19:24 - 13/08/2015
Tôi giúp vui cuối chương trình bằng một bài hát, mọi người vẫn nán lại thưởng thức. Giải II Tiếng hát học đường phục vụ âm nhạc miễn phí mà không nghe thì không uổng à? Tôi hát chia tay ngôi trường cũ, chia tay bạn bè, thầy cô. Xúc động đến giọng run run lên.
Sẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đây
Tiếc nuối bao ngây thơ một thời
Ngày mới tới lớp xa lạ, không quen thuộc
Làm quen mới thấy vui
Ngày tháng trôi qua không kịp đếm
Qua đi bao vui buồn nào ai hay
Một thời hồn nhiên, mơ mộng, nhiều vu vơ.
Hãy lưu lại sâu trong trái tim mình!
Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi!
Để tôi nhớ...
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Tạm biệt, tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt, tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi!
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này! Bye bye!
Khi ve rộn ràng khắp sân trường
Là hè đến mang theo nỗi buồn hàng ghế đá
Bạn với tôi mỗi người mỗi phương trời
Dù buồn trong tim nhưng tôi gắng không khóc
Nước mắt đừng tuôn trào khi xung quanh bạn luôn có tôi
Nhủ lòng hãy vững tin trong đời!
Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi!
Để tôi nhớ...
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Tạm biệt, tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt, tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi!
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này! Bye bye!
***
_ Mẹ ới! Cứu con! Nặng quá à! - Tôi í ới đứng ngoài cổng nhà kêu cứu, khệ nệ ôm một chồng quà cáp về nhà muốn rụng cả tay.
Từ trong nhà mẹ tôi vui vẻ bước ra phụ tôi đỡ chồng quà:
_ Về rồi hả con gái? Wow, năm nay nhiều quà ghê nha! Ủa, mà ai đưa con về thế?
Tôi đưa tay vuốt mồ hôi, thở hồng hộc:
_ Dạ, Dolly chở con về, còn quà là do An thồ phụ phân nửa. Tụi nó về hết cả rồi.
_ Ờ, vào nhà đi con. Mà Apple có nhắc mấy bạn chiều nay sang nhà không nhỉ? - Mẹ cùng tôi bước vào trong, vừa đi vừa nói.
_ Có ạ! Mẹ, Cherry đâu rồi? - Tôi đặt đống phần thưởng ì ạch lên bàn, mắt đăm đăm sát khí kiếm tìm con nhỏ em.
_ Nó à? Đi quay quảng cáo rồi! Đến chiều mới về lận! Muốn trả thù thì con hết cơ hội rồi! Nó trốn con như trốn nợ vậy! Con không tính sổ được đâu! - Hây da! Mẹ tôi có phải là Lưu Bá Ôn không vậy? Đoán mò tài tình ghê ý!
_ Gừhhh, con mà thấy nó thì nó chết chắc với con! - Tôi đưa tay thành nắm đấm đay nghiến. - Phượng Nhi, mi chờ đấy!
_ Thôi, đi thay đồ rồi xuống ăn trưa nè cô nương! Sáng ăn ít thế vậy giờ đã đói rồi phải không? Đi đi công chúa! - Mẹ yêu chiều bảo tôi.
_ Dạ. À, mà lát con có hẹn ra ngoài với con Dolly đó, mẹ nhớ nhắc con nha!
_ Được rồi chị. - Thế là mẹ vẫy tay lùa tôi lên phòng thay quần áo. Tôi nghỉ trưa một chút rồi đi hẹn và còn đi tập cờ luôn. Còn mối thù kia... Hừ hừ, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn! Cherry, cứ chờ xem!
***
Trên một con đường vắng, chiếc xe mui trần bạc sang trọng chạy chầm chậm như dò xét.
[ Alo, Kang! Cậu đang ở đâu?">
_ Hửm? Thì ra là "em yêu" của tôi! Lee Sang Mi tiểu thơ đấy à? Ờ, tôi đang ở một nơi... rất nhiều người đẹp! Đẹp lắm luôn này! Nào... ngoan cho anh hôn một cái nào! - Chàng trai ngồi trong xe cười cợt cất giọng trả lời vào hearphone.
Cậu mặc Jacket đen đinh tán, mái tóc bạch kim lấp ló sau chiếc mũ lưỡi trai đen. Gương mặt đẹp như vẽ manga. Là chàng trai xuất hiện ở quầy cà phê ở sân bay Tân Sơn Nhất cách đây ba giờ đồng hồ.
[ Đủ rồi! Đừng đùa nữa! Tôi hỏi cậu đang ở đâu?">
_ Tôi đùa hồi nào? Đang nói thật mà! Cô lấy quyền gì mà quản lý tôi chứ? Đừng có mơ! - Cậu ngang ngạnh trêu chọc giọng nói bên đầu dây.
[ Hạng playboy như cậu đúng là hết thuốc chữa! Cậu có tin là tôi sẽ báo tin cậu đang quậy phá ở Việt Nam về Thái không?"> - Giọng nói đó bực dọc uy hiếp.
