghe, những hiểu lầm của chúng tôi kể từ khi cậu ấy ra đi mãi mãi không ai có thể chữa lành. Cũng giống như vết thương của tôi, đau đớn và rỉ máu âm ỉ tới mãi tận bây giờ. Mặc dù trong tâm trí tôi hình ảnh cậu ấy vẫn chẳng thể nào phai nhạt, nhưng…. cứ nghĩ đến những nỗi đau cậu ấy đã reo rắc nơi trái tim tôi lại chẳng thể nào tha thứ được.
- Ra là vậy…. ! Huy khẽ cầm điếu thuốc và rít một hơi. Cậu ấy nhả từng đợt khói và mắt mơ màng, khẽ di di đầu tàn thuốc lên chiếc gạt tàn. Huy chậm rãi nói :
- Tớ và Ngọc Lan đã quen với nhau lâu lắm rồi. Hồi còn ở bên Nhật, khi tớ phải vào viện điều trị bệnh tim 1 năm cũng là lúc Ngọc Lan phải vào điều trị về bệnh tự kỉ. Thực ra theo tớ biết, cô ấy chẳng có bệnh gì cả chỉ cố tình làm vậy để khiến bố mẹ phải quan tâm đến mình thôi.
- ….Cậu và Ngọc Lan đã từng thân thiết ư ? Trời ơi…. Tôi khẽ thốt lên vì không thể hiểu nổi những con người tôi gặp lại có mối quan hệ liên quan tới nhau. Qủa thực trái đất rộng lớn như vậy mà cuối cùng chúng tôi vẫn gặp nhau như là số phận đang trêu đùa vậy…
- Tớ đã hứa với cô ấy một điều, nhưng đã không làm…. Huy khẽ nhếch mép cười.
- Điều gì ! Tôi gặng hỏi.
Huy im lặng, rít nốt hơi thuốc rồi bỏ xuống. Cậu ấy đứng dậy rồi lấy lí do cần phải ra ngoài. Ý của Huy là muốn tôi không hỏi nữa và hãy ra về.
Tôi đóng cửa và đi ra khỏi nhà Huy, tôi bấm thang máy và xuống tầng 10 và về nhà mình. Mọi việc bỗng dưng đè nặng khiến đầu tôi chẳng thể nào nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
Tôi mở điện thoại kiểm tra. Vẫn không hề có một tin nhắn nào từ Đình Văn. Tôi chợt nghĩ chắc giờ này anh vẫn chưa về hoặc chưa ngủ dậy. Nhưng, quả thực đó có phải là người yêu của tôi không ? Khi tôi say xỉn và yếu ớt, thì anh ở đâu ? Tôi đã cố gắng để anh không mất mặt trước bạn bè, nhưng quả thực, thứ tôi làm có đáng cho một người như thế hay không ?
* * *
Hôm sau và hôm sau nữa, Đình Văn không hề liên lạc với tôi. Tôi cũng không nhắn tin hay gọi điện hỏi anh. Tôi nghĩ chắc anh đang bận hoặc muốn suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cũng vậy, tôi nghĩ mình đã quá vội vàng và tôi cần phải suy nghĩ về mọi điều. Có lẽ, tôi đã quá vội vàng và hiếu thắng khi muốn anh trở thành người yêu của mình để chứng tỏ cho Đông Đông biết rằng lựa chọn hồi cấp 3 của tôi là đúng. Nhưng, những vỏ bọc tưởng chừng như hòan hảo lại không thể nào có thể phù hợp với tôi – Phương Phương, một đứa con gái đầy khiếm khuyết và chẳng hề có chút gì nổi bật.
Đình Văn hẹn tôi nói chuyện ở một quán cafe. Thái độ của anh có vẻ khác lạ, tôi cũng không còn cảm giác thân thuộc là Đình Văn của tôi thần tượng ngày nào nữa. Anh lòng vòng một hồi rồi nói rằng anh muốn dừng mối quan hệ giữa chúng tôi lại.
- Anh nghĩ…. em vẫn chưa thể thích hợp được với anh… Đình Văn khẽ chần chừ rồi nói.
- Anh cứ nói đi, em đang nghe đây ! Tôi bình tĩnh lắng nghe từng lời của anh.
- Có lẽ, thế giới của chúng ta khác nhau. Anh luôn cần một người hiểu và có thể đi bên cạnh anh khiến cho anh cảm thấy tự hào. Em… anh cũng cảm thấy tự hào… nhưng có điều gì đó….
Tôi nhếch mép cười. Hiểu ý Đình Văn đang nói gì.
- Em hiểu rồi. Em thông minh lắm để thừa hiểu anh đang nói gì mà.
- …. Đình Văn im lặng.
- Không sao, em biết em và anh là hai thế giới hòan tòan khác nhau. Em cũng cố gắng để thích hợp. Em cũng dự định sẽ đi học nấu ăn, sẽ học nữ công gia chánh… học đủ mọi thứ để trở thành một cô bạn gái giỏi giang đi bên cạnh anh… Em cũng đang có ý định tham gia 1 cuộc thi về ngoại giao để anh có thể tự hào về em… Nhưng anh à, em đã lầm, dù em có làm bao nhiêu điều thì cũng không bao giờ đủ cả. Em vẫn sẽ mãi mãi chỉ làm em thôi, một cô gái vụng về và bình thường như bao người… Em có thể học để làm anh vui nhưng điều đó lại khiến em không vui. Em thấy như vậy em sống giả tạo thì đúng hơn. Vì thế, xin lỗi vì đã làm phiền anh trong thời gian vừa qua. Chúng ta sẽ dừng lại.
Tôi nói xong rồi xin ra về trước. Cuộc nói chuyện khép lại trước sự ngỡ ngàng của Đình Văn, có lẽ anh không thể nào ngờ được tôi lại có thể nói đúng những gì anh suy nghĩ như thế !
Tôi đi bộ trên con phố phường tấp nập đông người qua lại. Hóa ra, tôi là đứa con gái vừa bị đá. Một mối tình đầu ư đã chết như vậy ư ? Đúng rồi, mối tình đầu của tôi. Mặc dù, anh ấy vẫn còn chưa nói yêu tôi.
Về nhà trong bộ dạng như người mất hồn, tôi thấy khóe mắt mình nhòe nước. Không còn muốn mở cửa vào nhà nữa, tôi ngồi sụp xuống trước cửa căn hộ của mình và lặng lẽ khóc !
Hình như, tôi vừa mới thất bại…
« Phương Phương, đừng khóc ! » Tiếng người nói vẳng lên bên cạnh tôi, một bóng dáng cao lớn khẽ tiến về phía mình mà tôi chưa kịp định thần. Tôi hơi giật mình khi bị một người khác bắt gặp tôi đang khóc.
Tôi khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu ấy đang nhìn tôi lo lắng. Vẫn là nụ cười lém lỉnh và đôi mắt sáng thông minh. Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, quần jean, đi giày thể thao bụi bặm. Tóc khẽ vuốt keo dưng đứng. Tôi ngỡ như là những ngày tháng cũ đang ùa về. Cậu ấy khẽ nâng tôi đứng dậy, cúi sát vào mặt tôi.
- Đông Đông ! Tôi khẽ gọi tên cậu ấy !
- Cậu vừa mới khóc, phải không ? Đông Đông dí sát mặt vào tôi như để soi từng cử động trên khuôn mặt. Cậu ấy nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ở nơi khóe mắt của tôi.
- Tớ….Tôi lau vội vàng nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt.
- Cậu đã nói cậu sống rất hạnh phúc và vui vẻ cơ mà, cậu… nói dối !
Một tay Đông Đông đặt lên tường, mặt cậu ấy sát vào mặt tôi, tôi nghe như hơi thở cậu ấy phả vào mặt, rất gần.Ánh mắt Đông Đông ánh lên những tia giận dữ.
- Đồ ngốc, tớ đã rất nhớ cậu….Đông Đông ôm lấy tôi và thì thào !
Chương 19:
Tôi nức nở khóc và gào lên như một đứa trẻ, mặc dù mọi lỗi lầm là do tôi. Nhưng bờ vai và giọng nói ấm ấp này dường như tôi chẳng thể nào quên được. Cái thứ cảm giác dễ chịu và yên bình khi tôi được che chở trong vòng tay cậu ấy, tôi tưởng tôi không cần bình yên và che chở, nhưng hóa ra, tôi lại cần nhiều hơn thế. Tôi vốn mỏng manh và yếu đuối biết bao nhiêu !
- Đồ ngốc, cậu khóc xấu lắm, biết không ? Đông Đông khẽ đưa tay và lau những giọt nước mắt của tôi. Khuôn mặt tôi tèm lem toàn nước mắt trông thật xấu xí, cậu ấy khẽ cười và nhìn tôi trìu mến.
Tôi nghe có tiếng bước chân chạy đến gần và khẽ rồi bỗng dưng đứng sững lại. Có tiếng nói khẽ cất lên rồi im bặt
- Phương Phương, cậu để quên chùm chìa…Tiếng Huy bỗng nhiên đứt quãng khi nhìn thấy cảnh tượng của tôi và Đông Đông lúc này. Tôi bối rối khẽ lau mặt, Đông Đông bỏ tay ra khỏi người tôi.
- Huy… Tôi nói nhỏ, chống ngượng bằng một nụ cười gượng gạo
Đông Đông khẽ quay đầu lại và nhìn Huy, ánh mắt không rời cậu ấy. Huy bước đến, không nhìn vào mặt Đông Đông rồi đưa chìa khóa cho tôi. Tôi cảm nhận được vẻ mặt cao ngạo và có gì đó hằn học ở hai người con trai đang đứng cạnh tôi. Dường như, ánh mắt họ đang dấy lên một sự giận dữ khôn xiết.
