Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Nếu không là tình yêu
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 25166
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:11 - 14/08/2015
Tác Giả: blogradio.yn.lt
Nếu không là tình yêu - Có câu nói,con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế cuộc đời mới hoàn chỉnh.

Cho đến tận bây giờ, tôi chỉ làm hai việc giúp cuộc đời mình hoàn chỉnh. Đó là việc đầu tiên là yêu anh và việc thứ hai là gả cho anh.

Anh đã từng nói với tôi, nếu em thật sự yêu một người, dù anh ta không yêu em, em cũng phải tìm mọi cách giành được anh ta, bằng không cả đời này em sẽ không hạnh phúc. Tôi tin vào lời khuyên đó, vì vậy tôi đã sử dụng mọi cách có thể. Cuối cùng, tôi cũng có được anh nhưng rồi tôi lại rời xa anh.

Khi gặp hôn nhân sau hai mươi năm chờ đợi, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là tình thân, bao nhiêu là tình yêu?

Khi hai thân thể hòa nhập là một, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là dục vọng, bao nhiêu là nghĩa vụ?

Lúc gặp lại, lướt qua vai nhau, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là quyến luyến, bao nhiêu là bất lực?

Lúc mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, anh nói ra câu “Anh yêu em, từ rất lâu rồi…”, em mới biết, người động lòng không chỉ có một mình em.

[Tải ảnh">

MỞ ĐẦU

Khi gặp hôn nhân sau hai mươi năm chờ đợi, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là tình thân, bao nhiêu là tình yêu?

Khi hai thân thể hòa nhập là một, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là dục vọng, bao nhiêu là nghĩa vụ?

Lúc gặp lại, lướt qua vai nhau, liệu anh có phân biệt rõ, bao nhiêu là quyến luyến, bao nhiêu là bất lực?

Lúc mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, anh nói ra câu “anh yêu em, từ rất lâu rồi…”, em mới biết, người động lòng không chỉ có một mình em.

Một ngày đầu mùa đông trời mưa tầm tã, bầu trời phủ màu xanh thẫm hiu quạnh, khiến buổi sáng sớm u ám như lúc chạng vạng. Tôi cầm một chiếc ô trong suốt đi tới tòa kiến trúc toàn bằng kính ở phía đối diện. Gió thổi hạt mưa bay chéo qua chiếc ô, rơi xuống mặt tôi. Hạt mưa lạnh buốt, giống trái tim người đó.

Tôi mãi mãi không hiểu nổi, trái tim của người đó được làm bằng thứ gì mà có thể cứng rắn, băng giá đến vậy. Khiến tôi không thể đoạt được, cũng không có cách nào từ bỏ…

Đi đến trước cánh cửa kính, tôi gấp chiếc ô lại, đồng thời thu cả nỗi muộn phiền bị khuấy động bởi thời tiết, đi vào nơi bán đấu giá bật điều hòa ấm áp. Buổi bán đấu giá đã bắt đầu, hội trường gần như không còn chỗ trống. Tôi chọn vị trí sát cửa sổ ở hàng ghế gần cuối cùng. Tôi còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tề Lâm từ hàng ghế trên đi xuống, mặt dày đuổi thẳng cổ anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi, ngồi thế vào chỗ đó.

“Anh tưởng em sẽ không đến đây.” Anh ta nheo đôi mắt “hoa đào” điển hình, ghé sát vào tai tôi.

“Núi đất đỏ là tâm huyết nửa đời của ba tôi, tôi không giữ nổi, ít nhất cũng nên biết nó sẽ rơi vào tay ai.” Tôi nhích người, nới rộng khoảng cách với anh ta. Vừa nói, tôi vừa đưa mắt đảo một lượt qua những gương mặt của đám người giàu có ngồi trong hội trường. Biểu hiện của mỗi người đều không giống nhau. Một số không che giấu sự thèm khát, nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của nhân viên đấu giá như ông chủ Lâm, một nhân vật phất lên nhờ khai thác khoáng sản. Cũng có người chỉ thuần túy đến xem trò vui như Tề Lâm ngồi bên cạnh tôi.

Còn có người hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh, chỉ mở to mắt chứng kiến núi đất đỏ bị bán đấu giá để trả nợ như tôi. Trong số đó, không có gương mặt tôi muốn gặp nhất, nên tôi không biết biểu hiện của anh trông như thế nào.

Giá tiền ngày một tăng cao, khi ông chủ Lâm đưa ra con số hai trăm ba mươi triệu, hội trường đang ồn áo náo nhiệt bỗng nhiên im ắng hẳn. Một số người do không đủ tài lực nên đành bỏ cuộc. Một số khác lại lo lắng đĩa thức ăn ngon lành đã bị Cảnh gia xơi gần hết, chỉ còn lại vài khúc xương không xứng với số tiền bỏ ra nên quyết định rút lui. Khi cuộc đấu giá đạt đến con số hai trăm bốn mươi triệu, mọi người bắt đầu quay sang nhìn nhau. Ông chủ Lâm đầy vẻ đắc ý, một đối thủ cạnh tranh trẻ tuổi trán đẫm mồ hôi, động tác tác giơ thẻ bài ngày càng do dự.

Tất cả đã ngã ngũ, tôi chống tay vào thành ghế đứng dậy, không buồn xem tiếp kết quả.

“Em không xem nữa à? Chưa đến lúc cao trào mà.” Tề Lâm quay sang nhìn tôi, nụ cười ôn hòa như ngọc của anh ta lúc này trông thật đáng ghét.

“Anh cứ từ từ thưởng thức đi, tôi còn bận việc.”

Mặc chiếc áo khoác ướt lạnh, tôi đi về phía cửa chính. Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tối lại trong giây lát, hình như có ai đó chắn trước mặt tôi. Tội vội ngẩng đầu, nhưng không kịp nhìn rõ gương mặt của người đó. Một hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt qua người tôi, để lại không khí băng giá của mùa đông Washington…

Không một lời chào khỏi khách sáo, thậm chí chẳng thèm dừng ánh mắt ở chỗ tôi, Cảnh Mạc Vũ cứ thế đi qua người tôi. Bóng lưng của anh vẫn cách xa như ngày nào. Dù anh ở ngay trước mắt tôi, cũng chỉ giống ảo ảnh trong sa mạc hoang vắng.

Tôi gượng cười. Vào lúc này tôi còn chờ mong anh nói với tôi điều gì? Lẽ nào chúng tôi cùng ngồi xuống ôn lại chuyện cũ, kể chuyện gia đình, bày tỏ tình anh em thân thiết?

Cảnh Mạc Vũ đi thẳng đến chiếc ghế tôi vừa rời đi. Anh ngồi xuống, tựa người vào thành ghế phía sau, bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã.

“Ồ! Anh về rồi à?” Tề Lâm vui vẻ nhướng mày. Tuy anh ta nói chuyện với Cảnh Mạc Vũ nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi tôi: “Anh cũng đến đây xem trò náo nhiệt? Hay định thò một chân vào?”

“Tôi không có sở thích như Tề thiếu…” Cảnh Mạc Vũ nhếch mép, tảng băng trong đáy mắt anh tan đi ít nhiều: “Tôi không tranh thì thôi, nếu tranh, tôi không chỉ thò một chân.”

Tề Lâm nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, anh ta cười khan hai tiếng, không tiếp tục mở miệng.

Tôi đứng bất động, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi hình bóng của anh phản chiếu trên cửa kính. Do không khí lạnh, cửa kính mờ mờ hơi nước, tôi không thể nhìn thấy gương mặt điển trai lạnh lùng của anh, cũng không nhìn thấy ánh mắt sắc sảo của anh. Nhưng tôi có thể cảm nhận thấy, sự cô độc, kiêu ngạo và mạnh mẽ tỏa ra từ người anh theo năm tháng càng đậm đặc hơn.

Là anh, Cảnh Mạc Vũ, anh đã trở về.

Bắt gặp Cảnh Mạc Vũ, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi còn chần chừ không biết có nên giơ thẻ bài liền thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi đến giao thẻ bài vào tay anh.

Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng giơ thẻ bài trong tay.

Nhân viên bán đấu giá lập tức nói lớn tiếng: “Hai trăm năm mươi triệu! Số hai mươi chín đưa ra giá hai trăm năm mươi triệu, còn ai…”

“Không phải.” Cảnh Mạc Vũ từ tốn mở miệng, thanh âm của anh lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất: “Tôi ra giá ba trăm triệu.”

Cả hội trường đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Ông chủ Lâm kinh ngạc đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cảnh Mạc Vũ nhìn lại ông ta, khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng. Ông chủ Lâm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng bỏ thẻ bài trong tay. Cả hội trường không một ai nhúc nhích, cho đến khi tiếng búa báo hiệu cuộc đấu giá ngã ngũ vang lên.

Tôi túm chặt vạt áo khoác, cũng không thể che giấu thân hình run lẩy bẩy. Tôi quay người đi ra cửa, một giọt nước mưa chảy trên cửa kính, lặng lẽ rơi xuống đất, tạo thành một vệt dài như giọt nước mắt.

Tôi đi qua cánh cửa tự động ra khỏi tòa nhà, nước mưa lẫn hoa tuyết đầu mùa tạt qua làn da tôi. Tôi không hề cảm thấy lạnh, chỉ thấy những chấm trắng óng ánh trước mắt giống hoa tuyết bám trên lông mày và lông mi của anh trong mùa đông năm đó…

Ông chủ Lâm đang đi ra ngoài, theo sau ông ta là nhị thiếu gia của nhà họ Lâm miệng còn hôi sữa: “Ba, sao vừa rồi ba không nâng giá cao hơn. Chỉ ba trăm triệu thì anh ta lời quá.”

“Con hiểu gì chứ?” Ông chủ Lâm kéo cổ áo jacket: “Cảnh Mạc Vũ đã tới đây, chắc chắn cậu ta sẽ không để mỏ khoáng sản của nhà họ Cảnh rơi vào tay người khác. Ba tranh với cậu ta, đồng nghĩa với việc nâng cao giá mua của cậu ta. Đến lúc đó, không những ba không ăn được miếng thịt còn đắc tội với cậu ta. Chi bằng lần này nhường lại cho cậu ta, tương lai còn không ít cơ hội kiếm tiền…”

“Cảnh Mạc Vũ là người thế nào mà ba có vẻ kiêng dè anh ta như vậy?”

“Nói tóm lại là nhân vật không thể đắc tội. Con hãy nhớ mặt Cảnh Mạc Vũ, sau này nếu có gặp thì nhớ khách sáo một chút…” Tình cờ nhìn thấy tôi, ông chủ Lâm lập tức ngậm miệng, ông ta gật đầu, mỉm cười lịch sự với tôi: “Cảnh tiểu thư, cô đang đợi người à?”

Tôi mỉm cười, không trả lời ông ta.

Ông ta cũng không nói gì thêm, lập tức lên chiếc xe sang trọng của ông ta. Tôi vẫn nghe thấy tiếng nhị thiếu gia họ Lâm lải nhải: “Ba, cô ta chẳng phải là Cảnh An Ngôn hay sao? Mấy hôm trước con gặp cô ta đi cùng Bill tại một party…”

Mãi cũng không thấy tôi lên xe, chú Tài lái xe liền cầm ô chạy ra đón tôi. Chiếc ô đen ngăn hoa tuyết trắng ở trên đầu: “Tiểu thư, tôi vừa nhìn thấy…”

Tôi xua tay ra hiệu chú đừng nói tiếp: “Núi đất đỏ vốn là tài sản ba cháu định để lại cho anh ấy. Bây giờ anh ấy bỏ tiền ra mua, không cần cháu bận tâm lo lắng, cũng là một việc tốt lành.”

Chú Tài không phát biểu ý kiến, khi chú vô tình đưa mắt về cánh cửa tự động, thần sắc chú đột nhiên cứng đờ. Tôi dõi theo ánh mắt chú, quả nhiên chạm phải đồng tử sâu hun hút không thấy đáy của Cảnh Mạc Vũ.

Tôi và anh chỉ cách nhau một bước chân. Nhưng mưa tuyết trắng xóa rơi xuống giữa chúng tôi, làm chúng tôi phảng phất cách xa ngàn trùng. Ánh mắt giao nhau chỉ một giây, nhưng có cảm giác lâu hơn bảy trăm hai mươi tư ngày. Tôi nắm chặt vạt áo khoác, mũi bị đông lạnh đến mức tê liệt, hô hấp không thông thuận. Tôi cố gắng hít sâu hai hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra câu “Anh có khỏe không?”

Cảnh Mạc Vũ thu lại ánh mắt, anh sải bước dài xuống cầu thang đá trước cửa tòa nhà. Xuống hết bậc thang cuối cùng, anh dừng bước, quay người.

Tôi mím bờ môi khô khốc, hoa tuyết rơi xuống mặt tôi, mang lại cảm giác giá lạnh giống hệt ánh mắt của anh.

Anh cụp mi, chậm rãi giơ tay, từ từ xem đồng hồ.

Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi đổ chuông rất kịp thời. Tôi rời tay khỏi vạt áo, rút điện thoại ra nghe. Đầu kia vọng đến câu tiếng Trung không chuẩn của Bill: “Hi, người đẹp, cô chưa từng trễ hẹn bao giờ.”

“Bill, sorry, sorry…” Tôi quên béng đi mất hôm nay có cuộc hẹn với Bill để bàn về việc ký kết hợp đồng dự án mới. Tôi vừa nói lời xin lỗi vừa vội vàng ngồi lên xe. Khi ô tô lăn bánh, tôi vẫn kịp nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ qua gương chiếu hậu. Anh vẫn đứng nguyên một chỗ, chỉ là hình dáng anh ngày càng xa vời, ngày càng mơ hồ.

Vài ngày sau đó, vì một số thủ tục rườm rà, chúng tôi không thể tránh khỏi những cuộc tiếp xúc. Tuy nhiên, anh không còn là Cảnh Mạc Vũ của quá khứ, tôi cũng không còn là Cảnh An Ngôn của quá khứ, đến phép xã giao cơ bản là hàn huyên cũng là thừa thãi. Sau khi hoàn tất thủ tục chuyển giao núi đất đỏ, tôi tưởng tôi chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào với Cảnh Mạc Vũ, không ngờ xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Hôm đó, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Cảnh Mạc Vũ khi đang vui vẻ trò chuyện với Bill. Cô thư ký nói với tôi, Cảnh Mạc Vũ mời tôi ăn cơm ở phòng VIP câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên.

Hội Hiên từng là câu lạc bộ tư nhân xa xỉ nhất thành phố A. Bởi vì phí gia nhập quá cao, tiêu pha lại vô cùng đắt đỏ nên chỉ một số ít người có tiền thích khoe mẽ ở thành phố A mới thường đưa bạn bè và người thân tới đây. Trước kia, mỗi lần Cảnh Mạc Vũ dẫn tôi tới Hội Hiên ăn cơm, đi qua hành lang nước lạnh lẽo, tôi thường không nhịn được hỏi anh: “Ông chủ câu lạc bộ này mỗi năm phải đổ vào đây bao nhiêu tiền mới giữ mặt tiền không bị đóng cửa?”...
123...52Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Anh yêu em, 1m45 ạ!
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bạn gái của thiếu gia
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bên nhau trọn đời
» Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
» Bồ công anh bất tử
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Nếu không là tình yêu

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Nếu không là tình yêu v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Old school Easter eggs.