Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cô Nàng Hoàn Hảo
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11170
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:14 - 14/08/2015


Trong đó… có chứa hình của một cô gái…

Một cô gái với khuôn mặt rất xinh đẹp gần như là hoàn hảo, tôi không thể tìm thấy nét nào khiếm khuyết trên khuôn mặt đó.

- Chị ấy… chị ấy là ai thế anh… Tôi ngập ngừng, buông bút xuống rồi đưa mắt nhìn anh.

- Chị ấy là bạn gái anh. Anh thấy ánh mắt của tôi có gì đó khác thường, anh lấy tay vỗ vỗ lên vai tôi.

- Học đi… đừng có hỏi lung tung…

- Chị ấy có yêu anh không ?

- Anh đã nói là học đi còn gì, trẻ con sao cứ lo chuyện người lớn. Anh cau mày lại với tôi.

- Không, nếu anh không nói, em sẽ không làm bài tập đâu. Tôi nói với giọng dọa nạt.

- Chị ấy giờ đang đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài, bọn anh yêu nhau hơn 2 năm rồi…chị ấy trước học khoa Toán cùng với anh.

- Anh yêu chị ấy vì cái gì ?

- Có lẽ vì vì tất cả,chị ấy xinh đẹp, giỏi giang… bạn bè anh đều nói cô ấy là một cô gái hoàn hảo.

- Anh cũng là một người hoàn hảo… theo em nghĩ… là thế…

- Thôi nào nhóc, học bài đi…

- Làm thế nào…. để… trở thành một… cô gái hoàn hảo… hả anh ?

- Thôi nào… hoàn hảo ư ?… à… ừ thì…em cần phải học… mọi thứ…và việc đầu tiên là đỗ vào cấp 3 với điểm số môn Toán tuyệt đối.

Vậy là sau cuộc nói chuyện đó, sau phát hiện lớn lao rằng người yêu anh là một người con gái học Toán cực giỏi, tôi đã quyết định mình sẽ học Toán, sẽ thi vào khối khoa học tự nhiên thay vì khoa học xã hội như trước. Tôi quyết tâm để trở thành một người không thua kém gì chị ấy, người con gái trong bức hình, người con gái xinh đẹp học chuyên Toán của anh.

Và đúng như những nỗ lực bù đắp cho những ngày tháng quyết tâm cao vời vợi của mình, tôi đỗ thủ khoa khối Khoa Học Tự Nhiên và được nhận vào lớp A1, lớp chuyên Toán.

Đó là những ngày tháng cấp 2 buồn tẻ, trôi vô vọng với một tình yêu nhỏ dại, cái thứ mà tôi gọi là tình yêu ấy không biết có được xếp vào một loại Yêu hay không ?

Lên lớp 10, anh không làm gia sư cho tôi nữa. Cũng không hiểu vì lí do gì. Tôi buồn mất 1 tuần không ăn uống được, mẹ tôi đã lo sốt vó và dường như đã phải dành hết những lời lẽ từ ngọt ngào cho đến dọa nạt cuối cùng là đòn roi mới lôi được tôi ra khỏi nhà.

Và tôi nhận ra rằng, anh không yêu tôi cũng đúng thôi bởi tôi đâu phải là một cô gái hoàn hảo. Tôi chỉ là một con bé 15 tuổi ngốc nghếch và không hiểu chuyện.

Tôi : Đỗ Diệu Phương. Biệt danh còn gọi là Phương Phương

Tuổi 15

Mức độ hoàn hảo : 0.1/10

Thành tích : Đỗ thủ khoa vào lớp A1.

Bài học rút ra rằng : Để trở thành một cô gái hoàn hảo, trước hết cần học giỏi môn Toán.

Như vậy, chào tạm biệt người được coi như là mối tình đầu của tôi. Tôi bước vào cấp 3 với những niềm vui và những con người mới xuất hiện.


Chương 2:


Lớp A1 của tôi có 50 mống đa phần là Nam, chỉ có 10 Nữ. Con số 10 cũng là một số đáng để tự hào trong một lớp chuyên Toán rồi. Tôi được nổi tiếng ngay từ phút đầu bởi vì tôi là thủ khoa của cả lớp. Tuy nhiên, tôi cũng không hề thoải mái lắm với cái danh hiệu này bởi tôi thừa hiểu tôi như thế nào, cũng chỉ là « ăn may » vì điểm Văn của tôi kéo lên mà thôi. Bố mẹ tôi còn không tin vào kết quả của tôi bởi vì, từ nhỏ đến giờ tôi có làm được việc gì để họ tự hào đâu.

Buổi học thứ hai khi đến lớp, mẹ đã phải lôi tôi dậy thật sớm bởi với cái tật ngủ nướng vì nếu và không gọi có lẽ tôi sẽ đi học khi mà cả trường đã ra về ấy chứ. Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà từ rất sớm, tôi đến khi mà bác bảo vệ đang đi loanh quanh để mở cửa các phòng học, tôi đi vào lớp, đầu lâng lâng, cơn buồn ngủ vẫn còn lảng vảng.

- Ô, cao thủ, đến sớm thế ?

Tôi giật mình ngẩng mặt nhìn lên. Một cậu con trai với cái dáng cao ngất đang cúi xuống nhìn tôi. Cậu ấy mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng, quần bò, giày thể thao. Cậu ấy có khuôn mặt sáng sủa và đôi mắt thông minh, nụ cười thì lém lỉnh khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Cái giọng điều rất « giễu cợt » của cậu ấy khi nói hai từ « cao thủ » là tôi đoán cậu ấy đã biết tôi rồi, tôi nổi tiếng đến thế cơ mà.

- Hơ, hơ… chào…tớ bị bắt đi thôi… cậu cũng đến sớm thế. Tôi hỏi lại.

- Tớ hôm nào cũng dậy sớm để tập thể dục, sau đó đến trường, giờ này gà đã gáy bảnh mắt lâu rồi tiểu thư ạ.

- Vậy hả ?

- Cậu nên tập thể dục đi… Haha. Cậu ta cười với tôi một cách sảng khoái.

- Nhưng… tại sao cơ ? Tôi ngơ ngác.

- Đồ ngốc, trước hết là khỏe người, sau đó là người cậu sẽ đẹp hơn.

- Ừ, việc khỏe mạnh thì tới hiểu… nhưng đẹp cái gì mới được chứ !

- Đồ ngốc xít. Cậu ấy phẩy tay trước câu hỏi ngô nghê của tôi.

Tôi nhìn lại mình, tôi chỉ cao có 1m60 nhưng đấy cũng là chiều cao đáng mơ ước của nhiều người rồi. Tôi nặng 58kg… và đấy chắc hẳn cũng là cân nặng đáng nể đấy chứ. Cuối năm lớp 9 bước vào hè để ôn lên cấp 3, bố mẹ lo lắng tôi không đủ sức để ôn thi nên đã tẩm bổ vô số đồ ăn thức uống bổ dưỡng, và kết quả là tôi có một thân hình béo tròn. Tuy không bị… béo phì nhưng cũng là béo rồi, nhưng tôi là đứa có suy nghĩ đơn giản, việc béo hay gầy của tôi thì có ảnh hưởng đến bất cứ ai đâu nào ? Đúng không ?

Và đấy là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Đông Đông, cậu ấy tên trong giấy khai sinh là Vũ Đông Đông, chứ không phải là do bố mẹ cậu ấy vô tình thích một nhân vật trong phim như bố mẹ tôi.

Tiết học môn Toán đầu tiên, thầy giáo bước vào lớp nhìn đống tên dài dằng dặc rồi quyết đinh.

- Đông Đông, Diệu Phương lên bảng.

Tôi ngớ người ra, mãi mới nhớ ra được cái tên Diệu Phương của mình.

Đám ở dưới nhí nhố cười rồi ồn ào bảo thầy.

- Bạn ý tên là Phương Phương thầy ạ.

- Thủ khoa và á khoa của lớp mình đấy.

- Đó có phải là Đông Đông người được giải Toán quốc gia năm ngoái không ?

- Hóa ra Phương Phương là bạn này à.

Tôi quay xuống lớp đang xì xầm, tôi ú ớ với những gì vừa nghe được, hóa ra cậu ấy chỉ xếp sau tôi chỉ vì điểm Văn. Ôi, tên lém lỉnh lúc sáng không ngờ lại là một tên chẳng hề kém cạnh thậm chí cậu ta được duyệt vào dạng nhân tài ấy chứ. Đông Đông đứng bên cạnh tôi và cầm viên phấn đưa cho tôi. Tôi theo kiểu ngạc nhiên vô độ nhìn cậu ấy trân trân, còn Đông Đông với cái kiểu lém lỉnh đang cười với tôi đắc ý.

Bài toán thầy ra chẳng hề đơn giản chút nào. Tôi cũng chẳng hiểu ngay từ ngày đầu tiên vào lớp thầy lôi hai đứa lên bảng để làm gì. Bài toán này, tôi đã từng được học, nhưng… có một vấn đề là… tôi chỉ nhớ mang máng cách giải.

Đông Đông giải một mạch từ đầu đến cuối, rất khoa học và dễ hiểu, còn tôi đứng lúng túng như gà mắc tóc. Và tôi cá rằng, đằng sau lưng tôi có bao nhiêu ánh mắt đang chĩa về phía tôi với cái suy nghĩ rằng « thủ khoa mà không biết giải Toán »

Cậu ấy khẽ nháy nháy và chỉ cho tôi cách giải bài toán ấy như thế nào khi thấy tôi cứ đứng như trời trồng hết gạch gạch lại xóa xóa. Đông Đông nhìn tôi rồi cười, tôi ghét cái điệu cười của cậu ấy, tôi ghét cái kiểu ra vẻ giúp đỡ của cậu ấy… và tôi buông viên phấn xuống.

- Thưa thầy, em không biết làm bài này. Tôi nói thẳng thắn.

Cả lớp xôn xao, thầy giáo khẽ gật đầu hiệu cho tôi về chỗ. Tôi đi về, khẽ cúi mặt xuống mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Ôi, danh tiếng thủ khoa giờ đã bị đánh bại dưới tay tên nhóc Đông Đông !

- Đông Đông, cậu nhớ lấy thù này !!!!!!!!!!!!!! Tôi suýt nữa đã gào lên như thế, nhưng… chỉ là gào lên trong suy nghĩ được mà thôi.

Lần đầu tiên trong lớp mới, khi tôi còn chưa kịp « phổng mũi » thì đã bị gạ gục bởi một tên con trai lém lỉnh, xấu xa, mặt lúc nào cũng toe toét và nhìn tôi với cái thái độ đùa đùa cợt cợt. Chẳng lẽ bề ngoài của tôi đáng buồn cười như vậy sao ?

Cuối buổi học, tôi ra nhà xe lấy xe với khuôn mặt ủ dột, ngay từ phút đầu tiên vào tiết học đầu tiên ở lớp tôi đã bị « bẽ mặt » như thế. Liệu tôi sẽ phải sống những tháng ngày tiếp theo như thế nào đây ?

- Chào ngốc xít. Đông Đông vỗ đánh bộp lên vai tôi rồi lại cười toe toét, có vẻ như hạnh phúc của cậu ta là để trêu đùa tôi thì phải.

- Hừm… Tôi xị mặt lại, dắt xe đi mà chẳng thèm nhìn cậu ấy.

Trên đường về tôi lo lắng với cái suy nghĩ nếu mẹ biết được chuyện sáng nay, có lẽ tôi sẽ bị nhiếc móc đủ điều cho mà xem. Trời ơi, cứ nghĩ đến chuyện đó mà chân tay tôi run lẩy bẩy.Việc tôi « chẳng may » đỗ thủ khoa vào lớp Toán khiến cho bố mẹ tôi lo lắng, phần thì do từ bé tôi chưa làm được một cái việc gì ra hồn, hai là bố mẹ biết thừa tôi học Toán chỉ vì một cơn « bất thường » của tôi mà thôi chứ chắc gì tôi đã trụ lại được ở lớp A1 này.

- Ngốc xít, giận tớ à ?

- Không

- Không mà sao mặt mũi ỉu xìu thế kia.

- Mặc kệ tớ.

- Thì mặc kệ.

- Hừ…

- Mà tớ có làm gì cậu đâu nhỉ ? Haha.

Đông Đông phá lên cười với cái bộ rầu rĩ của tôi, tôi lườm cậu một cái rõ dài, mặt vẫn xị xuống. Nhưng nghĩ lại thì, đúng là Đông Đông chẳng hề có lỗi gì trong chuyện này cả, vấn đề vẫn là do tôi không có khả năng để giải bài toán đó và thêm một vấn đề là Đông Đông xuất hiện đúng cái thời điểm để tôi « giận cá chém thớt ».

Cả dọc đường hôm ấy đi về tôi không thèm nói gì với Đông Đông, thỉnh thoảng tôi biết cậu ấy vẫn liếc mắt qua nhìn tôi cười tủm tỉm. Thật ra thì tôi cũng « nguôi ngoai » phần nào rồi nhưng mà cái thái độ khó chịu của Đông Đông khiến tôi chẳng buồn nhìn cái mặt khó ưa của cậu ta thêm một phút một giây nào.

Tôi giả vờ giận dỗi Đông Đông hôm sau, và cả hôm sau nữa. Tôi bơ cậu ấy, đi qua cũng chẳng thèm nhìn và lúc đi cùng đường về cũng chẳng thèm nói chuyện dù biết thừa cậu ấy đang đi đằng sau với mấy đứa con trai.

Tuần đầu tiên của lớp mới, tôi đã dần dần thích nghi. Tôi có thêm hai người bạn mới đó là Phương Anh và Huyền Thương. Hai cô bạn cũng khá xinh xắn, đáng yêu và thân thiện. Huyền Thương được mệnh danh là hoa khôi từ cấp 2 mà tôi nghe danh đã lâu rồi, còn Phương Anh là một cô bạn cá tính có mơ ước trở thành diễn viên với khuôn mặt khả ái và cách diễn rất tự nhiên. Tôi hơi rụt rè khi quen được hai cô nàng tài năng như thế bởi vì tôi hình như chẳng có một thứ gì để đáng tự hào cả.

Thầy giáo chủ nhiệm tôi khá trẻ, nếu ngoài đời chắc tôi đã dám xưng hô « anh- em » với thầy rồi vì thầy cũng chỉ tầm tuổi như chị gái tôi. Thầy cho chúng tôi tự chọn chỗ ngồi vì theo thầy chỗ ngồi thoải mái mới đem lại tinh thần học hành tốt được.Tôi chọn ngồi ở bàn thứ 3 với Phương Anh và Huyền Thương, ban đầu bàn chúng tôi thiếu một chỗ trống cạnh tôi. Đầu bàn là Phương Anh, Huyền Thương và sau đó là tôi, phía chỗ ngồi trong còn một khoảng trống.

- Thưa thầy, chỗ em ở đây ! Đông Đông vứt đùng cái cặp xuống cạnh chỗ tôi ngồi, rồi khẽ khàng ngồi xuống, tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, há hốc mồm vì chưa khỏi ngạc nhiên.

Đông Đông vẫn cười toét, mặc kệ cái thái độ kia của tôi. Phương Anh và Huyền Thương có vẻ vui mừng hơn tôi tưởng khi Đông Đông được kết nạp làm thành viên thứ 4 của cả bàn.

Và trong suốt cả buổi hôm ấy tôi chẳng thèm nhìn Đông Đông nhưng dường như lúc nào tôi cũng có cảm giác đôi mắt lém lỉnh nghịch ngợm của cậu ấy đang nhìn tôi và cái miệng của cậu ấy lại đang cười giễu cợt tôi....
« Trước1234...23Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Trái tim màu hổ phách
» Công tắc tình yêu
» Em vẫn chờ anh
» Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
» Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
» Phía sau một cô gái
» Khoảng cách tình yêu
» Tình yêu Cappuccino
1234»
Tags:
bạn đang xem

Cô Nàng Hoàn Hảo

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cô Nàng Hoàn Hảo v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Polly po-cket