Duck hunt
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Anh Hận Anh Yêu Em
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11395
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:38 - 15/08/2015

“Ha ha ha ha, cậu đuổi theo ai thế?” Bác tài nghiêng đầu hỏi.
“Một cô gái.”
“Ôi, tiếng phổ thông nói rất chuẩn, gái ngoại quốc hay gái Trung Quốc? À, gái ngoại quốc sao lại ngồi xe bus chứ, nhất định là gái Trung Quốc rồi. Già hay trẻ? Ồ, cậu không cần nói, tôi đoán nhất định cô gái ấy còn trẻ, những người phụ nữ có tuổi giờ này đã về nhà nấu cơm rồi, tôi nói đúng không?”
Phó Gia Hào không biết nói gì, bác tài này trước là người chuyên tấu đơn chắc?
Hình Dục xuống xe, vừa mới rẽ vào trong ngõ, từ phía sau vọng tới tiếng bước chân đuổi theo gấp gáp, cô đứng lại quay đầu nhìn, thấy anh ta thở hồng hộc không nói nên lời, cô đi lại cửa hàng tạp hóa mua một chai nước, rồi đưa cho anh ta.
“Cảm ơn.” Phó Gia Hào vặn nút chai ra, uống ừng ực hết nửa bình.
Hình Dục gật gật đầu mỉm cười, quay người đi tiếp.
“Khụ khụ…” Phó Gia Hào bật ho vì sặc nước, không hiểu tại sao cô gái này có thể cứ thế mà đi không băn khoăn gì nhỉ. Anh đuổi theo đứng trước mặt cô: “Cô… Cô đợi một lát.”
Hình Dục chầm chậm đứng lại. Đúng lúc này, có một đội quân tuần hành đi qua đường, nói thẳng ra thì trong số họ có ai không biết thân phận của Hình Dục chứ? Vì vậy đội quân này cứ nghĩ Hình Dục gặp rắc rối, thế là đột nhiên… Phó Gia Hào không biết chuyện gì, trong nháy mắt, anh ta đã ở tư thế “cả người chạm đất”.
Ba phút sau, Hình Dục mới “nỡ” mở miệng giải thích.
“Tôi quen anh ta, mau bỏ anh ta ra.”
Anh lính đập chân đứng thẳng chào Hình Dục, cứ thế đường hoàng bỏ đi, hoàn toàn phớt lờ tình trạng hiện tại của người bị hại.
Phần má của Phó Gia Hào vẫn áp chặt xuống mặt nền lạnh như băng, thứ nhất anh ta không phạm pháp thứ hai anh ta cũng chẳng đánh nhau, rút cuộc là chuyện gì thế này?
“Đứng trước mặt tôi với bộ dạng đầy thù hằn như thế, đặc biệt là trên con phố này, nhất định sẽ tự rước họa vào thân.” Hình Dục đỡ anh ta đứng dậy, Phó Gia Hào đang định mở miệng nói, Hình Dục đã nói trước: “Huống hồ, đúng là anh đang đi theo tôi.”
Phó Gia Hào tức giận hất tay cô ra, cuối cùng anh ta như bùng nổ: “Cô tên là gì, nhà ở đâu?! Tôi phải kiện cô, kiện cô về tội tấn công và gây thương tích cho người khác.”
Hình Dục bất lực cười: “Bình tĩnh chút đi, đây đâu phải nước Anh.”
“Trung Quốc không có luật pháp hay sao? Cô đừng huênh hoang quá! Nếu không phải vì thấy cô là con gái…”
Lịch sự phong độ cái gì gì đó, khái niệm đó càng lúc càng bỏ xa Phó Gia Hào.
“Muốn đánh tôi à? Cứ thử xem, đánh thắng tôi rồi hãy nói.” Hình Dục chỉ vào anh ta móc móc tay khiêu chiến, đưa anh ta vào trong một con hẻm nhỏ.
Cô bỏ cặp sách xuống, chống một chân lên tường bắt đầu giãn gân giãn cốt.
Phó Gia Hào cởi áo khoác ngoài ra, hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào tường nhìn cô khinh thường. Anh ta đã không còn nhớ tại sao mình lại đánh nhau với con gái nữa. Nhưng cách này có vẻ là cách xả giận tốt đấy.
“Này, tôi đã học quyền anh, đánh cô bị thương tôi không chịu trách nhiệm đâu…”
Hình Dục chỉ cười không nói, hai tay từ từ khép lại, thủ thế.

***

Mười phút sau, từ trong con hẻm vọng ra những tiếng hò hét ầm ĩ.
“Cô làm thế là vi phạm nguyên tắc thi đấu! Cô mà còn đá vào hạ bộ tôi nữa tôi sẽ giết cô!” Phó Gia Hào một tay chống tường, đau khổ nói.
Hình Dục nghiêng đầu cười, quét chân đá một cú nữa trúng ngực của Phó Gia Hào, rầm, chàng trai cao một mét tám mấy bị một cô gái cao hơn mét sáu lăm đạp ngã xuống nền.
Phó Gia Hào lắc lắc cái đầu đang ù ù của mình, lại thấy Hình Dục khoác ba lô lên vai định bỏ đi, cô gái này, chẳng đạo đức chút nào cả! Anh ta ôm ngực đứng dậy: “Cô đứng lại! Tôi có thù oán gì với cô à?”
“À, thấy không thuận mắt!” Hình Dục lau lau mồ hôi, ánh mắt nhìn như rất bình tĩnh song vẫn để lộ vài tia giận dữ.
Cô thấy không còn sớm nữa, nên không muốn cho Phó Gia Hào có cơ hội truy hỏi tiếp, nhấc chân lên định đi về nhà ăn tối chúc mừng sinh nhật Hình Khải.
Phó Gia Hào không đuổi theo, ánh mắt ngoài vẻ khó tin ra thì còn là sự khó hiểu, coi như xui xẻo, gặp một cô gái điên. Có điều, anh ta không thể cứ thế này mà cho qua, bởi vì, người như anh ta mà lại bị con gái đánh?!
Hình Dục về đến nhà, thấy nhà cửa lộn xộn bừa bãi, cô vội vội vàng vàng chạy thẳng lên tầng hai, An Dao đang ngồi dưới chân giường khóc rấm rứt.
“Chuyện gì thế?”
An Dao ôm chặt lấy Hình Dục, ấm ức bật khóc nức nở: “Mình không chịu được nữa rồi Hình Dục, mình muốn chia tay với Hình Khải…”
“Đừng khóc nữa, kể cho mình nghe xem là chuyện gì?”
“Mình thấy anh ấy cứ vật vờ không có tinh thần gì cả, nên mới pha một tách cà phê mang vào, anh ấy nói không muốn uống, thái độ rất khó chịu. Mình cũng chẳng nói gì, nhưng càng nghĩ càng tủi thân nên bật khóc, bình thường thấy mình khóc anh ấy sẽ chạy ra dỗ dành, lần này lại mặc kệ mình, trong lúc tức giận mình đã vơ mớ sách vở của anh ấy ném hết xuống dưới nhà, thế là anh ấy đạp cửa rồi bỏ đi, cậu nói xem chuyện này có thể trách mình không? Trong lòng anh ấy vốn chẳng có mình!… Hu hu…” An Dao nằm bò ra giường, khóc càng lúc càng to hơn.
Hình Dục lau nước mắt cho bạn: “Hôm nay là sinh nhật anh ấy, tha thứ cho anh ấy lần này đi nhé.”
An Dao lắc đầu khóc lóc: “Yêu nhau lâu như thế rồi, lúc nào mình cũng nhường nhịn anh ấy, chẳng phải là vì yêu anh ấy sao? Nhưng anh ấy không thể cứ đối xử với mình như thế mãi, mình cũng cần được người khác quan tâm chứ…”
Hình Dục vuốt vuốt lưng bạn, cười nói: “Thế quà và hoa anh mình tặng cậu là giả hay sao?”
“Anh ấy là anh trai cậu, lần nào cậu cũng nói giúp cho anh ấy.”
“Thế mình phải nói gì? Nói rằng anh trai mình là người xấu, hai người chia tay đi. Cậu muốn mình nói thế à?” Hình Dục kéo An Dao đang ngồi bệt trên sàn nhà đứng dậy, không biết phải an ủi cô ấy thế nào, liền nói: “Mình đưa cậu về nhà trước nhé, đợi khi nào anh ấy bình tĩnh hai người hãy nói chuyện với nhau, được không?”
An Dao nghe bạn an ủi, tâm trạng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, dễ chịu hơn rất nhiều.
“Hay là, mình cứ ở đây đợi anh ấy về, thái độ của mình lúc đó cũng không tốt…”
“Ừ, thế để mình ra ngoài tìm anh ấy.”
“Ừ.” An Dao lại cười tươi tắn.

***

Lúc vào nhà Hình Dục không thấy Kim Mao đâu, cô đi theo con đường mà Hình Khải hay dắt chó đi dạo để tìm anh. Khi cô đi đến đầu hẻm, đúng là đã nhìn thấy Hình Khải đang dắt chó, đang đứng mặt đối mặt với Phó Gia Hào, nhìn không rõ vẻ biểu cảm trên khuôn mặt họ.
Hình Dục quay người đi định tránh, Phó Gia Hào đã liếc thấy cô, anh ta vội lách qua người Hình Khải, vừa đuổi theo vừa hét: “Cô đứng ngay lại! Có gan thì mau nói rõ họ tên cho tôi!”
Hình Khải quay đầu lại nhìn, ban đầu anh chẳng để ý, nhưng khi nhìn kĩ hơn, đột nhiên phát hiện bóng người đang bỏ chạy kia rất quen… Mẹ kiếp! Phó Gia Hào đang đuổi theo Hình Dục nhà anh!
Hình Dục lẩn ngay vào trong hẻm, cô không thể để Hình Khải biết những việc mà cô đã làm với Phó Gia Hào, nếu không Hình Khải chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, bởi vì, quá mất mặt.
Nghĩ đến đây, Hình Dục thò nửa người ra, cố ý để Phó Gia Hào có thể nhìn thấy mình để đuổi theo. Phó Gia Hào quả nhiên “không phụ sự mong đợi” của cô, vội vàng theo gót Hình Dục chạy vào con hẻm nhỏ xíu ngoằn ngoèo như ruột dê.
Hình Khải đứng ở giữa ngã rẽ với rất nhiều những con hẻm khác nhau, nhìn đông nhìn tây không thấy bóng dáng họ đâu. Trong lúc bối rối lo lắng, anh tháo sợi xích trên cổ Đại Dục ra, lệnh: “Đại Dục, mau đánh hơi tìm Tiểu Dục đi!”
Đại Dục lại lắc lắc đầu thè lưỡi, hoàn toàn không có được độ mẫn nhuệ như chó của cảnh sát.

***

Hình Dục nấp trong một con hẻm ở mặt đông của con đường, cô đứng trên một phiến đá, một cánh tay ghì chặt cổ Phó Gia Hào, tay kia bịt chặt miệng anh ta, đầu gối ghè thẳng vào lưng, khiến Phó Gia Hào không thể cử động.
Cho tới khi Hình Khải dắt theo Đại Dục, vừa gọi vừa chạy ngang qua chỗ cô đứng, Hình Dục mới thả tay ra, Phó Gia Hào ho sặc sụa mấy tiếng, nắn nắn chiếc cổ đau tức của mình, người con gái này nhìn thì mềm mại yếu đuối, thế mà khi ra tay lại còn tàn độc hơn cả đàn ông.
“Này… khụ khụ…” Phó Gia Hào còn chưa kịp chỉ trích thì đã bị Hình Dục bịt chặt miệng, Hình Dục đang theo dõi động thái của Hình Khải, thông qua tiếng anh hét gọi để đoán biết vị trí của anh.
Phó Gia Hào chẳng còn sức để tách bàn tay nhỏ của cô đang bịt chặt miệng mình nữa, đột nhiên, anh ta không còn cảm thấy tức giận nữa mà lại thấy tâm trạng mình rất… ngơ ngẩn. Tự nhiên anh ta muốn cười.
“Cùng tôi diễn một vở kịch, đổi lại anh có quyền yêu cầu tôi ba điều. Có điều tôi cũng phải nói luôn, anh không có lựa chọn nào khác đâu.” Hình Dục không kịp suy nghĩ nhiều, nếu cô còn không xuất hiện, rất có thể Hình Khải sẽ huy động lực lượng để tiến hành tìm kiếm.
Phó Gia Hào không ngốc, khi anh ta vô tình gặp Hình Khải trên đường, đã có cảm giác rất lạ rằng cô gái này có liên quan tới Hình Khải, nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng hỏi, thì cô ta lại xuất hiện, sau đó quay đầu bỏ chạy.
“Hình Khải là gì của cô?”
Hình Dục phớt lờ, móc ví tiền ra đưa cho Phó Gia Hào, nói: “Đợi khi Hình Khải đi ngang qua đầu đường này một lần nữa, tôi với anh cùng đi ra, làm như giúp tôi nhặt lại ví tiền, còn việc tại sao anh lại xuất hiện ở đây, anh là người thông minh, tự nghĩ đi.”
Phó Gia Hào đón lấy chiếc ví gập, lật ra liếc nhìn, trong đó có kẹp chứng minh thư của Hình Dục.
“Hình Dục? Thì ra cô là em gái của Hình Khải?” Phó Gia Hào vẫn không hiểu, không đúng, càng rối rắm hơn, anh ta khách sáo hỏi: “Cô là người nhà của Hình Khải, tôi là bạn học của Hình Khải, tôi chẳng thù chẳng oán với cậu ta, xin cô hãy cho tôi biết, tại sao cô lại bất nhã với tôi như thế?”
Hình Dục vốn chẳng nghe thấy anh ta đang nói gì, quay đầu nhìn đường, giơ ba ngón tay lên, nói nhanh: “Đưa anh đi thăm cố cung, mời anh ăn cơm, còn điều thứ ba anh nói xem?”
“Cố cung tôi đi rồi, vịt quay cũng ăn rồi…”
“Thế anh muốn đi đâu?”
“Trung tâm xx. Cô có thể đưa tôi tới đó không?” Phó Gia Hào cố tình làm khó cô. Hình Dục khẽ khựng người lại, rồi thản nhiên nói: “Được, chỉ cần anh phối hợp với tôi diễn xong vở kịch này. Ngày mai tôi đưa anh đi.”
Phó Gia Hào chau mày: “Tôi có điên mới tin cô. Tôi mới là người có quyền đưa ra ba điều kiện đó, tôi hiểu pháp luật, nên điều kiện tôi đưa ra sẽ tuyệt đối hợp lý, cô có chấp nhận hay không?”
Hình Dục đồng ý, thấy Hình Khải đang quay lại con đường này, cô bước ra khỏi hẻm trước, cố tỏ ra ngơ ngác nhìn Hình Khải: “Thì ra là anh gọi em thật à, em còn cứ tưởng mình nghe nhầm.”
“Em đi đâu vậy? Làm anh tìm loạn khắp cả lên. Vừa rồi có phải có người đuổi theo em không?” Hình Khải thở dốc.
Đúng lúc này, Phó Gia Hào cũng từ trong hẻm bước ra, kinh ngạc hỏi: “Hình Khải?! Thì ra hai người quen nhau à?”
Hình Khải tức giận trừng mắt với Phó Gia Hào: “Cậu đuổi theo em gái tôi làm gì?”
Phó Gia Hào nhún nhún vai, lấy từ trong túi áo ra một chiếc ví tiền, điềm tĩnh nói: “Tôi nhặt được một cái ví trên đường, bên trong có tiền mặt và chứng minh thư. Đầu tiên, tôi phải hỏi rõ người mất đồ xem họ tên và số tiền cô ta nói có khớp với những gì tôi nhặt được không, đúng không? Thế mà cô ta lại coi tôi là người xấu, cô ta chạy đương nhiên tôi phải đuổi theo rồi, sự việc là thế.”...
« Trước1...2728293031...44Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Điều Bí Mật
» Ngồi khóc trên cây
» Thiên thần hai mặt
» Nếu không phải là anh
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Em vẫn chờ anh
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Anh Hận Anh Yêu Em

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Anh Hận Anh Yêu Em v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất