Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 9008
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
19:21 - 13/08/2015


Sao cậu ấy lại hận tôi? Lẽ nào là do...


FOUR

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hôm nay bà sao thế? Mặt mũi ủ dột thế kia?” Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngồi đối diện với tôi trong quán Happy House.

Tôi lắc đầu, thở dài ngao ngán.

Từ hôm biết mình bị nguyền độc đến giờ, tôi luôn tìm cách tránh mặt Lý Triết Vũ. Tôi vịn đủ lí do để lảng tránh cậu ấy, cho dù đó là lý do cực kì nhớ ngẩn. Nhưng ai bảo cứ mỗi lần chạm mặt với VŨ là tôi lại cảm thấy cực kỳ lúng túng. Vũ rõ ràng hận tôi, thế mà mỗi khi tôi gặp khó khăn lại đều ân cần giúp đỡ tôi. Làm phiền cậu ấy nữa nhỡ đâu cậu ấy hận tôi thêm thì nguy! Haizzzzz...

“Không có gì... Ngay cả tôi cũng chẳng hiểu mình độ này bị làm sao nữa... HỪm!”

“Thôi chết, tôi quên không kể cho bà nghe chuyện này, mấy hôm nay tôi thấy tường PK ở số 23 phố Angel toàn dán thẻ PK màu xanh thôi, xem ra tên Kim Nguyệt Dạ đang lấn lướt bà!” Tô Cơ thầm thì.

“Ha ha ha! Không sao! Tôi vẫn chưa giở hết tuyệt chiêu ra đâu! Đợi đến lúc đó, lũ fan bên trường Sùng Dương lại đổ tôi ầm ầm đấy chứ, ha ha ha...!”

“Ừm, Hựu Tuệ, tôi hoàn toàn đặt niềm tin ở bà đó!” Tô Cơ cười tít mắt.

“Hơ hơ hơ... Các bà cứ chờ tin vui đi!” Tôi hơi chột dạ nhưng vẫn cười lấp liếm.

“Mà dạo này hành tung của tên Kim Nguyệt Dạ mờ ám lắm!” Tô Cơ đột nhiên ghé sát vào tai tôi, “mấy ngày gần đây, cứ tan học xong là không thấy tăm hơi hắn đâu nữa. Hôm nay tôi đánh liều đến hỏi chú Nhã Văn, thì thấy chú ấy bảo mấy hôm nay không thấy hắn đến Happy House làm thêm nữa. Bà nói xem liệu hắn có ngấm ngầm lên kế hoạch gì không?”

Hả? Có chuyện đó sao?

Cuộc thi lần này rất quan trọng, dù gì tôi cũng phải cảnh giác cao độ mới được, chuyện Lý Triết Vũ tạm dẹp sang một bên đã.

Vừa tan học, tôi liền lao như bay ra khỏi lớp. Hà hà hà, muốn tóm đuổi tên Kim Nguyệt Dạ thì phải chuẩn bị thật cặn kẽ.

Á! Hắn tới rồi!

Tôi len lén đi sau Kim Nguyệt Dạ.

Mấy lần trước, tôi suýt bị lộ tẩy, may mà Kim Nguyệt Dạ không phát hiện ra.

Thằng cha này hôm nay kì thật, cứ cúi mặt đi miết.

Quái lạ! Hắn nghĩ gì mà nhập tâm thế nhi? Chắc là đang toan tính chuyện gì đó!

Hê hê, để ‘siêu thám tử’ Tô Hựu Tuệ này điều tra cho rõ trắng đen thế nào.

Lão đẽo đi sau Kim Nguyệt Dạ hơn 1 tiếng đồng hồ, hai chân tôi mỏi nhừ đến mức sắp mất hết cảm giác! Thằng cha Kim Nguyệt Dạ này định đi đâu vậy?

Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ dừng lại.

Ý! Đến... đến nơi rồi sao?

Tôi vội vàng nấp sau một cái cây to, lén theo dõi.

Ủa... Đây là đâu? Phong cảnh đẹp quá đi mất!

Đây không phải là khu vực nội thành, phóng tầm mắt nhìn qua là cánh đồng hoa oải hương tím ngắt một màu. Mùa này hoa oải hương đang nở rộ, gió thổi tới cuốn theo mùi thơm thoang thoảng khiến lòng tôi xốn xang. Giữa cánh đồng hoa oải hương có một cây si cổ thụ, tán cây xòe rộng, cành lá xum xuê, giống như một chiếc ô khổng lồ màu xanh đứng sừng sững giữa đồng hoa oải hương.

Đẹp quá...

Kim Nguyệt Dạ một mình bước vào cánh đồng hoa, khom lưng hái vài cành hoa, rồi đi tới bên gốc cây si cổ thụ.

Đợi đã! Hình như không chỉ có một mình Kim Nguyệt Dạ...

Một người đàn ông cỡ trung tuổi đang chậm rãi bước từ phía xa lại, nụ cười của ông chú đó giống hệt Kim Nguyệt Dạ.

Không, phải nói là trông ông chú đó chẳng khác nào là bản sao của Kim Nguyệt Dạ khi trung niên. Ông ta là ai? Lẽ nào là...

Kim Nguyệt Dạ quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, còn ông chú kia đã đi tới gốc cây si, bọn họ bắt đầu nói chuyện.

“...Kí vào đây đi... Đã mười năm rồi... Có lẽ không quay lại nữa đâu...”

Chà... có vẻ như bọn họ quen nhau, nhưng họ đang nói gì thế? Lẽ nào đang bàn bạc âm mưu xấu xa nào đó? Tôi đứng cách xa họ quá nên nghe không rõ.

Hừm! Hay là tôi đi vòng tới sau cây si nhỉ? Cây si to như vậy chắc bọn họ không phát hiện ra tôi đâu.

OK, cứ làm vậy đi. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Khà khà khà, công chúa Tô Hựu Tuệ dũng cảm tiến lên, tiến lên nào!

Xoạt!

Tôi rón rén nhảy ra từ chỗ nấp, lom khom định đi vòng ra sau đồng hoa oải hương.

Ớ, hình như dưới chân tôi có vật gì đó mềm mềm! Tôi cúi đầu nhìn xuống...

Ối cha mẹ ơi! Toi rồi! Một con chó béc-giê to tướng đang trợn hỏa mắt nhìn chóng hcoj chân tôi giẫm vào đuôi nó.

“Ơ hơ hơ hơ! Anh chó béc-giê đẹp trai hết xẩy! Em không cố ý giẫm vào đuôi anh, xin anh tha cho em!” Tôi mặt mày cầu khẩn, xin lỗi rối rít.

Không ngờ có ngày ngọc nữ Tô Hựu Tuệ lẫy lừng này lại phải hạ mình xin lỗi một tên béc-giê, đúng là sự sỉ nhục! Híc, nhưng vì mạng sống mỏng manh, tôi đành phải cắn răng chịu đựng.

“Hu...hu...hu” Khổ nỗi anh bạn béc-giê kia chẳng hề mảy may để ý đến lời xin lỗi thống thiết của tôi, nó nổi giận đùng đùng, nhe hàm răng trắng nhọn ra, dường như chuẩn bị tư thế lao tới ‘cạp’ cho tôi một trận tơi bời.

Thấy mềm không được, tôi đành phải dùng biện pháp mạnh! Tôi chun mũi lại nhe răng ra.

“Ê! Tên béc-giê hôi như cú kia! Mày cho rằng tao sợ mày à? Mày đừng có tưởng chỉ mình mày có răng sắc nhé! Tao cũng có! Thế nào? Hừ! Đồ ngốc!”

“Gâu gâu grừ...”

“Á! Anh béc-giê, em trót dại nói xấu anh! Em van xin anh không được sao?” Hai chân tôi run lên như cầy sấy.

“Gâu gâu grừ...”

Con chó béc-giê này mềm không tha, rắn không buông, tốt nhất là tôi nên chuồn thôi.

Giời ạ! Đúng là họa vô đơn chí, sau thì chó dữ, trước thì đá ngáng chân.

Trong lúc tôi mải quay đầu nhìn xem con chó béc-giê có đuổi kịp mình không, ai dè chân bị vấp phải hòn đá, thế là ngã lăn cù chiềng ra đất.

Rầm!

Con chó béc-giê đuổi đến nơi, nó gườm gườm nhìn tôi rồi lao như bay tới.

Huhuhu... Tiêu thật rồi! Xem ra hôm may công chúa Tô Hựu Tuệ sắc nước hơn trời, thông minh tuyệt đỉnh phải chết dưới hàm răng hôi hám của con chó dữ dằn này! Trên trang nhất báo ngày mai sẽ có tin cực hot: Nguyên nhân vì sao Miss teen Milan Tô Hựu Tuệ bị chó dữ tấn công, phải bỏ mạng tại cánh đồng hoa oải hương?

Khi tôi đã gần chìm trong tuyệt vọng, đột nhien có người đứng chắn trước mặt tôi...

Là Kim Nguyệt Dạ!

Kim Nguyệt Dạ giơ cao cành cây trong tay phang mạnh vào đầu con chó dữ! Con chó béc-giê rú lên rồi bỏ chạy.

“Kim Nguyệt Dạ.... hu hu hu...” Tôi sợ mất mật, khóc toáng lên.

“Hựu Tuệ, cô không sao chứ? Mà sao cô lại ở đây?” Kim Nguyệt Dạ quỳ xuống bên tôi, nhìn tôi chằm chằm.

“Tôi... tôi... đi dạo ấy mà! Hi hi hi!”

“Đi dạo ư? ĐI bộ từ phố Angel đến đây phải mất ít nhất 1 tiếng đồng hồ, cô đi dạo xa thế nhỉ?” Kim Nguyệt Dạ ngờ vực.

“A... tôi... cái này... Ha ha ha...” Vừa mới bị chó béc-giê làm cho bạt vía, đầu tôi rối như tơ vò, không tìm ra nổi một lý do đơn giản nhất.

“Bé Hựu Tuệ à, mau khai thật đi! Hơ hơ, nếu không tôi bắt con béc-giê kia lại gây giờ...”

“Á! Đừng, đừng! Tôi khai! Tôi... tôi theo dõi cậu, sợ cậu bày trò gì mờ ám để tăng số phiếu ủng hộ trong cuộc thi lần này...” Tôi càng nói càng lí nhí, câu cuối cùng như mất hút.

Kim Nguyệt Dạ im lặng nhìn tôi rồi phì cười.

“Hơ hơ hơ! Bé Hựu Tuệ đề phòng kĩ ghê! Tôi làm gì thâm hiểm đến thế?”

“Vậy ư?” Tôi bĩu mội.

Kim Nguyệt Dạ nhíu mày, đứng dậy, quay người đi về phía cánh đồng hoa oải hương.

“Kim Nguyệt Dạ, đợi đã!” Tôi sợ con béc-giê kai quay lại trả thù bèn lồm cồm dậy, phủi đất cát trên người, chạy tót theo Kim Nguyệt Dạ.


FIVE

“Chà chà, tôi không biết là ở gần thành phố Milan lại có cánh đồng hoa oải hương đẹp thế này! Dễ chịu quá!” Tôi nhảy nhót trên đồng hoa. “Lần sau tôi sẽ dẫn Tô Cơ và Hiểu Ảnh đến đây, hai nhỏ đó đảm bảo cui phải biết. Ha ha ha!”

Kim Nguyệt Dạ im lặng rảo bước, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống gốc cây si. Kể cũng lạ, không thấy ông chú lúc nãy đâu nữa...

“Kim Nguyệt Dạ... cậu sao thế? Ông chú ban nãy nói chuyện với cậu là ai thế? Chắc không phải bố cậu chứ?” Tôi chạy đến bên Kim Nguyệt Dạ rồi ngồi thụp xuống, tò mò nhìn hắn ta.

Kim Nguyệt Dạ dường như bừng tỉnh, hét ầm lên: “Ông ta không phải bố tôi!”

Kim... Kim Nguyệt Dạ! Người vừa lớn tiếng với tôi là Kim Nguyệt Dạ sao?

Kim Nguyệt Dạ thần người ra nhìn tôi, sau đó thở dài nặng nề.

“Xin lỗi nhé, Hựu Tuệ!”

“Không sao, he he... cậu không sung bằng con béc-giê vừa rồi đâu!” Tôi nháy mắt chọc hắn.

“Hừ, đồ heo ngố, cô dám so tôi với con chó đó hả?” Kim Nguyệt Dạ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn tôi.

“Hà hà! Thế thì sao nào? Tôi học cậu đấy!” Tôi hướng về phía Kim Nguyệt Dạ làm mặt xấu êu êu.

Kim Nguyệt Dạ thộn mặt ra rồi ngao ngán lắc đầu.

