Old school Swatch Watches
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Anh Hận Anh Yêu Em
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11409
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:38 - 15/08/2015


Hình Dục kinh ngạc, cô không ngờ mới một giây trước đây Hình Khải còn tỏ ra chán ghét mình, thế mà giờ lại… Cô giơ tay định đẩy anh ra từ chối, nhưng đôi tay đột ngột dừng lại ở vị trí cách Hình Khải một centimet, từ từ buông thõng xuống, Hình Dục nhắm mắt lại.

Hình Khải thích sự ngoan ngoãn phục tùng của cô, nhưng cũng ghét kiểu phục tùng vô nguyên tắc ấy. Giống như lúc này, cô không hề từ chối nụ hôn vồ vập của anh, nhưng cũng chẳng nhiệt tình đáp lại, chỉ lặng lẳng tìm cách phối hợp.

Thái độ của cô vừa như cao ngạo lại vừa như thấp kém, trong con người cô là một người con gái bí ẩn khó lường. Người con gái ấy khống chế Hình Dục đang ở tuổi thiếu nữ xuân thì, khiến cô biến thành một người vô cùng lý trí, thậm chí là lạnh lùng.

Ba giờ rưỡi sáng, Hình Khải đưa Hình Dục ra bến xe khách đường dài vắng tanh chẳng một bóng người, không khí giữa hai người gượng gạo, Hình Khải cũng không biết tại sao mình lại hôn Hình Dục, mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng cô sẽ trở thành vợ mình, nhưng quyết định đó hoàn toàn không phải là vì tình yêu, mà chỉ vì cô phù hợp, bố anh cũng thích thế. Mặc dù anh thường tự hỏi cô có yêu anh không, nhưng đấy cũng chỉ là hành động khi lòng tự tôn lên tiếng, còn tình trạng hiện giờ là gì đây?

Hình Dục quay người lại, cười nói: “Bố đã nói rồi, trước khi anh tốt nghiệp không cho em đến thăm anh nữa, anh phải tự chăm sóc cho mình.”

“Em nghe lời bố anh thế sao?” Hình Khải chau mày.

Hình Dục chỉ cúi đầu, dùng sự im lặng để trả lời, cô sẽ không làm trái lời Hình Phục Quốc.
Đột nhiên, Hình Khải bất mãn buột miệng: “Anh thật không hiểu, tại sao anh nói cả trăm câu cũng không bằng bố anh chỉ nói một câu chứ?”

Hình Dục tỏ ra hoang mang: “Vì đấy là bố anh, là bố nuôi của em, chẳng phải nên như thế sao?”

Hình Khải chợt nhớ ra, từ khi Hình Dục vào nhà họ Hình, cô chỉ chăm chăm nghe theo sự sắp đặt của bố anh, bố bảo cô cai quản anh, cô liền dính chặt lấy như hình với bóng không rời nửa bước. Bố bảo cô chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho anh, cô liền làm rất chu đáo. Còn cả chuyện điểm số nữa, khi bố biết tin anh giành được thành tích cao ngoài dự liệu của ông, ông đã cười tới mức không khép nổi miệng, công lớn chắc chắn thuộc về Hình Dục.

“Này, Hình Khải, anh…”

Hình Dục bị ép vào chân tường, Hình Khải nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Đột nhiên một cơn mưa nụ hôn tới tập đổ xuống mặt xuống cổ cô, lúc này, chỉ có sự đáp lại cuồng nhiệt của cô mới có thể rửa sạch những nghi vấn trong lòng anh.

Chỉ nghe soạt một tiếng, Hình Dục thấy vai mình mát lạnh, cô không có ý định ở lại trường Hình Khải, cũng không mang theo quần áo để thay, thế là cô liền đẩy Hình Khải ra, một tay giữ chặt ống tay áo vừa bị xé rách, một tay cầm ba lô lên phòng vệ.
Rất rõ ràng, Hình Dục giận rồi.
Vừa rồi vẫn còn đang rất tốt, chính anh đã giơ tay phá vỡ bầu không khí biệt ly lưu luyến.
Lúc này, chuyến xe đầu tiên quay về thành phố dừng lại bên cạnh Hình Dục, Hình Khải véo mạnh vào má mình một cái, cởi áo quân phục ra khoác lên người Hình Dục, giơ tay bảo Hình Dục lên xe, sau đó quay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Anh làm sao thế này, trúng độc của Hình Dục, hay anh phát hiện ra rằng càng ngày càng không thể chịu đựng được sự lạnh nhạt của cô?

Từ sau khi xảy ra sự việc đó, tâm trạng vừa bình ổn lại của Hình Khải bỗng náo loạn.
Anh gửi đơn xin nghỉ phép lên nhà trường, nhưng phải chờ phía nhà trường phê chuẩn. Anh có thể đợi, đợi khi được cho phép anh sẽ về nhà ngay, dù dùng biện pháp cứng rắn hay mềm mỏng, lần này, anh phải làm rõ xem rút cuộc là mình đang làm gì, đang muốn gì?

Có điều anh không ngờ là, đơn xin nghỉ phép của anh mãi tới đầu năm sau mới được phê chuẩn, mà lại chỉ được nghỉ nửa tháng.

Anh không kịp thu dọn hành lý, chỉ mang theo vài thứ gọn nhẹ, ngồi tàu đêm về nhà.



Chương 16: Trường đại học là nơi nhìn đâu cũng thấy gái đẹp


Mười hai giờ đêm, Hình Khải đi trên con đường quen thuộc, khép chặt áo khoác, vẫn là đêm mùa đông giá lạnh của Bắc Kinh, gió bấc quét khắp thành phố phồn hoa này, tạo ra những tiếng ồn ào huyên náo, như tâm trạng rối bời không nơi trút xả của anh.

Anh lính gác cổng suýt nữa không nhận ra Hình Khải, dù sao anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Nói gì thì nói, trước kia anh là một đại thiếu gia thân thể cao quý, giờ đã là một người đàn ông mình đồng da sắt.

Hình Khải không có tâm trạng tranh cãi với anh lính gác, anh đứng trước cửa nhà, tâm trạng hoài nghi. Đàn ông mang trong mình dòng máu của kẻ đi săn bẩm sinh, đặc biệt là sẽ nảy sinh ý đồ với những người và sự việc mà mình không nắm bắt được. Đương nhiên anh cũng không phải ngoại lệ, như một con mãnh sư chủ động tấn công, anh phải có được câu trả lời chính xác từ miệng Hình Dục. Anh không muốn mình trở thành kẻ ngu ngốc tự mơ tưởng hão huyền.

Chuông cửa vang lên chưa lâu, Hình Dục nhanh chóng ra mở cửa. Biểu hiện của cô cho thấy cô chưa ngủ.

Hình Khải im lặng không nói, nhìn cô chăm chăm với vẻ mặt không chút biểu cảm, cái nhìn toát ra sự lạnh lẽo.

Hình Dục bình tĩnh nhìn lại anh, như không tin vào mắt mình.

Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nói gì, cứ như vậy phải gần một phút, một luồng không khí kỳ lạ bao quanh họ.

Họ đang dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau ư? Có thể nói được rất nhiều điều, có thể chẳng nói được điều gì, và chẳng ai trong hai người muốn tìm hiểu sâu về việc vô vị ấy.

Không khí quá gượng gạo, Hình Khải bước về phía trước, nhanh nhẹn kéo cô vào lòng.
Hình Dục ngăn anh lại: “Bố đang ở trong phòng đọc sách.” Muộn thế này cô vẫn chưa ngủ là vì làm đồ ăn đêm cho Hình Phục Quốc.

Hình Khải vừa nghe nói bố đang ở nhà, phản ứng đầu tiên là túm lấy áo khoác co giò bỏ chạy. Nếu để bố biết anh tự ý xin nghỉ phép rời trường thì chắc chắn anh không còn đường sống.

Hình Dục đương nhiên cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng vào giây phút cô nhìn thấy Hình Khải, suy nghĩ trong đầu cô gần giống với anh.

Đại Dục ngửi thấy mùi của Hình Khải, lắc lư thò đầu ra khỏi ổ, khi Đại Dục đang định “cất cao tiếng hát” chào mừng Hình Khải trở về, Hình Khải vội lao tới như một mũi tên ôm chặt lấy cổ Đại Dục.

Hình Dục đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, vội vàng bưng bát sủi cảo đã nấu xong vào phòng đọc sách, thấy Hình Phục Quốc vẫn chưa phát hiện ra hiện tượng lạ, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đặt bát xuống rồi vội đi ra ngoài, mang giày vào và đóng cửa lại.

Cô cầm tay Hình Khải kéo anh chạy ra khỏi khu đại viện, mặc dù nửa đêm canh ba vẫn chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu, nhưng dù đi đâu cũng an toàn hơn là đứng ở cửa nhà.

“Ông bô sao lại ở nhà chứ?” Anh cảnh giác nhìn xung quanh, như sợ “ông bô” sẽ nhìn thấy bóng dáng lén lút của mình.

“Tòa nhà văn phòng của bố đang sửa chữa, nên gần đây bố về nhà làm việc.”

“Có nghĩa là mấy ngày tới bố cũng sẽ ở nhà?”

“Đúng, chắc phải một tuần nữa. Phải rồi, sao tự nhiên anh lại về? Ở trường xảy ra chuyện gì rồi à?” Hình Dục vội vàng chạy ra ngoài nên không kịp mang áo khoác, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên xoa xoa cánh tay.

Thế là Hình Khải cởi áo khoác khoác lên vai cô, chút phong độ lịch sự này anh vẫn có. Anh trả lời ậm ờ cho qua: “Vì đồ ăn ở đó chán quá nên về nhà cải thiện mấy hôm.”

Hình Dục tin ngay là thật, dù sao về phần ăn uống Hình Khải khá kỹ tính, trường quân sự là nơi người ta rèn luyện chịu đựng gian khổ, anh không chịu nổi cũng là lẽ thường.

“Muộn thế này rồi liệu còn tiệm ăn nào mở cửa không?” Hình Dục lo lắng, nếu như ở nhà cô có thể làm cho Hình Khải ngay một bàn đầy thức ăn, nhưng tình hình hiện nay, cô cũng không thể đi xa quá, nếu không Hình Phục Quốc sẽ phát hiện ra hành động khác thường của cô.

Một cơn gió lạnh ùa vào cổ Hình Khải, anh rùng mình, vội đuổi Hình Dục về: “Em về trước đi.”
“Anh sẽ ở đâu, có mang tiền không?” Hình Dục thấy Hình Khải thậm chí còn không cả mang theo hành lý, thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.

Hình Khải sờ sờ khắp người, cuối cùng cũng tìm thấy ví tiền, anh vội mở ra xem, trong ví còn 300 tệ tiền mặt, ở trường chẳng có chỗ mà tiêu tiền nên anh chỉ mang theo một ít để làm lộ phí, ai ngờ lại gặp phải vấn đề hóc búa thế này.

Hình Dục thấy anh đứng ngẩn người nhìn ví tiền, cô vội vàng lấy hết tiền trong túi áo đưa cho anh, thậm chí còn đưa luôn cả mấy đồng tiền lẻ, Hình Khải vì thể diện nên kiên quyết không nhận, hồi nhỏ thì được chứ giờ đã lớn rồi, cầm tiền của phụ nữ bỏng tay lắm. Có điều anh rất băn khoăn, tại sao những lúc nhếch nhác nhất của anh luôn bị Hình Dục chứng kiến từ đầu đến cuối chứ?

“Không sao đâu, trong ví anh còn có thẻ.” Hình Khải khua khua ví tiền, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Vậy em về nhà trước đây, anh đến khách sạn thì gọi cho em, tạm thời em vẫn chưa ngủ đâu.”

Hình Dục vẫn cố gắng tìm cách nhét mấy trăm tệ của mình vào túi áo khoác, sau đó cởi áo khoác ra đưa cho Hình Khải.

“Anh mặc vào đi, em chạy hai bước là về tới nhà rồi.” Nói rồi cô quay người bỏ chạy, Hình Khải có nhà không thể về còn cô phải nhanh chóng quay lại thu dọn bát đĩa trong phòng đọc sách của Hình Phục Quốc.

Thấy một chiếc taxi vừa hay chạy tới, Hình Dục vội vàng đưa tay lên vẫy, theo quán tính, bánh xe dừng ngay trước mặt Hình Khải, Hình Dục vẫy vẫy tay với anh: “Mau lên xe đi, nhiệt độ ngoài trời đang âm mấy độ đấy.”

Hình Khải ừ một tiếng, mở cửa lên xe, khi xe lăn bánh anh quay đầu lại nhìn Hình Dục, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ vừa xoa hai tay vào nhau cho ấm vừa nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần.

“Tăng tốc, đến đầu đường rẽ luôn.” Hình Khải dứt khoát rời đi. Dường như anh đã nhận ra rằng, Hình Dục chính là kiểu phụ nữ ấy, khi bạn có thời gian chòng ghẹo trêu đùa cô thì hãy dành thời gian đó mà lên kế hoạch cho bước tiếp theo, nếu không sẽ khiến đám huynh đệ chê cười là không bằng cả đứa con gái.

Hình Khải quay đầu lại, ngón tay vô tình chạm vào túi áo khiến những tiếng kêu loảng xoảng vang lên, anh thò tay vào thăm dò, chạm phải một đống tiền xu, còn cả mấy tờ tiền giấy kẹp lẫn trong đó nữa. Hình Khải trợn ngược mắt, bao nhiêu tiền lẻ đi chợ thừa nha đầu đều nhét hết cho anh hay sao thế này?

Lúc này, lái xe taxi căn cứ vào vẻ bề ngoài của Hình Khải mà dừng lại trước một khách sạn năm sao sang trọng, khóe miệng Hình Khải giật giật, ở đây một tối tốn hơn nghìn tệ, chiếc áo khoác trên người anh đúng là không rẻ, nhưng lúc này anh còn có thể vờ tỏ vẻ ngông nghênh không?

“Tìm một trung tâm tắm hơi gần… trường Đại học Y.”

Sáng sớm hôm sau, Hình Khải thức dậy trong tiếng “hò hét đánh thức” của nhân viên phục vụ ở trung tâm tắm hơi, anh vươn vai vặn eo, bước những bước lười biếng về trước cổng trường Đại học Y. Gió đông lạnh thổi rin rít khắp nơi, anh tìm được một chỗ để sưởi nắng rồi ngồi xuống, châm thuốc hút..
Cổng lớn của trường Đại học Y đúng 7 giờ sáng mở cửa, đám sinh viên lục tục kéo nhau vào trường, có lẽ hôm nay có tiết học về hộ lý, Hình Khải thấy một đám nữ hộ lý tương lai từng nhóm từng nhóm đi vào trong sân trường.

Đã lâu không được nhìn thấy cảnh trăm hoa đua nở, Hình Khải bất giác huýt một tiếng sáo có ý trêu ghẹo....
« Trước1...1819202122...44Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Điều Bí Mật
» Ngồi khóc trên cây
» Thiên thần hai mặt
» Nếu không phải là anh
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Em vẫn chờ anh
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Anh Hận Anh Yêu Em

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Anh Hận Anh Yêu Em v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất