19:24 - 13/08/2015
Hứ! Chị bây hiền lắm đó nha! Chị đang tu đó nha! Nhưng hôm nay em chọc chị nên chị xin Phật cho chị nghỉ tu 5 phút để xử em nè!(nhầm, tôi theo đạo Chúa mà nhỉ? Thôi kệ luôn đi). Em tiêu rồi em ơi! Chị sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu! ĐỪNG HÒNG CHỊ BỎ QUA CHUYỆN NÀY!
_ Cô….! - Hắn tức nghẹn ứ lời nhìn tôi.
_ Cô, cô, cô, cô cái gì? Nói không đúng à? - Tôi kênh mặt lên áp đảo.
_ Nhưng tôi nói không đúng sao? Có ai vừa chạy xe vừa nhắm mắt như cô không? Còn dám nói tôi thất học à? Tôi ăn bám cha mẹ bao giờ? Xưa nay những người chọc giận tôi thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Mau nhặt tiền lên đi rồi xéo ngay cho tôi nhờ! Tôi đang có việc gấp! - Vẫn cái giọng khinh khỉnh đó.
Nãy giờ tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân để không phát điên mà phá giới giết người. Nhưng giờ hắn đã ép tôi “tức nước thì phải vỡ bờ”. Em giai à! Chọc chị là em tới số rồi. Nhưng mà hắn nói cũng đúng! Tôi vừa chạy vừa lim dim mơ tưởng, cảm kích về anh Linh. Rút kinh nghiệm lần sau có cảm kích ai nhiều thế nào thì cũng nên có mức độ và đừng mơ mộng giữa đường, phải kiềm chế nếu không làm được điều ấy thì có ngày tôi sẽ trở thành hồn ma dưới bánh xe của hung thần tốc độ thì khốn.
Khoan đã không phải hắn vừa nói tôi vừa chạy vừa nhắm mắt, đột ngột băng đường, còn hắn thì sao chứ?
_ Nè! Cậu nói tôi thì cậu có hơn gì tôi chứ? Bộ chưa học luật giao thông à? Đây là đường cấm chạy ngược chiều mà! Không thấy cái bản to tướng đỏ lè ở đầu đường đó sao? Đã đi vào đường ngược chiều mà còn chạy quá tốc độ. Cũng may đây là con đường vắng chứ nếu không là không biết bao nhiêu người nằm dưới bánh xe của cậu. Đã sai trước mà còn huênh hoang sủa bậy, bộ cậu là chó điên hả? - Tôi đưa tay chỉ chỉ đến góc đường, nơi có biển báo cấm ngược chiều đứng sừng sững, mắt long sòng sọc chúa chát.
Xe tôi đã rẽ ra tới đầu đường, đối diện là góc phố nhộn nhịp của thị trấn, ngược với cái mảng ảm đạm nơi đây. Một số người thấy có va quẹt xe nên đứng hóng tới xem xét.
_ Chó điên gì chứ? Nếu tôi là chó điên thì cô cũng là một con cọp cái hung hăng. Mà tôi có lái xe đâu mà cô chử.i rủa vào mặt tôi chứ? Tức cười! - Hắn gân cổ cãi lại, mắt liếc liếc sang anh chàng Tây kế bên hậm hực.
Đứng bên chiếc Limoushine đen hào nhoáng, anh chàng người Tây đứng nghiêm nhưng khoé môi cứ nhấp nhoáng ý cười. Chiếc xe màu lam của tôi vẫn ngủ ngon lành dưới mặt đường xác nhám.
Dạ! Xin lỗi thiếu gia! Cũng tại tôi chưa rành đường ở Việt Nam nên đã xảy ra một chút sai sót. Xin lỗi cậu! Cô không sao chứ? Tôi vô cùng có lỗi! - Anh chàng người nước ngoài đó cúi đầu xin lỗi tôi, mũi khịt khịt cúi chào nhưng lại nhìn cậu thanh niên bên cạnh kỳ lạ như trêu chọc.
Vậy là anh ta chỉ là người làm công cho hắn. Không hiểu sao phải phục vụ một người ngang tàn, ương bướng như hắn mà anh ấy lại có thể làm việc được. Bó tay! Đây có phải là một tài năng không ta? Tài năng chịu đựng? Hôm nào gặp lại anh ta phải bảo anh ta đi dự cuộc thi TÌM KIẾM TÀI NĂNG VIỆT NAM GOT TALENT quá!
_ Thôi thôi! Được rồi, được rồi! Coi như chưa xảy ra chuyện gì! Tôi đang có việc gấp. Cô làm ơn nhặt số tiền này lên rồi nhấn nút disappear giùm tôi cái! Ổn rồi nhá! - Vẫn cái giọng đó. Hắn - hắn là một tên trơ trẽn nhất mà tôi từng gặp trong 15 năm sống trên cõi đời này.
Bộ tưởng có tiền là ngon lắm sao? Coi như hôm nay em xui mới gặp được chị.
Tôi mím môi cười “dịu dàng” cúi xuống nhặt tiền, cảm nhận rõ ánh mắt hả hê của hắn:
_ Làm giá chi vậy? Cứ ngoan ngoãn như thế có tốt không? Đỡ tốn thời gian! - Hắn chế giễu, giọng nói khiêu khích lòng tự ái của tôi đến cực độ.
Tôi nhặt từng tờ bạc rồi lẩm nhẩm đếm. Trời! Tiền! Quá trời tiền luôn! ( $_$ ) Từ nhỏ tới giờ tôi chưa lần nào cầm trên tay số tiền lớn như vậy cả! Nhìn lại ánh mắt khinh nhờn của hắn, tôi nhếch môi, vuốt vuốt mái tóc đứng dậy. Mắt liếc qua chiếc xe thảm hơn đống phế liệu ở vựa ve chai của mình cười trừ:
_ Bộ số tiền này nhiều lắm sao? Số tiền này đúng là lớn, nó có thể dư mua chiếc xe khác tốt hơn thế! Nhưng nó có thể mua được …… Sĩ diện, lòng tự ái của tôi không? - Giọng nói của tôi nhẹ như tơ nhưng nó sắc như dao cạo.
_ Muốn thêm sao? Được thôi! Coi như là tiền thuốc men cho cô! - Hắn cười khẩy rồi lại móc bóp đưa cho tôi.
Tôi đưa mắt nhìn số tiền hắn dúi vào tay tôi, môi cắn chặt lại, mặt tối sầm. Đồ ấu trĩ!
_ Phập!
_ Bộ cậu tưởng có tiền là ngon lắm sao? Bộ cậu tưởng có tiền là mua tiên cũng được sao? Hứ! Phải! Phải tuy tôi không có nhiều tiền nhưng tôi còn có tự trọng của tôi. Chưa bao giờ tôi phải quỳ xuống nhận tiền bố thí của ai cả. Cậu là người đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ, ấu trĩ, trơ trẽn, hèn hạ nhất mà tôi từng gặp. Cậu tưởng lúc nào tiền cũng là trên hết sao? Tôi khinh những kẻ như vậy lắm! Cậu đang làm một hành động ngớ ngẩn của một kẻ lắm tiền nhiều của. Những kẻ như vậy thì sớm muộn gì thì cũng bị trời trả báo thôi! - Tôi quăng nguyên xấp tiền vào mặt con người đó, chử.i xối xả như tát nước vào mặt hắn. Phải! Tôi đang bị hắn sỉ nhục, lăng mạ! Lòng tự trọng của tôi đang bị tổn thương. Hắn dám xem tôi là một kẻ cơ hội, ăn vạ, hèn mọn à? Nghĩ tới đây tôi ức không chịu nổi. Cảm giác cổ họng tôi như nghẹn đắng hẳn lại, khóe mắt tôi như có một màn sương mờ che phủ, vị mằn mặn, hơi cay cay từ cổ xông lên mũi. Trái tim chợt đau một cách khó chịu mà không hiểu vì sao. Cảm giác bị sỉ nhục là vậy sao? Không xong rồi! Tôi đang chử.i hắn mà nước mắt lít tít trào ra. Một giọt, hai giọt, rồi ba, bốn, năm giọt….. Sao lại như vậy chứ? Tôi khóc à? Tự dưng tôi không ngăn nổi tiếng nấc nghẹn ngào ở cổ:
_Hic…hic…..hức…..hức…..hu…hu! - Tôi khóc thút thít, cúi gầm mặt xuống để che đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
_ Nè? Cô sao vậy? Định giở trò gì nữa sao? - Hắn ngẩn ra một chút rồi cúi xuống nhìn tôi (Chiều cao của hắn khủng thật).
_Hu….Hu…hic….Oa….Oa - Sao vầy nè? Tự dưng lại khóc sướt mướt như con nít vậy trời? Chính tôi cũng chẳng hiểu nổi tôi nữa. Nín mau! Nín đi chứ! (Xấu hổ chết đi được!).
_ Nè! Sao cô lắm chiêu nhiều kế thế hả? Trò gì nữa? Tôi không có nhiều thời gian để đùa với cô nữa đâu! - Hắn nói tiếp, nhưng nghe giọng mềm hơn. Chẳng lẽ hắn sợ nước mắt con gái? À không! Hắn sợ sẽ bị quê vì đây là giữa đường, mọi người bắt đầu nhìn theo chỉ trỏ. Được lắm! Chỉ có “Sa lệ kế” mới thấm với hắn. “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng” quả là không sai mà. Tôi sẽ dùng chiêu này để áp đặt hắn. Dù gì thì tôi cũng đã khóc vì hắn sỉ nhục tôi, giờ thì cho thêm vài giọt nữa chắc không sao. Vậy thì……he he....
_ Hu hu hu hu! Tại sao lại như chứ? Tại sao anh lại bỏ rơi em để theo người con gái khác! Vậy đã đành! Đằng này anh còn tỏ ra không quen em! Tại sao khi anh giàu sang anh lại quên mất em? Anh là đồ tồi! Một kẻ vong ân bội nghĩa! Một kẻ vô trách nhiệm! Tôi hận anh!....Hức…. Hu…hu….! - Em ơi, em chọc nhầm ma nữ như chị là em tận mạng rồi! Xem kìa! Mọi người bu đông hơn để bàn tán. Mọi ánh mắt hiếu kỳ chỉ trỏ vào chúng tôi.
Mày hả bưởi? Chết mày chưa! Há há.
_ Cô làm cái gì vậy? - Hắn tối mặt, giọng nhỏ xíu hỏi như nhắc nhở.
Tôi cứ hào phóng vun ra thêm vài hàng nước mắt (cá sấu) để bôi nhọ hắn. Dù gì hắn đã làm xấu hình ảnh của tôi rồi vậy thì xấu mặt phải xấu chung mới vui chứ!
Gió hong khô ánh nắng chắt chiu vàng vọt. Tôi vào con người đó vẫn đứng giữa con đường. Phía xa, người đông đúc ham vui đứng ngó bàn luận.
_ Anh tưởng có số tiền này là anh rũ bỏ hết trách nhiệm được sao? Ngày xưa, anh nói anh yêu tôi. Anh mãi mãi ở bên tôi. Anh dùng lời ngon tiếng ngọt để lấy đi cái quý nhất của tôi! Vậy mà giờ đây anh giàu có! Anh lại quên đi những gì mình đã nói, anh muốn bỏ rơi tôi. Quăng cho tôi một mớ tiền rồi muốn đuổi tôi đi thật xa để anh chối bỏ tất cả! Anh sợ người ta biết quá khứ của mình. Ngày xưa tôi phải làm việc tối mặt tối mũi để anh học hành thành tài! Bây giờ anh thành danh thì chê tôi nghèo hèn, vô dụng, anh bạc đãi tôi! Anh ác lắm! Anh đê tiện lắm! Hôm nay tôi có chết thành ma tôi cũng không tha cho anh! Hu..Hu…Hu! - Tôi chỉ vào mặt hắn khóc sướt mướt. Oh yeah! Mọi người đã đổ xô nhìn hắn khinh khi. Lúc nãy cậu khinh tôi, hiện tại bao nhiêu người đang khinh cậu? Giờ đây tôi trả gấp mười gấp trăm lần, xem ai đau hơn?
_ Cô!!!! - Hắn cứng họng không nói nên lời, mặt thì đỏ bừng, chắc có lẽ là vì xấu hổ. Trong mắt mọi người giờ đây tôi là một cô gái đáng thương bị người yêu ruồng bỏ, mà người con trai vô ơn đó lại chính là hắn ta. Xem ra tôi cũng có năng khiếu diễn xuất lắm nhỉ.
_ Anh đừng nói nữa! Anh đừng xỉ vả tôi nữa! Được rồi! Tôi sẽ nghe lời anh! Tôi sẽ biến khỏi mắt anh, biến khỏi thế gian này, mang theo cả giọt máu của anh biến khỏi trần đời này mãi mãi và mãi mãi! Không bao giờ gặp anh nữa! Vĩnh biệt!- Tôi vẫn tự biên tự diễn với màn mưa nước mắt. Đôi mắt xanh xám ướt nhoà lệ. Trong lòng tôi thì đang hân hoan như vừa hạ Knock out một đối thủ khi luyện võ.
_ Tôi…..! - Hắn vẫn không soạn được câu nào để đối thoại với tôi. Ánh mắt nâu đỏ nhìn tôi đầy khổ sở, uất ức.
_ Đồ sở khanh!
_ Đồ độc ác!
_ Tôi nghiệp cô gái quá! Nhìn mặt hắn ta sáng sủa tưởng đâu người tốt có thể nương tựa tấm thân! Không ngờ….! Gặp tôi là tôi băm hắn ra làm ngàn mảnh, nấu nhừ đem pha với cám cho heo ăn, trộn chung với rau củ cho cá ăn!
_ Đúng là không có tính người! Ngay cả cốt nhục của mình mà cũng không thừa nhận!
_ Không thừa nhận thì thôi! Cớ gì phải xỉ vả, ruồng bỏ thế chứ! Đồ ác nhơn thất đức!
…………….
Đó là những lời bình luận của những người đi đường, tò mò xem một màn kịch bi thương. Tôi hí hửng cười trộm nghênh mắt thách thức hắn.
Không biết từ đâu có một toán người ngồi trong những chiếc "xế hộp" màu đen rầm rập kéo tới giải tán đám đông:
_ Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra! Giải tán đi!
_ Bậy giờ cô muốn gì? - Hắn giận dữ cúi xuống rít lên. Đuôi mắt giật giật nhăn nhó tức giận.
_ Được! Nếu cậu hỏi thì tôi nói! Nếu cậu chịu xin lỗi tôi một tiếng thì tôi sẽ tha cho cậu! - Tôi quệt nước mắt, đứng dậy nở nụ cười nửa miệng uy hiếp hắn.
_ Cô….! Cô đừng quá đáng! Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi cô đâu! - Hắn gắt lên, mặt đỏ gay như đoá hoa dâm bụt.
_ Người quá đáng không phải là tôi mà là cậu mới đúng. Nếu cậu không xin lỗi thì………..! - Tôi rầm rừ muốn làm sôi máu .
_ Thì sao? Cô đừng giở nhiều trò chi cho mệt tôi sẽ không xin lỗi đâu! - Hắn kiên quyết, mắt hướng về tôi lãnh đạm.
_ Không! Tôi đâu rảnh để giở nhiều trò……..!
_ Biết thì tốt! Vậy thì để tôi yên! Bye! Không hẹn gặp lại! - Hắn nói rồi định quay đi thì tôi ngăn lại. Ánh mắt hắn lầm lừ nhìn tôi đầy cảnh giác.
_ Nè! Không biết lịch sự à? Tôi nói chưa hết mà!
_ Gì nữa? Chẳng phải cô nói không bày trò nữa sao? - Cánh môi hồng nhạt màu hoa đào nhếch lên phản ứng.
_ Tôi chưa nói hết thì cậu đã nhảy vào miệng tôi rồi còn gì! - Tôi cau mày ức chế, đầu hiện lên những chiêu trò quái đản được cơ hội sẽ áp dụng ngay.
_ Vậy thì nói đi! PHIỀN! - Hắn hít hơi sâu như cố dồn bực tức xuống.
Tôi cười tinh quái:
_ Nếu cậu không chịu xin lỗi tôi cũng không sao!...