- Hai cậu… vào nhà… uống nước nhé ! Tôi lấy cớ mời mọc để chống chế.
- Không cần đâu ! Huy và Đông Đông bỗng dưng cùng cất lời.
- Phương Phương, tớ về đây, hẹn cậu khi khác ! Đông Đông khẽ đặt tay lên vai tôi một cách thân thiết, như thể đang trêu tức và cố tình để cho Huy nhìn thấy sự gần gũi của hai chúng tôi.
- Chào… cậu ! Huy cũng chào tôi và quay đi.
Tôi nín thở nhìn Đông Đông và Huy quay bước đi, Họ bấm cánh cửa thang máy, vẫn gườm gườm nhìn nhau vẻ khó ưa, khi tôi nhìn thấy nút báo hiệu một đi lên và một đi xuống, và hai người bước vào thang máy, hai cánh cửa khép lại tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi cả hai đã đi khỏi tầm mắt của mình. Tôi mới khẽ thở một hơi dài, với Huy tôi có cảm giác giống như một đứa trẻ bị bắt gặp mình đang làm việc xấu, còn Đông Đông, cậu ấy thậm chí ôm tôi nhanh đến mức tôi còn chưa cảm nhận đủ sự bình yên thân thuộc nơi cậu ấy.
Lần nào gặp Đông Đông cũng vậy, cậu ấy giống như một tia sét, xoẹt ngang qua người khiến tôi run rẩy và sợ hãi. Nhưng sau khi thoát khỏi sự hoang mang ấy, tôi lại tìm thấy một sự ấm áp và bình yên đến kỳ lạ.
- Đồ ngốc, tôi đã nhất nhớ cậu! Tiếng Đông Đông văng vẳng bên tai tôi
“Mình, cũng đã rất nhớ cậu ấy!” Tôi nhủ thầm và lắng nghe trái tim mình. Dường như tôi lí trí của tôi đã muốn lãng quên nhưng trái tim bé bỏng mách bảo tôi không được quên cậu ấy. Đã ba năm kể từ ngày cậu ấy rời xa tôi. Hóa ra tôi nhớ cậu ấy nhiều đến thế,
* * *
Huy bước ra khỏi thang máy tầng thứ…. Anh mở cửa nhà, từ phía sau, có một cảm giác rất lạ như ai đó đang bước đến gần.
- Chào cậu, tôi muốn nói chuyện!
- Vậy vào nhà đi! Huy khẽ cười khẩy và mở cửa.
Trên ghế sopha, hai người con trai ngồi đối diện nhau. Họ đưa những ánh nhìn về phía nhau một cách dò xét.
- Uống nước lọc nhé, nhà tôi không có trà! Huy vứt chai nước về phía Đông Đông, anh chụp chai nước mát lạnh, khẽ bật nắp và uống một hơi.
- Cậu có thể bắt đầu đươc rồi! Huy vắt chéo chân, một tay khẽ đặt lên ghế và thả lỏng để sẵn sàng lắng nghe chàng trai đối diện mình.
- Cậu là gì của Phương Phương? Đông Đông đi thẳng vào vấn đề.
- haha, kỳ lạ thật, tôi và cô ấy là gì thì liên quan gì đến cậu? Huy bật cười
- Tôi… muốn biết….Đông Đông chậm rãi và hạ giọng vì biết mình cũng hơi đường đột khi lỡ nói câu đó.
- Tôi và cô ấy là gì ư? Trên mức tình bạn…Huy nhếch mép, trả lời tỉnh bơ.
Đông Đông cười khẩy, anh khẽ nhún vai và nhìn Huy bằng con mắt khó hiểu.
- Cậu có vẻ thân thiết với Ngọc Lan! Là người yêu của nhau à? Đông Đông mỉa mai.
- Cậu cũng biết Ngọc Lan! Huy hỏi lại
- Có phải cậu chính là người cô ấy muốn đi tìm không? Đông Đông thẳng thắn.
- Đúng vậy! Huy gật đầu
- Cậu là đồ tồi! Đông Đông nắm chặt tay và giận dữ trước thái độ của Huy.
- Tôi biết điều đó! Và chúng ta giống nhau! Đừng quên, cậu cũng làm điều tương tự với Phương Phương! Huy buông ra những lời sắc lẹm.
Đông Đông khẽ giật mình, như có luồng điện nhìn thấu tâm can của anh. Con người của kẻ đối diện ngồi trước mặt anh thực ra là kẻ nguy hiểm và khó hiểu. Đông Đông vẫn chưa thể định hình được những lời Huy nói, nhưng cảm giác để người con gái trong sáng thánh thiện như Phương Phương ở bên cạnh Huy quả thực khiến cậu lo lắng.
- Tôi nói cho cậu biết, lần này tôi về, tôi sẽ bảo vệ cô ấy! Đông Đông cảnh báo