“... Còn nhớ hôm chúng ta ở bờ biển không?”

Tôi vui vẻ gật đầu.

Kim Nguyệt Dạ dựa đầu vào gốc cây si, khẽ hít một hơi, bắt đầu nói.

“Có phải tôi đã kể về là vì muốn thực hiện lời hứa với cô bé mình yêu mến, cậu bé đó đã mải mê phấn đấu nên một thời gian dài không quay trở về?”

“Ừ!: Tôi không biết làm gì ngoài việc gật đầu lia lịa. Nhìn bộ dạng buồn bã của Kim Nguyệt Dạ, không hiểu sao tôi thấy hắn bây giờ rất giống lúc bên bờ biển.

“Thực ra không phải cậu bé không muốn quay về nhà mà là...”

“Mà là sao?” Câu này đã xoay trong đầu tôi từ khi ở bên bờ biển, nếu cậu bé đó thích cô bé kia, thì phải quay về tìm cô bé kia chứ?

“Mà là cậu bé đó... một hôm từ trường mẫu giáo về nhà đột nhiên thấy nhà mình tối om, không có một ai.”

“Ơ? Không có một ai ư? Tại sao lại thế? Bố mẹ cậu bé đâu rồi?” Tôi không hiểu nên vội hỏi.

Kim Nguyệt Dạ mỉm cười.

“Cậu bé đó cũng rất tò mò muốn biết là tại sao... Cậu còn nhớ hôm trước, mẹ cậu hứa làm cơm cà ri cho cậu ăn, cậu nghĩ có lẽ mẹ đi chợ mua đồ. Cậu bé đợi mãi, đợi mãi, đến hơn 10h tối, nhưng bố mẹ cậu vẫn không trở về. Khi cậu sắp không trụ vững nổi nữa thì ngoài cửa bỗng có tiếng động...”

“Bố mẹ cậu bé về sao?” Tôi sốt ruột hỏi.

“Nhưng người mở cửa đi vào lại không phải bố mẹ cậu mà là ong chú ruột!” Ánh mắt Kim Nguyệt Dạ bỗng chốc trở nên tức giận.

“Chú ruột?”

Kim Nguyệt Dạ gật đầu nói tiếp.

Chú của cậu bé là một kẻ đạo đức giả, ông ta nói với cậu bé, vì cậu nghịch ngợm nên bố mẹ không yêu cậu nữa, vứt bỏ cậu. Cậu bé không tin, nhưng mấy năm sau, bố mẹ cậu vẫn không trở lại, cậu bé buộc phải tin lời ông chú!”

“Nhưng sao... nhưng sao... ông bố bà mẹ ấy lại nhẫn tâm vậy? Cậu bé đáng thương quá...”

Kim Nguyệt Dạ thở dài, “cậu bé nghĩ mãi, không hiểu tại sao bố mẹ cậu vứt bỏ mình, cậu rất đau khổ, nhưng không có ai nói cho cậu biết hết...”

“Sau đó thì sao?” Tôi lặng lẽ chờ Kim Nguyệt Dạ kể nốt kết cục câu chuyện.

“Sau này, ông chú lấy di mọi đồ đạc đáng giá tỏng nhà cậu, nói là dùng để đền bù công dưỡng dục cậu bé bao nhiêu năm qua. Nhưng lúc ông chú lấy đi đồ đạc trong phòng bố mẹ cậu, cậu bé cương quyết giữ lại. Bởi vì đó là nơi duy nhất còn lưu lại kỉ niệm giữa cậu và bố mẹ...”

Kim Nguyệt Dạ cúi đầu, nhưng tôi vẫn thấy sự đau đớn xót xa trong mắt hắn, lòng tôi bỗng quặn đau.

“Kim Nguyệt Dạ... cậu bé đó... là cậu đúng không?” Tôi buột miệng hỏi. Nhưng đối với tôi, dù câu trả lời là thế nào cũng không quan trọng. Kim Nguyệt Dạ không đáp, tôi bỗng trông thấy vệt nước lấp lánh bên khóe mắt hắn......
« Trước1...8687888990...160Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Đạo tình
» Hãy nhắm mắt khi anh đến
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Trái tim màu hổ phách
» Điều Bí Mật
1234...91011»
Tags:
bạn đang xem

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Old school Swatch Watches