80s toys - Atari. I still have
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Chờ ngày mưa rơi
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 13574
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:19 - 14/08/2015


7 tiếng trước tại tập đoàn Hoàng Minh.

“ Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc”

Tiến Hào cúi chào sau khi được Minh Đăng hướng dẫn công việc một cách tận tình cụ thể, vì là nhân viên mới nên Hào rất cần sự chỉ huy chặt chẽ từ cấp trên, và đó cũng là cái cớ tuyệt hảo để anh có thể tiếp cận với “mục tiêu” của mình.

Tiến Hào mới vừa ra khỏi phòng thì đã bắt gặp tổng giám đốc đang trên đường đi đến cuộc họp, anh vội cúi người chào. Và đáp lại sự lễ phép của anh chỉ là khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông quyền quý nhưng hóng hách. Nhưng đến khi Tiến Hào ngẩng mặt lên để khuôn mặt mình lọt vào mắt ông, anh chợt thấy tia nhìn ngạc nhiên của tổng giám đốc đánh rơi trên người mình.

Cùng lúc đó chàng giám đốc trẻ tuổi cũng bắt đầu mở cửa phòng bước ra… Hai người nhìn nhau nhưng chẳng nói gì, và đột nhiên ông tổng giám đốc lôi tuột đứa con trai vào văn phòng trở lại và khoá chặt cửa.

Hình như họ đứng nói chuyện gần ngay cửa nên Tiến Hào đã ghé sát tai và đã nghe thấy…

“Có chuyện gì vậy” – giọng giám đốc bực dọc.
“Cậu thanh niên lúc nãy là ai thế” – giọng khàn khàn của tổng giám đốc cũng cất lên ngay sau đó.
“Là cấp dưới của con”
“Tao thấy khuôn mặt nó giống y như đúc với..
“ Chú Hải”

Chưa nói xong, ông Sang đã trợn mắt lên vì ngạc nhiên vì bị Minh Đăng nhanh chóng tiếp lời. Ngoài cửa, Tiến Hào cũng giật thót tim khi nghe đến đấy.

“Mày đang có ý đồ gì thế hả? Tại sao lại nhận con của hắn vào đây làm việc?”
“ Để trả ơn”
“ĐỒ NGU!” – tiếng tổng giám đốc quát lớn khiến Tiến Hào giật mình. – “Lỡ như nó vào đây với âm mưu gì thì sao?”
“Âm mưu lật đổ công ty?” – Minh Đăng thản nhiên nói tiếp. “Cậu ấy có thể làm gì được một con cáo như ba chứ. Huống hồ, bây giờ ba đã biết cậu ấy là ai, thì chắc hẳn sẽ lập một bức tường vững chắc để đề phòng. Con nói đúng chứ?”

Nghe đến đây, mặt tiến Hào tái xanh đi vì sợ hãi, thật không ngờ thân phận và âm mưu của anh lại bị lật tẩy sớm đến thế…

“Mày chủ quan quá rồi đấy!” - Ông Sang rít từng chữ.

Thế nhưng đáp lại thái độ căng thẳng của ông lại là một tràng cười sảng khoái của chàng giám đốc trẻ tuổi…

“Không ngờ ba cũng dễ lừa đấy chứ”
“Ý mày là sao?”

“Thực ra cậu nhân viên lúc nãy chính là con trai của giám đốc Phong Cường. Nếu không tin thì ba cứ lật hồ sơ cá nhân ra xem, chuyện người giống người chắc đây không phải lần đầu tiên ba bắt gặp đấy chứ?”

Minh Đăng nói với giọng điệu thích thú rồi mở cửa bước ra, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười vui sảng khoái. Khiến Tiến Hào cũng thở dài nhẹ nhõm rồi vội vàng nấp sau cánh cửa. Còn ông Sang vẫn đứng trong phòng với bộ mặt cứng đờ vì bị thằng con lừa một vố dễ dàng, nhưng rồi cũng nhanh chóng bước ra, sánh bước bên Minh Đăng.

“ Hôm nay về nhà một chuyến đi”

“Để làm gì?”

“Có mỗi thằng con trai mà chẳng bao giờ thấy mặt mũi nó ở nhà,
mẹ mày nhắc mày nhiều đến phát bệnh kia kìa”

“Cũng còn xem con là con trai nữa đấy? Vậy mà những lúc bệnh hoạn, gãy chân đến ngất đi cũng chẳng thấy ai hỏi đến một câu. Chỉ biết lo đến danh tiếng của công ty thôi” – Chàng giám đốc cười khẩy, nhưng giọng điệu có phần chua xót.

“Mày cũng nên chuẩn bị tinh thần đi, sắp có một cuộc họp báo chính thức công bố người kế thừa tập đoàn rồi. Lúc ấy John và Minh Đăng hay công ty gì thì đều như nhau cả thôi."

Thế rồi bóng dáng hai người họ khuất dần sau chiếc thang máy màu vàng sang trọng. Không hiểu sao sau khi nghe lén được cuộc nói chuyện của họ, Hào lại thấy vị giám đốc ấy không hề xấu xa như lời Duy nói, ngược lại có phần đáng thương. Ngay cả dượng, không phải là cha ruột của anh nhưng cũng không nói chuyện lạnh nhạt với anh như ông tổng giám đốc kia.

Thế nhưng Tiến Hào cũng có cảm giác lo lắng sợ hãi, vì chàng giám đốc ấy quá sắc sảo, những giả thiết đưa mà lúc nãy cậu ấy đưa ra đều không sai chút nào. Anh chỉ là một nhân viên mới chân ướt chân ráo, thì phá hoại cái công ty khổng lồ này kiểu gì đây?

Và tất nhiên, Tiến Hào cũng không hề biết, những lời của Minh Đăng nói lúc nãy cốt là giành cho Hào. Một lời cảnh cáo gián tiếp, vì Minh Đăng thừa biết Tiến Hào chắc chắn sẽ nghe lén nên đã cố tình nói những lời khiến anh đau tim, như thể là đã biết hết tất cả nhưng lại vờ như chưa biết gì cả.

o0o
Quay trở lại với hiện tại.

Tại ngôi nhà ở biển. Lúc này bao phủ cả đất trời chỉ toàn nước và nước. Trắng xóa cả không gian.

Trên không trung, nước mưa giăng kín lối. Dưới mặt biển, dềnh dang những con sóng hung tợn đập vào bờ cát trắng thô bạo. Những rặng dừa điêu đứng, chao đảo, từng chiếc lá va quật vào nhau, hung dữ, mạnh bạo để tự tồn tại trước sự nổi giận của thiên nhiên.

Ấy vậy mà trong khung cảnh dữ dằn ấy, có một cô gái ngồi bó gối trước thềm nhà, hướng đôi mắt buồn nhìn ngắm thiên nhiên đang giận dữ. Không hiểu sao Thiên Thy lại thấy mưa biển tuy dữ dằn là thế, nhưng vẫn mang một nét cô liêu cố định. Phải chăng đây chính là sự vùng vẫy của cô đơn?

Nhũng giọt mưa thô bạo hắt vào người cô gái nhỏ, ướt hết tà áo dài thướt tha. Mái tóc nâu nhạt chấm vai cũng bị mưa nhuốm màu nước. Ướt sũng! Và Thy thích thế, căn bản là vì cô chưa bao giờ từ bỏ sở thích dầm mưa của mình.

Chẳng biết là vì đang đắm chìm trong khung cảnh cô liêu ấy hay là do những giọt mưa bay phủ kín tầm nhìn, nên Thiên Thy đã không thấy chiếc xe BMW vừa đỗ phịch trước mặt.
Minh Đăng xuống xe, hốt hoảng ra mặt khi thấy Thy ngồi chờ trước cửa với trạng thái ướt sũng. Anh liền chạy đến bên, không quên đưa tay lên đầu che những giọt mưa lạnh buốt.

- Thy! Sao em lại ngồi ngoài này?
- Anh về rồi sao?
- Đồ ngốc! Sao em không vô nhà. – Đăng xót xa.
- Anh mới là ngốc đấy, nhà khoá cửa làm sao em vào được?

Đăng thở dài, đứng lên với chiếc chìa khoá được đặt trong một chiếc khe nhỏ và khá cao trên bức tường. Anh vội vã mở cửa rồi cúi xuống nhấc bổng Thiên Thy lên, bế cô vào nhà.

Thiên Thy vẫn cứ ngơ ngác bởi việc chiếc chìa khoá nhà được cất một nơi xềnh xoàng, mà ai cũng có thể lấy nên chưa kịp thích ứng được những hành động nhanh chóng của Minh Đăng. Lúc định thần lại thì đã thấy mình ngồi trên ghế salon từ bao giờ. Đăng cũng đã biến đâu mất tăm.

- Những lúc vắng nhà, chìa khoá anh để trên chiếc khe đó, lần sau đến mà không thấy anh thì cứ lấy nó mà mở cửa. Nhớ chưa?

Đăng quay lại với chiếc khăn bông to sụ, choàng vào cổ Thy, rồi lau đầu cho cô như vò đầu trẻ. Những sợi tóc ướt nhỏ giọt xuống đôi môi tái tê vì lạnh.

- Con bé ngốc này, môi tái nhợt hết rồi.
- Chửi “ngốc” thêm một lần nữa xem – Thy nghiêm mặt, chớp mắt – Mà chiều nay anh đi đâu vậy? Tự nhiên nhắn tin nói đón rồi bắt chờ là sao?
- Em chờ?
- Chứ còn? - Thy hất mặt, phụng phịu ăn vạ.
Đăng vừa cười vừa xót.
- Thôi được rồi, đền cho nhé – Đăng cười hiền.
- Ừ! Đền đi! Đền càng nhiều càng tốt.

Thy nghiêm giọng, nhưng cũng không khỏi bật cười trước cái bĩu môi và khuôn mặt khổ sở cố tình làm trò hề của Minh Đăng.

- Hôm nay đi học ổn chứ?

Đăng vừa nói vừa chiên cơm cho Thy, mùi vị thơm ngon đến nức mũi. Thy bây giờ cũng đã khô ráo trong chiếc áo rộng thùng thình của Đăng.

- Ổn hết! Chẳng có gì cả.
- Không có gì thật sao?
- Ờ thì cũng không có gì to tát lắm, bị đình chỉ học một tuần thôi mà.
- Cái gì?
Minh Đăng quay phắt người lại.
- Ai dám đình chỉ em?
- Thì nhà trường chứ còn ai nữa – Thy bật cười trước câu hỏi có phần “ngốc nghếch” của Đăng.
- Lý do?
- Đánh nhau và qua lại với bọn du côn, nghỉ học không phép ba ngày liền.
- Vô lý! Trong chuyện ấy em rõ ràng là người bị hại.
Thiên Thy nhún vai, tỏ vẻ bất lực…
- Nhưng thôi không sao, mang sách vở qua đây. Anh sẽ dạy em học. – Đăng cười nhăn nhở.
- Cái đó không lo, lo cái khác kìa!
- Lo gì? Nói anh nghe xem.

Thấy Đăng thắc mắc, Thiên Thy tinh nghịch đưa tay ngoắc ngoắc anh lại gần với vẻ mặt bí hiểm. Khiến Đăng thích thú ra mặt. Rồi cô nói nhỏ:

- Mời phụ huynh.
- À!!! Cái này anh có thể giúp em, nhưng với một điều kiện. – Đăng cười ranh mãnh.
- Điều kiện gì?
- Dành trọn vẹn thời gian một tuần ấy để ở bên cạnh anh.

Tối. Trời cuối cùng cũng tạnh mưa.
Chiếc BMW dừng lại ngay trước cổng của căn biệt thự trắng.

- Ổn chứ? Có cần anh vô cùng để giải thích với gia đình không? – Đăng nắm chặt tay Thy, khiến cô bật cười…

- Em tự lo được, mấy chuyện này không là gì với em đâu. Lúc trước em có kể cho anh nghe về gia đình em rồi đùng không?

- Ừ, anh hiểu rồi. – Đăng cười buồn, anh hiểu ý Thiên Thy đang muốn nói gì.

- Mà hôm nào rảnh, anh cũng phải kể về gia đình anh cho em nghe đó.

Đăng không nói gì, chỉ gật đầu mỉm cười. Thấy vậy, Thy an tâm mở cửa xe, nhưng vẫn như mọi lần, cô lại bị Minh Đăng kéo ngược trở lại và hôn nhẹ trên má.

- Ngủ ngon!

Không bạo lực đánh trả. Không lườm liếc. Không quát mắng. Chỉ lẳng lặng mỉm cười, mở cửa xe và chạy nhanh vào cổng. Có thể dễ dàng nhận thấy Thiên Thy đang từng ngày một bị tình yêu của Minh Đăng làm cho thay đổi.

Nhìn dáng Thy khuất dần sau chiếc cổng mà lòng Đăng đắng lạ. Một tuần sau, cuộc họp báo công bố người thừa kế của tập đoàn Hoàng Minh sẽ chính thức được tổ chức. Lúc ấy, trên khắp đất nước này sẽ biết John – chàng nghệ sĩ trẻ là chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoàng Minh. Và chiều ngày hôm nay, anh thất hẹn với Thy cũng là chuyện ấy. Liệu đến lúc ấy, Thiên Thy sẽ như thế nào đây?

Và rồi chiếc BMW rời đi mà không biết rằng nãy giờ mình bị theo dõi bởi một người. Cảnh tình cảm ngọt ngào của Đăng và Thy đã được Tiến Hào thu trọn vào mắt. Anh cũng mới vừa về đến cổng nhà.

- Ôi! Ai thế này? Chẳng phải là cô nữ sinh mặc áo dài đánh nhau giữa phố mà ai cũng dè bỉu đây sao? Bỗng dưng được nổi tiếng, sướng thật đấy! – Tiếng bà Mỹ chu chéo ở phòng khách khi thấy Thy vào nhà. – Này, “được” tai tiếng như thế thì làm ơn đừng về nhà tôi nữa, tôi không muốn bị tai tiếng lây đâu.

Nở nụ cười nhạt, Thy chậm rãi quay lại…



CHAP 40 : HẸN HÒ


- Dì Mỹ, lâu rồi không gặp!

Thy nở nụ cười, nó không nhạt mà cũng chẳng mặn mà gì lắm. Còn bà Mỹ thì trợn mắt ngạc nhiên nhìn thái độ kì lạ của người mà bà luôn xem là cái gai lúc nào cũng đâm thẳng vào mắt bà.

- Nếu có thể, thì nhờ dì giúp tôi nói với chồng dì cho tôi ra ở riêng nhé. Ông ấy mà đồng ý thì tôi cám ơn dì nhiều lắm.

Thiên Thy vẫn tiếp tục cười, nụ cười khiến đối phương càng nhìn càng thấy tức. Cô bỏ mặc bà Mỹ đang ngồi cứng đờ trên ghế, đi thẳng lên lầu, cũng chẳng thèm để tâm đến ánh mắt đang điên tiết dõi theo từng bước chân mình cùng với cái nghiến răng ken két.

- Có vẻ như cô không xem lời tôi nói ra gì cả.

Vừa chạm vào núm cửa phòng, Thiên Thy đã bị giật mình bởi giọng nói khản đặc phát ra từ bậc thang dẫn lên lầu ba. Ông Cường đã đứng ngay đó tự bao giờ…

- Tôi nói cho dù có chuyện gì cũng phải về nhà, không được đi qua đêm kia mà – Giọng ông Cường vẫn đều đều.
- Là…là… đang lo cho con sao?

Thy ngờ nghệch. Đây là lần thứ hai cô nói chuyện với ba mình kể từ mười mấy năm qua.

- Nếu đã về rồi thì đi nghỉ sớm đi....
« Trước1...4142434445...59Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bạch mã hoàng tử
» Bạn gái của thiếu gia
» Bắt được rồi, Vợ ngốc
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
» Biệt thự hoàng tử
» Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)
1234»
Tags:
bạn đang xem

Chờ ngày mưa rơi

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Chờ ngày mưa rơi v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất