19:21 - 13/08/2015
Bình thường nếu nghe thấy người khác nói như vậy với tôi, tôi sẽ mỉm cười mãn nguyện, còn đắc ý ra mặt nữa. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt ngoan cố của Sun, trong lòng tôi vừa xao động, vừa lo lắng...
"Hựu Tuệ, cô đang làm gì vậy?"
Ối, là tiếng của Lý Triết Vũ!
Tôi ngoảnh đầu thấy Lý Triết Vũ đi từ phía xa lại. Tôi bỗng hơi căng thẳng.
Lý Triết Vũ đế gần phía tôi, nhìn thấy mặt tôi đỏ lưng lên, lại thấy Sun đang ôm bó hoa hồng xanh, mặt cậu ấy bỗng tối sầm lại.
"Hựu Tuệ, thầy chủ nhiệm gọi tôi và cô lên văn phòng có chút chuyện, chúng ta đi thôi."
"À... Ừ..." Tôi trả lởi lắp bắp và chạy vội theo Lý Triết Vũ.
Trên đường đi, tôi như đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu lấm lét không dám ho he một lời nào. Còn Lý Triết Vũ im lặng đi đằng trước, thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn tôi lấy một cái.
Không khí ngột ngạt đến nỗi tôi suýt nghẹt thở.
Ặc... Khó chịu quá! Cứ thế này chắc tôi hoá điên mất! Nhưng đúng là tôi có lỗi thật, mấy hôm trước toàn lảng tránh cậu ấy, chắc cậu ấy buồn lắm... Tại sao Lý Triết Vũ lại không có tí xíu phản ứng gì vậy? Hừ, tôi nguyền rủa cái lầu vọng tinh nhảm nhí đó! Chính nó hại tôi ra nông nỗi này. Hu hu hu...
Hay là tôi cứ đánh liều xin lỗi Vũ một câu, không chừng cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng tôi biết mở miệng nói thế nào bây giờ? Xin lỗi vì hiểu nhầm cậu ấy hay là xin lỗi vì gần đây trốn tránh cậu ấy?
Tôi nghĩ ngợi mông lung, ngước đầu lên, nói khe khẽ:
"Lý Triết Vũ, xin lỗi nhé, lần trước tôi..."
"Không cần xin lỗi!" Híc, chẳng đợi tôi nói hết câu, Lý Triết Vũ lạnh lùng ngắt lời luôn.
"..."
"Có thể như thế lại tốt..." Lý Triết Vũ hờ hững buông ra một câu.
Tôi thật tình không hiểu Vũ muốn nói gì? Cậu ấy vẫn rảo bước nhanh về phía trước.
Tôi thấy ngực mình như bị một tảng đá nặng trịch đè lên, không thể thở nổi.
Có thể như thế lại tốt? Lý Triết Vũ muốn nói gì?
Lẽ nào cậu ấy vẫn giận tôi. Xem ra cậu ấy vĩnh viễn không tha thứ cho tôi rồi...
Nghĩ tới việc sau này không có Lý Triết Vũ bên cạnh, lòng tôi vẫn dấy lên cảm giác hoang mang, lo lắng...
Chương 2: CÚ LỘI NGƯỢC DÒNG NGOẠN MỤC CỦA CÔNG CHÚA HỰU TUỆ
Địa điểm:
Nhà Tô Hựu Tuệ, phố Angel
Sân vận động trường cấp III Sùng Dương
Khách sạn năm sao, thành phố Milan
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền : Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Sun: Thần tượng tuổi teen
Ngài Nhã Văn: Trợ lí chủ tịch trường cấp III Sùng Dương cũ
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương
Khà khà khà…
Ta chính là công chúa Minh Đức bất khả chiến bại
Biết sự lợi hại của ta chưa?
Hu hu…
Nhưng thượng đế ơi,
Minh Đức thua mất rồi…
ONE
Sau hai ngày chuẩn bị kịch liệt, danh sách thi đồng diễn thể dục đã nằm gọn trong tay tôi. Những điểm cần lưu ý khi luyện tập tôi cũng đã ghi rõ trong đầu. đây là lần đầu tiên diễn tập chính thức, Tô Hựu Tuệ, cố lên…
”Các bạn có tên sau đây xin tập trung dưới sân vận động trong vòng 10 phút. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu buổi diễn tập để chuẩn bị cho hội thi đồng diễn thể dục toàn thành phố được tổ chức mỗi năm một lần.”
“Trương Đình Đình, Lý Tiểu Nhiên, Dư Việt…”
Tôi đã thay xong bộ quần áo thể thao, tay cầm danh sách luyện tập. Đứng trên sân vận động nghe tiến loa truyền thanh, lòng tôi bỗng dộn lên cảm giác rộn rang. Hơ hơ hơ, mở to mắt ra mà xem bản lĩnh của công chúa Minh Đức này!
Nhưng 10 phút sau…
Sân vận động vắng teo, đừng nói đến người mà ngay cả bóng ma cũng chẳng có.
Mười phút nữa trôi qua…
Sân vận động cũng chỉ có mình tôi đứng ngẩn tò te trên bục chỉ huy…
Tôi cầm micro đứng trên bục chỉ huy đờ người ra, nhìn sân vận động im ắng đến mức nghe được cả tiếng ruồi bay qua.
Người đâu? Không có một ai cả! Quá quắt thật!
“Tô…Tô Hựu Tuệ!”
Khi tôi nổi giận đùng đùng sắp lẳng cái micro trong tay đi như lẳng một trái lựu đạn thì sau lưng có tiếng bước chân vội vã tiến lại gần.
Hơ! Chẳng nhẽ kẻ cho tôi leo cây bỗng dưng thức tỉnh lương tâm? Tôi sung sướng quay người lại.
“Mọi người… mọi người muốn nhờ tôi đến xin phép nghỉ!” Một nam sinh dáng người gầy nhom, nói không ra hơi, đứng trước mặt tôi lắp ba lắp bắp.
Thằng cha này nói gì cơ? Xin phép nghỉ á?
“Tôi… tôi còn có chút việc, tôi… tôi đi trước đây!”
“Đợi đã…” Tôi chưa nói dứt lời thì thằng cha đó đã không thấy tăm hơi đâu…
Ức chết mất! Lũ người này quá đáng thật! Tôi điên tiết xắn tay áo lên, sốt ruột đứng trên bục chỉ huy.
“Hà hà hà, hoa khôi Minh Đức vẫn chưa chịu rút lui cơ à?”
Hừ… giọng thằng cha nào mà nghe chói tai thế nhỉ?
“Lăng Thần Huyền, là cậu bày ra cái trò quỷ này đúng không? Cậu muốn gì đây?” Tôi tức quá, hét lên như muốn vỡ ống họng.
“Tôi chỉ muốn xem học sinh trường Sùng Dương rốt cuộc nghe lời Thiên Vương trường Sùng Dương hay nghe lời một con nhỏ vắt mũi chưa sạch? Ha ha!”
Grừ! Thằng cha khỉ ngố Lăng Thần Huyền kia! Ta không nện cho ngươi một trận thì ngươi tưởng ta là mèo cụp đuôi hả? Grừ! Tức quá đi mất!
“Đưa micrô cho tôi!” Lý Triết Vũ đi theo sau, mặt lạnh tanh nhìn tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền, rồi lấy cái micrô trên tay tôi.
Nhìn khuôn mặt vô cảm cua Lý Triết Vũ , tôi bỗng nhớ lại “nhóm ba người” duy nhất trên lầu vọng tinh, tim bỗng thấp tha thấp thỏm. Tôi… tôi thấy ngại quá…
“Các bạn xin hãy chú ý! Tôi là Lý Triết Vũ, ba phút sau tôi không muốn thấy bạn nào vắng mặt trên sân vận động hết, thế nhá!”
Lý Triết Vũ nói xong mỉn cười nhìn tôi, trả micrô lại, rồi không nói thêm lời nào nữa.
“Vũ, sao cậy lại giúp con nhỏ đó? Tôi gọi cậu đến để xem trò vui cơ mà!” Lăng Thần Huyền bất mãn, nhảy dựng lên.
“Huyền! Hựu Tuệ đang giúp trường Sùng Dương chúng ta luyện tập, cậu muốn trường ta thua sao?” Lý Triết Vũ nghiêm nghị hỏi thẳng Lăng Thần Huyền.
Lăng Thần Huyền bĩu môi, tức tối ra mặt. Tên khỉ ngố đó đút tay vào túi quần, cứng hàm không nói được câu nào.
“Biết rồi, thật không hiểu cậu và Dạ đang nghĩ gì nữa! Mỗi lần có việc gì dính đến con nhỏ này là y rằng hai cậu cứ bênh nó chằm chằm! Vô vị…”
Thằng cha Lăng Thần Huyền này đúng là mầm họa mà! Hắn vừa mới buông một câu mà trúng ngay tim đen của Lý Triết Vũ. Híc, mặt Vũ tím bầm lại kìa!
Rầm rầm rầm…
Đúng lúc tôi và Lý Triết Vũ đang thấy khó xử thì từ cuối phòng học có một chuỗi âm thanh to tổ chảng dội đến tai.
Ủa… có chuyện gì vậy? Động đất chăng? Tôi lo lắng quay đầu lại nhìn xem. Trời đất! Bụi bay mù mịt! Hay là bão cát?
Í! Không phải… hình như là… hình như là… học sinh trường Sùng Dương…
Bọn họ như bị quái thú truy sát. Mặt mũi ai nấy đều cắt không còn giọt máu, cuống cuồng chạy vội ra sân vận động. Cái tên gầy nhom đến xin phép cho mọi người nghỉ lúc nãy nhanh chân chạy đứng đầu.
Từ lúc Lý Triết Vũ nói trên loa đến giờ vẫn chưa đến ba phút, ấy thế mà trên sân vận động đã chật cứng người.
Ôi, sợ toát mồ hôi hột… Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương quả là danh bất hư truyền!
“Cảm ơn cậu, Lý Triết Vũ…” tôi cảm kích quay đầu lại nhưng chỉ thấy bóng Lý Triết Vũ đã đi khuất.
Cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi sao? Ừm…tâm trạng tôi càng lúc càng nặng nề…
“Con nhỏ Tô Hựu Tuệ này tài thiệt!”
“Ờ ha, không hiểu sao cả Vũ và Huyền đều hùa vào giúp nhỏ ta! Chẳng nhẽ Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương đều bị nhỏ ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi sao?”
Tiếng bàn tán xôn xao từ dười vọng lên bục chỉ huy. Trước mặt tôi là cảnh hỗn loạn, nháo nhác như chim vỡ tổ. Tôi hít một hơi sâu, cầm lấy micrô bắt đầu hướng dẫn những người đứng dưới.
“Xin các bạn hay nghe theo hiệu lệnh của tôi, xếp hàng ngay ngắn nào! Cao đứng trước thấp đứng sau.”
“Này, Tô Hựu Tuệ, cô coi thường những người thấp bé vừa thôi! Sao lại bắt chúng tôi đứng đắng sau?”
Tôi vừa dứt câu thì ngay lập tức có người “kháng nghị” bên dưới.
Hừ! Thằng cha đó cố ý gây sự với tôi đây mà.
“Im miệng ngay, muốn chết hử? Đứa nào còn dám ý kiến ý cò thì coi chừng. Đứng ngay ngắn lại ngay!” Lăng Thần Huyền đột nhiên hét rống lên, chỉ trong tích tắc bên dưới bỗng im như thóc hết.
Thấy tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền ra oai quát nạt, học sinh trường Sùng Dương đều biến thành đám cừu non hiền lành, ngoan ngoãn xếp thành hàng theo sự chỉ huy của tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn tên Huyền. Lạ thật, thằng cha này ban nãy vừa mới nói muốn đến đây xem cho vui cơ mà?
“Cả cô nữa, nhìn cái gì mà nhìn? Nếu không phải đã trót hứa với Vũ và Dạ thì còn khuya tôi mới giúp cô!” Thấy tôi nhìn hắn chằm chằm, Lăng Thần Huyền không được tự nhiên, cố ý gào to lên lấp liếm.
Chậc, thằng cha này đến chết vẫn sĩ hão!
Không biết học sinh trường Sùng Dương cố ý chơi xấu hay tại tôi không có kinh nghiệm hướng dẫn, mà có mỗi việc sắp xếp đội hình mà mất ba tiếng đồng hồ liền. Mặc dù mọi người không giám hé răng nói ra nhưng hàng chữ “ức không chịu nổi” đã hiện rõ mồn một trên mặt từng người.
“Xin các bạn nhớ kĩ vị trí của mình, đây là đội hình thứ nhất. Khi bước vào sân vận động , chúng ta sẽ tập đội hình thứ hai.”
Lời nói của tôi như thể bom nguyên tử, khiến phía dưới phát nổ tanh bành.
“Cái gì? Tập lâu như vậy mà chưa xong á?”
“Huyền, cho chúng tôi nghỉ đi! Buổi tối còn có việc khác nữa!”
Tôi đứng trên bục lặng người đi. Lúc luyện tập cùng nhau, học sinh trường Minh Đức không bao giờ có ai đề xuất nghỉ sớm cả. Tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của chỉ huy, nhưng ở trường Sùng Dương thì trái ngược hoàn toàn…
“Tô Hựu Tuệ, ngay cả tôi cũng mệt rã ra rồi. Hôm nay tạm đến đây thôi, để mai tập tiếp đi!” Lăng Thần Huyền hét lên rồi vẫy vẫy tay, thà chết chứ hắn cũng không chịu tập tiếp.
“Đúng đấy, ngay cả đại ca Huyền cũng nói thế!”
“Yahoo! Chúng ta về thôi!”
Nhờ tên Lăng Thần Huyền đầu têu, tụi học sinh trường Sùng Dương càng được thể làm ầm lên, “biểu tình” dữ dội. người thì xách lăm lăm cái ba lô, người thì vội vã rời khỏi vị trí của mình, tụm năm tụm ba tính nên đi đâu đập phá, xả xì treet…
Nhìn đám người lộn xộn gào thét inh ỏi phía dưới, tôi đành phải mỉn cười xoa dịu:
“HHôm nay chúng ta tập đến đây vậy, mọi người mệt rồi mau về nhà nghỉ ngơi đi. Nhưng trước khi về xin nhớ kĩ…”
Trong nháy mắt tất cả mọi người bên dưới như bốc hơi, cả sân vận động vắng lặng, không một bóng người.
…
Tối về đến nhà, tôi uể oải bò ra bàn học.
Nếu cứ thế này, lần thi đồng diễn thể dục năm nay trường Sùng Dương thua Minh Đức là cái chắc! Hu hu hu… Lòng tôi bỗng rối như tơ vò! Mặc dù trường Sùng Dương thua thì tôi phải ăn mừng mới phải, nhưng nghĩ đến việc thua tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ, tôi lại bừng bừng lửa giận! Hơn nữa nếu lần này thua sẽ ảnh hưởng đến uy tín của tôi và trường Sùng Dương…...