_ Nếu ấy thích thì đây chiiều. Cứ việc méc thì méc đi! Tôi đâu có sợ! Plè! - Linh kênh kiệu thách đấu cô gái đang gọi cho mình.
[ Cậu! Đúng là tức chết mà! Được rồi! Cậu chờ đó!">
_ Được thôi! Tôi có việc rồi! Tạm biệt "cô vợ tương lai" nhé! Moah! - Vẫn giữ thái độ chòng ghẹo, Chí Linh cố tình khiến người kia tức giận.
Kết thúc cuộc gọi, cậu cười nhạt, đảo mắt nhìn ra bên ngoài trời.
Nắng nhạt mát dù đã hơn một giờ trưa. Mây trắng nhiều bao bọc lấy ánh dương toả nắng kia. Trên con đường huơ hoắc những dãy nhà giải toả lô nhô, chiếc xe của cậu vẫn rề rà chạy như đang tìm kiếm thứ gì.
Nụ cười kín đáo từ khoé môi Linh giãn ra, ánh mắt sâu xa đang thầm lặng tính toán. Cậu đang dàn dựng vở kịch lớn nhất cho cuộc đời của cậu. Những sự suy tính đều phải hết sức chuẩn xác và uyên thâm.
[ Angel à, mi đang trốn ở đâu? Ngoan nào, đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ mi! Và cả chủ nhân của mi nữa! Hãy mau xuất hiện nào! Kịch đã công diễn. Đừng vội vã! Mỗi người đều có một vai! Em cũng thế! "Cô ấy" cũng thế! Bảo đảm sẽ vô cùng hoàn mỹ. Như ván cờ đã được xếp. Tôi sẽ giúp em diễn trọn tuýt vai này! Tôi chờ em!">
Gió man mác luồn vào cơ thể cậu, Linh vẫn thế - nụ cười bình thản nhưng bí ẩn. Tất cả là cậu đang tìm kiếm những "thiên thần" còn lại. Vở diễn sẽ tràn ngập màu sắc và bí mật. Cứ chờ xem!
***
Tôi lộc cộc đạp xe trên con đường vắng, gắn liền với những dãy nhà bị bỏ hoang đang chờ giải toả lâu năm. Đó là con đường tắt nhanh nhất dẫn ra thị trấn, không quá xa nhà của tôi. Hơn một giờ rưỡi trưa, trời mát rượi không tí nắng, mây che khuất ông mặt trời to tướng, để lộ ra một mảng màu cam vàng ảm đạm như sắp mưa. Gió thổi mát lành luồn lách trên cánh tay tôi.
Hic, trễ mất rồi! Không nhờ mẹ nhắc tôi cũng quên buổi hẹn ở quán trà sữa Hello Friend với Dolly. Tôi đang làm quân sư quạt ruồi cho nó ở một "kế hoạch bí mật". Lý do mà tôi nhiệt tình đóng góp chất xám như thế là do nó đã hối lộ tôi một chầu KFC và còn nhiều thứ linh tinh khác nữa. He he, công nhận tôi vô cùng có tư chất của một "Chiên viên cố vấn tình củm" đó nghen. Dạo này đắt show ghê luôn! Hì hì, tôi mà ra tay thì đảm bảo duyên mối nào đẹp ngay mối ấy. Tưởng mình giống Nguyệt lão thật luôn!
Tôi hì hục đạp cho nhanh, tính con Dolly ghét nhất là phải đợi chờ. Thế nào ra ngoài đó nó cũng sạt vào tôi một tràng cho xem!
_ Allo, tao nghe nà! Từ từ, đừng réo! Tao đang tới nơi đây mà! Chờ tao xíu. Mà nè... Còn cái vụ... - Tôi bật di động nghe Dolly thuyết pháp. Đã bảo sẽ bị nó giảng cho một tràn ngay mà. Bỗng dưng, phía sau tôi có tiếng nẹc pô xe phanh gấp, tiếng gầm rú chúa chát xiên khoan vào màng nhĩ đến hoảng sợ. Tôi chưa kịp định thần thì: Vù! - Một bàn tay ai đó nhanh lẹ giựt phắt lấy điện thoại của tôi. Nhanh thoắt như ảo ảnh. A! Là giựt đồ! Là một tên cướp đang giựt điện thoại của tôi. Tôi hoảng hồn kêu thét lên truy hô:
_ Cướp ! Cướp! Bớ người ta cướp! Giựt đồ bà con ơi!
Tên giựt đồ vẫn phóng xe chạy như điên, trên đường vắng tanh heo hút không một ai. Không ai có thể giúp tôi được.
Tôi co giò đuổi theo tên cướp, miệng vẫn không ngớt truy hô. Hu hu, xe đạp làm sao đuổi kịp xe máy đây trời? Ui, thảm! Thảm quá đi!
_ Bớ người ta giựt đồ! Cướp! Cướp! - Tôi gào giọng khản đặc và tuyệt vọng, tức tối đạp như điên đuổi theo nhưng vô vọng.
Chiếc xe của tên cướp chạy tới gần ngã ba, vẫn chạy lạng lách và nẹc pô ầm ầm. Thình lình, một chiếc mui trần bạc từ đâu chạy chắn tới đầu xe của tên cướp. Chiếc Wave xanh tơi tả được nâng máy lại do né chiếc mui trần bạc màu mất đà trượt dài trên nền đường. Tên cướp ngã dúi, hoảng sợ quăng xe lồm cồm bò dậy co giò chạy, trên tay vẫn nắm chiếc điện thoại của tôi.
Từ trong chiếc xe sang trọng, một thanh niên khoác áo Jacket da màu đen nhảy ra, cậu phi người tung một cước vào lưng tên cướp giựt khiến hắn té ụp mặt xuống đường không bò dậy nổi. Từ xa tôi đã trông thấy hết, tôi đạp thật nhanh đến hiện trường để bắt lấy tên cướp.
Tôi quăng "em" Martin lăn lóc một bên đường, xách đôi giày quai hậu đế gỗ của mình trên tay, chạy lăm lăm tới nơi tên cướp đang nằm la liệt:
_ Ya! Dám giựt đồ hả? Chết này! Đi chết đi! Đồ đáng chết! Cho mi chết luôn này! - Tôi vừa rủa xả vừa phang giày tới tấp vào người hắn, tay đấm chân đá, chân thọc tay thụi không phân biệt được là quyền pháp của môn gì. Chỉ muốn đánh hắn mà không cần câu nệ vào bất cứ căn bản nào. Phù phù! Thấy ghét thật!
_ Ặc ặc! Ui da! Ui da! Đau quá! Đau quá! Chị hai tha cho em! Em biết lỗi rồi! Chị tha cho em đi mà! - Tên đó nằm lăn lộn dưới đất, miệng kêu rên thảm thiết khẩn hoảng.
_ Chết nè! Chết nè! Cho chừa tật nha con! Dám đụng vào chị hả? Số em tàn rồi! - Tôi vẫn được nước hăng máu đánh hắn thấy trăng sao, nổi đom đóm cả đầu.
Chàng trai kề bên mở to mắt nhìn tôi như trong thấy sinh vật lạ. Cuối cùng, cậu ghịt tay tôi lại can ngăn:
_ Nè! Nè! Được rồi! Bộ muốn giết chết hắn hay sao? Tha đi mà!
Tôi phủi tay thở hì hục, mặt tức tối chỉ muốn nện cho tên kia vài đạp nữa cho hả giận:
_ Điện thoại của tao đâu?
_ Dạ, đây thưa chị! Làm ơn tha cho em! Em chừa rồi! Em hứa sẽ không tái phạm nữa đâu! Hu hu - Hắn run run đưa lại di động cho tôi
Tôi liếc xéo tên đó, miệng nhếch lên 1 nụ cười đắc thắng, tay giật lấy điện thoại mà hăm he:
_ Để lần sau tao gặp lại thì mày chết với tao! CÚT!
_ Dạ, dạ! Đội ơn anh chị em đi! - Tên cướp quýnh quáng lồm cồm bò dậy, vội vã xách xe chạy biến không dám quay đầu lại.
_ Nè nhỏ! Có sao không? - Chàng trai mặc Jacket đen cười mỉm quan tâm hỏi han tôi.
_ Dạ! Không sao! Cảm ơn anh! Nếu không có anh em cũng chẳng biết phải làm sao cả! - Tôi vuốt vuốt lại tóc, phủi bụi trên quần áo, mang lại đôi giày từ từ ngước lên và khoảnh khắc 4 mắt nhìn nhau trào máu họng… Í lộn 4 mắt nhìn nhau trào nước bọt.
Oh my god! Đúng là 1 tuyệt tác của tạo hóa. Chàng trai trước mặt tôi đúng là 1 tác phẩm nghệ thuật siêu phàm nhất từ trước tới giờ tôi được thấy. Làn da trắng mịn không tì vết, cái mũi vừa cao vừa dài. Đôi mắt đen lay láy, long lanh. Đôi môi hình trái tim mang sắc hồng như quả dâu chín, căng mọng như con gái đang nở một nụ cười chết người. Gương mặt quá hoàn hảo khiến tôi sững đơ trong mấy phút. Đặc biệt mái tóc của cậu ấy lấp lánh ánh kim hết sức ấn tượng. Cậu ấy cao thiệt nha! Bằng chứng là tôi chỉ đứng tới vai thôi! Chiều cao đáng gờm và... đáng tủi thân quá!!! ( 1m64>< 1m8 ???)
Tôi vô thức tiến lại gần, đưa tay lên chạm vào mặt cậu và cũng vô thức nói, nhưng chỉ thỏ thẻ đủ mình tôi nghe:...