22:19 - 14/08/2015
- Được rồi. Giờ thì đi thôi!!!!
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đến rồi sẽ biết. – Đăng cươi tười.
Không để cho Thy cằn nhằn lâu, Đăng kéo tay cô ra chiếc mô tô đang dựng trước cửa đầy vẻ hứng khởi.
- Nhưng mà lúc về, anh cho em chạy xe nhé!
Hơi bất ngờ trước lời yêu cầu của Thy, nhưng rồi Đăng cũng nhanh chóng vui vẻ gật đầu.
Và một lần nữa, chiếc Exciter lại bay vút xé tan làn gió lộng trong niềm hân hoan của hai con người cùng mê tốc độ.
…
Thiên Thy xuống xe, ngơ ngác nhìn toà nhà cao chọc trời trước mặt, đây chẳng phải là nhà hát lớn nhất thành phố sao?
- Vào trong thôi, sắp bắt đầu rồi. – Đăng hứng khởi cầm tay Thy chạy vào nhà hát.
Đây quả là không hổ danh nhà hát lớn nhất thành phố, vừa bước chân vào, Thiên Thy đã bị vẻ hào nhoáng và độ to lớn của nó làm cho choáng ngợp. Ước lược chắc phải có hơn năm chục hàng ghế được xếp trong nhà hát, chưa kể ở trên các dãy lầu. Nhưng trung tâm vẫn là sân khấu được trải thảm đỏ hoành tráng, sang trọng. Trên đó, có gần đến mười chiếc đàn lớn nhỏ đủ loại được đặt ngay ngắn.
Minh Đăng dẫn Thiên Thy đến mộ chỗ ngồi vừa tầm mắt nhất. Cả nhà hát lớn là thế nhưng số người đến xem chưa bằng một nửa số ghế ngồi. Và đa số những người đến xem toàn là những người trung niên. Có lẽ Minh Đăng và Thiên Thy là hai người trẻ nhất rạp. Cũng phải, vì giới trẻ bây giờ mấy ai thích nghe những loại nhạc hoà tấu, thính phòng như thế này?
- Đây là buổi hoà nhạc giữa piano và nhiều nhạc cụ khác, piano khi độc tấu một mình đã rất hay, nhưng khi phối hợp với nhiều nhạc cụ khác nó lại càng đặc sắc hơn mà không làm mất đi bản chất riêng biệt của mình. Anh rất thích được chơi một bản hoà nhạc như thế với nhiều nghệ sĩ khác.
Minh Đăng nói say sưa, mắt không rời những nghệ sĩ đang bắt đầu đặt tay vào nhạc cụ của riêng mình. Sự đam mê và ước mơ của Đăng thật làm cho một người không có ước mơ như Thiên Thy cảm thấy ghen tị. Con người, dù sao có ước mơ cũng vẫn tốt hơn là chẳng ước mơ gì cả?
- Thiên Thy! Giá như em cũng đam mê piano thì hay biết mấy, anh có thể rèn luyện em trở thành một nghệ sĩ giỏi mà không phải tốn một xu. – Đăng bông đùa, và anh không hề biết rằng lời bông đùa ấy lại ăn sâu vào cô gái ngồi kế bên.
Người ta nói, khi yêu một ai đó thì sẽ yêu luôn cả những thứ họ yêu. Nhìn ngắm những đôi bàn tay mềm dẻo của các nghệ sĩ đang chơi đàn trên sân khấu và đôi mắt đam mê của Minh Đăng dành cho họ, Thiên Thy bỗng trở nên có cảm giác thiện cảm với piano. Và trong đầu cô bỗng loé lên một ước muốn điên rồ đó là : “ Ước gì mình cũng có một đôi tay tài ba giống họ.”
Buổi biểu hoà tấu kết thúc nhưng tiếng nhạc vẫn còn lắng đọng trong Thy, những thính giả cũng đang dần đứng lên ra về, chỉ còn Minh Đăng và cô vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ.
- Thiên Thy! Thật ra hôm nay anh muốn nói với em một chuyện – Đăng căng thẳng, mắt anh vẫn dán chặt lên sân khấu mặc dù bây giờ ở đó chỉ còn một tấm màn đỏ. – Thật ra thì anh… không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ..
- Ông Sang! Cám ơn ông về chiếc vé, buổi hoà nhạc hay lắm. – Bỗng dưng có một giọng nói gần đó vô tình cắt đứt lời nói của Minh Đăng.
- Không có gì đâu. Ông thích là được rồi. – Một giọng nói rất quen thuộc với Minh Đăng cất lên, hình như họ đang càng lúc càng tiến gần anh.
Đăng kín đáo quay ra phía sau, đúng như anh dự đoán, đó chính là ba anh. Ông đang đi cùng vời đối tác và họ đang đi xuống những bậc thang gần hàng ghế của Đăng và Thy đang ngồi…
- Minh Đăng! Anh nói tiếp đi, sao tự nhiên đang nói mà dừng lại thế? – Thy ngơ ngác. – Anh không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ nghĩa là sao…
Thế nhưng Thy chưa kịp nói xong, bờ môi cô đã bị Đăng nhanh chóng chiếm đóng, anh mạnh bạo ấn đầu cô vào ghế, dùng tấm lưng dài che khuất đi cả người cô, tất nhiên không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của cả hai lúc này. Đúng lúc đó, hai người đàn ông cũng đi tới.
- Ôi tuổi trẻ bây giờ thật bạo dạn...
- Lúc trước chúng ta nào có dám như thế đâu nhỉ - tiếng ông Sang vui vẻ…
Và rồi họ thản nhiên đi qua hàng ghế đó. Tất nhiên ông Sang không hề biết chàng trai trẻ kia chính là con trai của mình.
…
Trời ập tối. Chiếc exciter đỗ phịch trước ngôi nhà kín cổng cao tường hay còn gọi là biệt thự trắng.
- Anh xin lỗi, lúc đó…
Thiên Thy chẳng thèm đoái hoài gì đến nét mặt khổ sở của Minh Đăng. Cô trả nón bảo hiểm cho anh rồi mở cổng đi thẳng vào nhà. Ai bảo Đăng cứ làm cho mất mặt trước người khác, muốn hôn là hôn được sao. Nhìn Thy khuất sau cánh cổng mà Đăng bất lực, chẳng biết làm gì hơn, anh thở dài, rồ ga chạy tiếp con đường dài thênh thang.
Thiên Thy vừa vào đến nhà đã đứng sững người ngạc nhiên vì người đầu tiên cô thấy ở trong nhà mình chính là Bảo Duy. Cậu đang đứng giữa phòng khách nhà cô, bên cạnh là Tiến Hào. Cả hai người họ đang hướng ánh mắt về phía bà Mỹ đang ngồi trên ghế salon.
- Bảo Duy! – Thy ngờ nghệch gọi tên cậu em.
Nhưng khi nhìn thấy Thiên Thy, Bảo Duy cũng bất ngờ không kém, cậu sững người trong giây lát rồi vùng vằng bỏ chạy khỏi ngôi nhà. Hình như Duy đang khóc. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng linh tính mách bảo Thy phải chạy theo cậu em cho bằng được.
- Bảo Duy, đợi chị!
CHAP 41 : CHÍNH THỨC ĐỐI MẶT
- Ơ kìa! Tụi nó quen nhau à? – Bà Mỹ hỏi Hào trong khi mở to mắt nhìn Thy đang đuổi theo Duy.
Tiến Hào không nói gì, anh nhìn theo Duy và Thy cho đến khi bóng tối nuốt chửng họ rồi lặng lẽ trở về phòng, lòng nặng nề vô cùng.
