Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Anh Hận Anh Yêu Em
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11393
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:38 - 15/08/2015

Hình Khải nửa tin nửa ngờ, lại hỏi Hình Dục: “Mất ví tiền rồi em còn chạy làm gì? Hơn nữa, chỉ có kẻ xấu nào chán sống mới xuất hiện ở đây thôi.”
“Em vội chạy về để chúc mừng sinh nhật anh mà, đúng lúc ấy thì nghe thấy có người gọi tên mình.” Hình Dục quay sang nhìn Phó Gia Hào, cúi người: “Cảm ơn.”
Hình Khải nghe có vẻ hợp tình hợp lý, chỉ là thấy sự xuất hiện của Phó Gia Hào là chẳng hợp lý chút nào.
“Chúc mừng sinh nhật cậu, Hình Khải!” Phó Gia Hào ôm Hình Khải thân thiện, cười nói: “Tối qua mình nằm mơ thấy chúa nói với mình rằng, hôm nay cứ đi thẳng về hướng đông sẽ gặp vận may, thì ra vận may của mình là được ăn một bữa cơm của người Trung Quốc… ha ha.”
Hình Khải khựng lại, Giê su mà cũng báo mộng nữa sao?
Hình Dục liếc nhìn Phó Gia Hào một cái, không nên tin vào khả năng nói dối của anh ta.
Hình Khải bất đắc dĩ phải mời người bạn “không mời mà tới” về nhà.
Về đến nhà, nhà cửa đã sạch sẽ gọn gàng như mới, An Dao để lại một tấm thiệp trên hộp bánh sinh nhật.
Xin lỗi, hôm nay thái độ của em thật không ổn, phòng anh em đã dọn gọn gàng rồi, sách cũng đã sắp xếp về chỗ cũ, xin hãy tha thứ cho sự nóng nảy của em, em không muốn phá hỏng tâm trạng của anh, nên về trước. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Hình Khải.
Em yêu anh, An Dao.
Nhìn tấm thiệp với những lời lẽ ấm áp, trái tim Hình Khải lại mềm ra.
Anh để Hình Dục ở ngoài phòng khách với Phó Gia Hào, còn mình quay vào phòng ngủ để gọi điện cho An Dao, người phải xin lỗi là anh.

***

Trong phòng khách, Phó Gia Hào nhìn xung quanh, rồi cười hỏi: “Gia đình quân nhân ở Trung Quốc đều khí phách thế này sao?”
Hình Dục đưa cho anh ta nước uống, rồi bật ti vi lên, dặn dò: “Tôi đi nấu cơm, anh đừng có chạy lung tung đấy.”
“…” Phó Gia Hào nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, vẫn không hiểu tại sao Hình Dục lại có thái độ thù địch với mình như vậy.
Nửa tiếng sau, Hình Khải đi xuống nhà, nụ cười vui vẻ nở trên môi, anh không phải là không thể hiểu được tâm trạng của An Dao, chỉ có điều anh luôn coi nhẹ cảm nhận của một cô gái bình thường, nói cách khác thì là, chính Hình Dục đã khiến anh hình thành thói quen xấu đó, thỉnh thoảng quên mất con gái thích dỗ dành.
Có điều, khi anh nhìn thấy Phó Gia Hào đang ngồi trong phòng khách, tâm trạng lập tức thay đổi.
Tại sao ngày sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần của anh lại phải cùng chia sẻ với Phó Gia Hào?
“Hình Dục, Dương Minh sao chưa sang?”
“Vừa rồi anh ấy gọi điện, máy bay hạ cánh muộn, có lẽ phải nửa đêm mới về đến nhà. Anh Dương Minh còn bảo em nói với anh, anh ấy mua cho anh rất nhiều quà.” Hình Dục thò đầu ra từ trong bếp.
Hình Khải ừ hữ một cách hờ hững, mấy năm gần đây Đặng Dương Minh sống rất thoải mái, cậu ta thích chụp ảnh nên đi ngao du khắp nơi. Hình Khải nhìn lại mình sắp biến thành con mọt sách đến nơi, thở dài buồn bã.
Phó Gia Hào ngầm cảm nhận được cả hai anh em nhà này có vẻ không thích mình, nhưng mùi thơm quyến rũ bay ra từ bếp, khiến anh ta quyết định sẽ ở lại ăn cơm xong rồi mới về.
“Em gái cậu xinh đẹp thật đấy.” Phó Gia Hào thấy Hình Khải ngồi xuống đối diện với mình nhưng giữ thái độ im lặng, anh ta định khơi chuyện.
Nhưng đề tài này càng khiến Hình Khải thấy ác cảm hơn, anh lạnh lùng: “Tiêu chuẩn của mỹ nữ Trung Quốc trong định nghĩa của người nước ngoài các cậu chẳng phải là mắt phượng sao?”
Phó Gia Hào không phủ nhận, nhưng anh ta có quan điểm thẩm mĩ riêng, nửa đùa nửa thật giải thích: “Những cô gái mắt to luôn có sức hấp dẫn riêng đối với mình.”
Hình Khải sang ngồi cạnh khoác vai anh ta, dùng sức bóp mạnh một cái, ánh mắt sắc nhọn, cảnh cáo: “Những cô gái khác tùy cậu, đừng hòng nhòm ngó Hình Dục nhà mình.”
Vai Phó Gia Hào bị anh bóp đau nhói, bất lực cười cười: “Xin lỗi, quên mất đây là Trung Quốc, có những việc không nên nói đùa, mau bỏ mình ra…”
Hình Khải lại chẳng có ý cười, nói giọng rất gia trưởng: “Mặc kệ là cậu đùa hay thật, đừng có nhòm ngó em gái mình.”
Đám đàn ông con trai ghét nhất là bị đe dọa, Phó Gia Hào miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng đã có kế hoạch.
“Hình Khải, cậu có gì bất mãn với mình à?”
“Đương nhiên là không, Trung – Anh từ trước tới nay vẫn là bạn tốt.”
“Mình là người Trung Quốc.”
“Người Trung Quốc không ai có đôi mắt xanh sáng rực như mắt sói thế kia.” Hình Khải đứng dậy, vờ tru lên hai tiếng.
Cậu bạn này thật quá ấu trĩ.
Đồ ăn được mang lên, Hình Dục gọi hai người vào ăn cơm.
Được sự cho phép của Hình Dục, Phó Gia Hào nếm thử miếng thịt màu cam trong đĩa, mắt anh ta sáng lên, giơ ngón cái, hết lời khen ngợi: “Thơm quá, đây là món thịt chua ngọt ngon nhất mà tôi từng được ăn.”
Hình Dục miễn cưỡng cười: “Anh phải ăn cơm nữa, đây gọi là món thịt lợn xào dứa.”
Phó Gia Hào là người dễ tính, chỉ cười ha ha hai tiếng, gọi sai thì sai chứ sao.
Hình Dục rót rượu trắng vào hai chiếc cốc cho hai người đàn ông, cô thấy Phó Gia Hào chau chau mày, liền đổi cho anh ta ly nước quả, nói: “Anh uống nước ngọt vậy, người nước ngoài có lẽ không quen uống rượu trắng.”
“Đúng thế đúng thế, cậu nên uống nhiều nước ngọt vào, rượu trắng vừa mạnh vừa cay, tôi không muốn mang cậu vào bệnh viện rửa ruột đâu.” Hình Khải ném một hạt lạc vào miệng.
Phó Gia Hào bị khiêu khích, từng tế bào hung hăng bắt đầu trỗi dậy, anh ta chặn hành động đổ rượu từ cốc của mình sang cốc anh lại, ngửa cổ uống cạn cốc rượu trắng: “Ai nói tôi không thể uống, bao nhiêu cũng không… sợ. Hình Khải, chúc sinh nhật vui vẻ…” Anh ta bị hơi cay của rượu xộc thẳng lên họng, quả thật cảm giác không ổn lắm.
Hình Khải thấy anh ta đã cắn câu, mắt lóe lên ánh nhìn giảo hoạt, anh lập tức bỏ mấy hạt lạc trong lòng bàn tay xuống, cùng bạn uống thêm cốc nữa, Hình Dục phối hợp rất ăn ý, lập tức rót thêm rượu vào cốc cho hai người.
“Hình Dục, hiếm khi nhà ta lại có khách ngoại quốc, mau vào lấy hai chiếc ly thủy tinh ra đây. Anh phải uống thật thoải mái với Phó Gia Hào một bữa.”
“Hả? Mình thấy… không cần đâu.” Phó Gia Hào vội nói.
Hình Khải nhướn mày: “Sợ hả?”
“Ừ, mình uống nước ngọt thôi, và thích ăn đồ Hình Dục nấu nữa.” Mí mắt Phó Gia Hào bắt đầu nặng, anh ta không định mang tính mạng mình ra đùa.
Hèn nhát.
Mười phút sau.
Coong coong coong… Phó Gia Hào dùng đũa gõ vào miệng cốc thủy tinh, hai mắt lờ đờ, hát câu được câu chăng: “Happy Birthday To You, Happy Birthday To You, Happy Birthday friend … Happy Birthday To Hình Khải…” im bặt, rầm, anh ta nằm bẹp xuống bàn.
Hình Khải cầm chai rượu lên nhìn: “Cậu ta mới uống có một cốc, không phải rượu giả đấy chứ?”
Hình Dục nín nhịn một lúc, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.
“Cười gì mà cười? Mau đi lấy thuốc giải rượu đi. Cậu ta không những muốn ăn chực mà còn định ở lại luôn không đi chắc?” Hình Khải dùng ngón tay gí vào đầu anh ta.
Hình Dục vẫn cười, đứng dậy đi lấy thuốc giải rượu, cô nên có lời xin lỗi với anh bạn Phó Gia Hào này.
Nếu Hình Khải đồng ý đón nhận Phó Gia Hào, cô tin hai người họ sẽ trở thành bạn tốt, bởi vì họ rất giống nhau: Háo thắng, yêu bản thân, ấu trĩ, nhưng đều không phải là người có tâm địa xấu, giống hai đứa trẻ to xác thích ồn ào mà thôi.
Hình Khải vác Phó Gia Hòa ra ghế sô pha, đột nhiên thấy Hình Dục cười nhiều hơn bình thường.
Anh trừng mắt nhìn cậu bạn đang nằm co ro trên ghế, Hình Dục không phải đã rung rinh trước thằng cha tây lai này đấy chứ?
Trong lúc Hình Khải còn đang băn khoăn, thì anh lại kinh ngạc khi thấy Hình Dục đỡ Phó Gia Hào dậy, cẩn thận cho anh ta uống thuốc giải rượu.
Cắt!… Hình Khải với tay kéo Hình Dục lại phía mình, Phó Gia Hào đang say lướt khướt mê man không biết gì ngã ập lại xuống ghế sô pha.
Trong phòng ngủ tầng hai.
Hình Khải đứng đối diện với Hình Dục, anh muốn tra hỏi cô, nhưng lại không đủ tư cách!
“Sao thế?” Hình Dục băn khoăn hỏi.
“Em có biết tại sao gần đây anh lại lao đầu vào học như thế không?”
“Vì sắp thi?”
“Chính là vì muốn đánh bại cái tên đang ngủ say như chết dưới nhà kia.”
Hình Dục kéo dài giọng ra ồ lên một tiếng: “Nhưng em có thấy anh ta có điểm nào hơn anh đâu?”
Hình Khải vô thức nhếch mép cười, nhưng anh nhanh chóng làm mặt nghiêm trở lại, nói: “Nếu ý em muốn nói tới tửu lượng, thì chẳng có gì đáng tự hào đâu”
Hình Dục xòe năm ngón tay ra, chậm rãi nói: “Quán quân môn Taekwondo; Học viên xuất sắc của trường lục quân, hai mươi mốt tuổi đã thành thạo trong nhận thức về chiến lược quân sự; Tinh thông bốn ngoại ngữ; Có bằng lái xe tăng; Có giấy chứng nhận về kĩ thuật sử dụng súng. Hiện giờ lại đang học ở học viện ngoại giao nơi còn xuất sắc hơn Thanh Hoa, thành tích vẫn dẫn đầu như thế… Hình Khải, anh mới hai hai tuổi, anh muốn ép người khác chết hay ép mình chết đây?”
Hình Khải vò vò tóc, mặc dù tất cả đều là do bố anh ép học, nhưng khi nghe Hình Dục liệt kê, anh cũng thấy mình thật có sức trâu bò.
Hình Dục lại gần, nhón chân lên, do dự một lát, rồi xoa xoa trán anh, cười nói: “Bình thường ngoại ngữ vốn là môn học yêu thích của anh, nếu chuyển từ yêu thích sang thành nhiệm vụ thì sẽ rất mệt mỏi. Anh đã rất xuất sắc rồi, em nghĩ trong một thời gian ngắn sẽ không ai vượt qua được anh đâu.”
Hình Khải nhìn chăm chăm nụ cười trên môi Hình Dục, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy sự “sùng bái” trong ánh mắt cô, không kìm được anh cũng phải mỉm cười…
Anh rất muốn rất muốn làm rõ một chuyện, tại sao người con gái này thỉnh thoảng mới thể hiện sự chân thành của mình, lại có thể dễ dàng gạt bỏ được những khúc mắc trong lòng anh? Cứ như chỉ cần cô thừa nhận sự cố gắng của anh, thì cả thế giới ngoài kia chẳng là gì cả.



Chương 23 - Rút cuộc em muốn gì?


Khi Phó Gia Hào tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên ghế sô pha nhà Hình Khải, Hình Dục đang ngồi trước bàn ăn uống sữa đậu nành, thấy anh ta ngồi dậy, cô giơ tay chỉ chỉ vào phòng tắm: “Tôi đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới cho anh rồi đấy.”
“Cảm ơn. Hình Khải đâu?” Phó Gia Hào lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình: “Xin lỗi, lần đầu tiên đến thăm nhà bạn mà lại uống say tới mức này.”
“Hình Khải còn chưa dậy, hôm nay có lẽ anh ấy sẽ không đi học.” Hình Dục vừa nói xong, thì nghe có tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy An Dao, hoàn toàn khác với bộ dạng tối qua, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
“Hình Khải vẫn chưa dậy phải không? Cậu cứ làm việc của cậu đi, lát nữa anh ấy dậy mình sẽ đặt cơm cho anh ấy.” An Dao vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy nước uống, cứ như cô ấy mới là nữ chủ nhân của căn nhà này. Mà lần nào đến chơi cô cũng chỉ đi tay không, không phải vì cô keo kiệt không chịu tiêu tiền, mà là đồ dùng trong nhà họ Hình “dư thừa” hơi nhiều.
Hình Dục ừ một tiếng, rồi tiếp tục uống sữa đậu nành.
Trong lúc uống nước An Dao mới để ý thấy người lạ đang ngồi trên ghế sô pha.
Phó Gia Hào chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cô, tôi là bạn học của Hình Khải, Phó Gia Hào.”
“… Khụ khụ, chào anh, tôi là bạn gái của Hình Khải, tôi là An Dao.” An Dao vuốt vuốt ngực, tên thì nghe rất quen, thì ra là một chàng con lai. Hình Khải hình như không thích người này lắm.
Phó Gia Hào gật đầu tán thưởng: “Bên cạnh Hình Khải toàn những cô gái đẹp”, nói rồi anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi đánh răng đã.”...
« Trước1...2829303132...44Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh yêu em, 1m45 ạ!
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Chênh vênh hai lăm
» Chiếc ôm từ vệt gió quỉ
» Chuyện tình Kem Kiwi (Kiss the rain)
» Cửa Tiệm Giặt Là
» Để hôn em lần nữa
» Điều Bí Mật
1234»
Tags:
bạn đang xem

Anh Hận Anh Yêu Em

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Anh Hận Anh Yêu Em v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Old school Swatch Watches