11:38 - 15/08/2015
Vài nữ sinh nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, Hình Khải lúc này đang ở độ tuổi mười tám mười chín, vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, nhất là bộ dạng lúng túng không biết nên đứng hay ngồi của anh càng thu hút ánh mắt của đám nữ sinh, rất nhanh, đám nữ sinh bắt đầu nhìn anh cười đầy ẩn ý.
Hình Khải thấy sức hấp dẫn của mình vẫn không kém năm xưa là bao, càng hứng thú, anh tùy ý túm lấy một nữ sinh gần đấy bắt đầu tán dóc: “Sinh viên mà dậy sớm quá nhỉ? Đã ăn sáng chưa?”
Cô sinh viên xấu hổ, cầm quyển sách lên che nửa mặt, lắc lắc đầu.
“Thật trùng hợp, anh cũng chưa ăn gì, cùng đi nhé?” Hình Khải chỉ chỉ vào quán ăn bên đường.
“Không được… còn phải đi học mà.”
“Ồ, vậy em đi đi.” Hình Khải chẳng thất vọng mà cũng không nuối tiếc, anh lại quay sang nhắm ngay một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh. Cô không đợi anh mở miệng hỏi đã ranh mãnh bắt bài: “Có phải anh cũng định hỏi em ăn sáng chưa đúng không?”
“Không, bọn em sắp phải vào lớp rồi, đi muộn không hay đâu.” Anh tỏ vẻ nghiêm túc.
Hai cô nữ sinh mỗi người trừng mắt lườm anh một cái, khoát tay bỏ đi.
Hình Khải sờ sờ mũi, tự mình cười khoái trá, đê tiện cũng thú vị thật đấy.
Lúc này, một chiếc xe từ từ đi vào cổng trường, biển xe của đại viện, Hình Khải dập tắt thuốc, đợi người trong xe bước xuống.
Nhưng anh không để ý tới một nam sinh đang đứng song song với mình, tay cầm đồ ăn sáng, nhìn về vị trí chiếc xe vừa đỗ, nghển cổ lên ngóng.
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng trường, Hình Khải kinh ngạc nhìn mấy người lính lái xe và đi hộ giá đều là người quen, anh vội vàng áp sát người vào trước quầy sách báo, ngộ nhỡ để anh lính nào tọc mạch không biết giữ mồm giữ miệng nhìn thấy, lộ chuyện anh bỏ học về nhà, chắc chắn anh sẽ bị bố lột da.
Hình Dục ngồi trên xe đã chú ý thấy Hình Khải từ lâu, trong lúc cô đang thầm lo lắng thì thấy Hình Khải nhanh trí đứng quay lưng lại, lúc ấy cô mới yên tâm xuống xe.
Hình Dục đứng nhìn cho tới khi chiếc xe đi khuất, đang định quay lại gọi Hình Khải thì nam sinh tay cầm đồ ăn sáng kia đã đi tới trước mặt cô, giơ cao chiếc túi vẫn còn nóng hổi lên, ngượng ngùng nói: “Mua cho em này!”
Hình Dục đã gặp anh bạn này mấy lần ở phòng học chung, nhưng chưa nói chuyện lần nào, cô vô thức nhìn về phía Hình Khải.
Hình Khải đã đứng sau lưng nam sinh kia từ bao giờ, anh còn cao hơn cậu ta cả cái đầu. Còn cậu bạn kia lại hoàn toàn không để ý thấy một bóng dáng lừng lững khác đang bao phủ lên người mình.
“Đưa đồ ăn sáng?” Hình Khải nặng nề đặt tay lên vai cậu bạn, giọng đầy vẻ chế giễu.
Cậu bạn kia khẽ khựng lại, từ từ quay người, hơi ngẩng đầu lên, nhưng cậu ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm của Hình Khải, bất giác đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính trên mũi: “Có… có chuyện gì không?”
Hình Khải thấy cậu ta sợ tới mức này rồi nên cũng chẳng hứng thú dọa tiếp nữa, anh giật lấy cái túi trên tay cậu ta, không nói không rằng, soạt một tiếng ném thẳng vào thùng rác.
“Anh thật là… làm vậy là có ý gì?” Cậu nam sinh hơi giật lùi về phía sau, thầm nghĩ có lẽ mình gặp phải dân xã hội đen, nhưng trước mặt cô gái mình thích lại không muốn thể hiện sự yếu đuối.
Tay Hình Khải dính mỡ, anh xoa xoa tay, còn chưa trả lời câu hỏi của cậu ta, Hình Dục lập tức bước lên phía trước đứng chắn giữa hai người đàn ông, rút một tờ giấy ướt ra đưa cho anh: “Đi ăn thôi, em đói rồi.”
Đột nhiên, Hình Khải vòng tay vít cổ Hình Dục, mặc kệ cô có đồng ý hay không, trước mặt bàn dân thiên hạ anh cúi xuống gắn chặt môi mình lên môi cô.
Đám sinh viên ưa náo nhiệt đi ngang qua không kẻ nào là không reo hò ủng hộ màn kịch hôn hít giữa đường này.
Tai Hình Dục văng vẳng nghe thấy những tiếng xì xào, theo bản năng cô đẩy anh hai cái, nhưng thấy Hình Khải không có ý định kết thúc, một tay anh vòng ôm lấy người cô, một tay giữ chặt cằm cô, đột ngột quay người ép Hình Dục vào tường, bắt đầu giày vò đôi môi cô một cách thô bạo.
Chính thế, anh muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình với Hình Dục trước mặt tất cả mọi người, cho dù Hình Dục có chấp nhận hay không.
Hình Dục có sức hút với đám ong bướm như thế, không chừng sau này lại cắm sừng lên đầu anh, anh làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ uy tín của bố mình mà thôi. Nghĩ thế, như tìm được cho mình cái cớ hợp lý, sự tức giận của Hình Khải đột ngột giảm về không.
Hình Dục cảm thấy kỳ lạ, rất tức giận song không thể thoát khỏi vòng tay anh, nên cô chẳng giằng co nữa. Cô rất hiểu Hình Khải, càng kháng cự anh lại càng làm tới, quen thói gia trưởng rồi.
Khi ăn cơm, Hình Khải phát hiện Hình Dục im lặng khác thường, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Giận rồi à?” Anh cắn một miếng quẩy.
“Không.” Hình Dục múc một muỗng đường lớn cho vào cốc sữa đậu nành, khuấy đều, rồi đẩy đến trước mặt Hình Khải.
Hình Khải uống sữa đậu nành, đột nhiên nhớ ra anh chàng ngốc nghếch đeo kính gọng vàng vừa rồi, anh khẽ đá chân Hình Dục một cái dưới gầm bàn, hỏi: “Những thằng ngốc trong trường theo đuổi em nhiều không?” Thích một cô gái quê mùa như Hình Dục có lẽ chỉ đáng bị gọi là thằng ngốc.
Hình Dục do dự một lúc, đáp: “Không nhiều.”
“Vớ vẩn!”
Hình Dục đặt bát đũa xuống, cụp mắt: “Em tự biết quản lý mình là được chứ gì?”
“Tại sao em không nói với những kẻ theo đuổi em rằng em là vợ chưa cưới của người ta.”
“Em nói rồi.”
“Nói thế nào?”
“Em nói em có bạn trai rồi.” Cô đáp.
“Vậy à, thế bạn trai em là ai?” Vai Hình Khải khẽ rung rung, cố ý truy hỏi.
“Đối phương không hỏi danh tính.”
Vớ vẩn, thật vô vị.
“Thế giả sử có người hỏi thì sao?”
“Em không trả lời câu hỏi có tính giả định.”
“…”
Chương 17: Sự xuất hiện của An Dao
Hai người ăn sáng xong, Hình Khải chẳng có nơi nào để đi, quyết định tham quan trường của Hình Dục, đương nhiên nói dễ nghe thì là tham quan, nói khó nghe một chút thì là để đám con trai ngốc nghếch không biết trời cao đất dày trong trường này thấy khó mà rút lui.
Hình Khải đi sau Hình Dục khoảng năm mét, anh đang định gọi cô đợi anh thì bên cạnh đã thấy có mùi hương thoảng qua, một cô gái đi lướt qua anh, nhảy tới vỗ vai Hình Dục.
Hình Dục quay sang nhìn một cái, lấy từ trong ba lô ra quyển vở đưa cho cô gái ấy: “Hôm qua có việc nên không đi học, xin lỗi nhé!”
Cô bạn gái cười lắc lắc đầu, nhân động tác cho quyển vở vào trong ba lô, liếc mắt nhìn Hình Khải một cái rồi ghé sát vào tai Hình Dục nói nhỏ: “Đằng sau có anh đẹp trai, để mình đoán nhé, chắc chắn là thuộc hạng công tử nhà giàu, đồng hồ mà anh ta đeo mình từng thấy trên tạp chí, ít nhất cũng phải 5.000 tệ.”
Hình Dục đương nhiên là biết giá, trên người Hình Khải từ đầu tới chân toàn hàng hiệu.
“Mấy giờ em tan học?” Hình Khải thăm dò hỏi.
Hình Dục đang định nói thì An Dao đã nhanh hơn cô một bước, hỏi trước: “Anh là?”
Hình Dục nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng ngùng của cô bạn, hơi chau mày nói: “Anh ấy là Hình Khải, còn đây là An Dao, bạn học em.”
An Dao kinh ngạc mở to mắt: “Hình Khải, Hình Dục, hai người là anh em à?” Không đợi Hình Dục trả lời, cô đã bật ngón tay cái giơ về phía Hình Dục, lẩm bẩm: “Được đấy Hình Dục, lại còn giấu một ông anh đẹp trai như thế ở trong nhà, tin tức này quả thật quá kinh khủng…”
Hình Khải chẳng quan tâm bọn họ đang thì thầm với nhau điều gì, anh chỉ khẽ khựng lại, nhắc lại một lần: “Em là… An Diêu(1)?”
Nếu anh nhớ không lầm thì tên cũ của Hình Dục là An Diêu. Lấy họ của mẹ và cha ghép lại.
An Dao nghe anh gọi tên mình, rõ ràng cô rất căng thẳng, cô đứng cạnh Hình Dục, ngượng ngùng gật gật đầu: “Chào anh, em là An Dao, An trong từ “Bình An”, Dao trong từ “Quỳnh Dao”…” Nói rồi cô đưa tay ra đầy thân thiện.
“Chào em!” Hình Khải cũng giơ tay ra bắt một cách lịch sự.
“Xin hỏi, đồng hồ của anh mua ở đâu thế? Em tìm rất nhiều nơi mà không thấy thương hiệu này.” An Dao đi lên trước một bước, vô tình đẩy Hình Dục sang một bên.
Hình Khải hơi khựng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “À, nhờ người mang từ nước ngoài về, nếu em muốn, viết lại mã đồng hồ mà em định mua, anh nhờ người mang về cho em.”
An Dao thấy Hình Khải không giống người buột miệng hứa bừa, trong lòng bỗng thấy vui vui, có lẽ cô đã gặp được đại gia thật rồi. Trước kia sao cô không nhận ra Hình Dục xuất thân tốt như thế chứ?
Cô lè lè lưỡi, nói: “Thế sao được, anh khách khí quá rồi…”
Hình Khải hờ hững cười, có điều ánh mắt sùng bái của An Dao khiến anh rất thích thú, đúng thế, phản ứng giống cô gái này mới được gọi là bình thường!
Xung quanh người qua kẻ lại, An Dao chìm đắm trong suy nghĩ, không bước thêm được bước nào nữa.
Hình Dục lại đứng im một bên, hai người anh một câu em một câu, chẳng có chỗ cho cô nói chen vào.
Hình Khải vì lịch sự mới kiên nhẫn trò chuyện với bạn của Hình Dục, nhưng đột nhiên anh nhận ra Hình Dục không ở bên cạnh mình, anh vừa trả lời câu hỏi của An Dao vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy cô đang lặng lẽ ngồi đọc sách dưới một gốc cây.
Hình Khải nheo mắt, cô thật nhàn rỗi quá thể, còn có tâm trạng đọc sách cơ đấy!
Anh đi tới, đá đá vào chân cô hỏi: “Buổi trưa ăn gì?” Mấy ngày này, anh phải xác định rõ xem suy nghĩ của mình về Hình Dục như thế nào.
“Ăn gì cũng được.” Hình Dục không ngẩng đầu lên, chăm chú đọc sách.
Hình Khải còn đang suy nghĩ, An Dao đảo mắt tinh quái, mím môi cười: “Giờ mới đang là buổi sáng, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, hay là thế này, anh có thể vào lớp em ngồi dự thính, giờ học y rất thú vị.”
“Có tiện không? Không hay lắm nhỉ…” Hình Khải có chút không muốn đi, vốn định từ chối, nhưng lại không muốn người đẹp bị mất mặt nên anh đành lịch sự hỏi lại.
“Không sao đâu. Thêm một hai sinh viên giáo sư cũng chẳng để ý. Tiểu Dục, cậu nói xem có phải không?” An Dao đi đến cạnh Hình Dục, cù cù vào lòng bàn tay cô, ý bảo cô giữ Hình Khải lại.
Hình Dục chầm chậm gập sách vào nhìn Hình Khải, cô tự nhận không thể quyết định thay anh, muốn đi muốn ở là do sự hứng thú của anh.
Hình Khải không nói gì, đúng lúc ấy, nghe thấy hai tiếng chó sủa, anh đột nhiên nhớ ra con chó lông vàng mà mình đã nuôi, vội chuyển đề tài.
“Tiểu Dục, sao không thấy Kim Mao Đại Dục nhà mình đâu nhỉ?”
“Phì…” An Dao đưa tay lên bịt miệng cười, nói với Hình Dục: “Anh cậu tệ thật đấy!”
Hình Dục liếc An Dao một cái, vẻ mặt bình thản trả lời: “Hai hôm trước nó đau bụng, vì vậy anh Dương Minh mang về nhà chăm rồi.”
Hình Khải ừ một tiếng: “À… Đặng Dương Minh còn chưa biết anh về.” Nói rồi anh móc di động ra, bấm số gọi cho bạn.
Hai người nói với nhau mấy câu, Hình Khải hẹn Đặng Dương Minh cùng ra ngoài ăn trưa. Đặng Dương Minh mời.
“Tiểu Dục, Dương Minh đến đón anh bây giờ, buổi trưa gặp nhau ở cổng trường nhé!” Hình Khải nói với Hình Dục, rồi quay sang An Dao: “An Dao, gặp em anh rất vui!”
Trước khi quay người bỏ đi, anh vẫn không quên nói lời tạm biệt với người đẹp..
An Dao nhìn theo bóng Hình Khải đi xa dần, bĩu môi thất vọng.
“Anh cậu làm sao thế? Không thấy là mình rất có cảm tình với anh ấy à? Hay tại mình nhiệt tình quá?” Vẻ mặt An Dao căng thẳng....