Thiên Thy vẫn mải miết chạy theo Duy, miệng không ngừng gọi tên cậu. Nhưng cô càng gọi và càng đuổi theo thì Duy lại càng chạy nhanh hơn, hệt như cậu em đang muốn tránh xa tất cả những điều ở phía sau. Càng xa càng tốt.
- BẢO DUY!!
Thy đuổi kịp Duy, túm lấy áo cậu. Bây giờ hai người đang đứng dưới bóng đèn vàng bên con sông Hàn chở đầy gió.
- BUÔNG EM RA!
Duy nói như mếu, hất mạnh tay Thy, vùng vằng muốn thoát khỏi cô. Vì đây là lần đầu tiên Duy tránh né Thy nên khiến cô ngạc nhiên tột cùng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Duy! Nói chị nghe rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao em lại ở nhà chị? Tại sao em lại khóc?
Duy vẫn vùng vằng, hất mạnh tay hơn trước khiến bàn tay Thy đang nắm chặt lấy áo cậu bị văng ra không trung. Rồi cậu tiếp tục bỏ chạy. Chạy như điên như cuồng.
- BẢO DUY!!!!
Trong cơn hỗn loạn, Duy bị tiếng gọi gần như tiếng hét của Thy làm cho thức tỉnh. Cậu đứng lại. Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều. Trong lòng càng lúc càng thấy đau. Đôi chân cậu lúc này dường như không còn đủ sức để chống đỡ thân thể của chính mình nữa. Duy gục ngã trên vỉa hè, ôm gối khóc thảm thương như một chú bé bị lạc đường.
Thì ra mẹ của Bảo Duy đang ở rất gần cậu, vậy mà từ trước đến nay cậu không hề biết, cứ ngỡ bà ấy ở xa lắm, cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại. Dù là rất ghét mẹ, nhưng Duy vẫn nghĩ bà ấy vẫn còn nhớ cậu, vẫn muốn tìm cậu. Nào ngờ cho đến hôm nay tình cờ gặp lại, bà ấy chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt ngạc nhiên, cũng có chút tội lỗi nhưng hoàn toàn không có tình mẫu tử, không hề có những thái độ yêu thương của một người mẹ dành cho con. Và cay đắng hơn, bà ấy chính là mụ dì ghẻ của Thiên Thy, người mà cô đã kể loáng thoáng cho cậu nghe lúc còn nhỏ. Duy cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu như một trò đùa quái ác. Bây giờ, bảo cậu phải đối mặt với Thiên Thy làm sao đây?
- Bảo Duy! – Thy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu em,đặt tay lên vai cậu. Cô chưa bao giờ thấy Duy đau đớn như thế này. – Nói cho chị biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Làm ơn! Đừng hỏi em bất cứ cái gì hết – Duy nói trong nước mắt. Trong giọng nói có thể dễ dàng nhận ra cậu đang rất hoảng loạn.
Hiểu ý cậu, Thy gật đầu. Cô ngồi yên lặng bên Duy, nghe gió đêm rít qua mặt, trong lòng cảm thấy hỗn tạp không khác gì cậu em lúc này. Phải rất kiềm chế, Thiên Thy mới không bật ra những câu hỏi đang hành hạ trong đầu cô, khiến cô thực sự bức bối nhưng không biết làm gì hơn ngoài im lặng.
- Thiên Thy! Đừng hỏi gì thêm, chỉ trả lời những câu hỏi của em thôi. Được không? – Duy vẫn khóc rấm rứt. Đôi mắt dàn dụa nước mắt đang hướng về con sông Hàn.
- Ừ, em muốn gì cứ hỏi đi.
- Lúc nhỏ, dì ghẻ của chị có hay đánh chị không?
Thy thoáng bất ngờ trước câu hỏi của Duy, nhưng cũng đành làm theo yêu cầu của cậu. Chỉ trả lời và không được hỏi.
- Thỉnh thoảng cũng có.
- Có hay mắng chị không? – Duy vừa nói vừa nấc lên.
- Thường xuyên.
- Có hành hạ chị nhiều không? – Duy nghẹn ngào.
