19:21 - 13/08/2015
Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng nơi tim mình, giống như cơn mưa lạnh giá quất thẳng vào người tôi.
Tôi xé toạt chiếc khăn tay làm đôi.
Hai con búp bê cầu vồng vốn yêu thương nhau là vậy, nhưng bây giờ vĩnh viễn xa cách...
Tôi thả chiếc khăn tay ra. Nó bay bay rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất...
Tôi nhìn chẳm chẳm vào kẻ đang đứng đối diện với mình và cảm thấy tòan bộ sức lực đều đang rệu rã.
Mặt Kim Nguyệt Dạ vẫn không hề có chút biểu cảm.
”Kim Nguyệt Dạ! Chúng ta từ nay sẽ là đối thủ!”
”...”
”Hựu Tụê!”
”Chị Hựu Tuệ!”
Tôi tuyệt vọng nhìn Kim Nguyệt Dạ quay người bỏ đi và bỏ mặc những tiếng gọi sau lưng. Sự phẫn nộ, đau khổ như cơn lốc xóay cuốn tôi vào trong, trời đất quay cuồng...
THREE
Tôi nhất định phải lọt vào vòng trong!
Tôi nhất định phải dành được vị trí thứ nhất!
Tôi nhất định phải giành chiến thắn trong cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 23, phải cho Kim Nguyệt Dạ và tên Sun đó biết tay mới được!
Hôm tổ chức vũ hội, tôi và Kim Nguyệt Dạ đã chính thức trở thành đối thủ của nhau. Chuyện này chẳng khác nào châm ngòi nổ cho cuộc chiến sắp tới của tôi.
Tôi lại ghi cái tên Kim nguyệt dạ vào vị trí đầu trong sổ đen của mình. Ngày nào cùng nhắc nhở bản thân phải vượt qua hắn! Phải vượt qua hắn! Tôi xin thề, sẽ liều mạng cản hắn lại...
Kim Nguyệt Dạ, ta quyết không thua ngươi!
Nhưng... muốn tham gia cuộc thi giành quyền quản lý khu biệt thự số 23, ngày nào tôi cũng phải học như nhồi gà. Bởi vì hai tuần nữa là thi giữa kì rồi, mà phải lọt vào top 5 người có số điểm cao nhất thi giữa kì thì ms đủ tiêu chuẩn tham gia cuộc giành quyền quản lí khu biệt thự số 23.
Vì vậy trong mấy tuần này tôi phải tranh thủ “cày đêm” gấp đôi trước đây. Thậm chí sau khi tan học tôi còn ngồi nán lại học bài, đến tối mịt mới chịu về nhà.
Từng ngày từng ngày cứ trôi qua trong sự nỗ lực của tôi... Còn một ngày nữa là đến thi giữa kì.
Ha ha ha ha!
Tôi đã làm xong hết đống bài tập hôm nay rồi...
Sau khi sắp xếp lại sách vở trên bàn, tôi ngó giờ trên điện thoại di động, vươn vai đứng dậy, đi ra ngoài ban công phòng học.
Phù... Vườn trường yên tĩnh quá. Ngày mai là thi giữa kỳ, mọi người đã về nhà từ lâu. Cả tòa nhà im lìm trong bóng tối, chỉ có phòng học lớp tôi là còn sáng đèn.
Hồi hộp chờ đợi bao lâu, cuối cùng tôi cũng bước vào kì thi... Nhưng... Tại sao tôi lại cảm thấy căng thẳng thế này?
Phù... Không biết lần thi đấu này có ổn không nhỉ?
Trước đây, cứ mỗi lần chuẩn bị đến kì thi là tôi lại dốc sức học, nhưng chẳng hiểu sao kết quả lúc nào cũng kém hơn Kim Nguyệt Dạ.
Lần này trước mặt bao nhiêu người, tôi đã tuyên chiến với Kim Nguyệt Dạ. Nhưng... nhưng liệu tôi có làm được không?
Cạch!
Ủa? Cái gì vậy? Tại sao phòng học lại tối đen như mực thế này?
Tôi giật mình quay đầu nhìn căn phòng và hành lang tối thui. Tim tôi suýt nửa rớt ra ngòai.
Đèn vừa nãy còn sáng trưng, sao bây giờ lại tắt ngóm nhỉ?
Giời ạ. Tự dưng lại mất điện vào đúng lúc này! May mà đã làm xong hết bài tập rồi, tôi phải mau mau thu gọn sách vở về nhà thôi. Ai dại gì ở đây trong tòa nhà tối om như thế này.
Híc... Cứ thấy rờn rợn thế nào ý! Mau về thôi! Mau về thôi!
Nghĩ đoạn, tôi liền quay lại, lấy hết can đảm bước vào phòng thu dọn sách vở.
Nhưng vừa bước được đến cửa phòng học, cả người tôi đờ ra, hai mắt trừng trừng, sợ đến nín thở, tim rớt ra khỏi lồng ngực!
Là đốm lửa... lửa! Phòng học... phòng học tại sao lại có đốm lửa?
Dù... dù đốm lửa không lớn lắm nhưng... nhưng cứ lơ lửng trên không. Gió vừa thổi đến đốm lửa cứ nhảy múa khắp nơi!
”Á! Ma... có ma... ma... cứu tôi với!” Tôi sợ quá, mồ hôi vã ra như tắm, hét lớn rồi quay người bỏ chạy thẳng cẳng.
”Đợi đã! Đừng chạy!”
Hả? Ma... ma biết nói! Nó bảo tôi đừng chạy!
Nhưng dại gì mà nghe nó chứ, tôi mà không chạy, nó làm thịt tôi là cái chắc.
Tô Hựu Tuệ... mau chạy thoát khỏi đây!
Bỏ mặc đống sách vở ở trên bàn, tôi ba chân bốn căng chạy như bay trên hành lang.
Bịch bịch bịch!
Oái, có nhầm không vậy? Tôi nghe thấy tiếng bược chân đuổi theo sau. Chẳng nhẽ... chẳng nhẽ tên ma đó quyết truy sát tôi đến cùng sao?
Hu hu hu hu... Đừng mà! Có ai cứu tôi với! Cứu với!
”Đợi đã! Chị Hựu Tuệ! Đừng chạy nữa mà!”
Á á á á! Ma! Ma! Ma hiện hình! Tên ma sắp tóm được vai tôi rồi! Hu hu hu hu... tôi chạy không thoát rồi!”
Tôi sợ quá, toàn thân mềm nhũn như con chi chi.
”Chị Hựu Tuệ, đừng sợ! Là em, Tiểu Dực đây!”
Tiểu... Tiểu Dực ư? Hóa ra con ma tên là Tiểu Dực? Tiểu Dực... Oái, đợi đã, là Tiểu Dực sao?
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn. Dưới ánh trăng mở mở, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc,
”Cậu là... Tiểu Dực?”
Nhưng lúc quay lại, trong phút chôc, tôi lại cứ ngỡ mình nhìn thấy Lý triết vũ!
”Vâng! Là em đây!” Tiểu Dực gật đầu, cười khoái trá “Chị Hựu Tuệ à, chị siêu thật đấy, chạy nhanh như gió, em đuổi theo mà muốn hụt hơi!”
”Tiểu Dực... Tiểu Dực! Là cậu thật à?” Nhìn kỹ lại hóa ra là một con người còn sống bằng xương bẳng thịt, tôi thở phào nhẹ nhõm, mặt tèm lem nước mắt “Tiểu Dực, đúng là cậu thật! Tốt quá! Tốt quá...”
”Chị Hựu Tuệ!” Tiểu Dực ngây người nhìn tôi, mắt sáng long lanh.
Tôi sực tỉnh, vội vàng chùi nước mắt, cười trừ, rồi ngay lập tức lớn tiếng trách móc.
”Tiểu Dực, đốm lửa trong phòng học là do cậu bày trò, đúng không?”
”Sao cơ? Đốm lửa trong phòng học á?” Tiểu Dực định thần, gãi đầu gãi tai mỉm cười “Ha ha ha ha... Xin lỗi chị, đốm lửa đó không phải do mình em làm ra mà là cùng mọi người...”
”Cùng mọi người?” Thấy Tiểu Dực nói lấp lửng, tôi cau mày dò xét.
”Chị Hựu Tuệ à, tóm lại chị cứ cùng em quay lại phòng học là biết ngay thôi! Có một bất ngờ dành cho chị đấy!”
”Bất ngờ dành cho tôi?” Nhìn vẻ mặt bí hiểm của Tiểu Dực, tôi đành đồng ý để cậu ta bịt mắt đưa về phòng học.
FOUR
”Một hai ba!”
Bang!
”Hựu tuệ! Hựu Tuệ thiên hạ vô địch! Hựu Tuệ cố lên! Cố lên!”
Chuyện gì vậy? Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền đều đứng trước bàn học của tôi. Chiếc bánh gatô bắt mắt được đặt ở chính giữa bàn, phía trên còn cắm 1 cây nến khắc 4 chữ to tướng:
Hựu Tuệ vô địch
”Đây... Đây là...” Tôi bị bất ngờ quá, ngẩn người ra không nói được lời nào.
”Ha ha ha ha... chị Hựu Tuệ ngạc nhiên lắm hả?” Tiểu Dực cười đắc ý, thò đầu ra khỏi lưng tôi, đi đến bên cạnh Lăng Thần Huyền “Chị Hựu Tuệ, thời gian qua chị học vùi đầu kinh quá, nên mọi người ko muốn làm phiền chị. Nhưng ngày mai bắt đầu thi giữa kỳ rồi, vì vậy chị Tô Cơ đã vạch ra kế hoạch tổ chức bữa tiệc nhỏ này để chúc chị ngày mai đạt được kết quả cao nhất!”
”Ha ha ha ha... Đồ ngốc, cố lên nhé!”
”Hi hi hi hi, bánh gatô là Hiểu Ảnh làm đấy, tý nữa Hựu Tuệ phải ăn thử nhé!”
”Hừ! Tiền tiêu vặt 3 tháng nay của tôi đều dùng hết vào việc này đấy... Hựu Tuệ, bà mà không dành được vị trí thứ nhất thì chết với tôi đấy!”
”Sau đây party Hựu Tuệ vô địch do Tô Cơ và Tiểu Dực chủ trì xin được bắt đầu!”
”Party Hựu Tuệ vô địch?” Nhìn 4 tên đang đứng trước mặt tôi đang cười như địa chủ được mùa và chiếc bánh gatô lung linh ánh nến trên bàn, tôi đã hiểu ra tất cả...
”Ha ha ha ha... Đốm lửa ma quái trong phòng học lúc nãy do các cậu làm ra để dọa tôi đúng không?” Mặt tôi đanh lại, cười rất quái đản, điệu bộ như muốn giết người đến nơi.
”Hà hà hà hà! Hựu tuệ, Hựu Tuệ! Bà bình tĩnh đã nào” Tô cơ vội ngăn tôi lại, cười nịnh nọt “Nhân lúc bà đi ra ngoài ban công ngắm cảnh, tụi tôi đã lẻn vào trong phòng học, thắp nến xong rồi tắt đèn trong phòng. Tụi tôi muốn tạo chút ko khí bí ẩn thôi mà, không ngờ bà lại nhát chết như vậy...”
”Cái gì? Không ngờ tôi lại nhát chết à? Có mà cái kế hoạch mấy người rõ ngớ ngẩn thì có!” Tôi tức điên người véo má Tô Cơ, nhưng sau đó lại ôm chầm lấy nhỏ ta “Nhưng... Cảm ơn... cảm ơn các cậu đã mở party cho tôi...”
”Hựu Tuệ...”
”Thực ra hôm nay tôi rất căng thẳng, sợ rằng không thể thực hiện lời hứa giành vị trí thứ nhất... Tôi thật vô dụng phải không?”
”Hựu Tuệ, bà đang nói linh tinh gì vậy?” Tô Cơ đỡ tôi lên, rồi nghiêm mặt nhìn “Bà là thủ lĩnh của Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức! Là Tô Hựu Tuệ xưa nay không bao giờ chấp nhận thất bại! Trong lòng tôi, bà chưa bao giờ là kẻ thua cuộc. Tôi tin rằng lần này bà nhất định sẽ thắng!”
”Đúng vậy, chị Hựu Tuệ!” Tiểu Dực đến bên tôi, cười rạng rỡ “Cho dù quen biết chị chưa lâu, nhưng em thấy chị là cô gái duy nhất xứng đáng với anh Vũ!”
Tiểu Dực đang nói đột nhiên giữa chặt đầu tôi, hôn nhẹ lên trán.
”Óai! Hôn... hôn kìa! Hiểu Ảnh ngượng mộ quá!...”
”Ơ! Tiểu Dực! Cậu làm cái gì vậy?”
Nụ hôn bất ngờ của Tiểu Dực cũng khiến Hiểu Ảnh, Tô Cơ, Lăng Thần Huyền cũng sững sờ. Mặt tôi thì nóng như lửa đốt, cháy xèo xèo.
”Chị Hựu Tuệ, đây là nụ hôn tiếp thêm dũng khí. Trước đây, mỗi lần gặp chuyện buồn, anh Vũ đều hôn nhẹ lên trán khích lệ em! Em tặng lại chị tất cả những cổ vũ, khích lệ trước đây của anh Vũ!
Cái gì? Lý Triết Vũ hôn lên trán Tiểu Dực à?
Bức tranh Lý Triết Vũ hôn lên trán Tiểu Dực nổi lềnh phềnh trong đầu tôi... Oái...
”Oa! Nụ hôn tiếp thêm dũng khí à! Hay quá đi! Nghe lời giải thích của Tiểu Dực, Hiểu Ảnh phấn khích, hai mắt sáng long lanh “Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hiểu Ảnh cũng muốn tặng Hựu Tuệ toàn bộ dũng khí của mình!”
Chụt!
Hiểu Ảnh cười sung sướng, hôn chụt một cái vào má tôi.
”Đồ ngốc! Bà hôn tôi hay cắn tôi vậy? Răng cứa cả vào mặt tôi rồi đây này!”
”Ha ha ha ha... thật tình!” Nhìn Hiểu Ảnh thẹn thùng lè lưỡi, Tô Cơ cười lớn rồi hôn vào má bên kia của tôi “Hựu Tuệ!Có được nụ hôn đầy quyến rũ này, bà đã cảm thấy tràn trề dũng khí chưa?”
”Ọe! Bà làm tôi sởn hết da gà...”
”Này! Bà không thể giữ thể diện cho tôi được sao?”
”Đương nhiên là không! Ha ha ha ha!”
”Vẫn còn... Vẫn còn Tiểu Huyền Huyền! Tiểu Huyền Huyền phải hôn Hựu Tuệ!”
What? Con nhỏ Hiểu Ảnh đầu gỗ này có khùng không vậy? Sao lại bảo thẳng cha khỉ ngố Lăng Thần Huyền hôn tôi?
”Cái gì? Cô bảo tôi hôn Tô Hựu Tuệ á? Khâu Hiểu Ảnh, cô giết tôi đi thì hơn!” Phản ứng của tên Huyền còn kịch liệt hơn tôi. Mặt hắn đỏ gay nhìn Hiểu Ảnh, sau đó quay sang nhìn tôi “Nhưng party cổ vũ hôm nay tôi cũng có phần, tôi chỉ nói mấy lời ngắn gọn thôi, cô nghe cho rõ đây!”
”Sao?”
”Bây giờ Kim Nguyệt Dạ đã không còn là anh em tốt của tôi nữa, cho nên cô có ăn may đứng ở vị trí thứ nhất, tôi cũng không trách cô đâu. Cố lên!”
”...”
Ăn may? Cái gì mà ăn may? Tôi học ngày học đêm nên có thắng thì đều nhờ vào thực lực cả! Thẳng cha Lăng Thần Huyền đáng ghét!
”Được rồi, được rồi! Party cổ vũ đến đây là kết thúc! Tiếp theo xin mời mọi người thưởng thúc bánh gatô do chính tay Hiểu Ảnh làm!”...