21:59 - 14/08/2015
Người trợ lí đứng bên cạnh nói gì đó với Ưng Quân, anh giơ tay ra hiệu cho người chủ trì:
- Không sao, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến người vợ của tôi, đã khá lâu rồi tôi không gặp cô ấy.
Tiếng bàn tán bên dưới lại nổi lên, Ưng Quân hiểu, anh nói rành rọt:
- Đương nhiên tôi đã kết hôn. Dù sao cũng rất cảm ơn sự quan tâm của bạn.
Người đông như vậy nhưng có lẽ chỉ có một mình Mặc Sênh hiểu ý nghĩa thực sự của câu trả lời của diễn giả.
Đã kết hôn!
Mặc Sênh cũng nói với Dĩ Thâm như vậy.
Đã kết hôn, nhưng chỉ trên danh nghĩa.
Hình ảnh cuối cùng trên màn hình là cảnh Ưng Quân bị sinh viên vây kín. Sau đó chuyển sang chiếu phim tư liệu lịch sử về một trăm năm của trường.
Những người tụ tập bên ngoài hội trưởng dần dần giải tán, Mặc Sênh theo chân mọi người rời khỏi vị trí. Bỗng nhiên chị nhớ lại cảnh tượng lúc chị rời nước Mỹ, cảnh Ưng Quân đưa chị ra sân bay, lời nói cuối cùng của anh lúc tiễn chị vào phòng cách ly:
- Nếu em không trở lại nước Mỹ, chúng ta tạm thời không liên hệ với nhau.
Nếu...
Nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ngực nặng trĩu, đầu choáng váng, bước chân chơi vơi, Mặc Sênh không biết mình đang ở chỗ nào.
Trong ánh nắng yếu ớt của một chiều cuối đông, những gì bị chôn vùi bao lâu bỗng dưng trỗi dậy do sự xuất hiện của Ưng Quân, từng cảnh, từng cảnh như cơn ác mộng. Mới đặt chân lên đất Mỹ, tất cả đều lạ lẫm, ngôn ngữ không thạo thường bị chế nhạo, nhưng vẫn phải quen, hai tháng sau xem báo biết tin về tội lỗi và cái chết của cha khiến Mặc Sênh hoàn toàn suy sụp.
Tình cảnh lúc đó giống như tấm lưới bủa vây không sao thoát ra được, vô cùng tuyệt vọng.
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy rất nhanh... chạy rất nhanh..."
Bài hát Hai con hổ phát ra từ điện thoại của di động đưa Mặc Sênh trở về thực tại.
Bản nhạc của bài hát dành cho trẻ em này Mặc Sênh đã chọn đưa vào điện thoại di động của Dĩ Thâm khi anh bận rộn công việc còn chị chơi trò chơi với cái máy điện thoại của anh. Khi có tiếng nhạc Dĩ Thâm hơi cau mày nhưng vẫn để nguyên.
Nhạc chuông vang lên lần thứ hai Mặc Sênh mới nghe máy.
- Mặc Sênh.
Trong máy là giọng nói trầm ấm quen thuộc của Dĩ Thâm, không hiểu tại sao Mặc Sênh cảm thấy xúc động, như có luồng gió ấm thổi vào làm cho thế giới của chị trở nên an toàn bình yên. Mắt chị mờ đi.
- Dĩ Thâm, em rất nhớ anh...
Mặc Sênh tưởng nghe thấy mình nói, hoặc là, hoặc là con người khác của mình, con người nơi đất khách đang nói với Dĩ Thâm.
- Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh... - Giọt nước mắt không kìm chế được lăn trên má.
Điện thoại đột nhiên lắng lại.
Chỉ có hơi thở..., và tiếng còi xe xa xăm.
Sau đó là giọng nói ồm ồm của Viêm:
- Dĩ Thâm, đi đứng kiểu gì vậy, sao lại đứng giữa đường!
Dĩ Thâm giật mình, sực tỉnh:
- Biết rồi...
Chàng luật sư ngập ngừng một lúc hỏi:
- Em đang ở đâu?
Mặc Sênh nhìn xung quanh:
- Em không biết.
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, chị đi theo dòng người ra đường lớn, quả là không biết mình đang ở đâu.
- Lạc đường ư? Hèn nào - Tiếng Dĩ Thâm khàn đặc - Thôi được rồi, em đến khách sạn Tân Giang đối diện cổng phía bắc của trường, bọn anh đợi em ở cổng khách sạn.
Khách sạn Tân Giang.
Mấy cái bàn Viêm đặt trước không hiểu tại sao bị người khác chiếm mất, chủ khách sạn rối rít xin lỗi, hứa lập tức sẽ bố trí chỗ ngồi, cả hội cũng chẳng mấy quan tâm, họ nhanh chóng tìm thấy mấy cái ghế trống ngồi tán chuyện và đợi.
Ngoài Tố Mẫn còn có thêm mấy người bạn quen. Ra trường mỗi người đi mỗi nơi bao nhiêu năm mới gặp lại không thiếu chuyện để nói.
Tố Mẫn nhân cơ hội gọi cô giáo trẻ mới về khoa giới thiệu cho Dĩ Thâm, mặc dù nhân vật nam chính hình như có chuyện gì lo lắng tinh thần bất ổn. Nhưng thấy cô giáo trẻ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía anh ta với ánh mắt đặc biệt, Tố Mẫn thầm đắc ý, phen này chắc chắn thành công.
Đang nói chuyện, Hướng Hằng ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên đứng lên, nhìn ra ngoài. Dĩ Thâm ngồi đối diện bất giác quay đầu lại, đúng lúc đó một chiếc xe tải lướt qua sát Mặc Sênh, Mặc Sênh hoảng hốt chạy né sang bên đường, mặt tái nhợt.
Hướng Hằng chưa hết bàng hoàng nói to:
- Dĩ Thâm, cô vợ cậu thật đáng sợ, vừa rồi qua đường đầu óc để ở đâu, đèn đỏ vẫn lao sang...
Hướng Hằng chưa nói hết, Dĩ Thâm tái mặt đứng dậy đi ra ngoài.
Tố Mẫn không nhìn rõ cô gái đứng bên đường nhưng nghe Hướng Hằng nói vậy trố mắt quay đầu hỏi Viêm:
- Vợ ư? Thế là thế nào?
Viêm cười hì hì:
- Vợ là vợ, đâu phải là bạn gái!
Cô giáo trẻ nghi hoặc nhìn Tố Mẫn, hàm ý của ánh mắt rất hiển nhiên "Chị định giới thiệu cho tôi người đã có vợ?"
Tố Mẫn sa sầm mặt, quay sang lườm Viêm.
Dĩ Thâm nắm tay Mặc Sênh lôi đi, vừa qua đường đã buông tay, hai người dừng lại cạnh bồn hoa. Nhìn vẻ giận dữ của Dĩ Thâm và dáng vẻ tội nghiệp như đứa trẻ bị phạt của Mặc Sênh, ai cũng đoán có lẽ Dĩ Thâm đang mắng cô vợ lơ đãng của mình.
- Thật thú vị! -Hướng Hằng bất giác mỉm cười. Lâu lắm không nhìn thấy cảnh này. Dĩ Thâm lúc học đại học có vẻ già dặn trước tuổi, luôn điềm đạm, rất ít khi nổi nóng người khác, chỉ có với Mặc Sênh hễ làm việc gì khiến Dĩ Thâm không hài lòng anh ta thường quở trách rất gay gắt.
- Vẫn là cô ta - Mẫn lắc đầu, không biết có nên mừng cho cậu em này không - Năm xưa trường này có bao nhiêu giai nhân mê cậu ta, vậy mà cậu ta lại thích một cô sinh viên khoa khác. Lúc đó mình đã nói với cậu ta, yêu người khoa khác chẳng sao, nhưng cũng nên chọn hoa khôi, như vậy mới xứng danh hoàng tử khoa luật, vậy mà cậu ta lại chọn một cô gái mọi mặt chẳng có gì đặc biệt.
Năm xưa khi Mặc Sênh theo đuổi Hà Dĩ Thâm, dân khoa luật đều rất hiếu kì muốn biết kết cục. Không ai nghĩ Dĩ Thâm yêu cô gái đó, nhưng thực tế cậu ta đã từ chối biết bao nhiêu người đẹp có điều kiện tốt hơn nhiều. Cho nên Dĩ Thâm đưa Mặc Sênh lên lớp dự học không ít người trố mắt ngạc nhiên, có lẽ nhiều người đẹp cũng thầm hối hận, tự trách mình không đủ kiên nhẫn, nếu không đã có thể có được anh chàng đẹp trai học giỏi này. Sau này Mặc Sênh đi Mỹ, Hà Dĩ Thâm lại độc thân, có bao nhiêu người đẹp đeo bám càng quyết liệt hơn Mặc Sênh nhưng đều thất bại, không phải họ không đủ kiên nhẫn, cơ bản là Hà Dĩ Thâm ngay lập tức tìm cách chấm dứt sự đeo bám của họ.
Một lần Tố Mẫn không nén nổi, bật hỏi:
- Cậu ghét người ta theo đuổi cậu? Thế ngày trước Mặc Sênh cũng thế sao cậu không ghét?
Vừa nói xong Tố Mẫn đã thấy hối hận, biết ngay câu hỏi quá vô duyên, mỉm cười bỏ đi, bụng nghĩ đằng nào Dĩ Thâm cũng không trả lời.
- Chuyện đó khác! - Lúc đó Dĩ Thâm đã trả lời như vậy, chỉ vẻn vẹn ba chữ, thái độ dửng dưng.
Tố Mẫn không sao nghĩ ra khác ở chỗ nào, có lẽ là cậu ta cho Mặc Sênh cơ hội theo đuổi, nhưng không cho người khác cơ hội đó.
Viêm khi đó cũng có mặt, nghe câu hỏi của Tố Mẫn, xen vào một câu giải thích có vẻ triết lý:
- Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc biết, cô quan tâm làm gì?
Mọi người đang nói chuyện thì Dĩ Thâm và Mặc Sênh bước vào. Mặt Dĩ Thâm vẫn cáu kỉnh, Mặc Sênh có lẽ do bị mắng vẫn chưa hết ấm ức nên khi chào mọi người cũng không nhiệt tình cho lắm, giọng nói rất nhỏ.
Mặc Sênh từng là khách thường xuyên của khoa luật, nên cũng biết Tố Mẫn, nhìn Tố Mẫn chị gật đầu cố mỉm cười:
- Chào chị.
Tố Mẫn miễn cưỡng gật đầu, vừa định nói thì bị chặn bởi một người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa phấn khởi:
- Mrs In!
Giọng nói oang oang và nhiệt tình thái quá của người nói khiến căn phòng ồn ào hơi lắng lại, mọi người buồn cười bởi cách phát âm tiếng Anh không chuẩn của chủ nhân có vẻ rất thích sử dụng, tuy nhiên người đàn ông dường như không để ý đến người xung quanh, ông ta vui vẻ đi ngang qua phòng lớn đến trước mặt Mặc Sênh.
- Mrs In, Ưng phu nhân - Người đàn ông vẫn nhiệt tình, chăm chú nhìn mặt Mặc Sênh - Không ngoài gặp bà ở đây, bà cũng về nước với ông Ưng phải không? Tôi là Lâm Tường Hòa chủ tịch hội đồng quan trị công ty Đại Thương, chắc bà còn nhớ, hà hà... năm ngoái ở Mỹ tôi hân hạnh được bà và ông nhà tiếp đón trọng thị, lần này về nước sao ông bà không dành cho tôi vinh dự được tiếp đãi các vị?
Mặc Sênh đứng như trời trồng, người lạnh toát.
Người đàn ông to béo đang phát tài này chị vẫn nhớ, ông ta có quan hệ làm ăn với công ty của Ưng Quân, năm ngoái khi ông ta đến Mỹ, Ưng Quân mở tiệc chiêu đãi ông ta và vợ.
Nhưng tại sao lại gặp ở đây?
Thời điểm xấu nhất, trong một hoàn cảnh xấu nhất.
Mặc Sênh cảm nhận ánh mắt nghi ngờ của Viêm và mọi người hướng vào mình, chị không đủ dũng khí để nhìn Dĩ Thâm.
Chẳng lẽ hạnh phúc vừa có được, đã lập tức tiêu tan?
Cảm giác sợ hãi lan ra từng điểm trên cơ thể chị. Nhưng đột nhiên một bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm chặt bán tay lạnh toát run rẩy của chị.
Bàn tay này mới nãy còn đầy tức giận nắm tay chị kéo qua đường, nhưng giờ đây nó tràn đầy sức mạnh khiến chị yên lòng, bàn tay đó nắm chặt tay chị.
Mặc Sênh từ từ quay đầu lại, Dĩ Thâm đang nhìn chị, một sự bình thản đau đớn trong đáy mắt anh.
"Anh ấy... đã đoán ra?"
Quả nhiên.
Mặc Sênh nghe tiếng Dĩ Thâm chậm rãi lạnh lùng:
- Rất xin lỗi, cô ấy không còn là...
- Ông nhận lầm người rồi.
Bị Mặc Sênh ngắt lời, Dĩ Thâm dừng lại, quay sang chị ánh mắt băn khoăn.
Mặc Sênh nhẹ nhàng thoát khỏi tay Dĩ Thâm, nhìn thẳng vào mắt ông Lâm Tường Hòa, nhắc lại giọng cương quyết:
- Ông nhận lầm người rồi.
Chính chị cũng không ngờ chị có thể bình tĩnh đến thế. Chị biết sớm muộn gì cũng phải đối diện với cuộc hôn nhân này, nhưng tuyệt đối không phải vào lúc này, không phải trước mặt Dĩ Thâm và bạn bè của anh. Dù Dĩ Thâm chịu đựng được chị cũng không muốn anh bị người ta chỉ trỏ bàn tán về quá khứ của chị. Dĩ Thâm vốn là con người rất tự trọng.
- Nhận nhầm ư? Sao có thể? Ha ha... bà Ưng bà không đùa đấy chứ? - Lâm Tường Hòa có vẻ bối rối nhưng vẫn không tin ông ta có thể nhầm.
Đang dùng dằng thì phòng khách của khách sạn lại mở.
Lời chào trịnh trọng của đội ngũ nhân viên:
- Hoan nghênh quí khách!
Lại thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
Được một đám đông tháp tùng, một người đàn ông cao lớn đĩnh đạt bước vào, bộ comple sang trọng vắt tay, bước chân mau lẹ, phong thái đường hoàng, ánh đèn rực rỡ trong phòng càng làm tôn vẻ đẹp, sự tự tin của một người thành đạt.
Tố Mẫn nhận ra ông hiệu trưởng trong đám người mới vào, bất giác chăm chú nhìn người đàn ông đi giữa, không biết ông ta là ai mà ông hiệu trưởng có thái độ trân trọng thế.
Chính lúc đó Lâm Tường Hòa reo lên, vẫy tay về phía đám người vừa mới vào: ...