- Có. Nhưng tất cả chỉ là lúc nhỏ. Bây giờ bà ấy chẳng làm gì được chị hết.
- Tại sao lại là chị mà không phải ai khác? – Duy hỏi lí nhí, chỉ vừa đủ cho một mình cậu nghe thấy, – Từ giờ, em sẽ không gặp chị nữa đâu. Đừng đuổi theo em nữa.
Thiên Thy còn chưa hết bất ngạc nhiên vì câu nói ấy thì Bảo Duy đã vội vàng đứng lên, bước chân cậu liêu xiêu đi tiếp đoạn đường nhưng rất dứt khoát, không quay đầu lại dù chỉ một lần. Đôi mắt Duy thẫn thờ chẳng thèm nhìn bất kì điều gì, chỉ biết đi thẳng về phía trước trong vô thức.
Tại sao Duy lại có một người mẹ như thế? Sẵn sàng bỏ chồng con vì gia đình phá sản. Sẵn sàng xà vào lòng một người đàn ông giàu có khác và hành hạ con gái nhà người ta. Còn anh trai Duy là Tiến Hào cũng biết tất cả, biết cậu thích Thy, biết Thy và cậu quen nhau thân thiết nhưng lại làm ngơ trước mọi chuyện, không hề hé nửa lời để Duy không hề hay biết chính mẹ mình là dì ghẻ của Thy.
Nếu chiều nay Duy không cùng Trúc Anh đi tìm nhà của Thy và vô tình gặp Tiến Hào và mẹ đang ở trước cổng, thì cậu đã không biết được cái sự thật đáng nguyền rủa này. Bây giờ Duy biết phải làm sao với Thy đây?
Thế nhưng đi được một đoạn đường dài, đôi mắt Duy đã không còn u ám chênh vênh nữa mà hiện lên một ngọn lửa rừng rực. Tất cả mọi chuyện tồi tệ đã và đang xảy ra với cậu chẳng phải đều bắt nguồn từ cái thằng chết tiệt nào đó tên là Hoàng Minh Đăng sao?
Vài ngày sau đó, Thiên Thy không tài nào liên lạc được với cậu em. Gọi điện thoại hỏi Trúc Anh, cô cũng không trả lời, hỏi Tiến Hào, anh cũng viện cớ lờ đi. Thy chỉ còn cách đi hỏi bà dì ghẻ của mình, xem rốt cục có chuyện gì xảy ra nhưng đáp lại cô cũng chỉ là sự im lặng đáng ghét.
- Thy! Mấy ngày nay sao em cứ như người mất hồn thế?
Minh Đăng ngồi xuống cạnh Thiên Thy trên bậc thềm trước ngôi nhà ở biển. Anh thấy lo lắng vì suốt mấy ngày nay, Thy thường xuyên ngồi suy tư điều gì đó với vẻ mặt lo âu, muộn phiền và chẳng thèm để ý đến anh. Vậy mà lần nào Đăng hỏi đến, cô cũng chỉ lắc đầu rồi trả lời cho qua loa bằng câu nói quen thuộc đến phát bực: “không có gì”
- Có chuyện gì? Nói anh nghe! – Đăng nghiêm giọng, “uy hiếp” Thy bằng cách nắm bàn tay cô thật chặt.
- Thực ra thì em đang lo cho Duy, mấy ngày nay liên lạc với cậu ấy không được.
- Cậu nhóc đó có chuyện gì sao? – Đăng khẽ nhăn mày khó chịu, chẳng ai thoải mái khi người yêu của mình lo lắng cho tình địch cả.
Và rồi Thy kể hết những chuyện mà cô chứng kiến được cho Đăng nghe, từ việc bất ngờ gặp Duy ngay tại nhà cho đến thái độ và những câu hỏi kì lạ của cậu em về người dì ghẻ của mình, không quên kể cho anh nghe cô đã thấy Bảo Duy khóc đau đớn ra sao....