Old school Easter eggs.
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Ánh trăng nói đã lãng quên
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 9078
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:37 - 15/08/2015


- Thế vì sao anh không học tiếp?

Anh ta nhìn cốc Coca rồi nhìn tôi, sau khi chắc chắn rằng không phải tôi đang đùa cợt mà là hỏi chân thành, anh ta thở dài và nói:

- Thực ra mà nói thì cũng chỉ vài câu đơn giản...

Tôi không ngờ một người trông giống côn đồ như Viên Tổ Vực cũng là học sinh ưu tú một thời.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn đều học trường bình thường nhưng anh ta luôn là học sinh được giáo viên yêu mến nhất... Qua lời kể của anh ta, tôi có cảm giác như được nhìn thấy một Viên Tổ Vực khác, thông minh, nghịch ngợm, kiêu ngạo.

Viên Tổ Vực có gia cảnh bình thường.

Năm anh ta học lớp mười một, bố anh ta qua đời, cuộc sống gia đình trở nên vô cùng khó khăn.

Nhiều năm sau khi nhắc lại chuyện này, anh ta chỉ mỉm cười và nói:

- Hồi ấy thật sự cảm thấy nghèo rớt mùng tơi, thật sự quá khổ, nghĩ rằng mình nên chết đi cho rồi.

Nhìn anh ta mỉm cười nói những chuyện vốn rất đau đớn và tàn khốc, không hiểu sao trong lòng tôi trào dâng một niềm xót xa mơ hồ.

Bố của Viên Tổ Vực là nhân viên sửa chữa đường ống của một công ty. Lương và đãi ngộ không tốt lắm nhưng dù sao cũng là người lao động duy nhất trong nhà. Mẹ anh sinh anh khá muộn, sức khỏe lại không được tốt nên đã về hưu sớm, phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của gia đình.

Nếu không có tai nạn bất ngờ ấy, thì họ cũng là một gia đình hạnh phúc, an nhàn.

Thực ra trước đó rất lâu, bố anh đã cảm thấy sức khỏe không tốt nhưng là không muốn phiền phức, hai là tự lừa mình lừa người, nghĩ rằng không có chuyện gì lớn, hơn nữa còn có một vấn đề thực tế nhất là ông không muốn lãng phí tiền bạc... Vì thế mới cố gắng chịu đựng.

Nhắc đến chuyện này, Viên Tổ Vực cau mày, dáng vẻ rất khổ sở.

Anh nói:

- Thật không ngờ một người đàn ông khỏe mạnh nói đổ bệnh là đổ bệnh... Nằm trong bệnh viện, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, không còn sức để nói, mặt mũi hốc hác, da thì nhẽo, nhìn rõ từng chiếc xương...

Viên Tổ Vực ngẩng đầu nhìn tôi rồi gượng cười:

- Có thể tưởng tượng được không, cuộc đời thật sự có thể suy sụp đến mức ấy... Ngày nào tôi cũng hận không thể đập đầu vào tường...

Thực ra tôi rất muốn nói với anh rằng tôi hiểu.

Cảm giác bất lực ấy thật sự tôi rất hiểu.

Lúc đầu họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp còn đến thăm, dần dần thì vắng như chùa bà đanh.

Mọi người đều kiếm tiền không dễ dàng gì nên ai cũng sợ họ vay tiền. Đây là một cái động không đáy, không biết tiền cho vay phải đến năm nào tháng nào mới lấy lại được.

Lòng người dễ thay đổi, thì ra thật sự có chuyện ấy.

Một thiếu niên chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt từ khi hiểu chuyện đến giờ, sao có thể kìm nén được những giọt nước mắt trào dâng khi ngồi trước giường bệnh của bố. Trong phòng bệnh có mùi thuốc sát trùng, nước mắt rơi xuống bàn tay gầy gò của bố, bỏng rát.

Bác sĩ nói:

- Cho dù điều trị hóa trị có thể kéo dài sự sống nhưng cũng là một quá trình đau khổ, hơn nữa... nhiều nhất cũng không quá hai tháng.

Ngay cả bố cũng từ bỏ. Ông yếu ớt nói với hai mẹ con họ:

- Thôi, ngày tháng không còn nhiều nữa, đừng lãng phí tiền bạc...

Một buổi trưa, Viên Tổ Vực mang cháo đến bệnh viện cho bố. Anh vui mừng phát hiện tinh thần của bố đã khá hơn rất nhiều. Khoảnh khắc ấy anh vẫn tin là có kỳ tích.

Chàng thiếu niên mười lăm tuổi chưa từng hiểu sự đời, sao có thể nghĩ tới hai tiếng "hồi dương" tàn khốc.

Chiều hôm ấy, khi anh đang học, cảm giác tức ngực khó thở mơ hồ ập tới, mí mắt nháy liên tục... Từ trước tới nay anh không phải là người mê tín. Nhưng cũng bắt đầu cảm thấy bất an...

- Không được nhìn thấy bố lần cuối, ngay cả tiền bắt taxi cũng không có... - Anh ngửa đầu uống hết cốc Coca lạnh.

Tôi vội vàng đứng dậy chạy xuống quầy lễ tân mua một cốc nữa.

Tôi cảm thấy nếu không tìm một cái cớ để tránh mặt một lúc thì thật sự tôi sẽ khóc trước mặt anh.

Lúc tôi thất thần xếp hàng mua Coca cũng là lúc Quân Lương, Đỗ Tầm và Trần Chỉ Tình gặp nhau ở cửa hàng bánh ngọt.

Đây là lần đầu tiên Quân Lương chính thức gặp Trần Chỉ Tình. Buổi tối hôm hát karaoke, Đỗ Tầm sợ sự việc sẽ tồi tệ đến mức khó có thể giải quyết được nên khi tôi quay lại gọi Quân Lương, cậu ta đã đưa Trần Chỉ Tình đi.

Lúc Quân Lương quan sát Trần Chỉ Tình, cô ta cũng ngắm nghía tình địch đã cướp người yêu của mình trong khoảng thời gian mình không ở trong nước.

Trần Chỉ Tình có khuôn mặt không có chút khả năng sát thương nào, không phải là không xinh đẹp mà là vẻ đẹp này cần phải nghiêm túc và nhẫn nại quan sát. Không giống với Quân Lương, cô ấy vừa ngồi xuống, lập tức khiến tất cả những cô gái ngồi xung quanh trở nên tầm thường.

Đỗ Tầm do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Quân Lương.

Cho dù thời đại này, khẩu hiệu "nam nữ bình đẳng" vang dội thế nào thì đôi khi, sự lựa chọn của con trai vẫn có thể thỏa mãn tính sĩ diện của con gái ở một mức độ nào đó. Nếu không vì sao khoảnh khắc ấy, sắc mặt của Trần Chỉ Tình lại tái nhợt như vậy?

Thực ra không có gì đáng nói cả. Cho dù đắn đo lựa chọn từ ngữ như thế nào, do có hoàn mỹ như thế nào đều không thể giảm bớt sự tổn thương. Điều này Đỗ Tầm và Quân Lương đều hiểu.

Trong góc của cửa hàng bánh ngọt, chiếc đèn chùm phía trên chiếc sofa màu đỏ phát ra ánh sáng vàng. Dưới ánh đèn, những chiếc bánh ngon ngọt trước đây trông trắng nhợt khiến người ta mất đi khẩu vị.

Trần Chỉ Tình cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Cô khẽ nói:

- Hai người quen nhau như thế nào?

Đỗ Tầm và Quân Lương nhìn nhau, giống như đang trao đổi một điều gì đó. Cuối cùng vẫn là Đỗ Tầm chuyển chủ đề:

- Chỉ Tình, tất cả mọi lỗi lầm đều là của mình anh... Anh cũng không biết phải nói thế nào. Em muốn anh phải làm thế nào, anh sẽ làm như thế...

Trần Chỉ Tình nước mắt đầm đìa, nhưng nghe câu nói ấy vẫn không nhịn được, bật cười:

- Em muốn anh thế nào... Em có thể muốn gì được đây... Vậy em muốn anh đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, em không tính toán những chuyện đã qua, anh có thể làm được không?

Quân Lương thấy nhói lòng nhưng vẫn kìm nén. Quả thực lúc này cô không nên nói nhiều.

Đỗ Tầm châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nhìn thẳng vào mặt Trần Chỉ Tình nói:

- Chỉ Tình, anh không muốn phủ nhận trước đây chúng ta có tình cảm. Em hãy coi anh là kẻ đồi bại. Hai năm nay thật sự anh không hề có ý phản bội em... - Nói đến đây, Đỗ Tầm khó có thể khống chế được tâm trạng của mình, giọng nói có chút nghẹn ngào. - Chỉ Tình, em đừng quá đau buồn. Người như anh... không đáng.

Quân Lương ngồi bên cạnh đông cứng như một pho tượng. Cô ngồi im không nhúc nhích nhưng trái tim thì chùng xuống.

Trên tường có vệt sáng loang lổ. Chỗ ngồi ở góc thật yên tĩnh, giọng nói của Trần Chỉ Tình rất khẽ, rất khẽ:

- Đỗ Tầm, hai năm trước ở sân bay, anh đến tiễn em. Trước mặt bố mẹ em, em đã khóc thảm thiết thế nào. Anh nói với em sẽ không có gì thay đổi... Vì có câu nói ấy của anh, trong suốt hai năm ở nước ngoài, cho dù là những ngày cô đơn, buồn tủi thế nào em cũng nghiến răng tự nhủ, em có thể vượt qua được. Cho dù có bao nhiêu chàng trai ưu tú đối xử tốt với em, em đều nói với họ rằng em đã có bạn trai, mặc dù không ở gần nhau nhưng em rất yêu anh, em cũng tin anh rất yêu em.

Lúc mới đến đó, em không giao lưu với người khác, đồ ăn cũng không quen. Mỗi tối nằm trên giường nhìn ánh trăng, nhớ đến anh là em lại khóc... nhưng không dám gọi điện cho anh, không dám để anh biết em sống không vui. Nửa đêm tỉnh dậy vì bị chuột rút, thật sự rất muốn mua một tấm vé máy bay để bay về, ở bên anh, không đi đâu cả. Tương lai, tiền đồ cũng không cần.

Vì sao lại như thế? Đỗ Tầm, anh hãy nhìn em, hãy nói cho em biết vì sao lại như thế...

Không đợi Đỗ Tầm phản ứng, Quân Lương chỉ thấy toàn thân tê liệt như bị giội nước sôi từ đầu đến chân. Cô đứng phắt dậy, không nói một lời nào nữa mà hốt hoảng chạy ra ngoài.

Gần như là phản xạ, Đỗ Tầm dụi điếu thuốc rồi chạy theo.

Để lại một mình Trần Chỉ Tình.

Ánh đèn vàng ấm áp lúc này bỗng trở nên chói mắt.

Đứng trên đường nhựa, Quân Lương ra sức đẩy Đỗ Tầm. Đây là lần đầu tiên cô thật sự suy sụp.

Giống như thuốc nổ tích tụ bao nhiêu năm đột nhiên bùng cháy. Quân Lương ngồi dưới đất, hét đến rát cổ bỏng họng:

- Mặc kệ tôi, đừng đụng vào tôi, anh đi đi, anh đi đi, cầu xin anh hãy đi đi...

Tiếng hét xé lòng khiến người ta không nỡ nghe tiếp.

Gió to như vậy, đèn đường sáng như vậy, bước chân người qua đường hối hả như vậy nhưng khoảnh khắc ấy, Tô Quân Lương cảm thấy trời đất bao la chỉ có một mình mình.

Một lúc lâu sau, Đỗ Tầm ngồi xuống ôm chặt Quân Lương đang run lên cầm cập, một cảm giác chua xót chưa từng có. Cậu hiểu sự lựa chọn của mình, cũng hiểu cái giá mình phải trả cho sự lựa chọn ấy.

Lựa chọn những gì chúng ta đã lựa chọn thì phải gánh vác trách nhiệm mà chúng ta phải gánh vác.

Giọng nói của Đỗ Tầm rất khẽ, ẩn chứa nỗi chua xót và bất lực:

- Quân Lương, anh đã làm liên lụy đến em. Nếu kết thúc những chuyện rối rắm này có thể khiến em khá hơn vậy thì sau này... anh đảm bảo sẽ không gặp em, không làm phiền em, được không?

Lúc ấy Tô Quân Lương đâu còn tinh thần và sức lực để suy nghĩ những gì Đỗ Tầm nói. Cô chỉ nức nở, ra sức gật đầu:

- Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa... Tôi không muốn nghe những chuyện liên quan đến các người nữa... Quá khứ, hiện tại, tương lai của các người... đều không liên quan đến tôi...

- Thôi được... - Đỗ tầm nhìn dòng xe cộ nối đuôi nhau trên đường, gượng cười nói. - Thôi được, vậy anh đưa em về nhà. Sau buổi tối hôm nay em sẽ không phải nhìn thấy anh nữa, yên tâm đi.

Quân Lương ngồi ở ghế lái phụ, mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào. Cô tháo dây an toàn, nghe thấy Đỗ Tầm gọi điện thoại cho Trần Chỉ Tình:

- Em chờ anh ở đó, không được đi đâu cả, lát nữa anh đến đón em rồi đưa em về nhà.

Thực ra những lời nói đó Quân Lương đều nghe thấy nhưng cô không còn sức lực nữa, muốn thế nào thì tùy.

Qua ngã tư rồi đi thêm mười lăm phút là đến ký túc xá nữ. Sau khi về ký túc, nằm xuống ngủ một giấc, cô thấy chẳng có chuyện gì to tát cả.

Khi Đỗ Tầm lái xe qua cửa hàng McDonald, Viên Tổ Vực đã uống hết nửa cốc Coca thứ hai.

Thực ra tôi đã không nỡ hỏi tiếp nhưng không biết vì sao, anh ta lại muốn kể cho tôi nghe. Anh ta nói:

- Tống Sơ Vi, chắc cô không nhận ra là mình có đôi mắt rất biết lắng nghe.

Tôi "sặc" một tiếng:

- Anh đúng là mù chữ, mắt dùng để nhìn, đâu phải dùng để nghe.

- Này, lời nói của cô đúng là của những người chỉ biết học một cách máy móc, chẳng có tí nghệ thuật gì cả. Cách biểu đạt đặc biệt này của tôi dĩ nhiên là cô không hiểu rồi. - Anh ta lườm tôi một cái.

Nếu đã như vậy thì tôi không khách khí mà hỏi tiếp:

- Thế về sau vì sao anh thôi học?

Nhắc đến chuyện này, Viên Tổ Vực thở dài một tiếng, một lúc rất lâu sau, anh ta nở nụ cười như tự mỉa mai mình:...
« Trước1...1819202122...33Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Xu Xu đừng khóc
» Vợ ơi là vợ!
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Vị gió Praha ( Prague )
» Về nơi đáy mắt trong
1234...91011»
Tags:
bạn đang xem

Ánh trăng nói đã lãng quên

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Ánh trăng nói đã lãng quên v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất