Tuổi thơ trong tôi
Bình chọn: 280
Bình chọn: 280
Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc.
***
Hú hú... mày về quê từ khi nào đó, dạo này nhìn khác hẳn ra đó nha..
- Về mấy ngày rồi, vài hôm đi lại thôi..
- Rãnh ghé nhà tao ăn cơm cháy mắm nêm ha.
- Mai tao ghé ha!
....
Chỉ nói được vài câu, một đứa bạn hàng xóm. Có nên gọi nó là " tri kỉ " hay không?? Hay là " thanh mai trúc mã"
Nhớ ngày xưa, đi đâu nó cũng lẽo đẽo theo sau. Gọi nhau í ới. Đi đâu cũng có nhau.. Vậy ư! Thời gian trôi qua nhanh quá.
Quá khứ ơi! Có trở về cùng tôi..
Tôi sinh ra tại một nơi nắng, gió khắc nghiệt. Lúc mưa thì mưa như xối xả, nắng thì cháy rát người. Dường như, khí hậu nơi đây không thể lẫn đi đâu được...Ninh Thuận.
"Quê tôi đấy! Đất nghèo Ninh Thuận
Suốt bốn mùa mưa ít, nắng nhiều
Dân vất vả cần cù, chịu khó,
Trên đồng khô ruộng lúa, vườn rau
Thị xã Phan Rang kề Quốc lộ
Có nhà hàng khách sạn, công viên.Nhiều cơ sở, tiệm buôn sầm uất
Các trẻ em hăm hở đến trường"
Tôi ở cái nơi gọi là thị trấn, nhưng mỗi lần muốn xuống phố là phải mất mấy chục cây, đường đi cồng kềnh, chẳng khác gì phi ngựa. Nhiều lúc cứ ngỡ như đang có một cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài......
Nắng gió khắc nghiệt, nhiều khi cảm thấy rất ghét cái nơi mình sinh ra, mệt mõi kiếm ăn qua ngày, cuộc sống đồng ruộng, chăn bò, bắt ốc. Mơ ước, rời khỏi nơi đây, đến một nơi sầm uất, khám phá cuộc sống giàu sang, thế nhưng, bây giờ lại khao khát quê hương đến như thế.
Sống ở cái nơi gọi là nghèo về vật chất, nhưng tình cảm thì chẳng nghèo được. Vì ai cũng thương quí nhau. Có gì cũng chia sẻ, hỏi han nhau. Dường như, như thế là quá đủ rồi.
Tuổi thơ, không có cái gọi là công viên nước, không có nhiều tiền tiêu, không có quần áo đẹp, không biết rạp chiếu phim là như thế nào?...
Nhớ lúc đó, con nít lên 3 đã biết tập tành chơi trò " cô dâu, chú rễ "
"Cô dâu, chú rễ làm bể bình bông
Đổ thừa con nít..."
Đứa nào cũng nhao nhao, "tao, tao làm cô dâu cho. Để tao làm chú rễ."
Vậy mà, khi bắt cặp thì ai cũng ngại ngùng, e thẹn. Mặc đồ cô dâu bằng tấm màng bao lại, chú rể thì mượn đại cái áo sơ mi của người lớn, rồi, bái đường thành thân. Chơi vui vậy, nhưng chẳng đứa nào hiểu được ý nghĩa trọng đại của nó.
Hồi nhỏ cứ thích thề non, hẹn biển. Nói yêu ai là yêu cả đời..rồi móc ngoéo tay với nhau. Cứ thế mà tin, đứa nào cũng sợ mình sẽ phản bội lời thề, bị nhiều chuyện không hay. Nhớ lắm.
Nhớ những buổi trưa hè nắng gắt, cả đám í ới gọi nhau rủ đi tắm sông, một đám cả trai, lẫn gái. Không biết mắc cỡ là gì, trần truồng, vừa tắm, vừa cười sảng khoái.
Lúc đó, còn đang chiếu phim " Cô Gái Đại Dương". Vậy là cứ thế mà bắt chước, Chạy từ bờ sông, vừa chạy vừa kêu tên con cá voi. Nghịch lắm. Có lần tôi xém bị chết đuối, thế là sợ mọi người về mét má. Năn nỉ ỉ ôi, mấy đứa mới chịu im miệng. Thế là giấu nhẹm đến tận bây giờ.
Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc.
Những buổi chiều tà, rủ nhau vô ruộng bắt ốc bưu, đem về luộc xả gần cả một nồi to. Cả đám bu lại, ăn không biết nhường ai là gì?. Hè về thì rủ nhau đi hái me, lột vỏ me, cân me hơn mấy kí, đem bán được khối tiền. Đủ cho cả đám ăn kem. Chỉ có khi đó, ăn gian, cấm thêm vài cục đá vào bao me, tăng thêm 2-3 ký. Gan to thật.
Lúc nhỏ, đứa nào mà không biết bơi, là cứ tìm con chuồn chuồn cho nó cắn rốn. Cắn càng đau, càng bơi giỏi. Giờ nghĩ lại, thấy mình ngu ngơ làm sao?
Rồi những trò chơi dại, tới giờ tối là rủ nhau đi chọc chó nhà người ta, mà chỉ chọc duy nhất cái nhà giàu nhất xóm. Con chó to, mà hung dữ.
Ai cũng cầm sẵn 1 cục đá, cứ thế mà ném, chó đuổi, mạnh ai nấy lo, không cần biết đứa nào. Chậm thì chết. Có hôm, tôi lon ton chạy qua nhà hàng xóm hái trộm chùm ruột, ai dè, con chó chạy ra nhảy phốc lên, cắn ngay bụng, ôi! đau dã man..huhu
- Bầu, chiều nay qua nhà tao đi. ( con bạn hàng xóm nó gọi)
- Mai con Yên (Phùng) đi vô thành phố lại rồi. Qua nhà nó đi
- Ừ, nhớ xuống đó.
Là dân quê mà, gọi nhau cũng bằng tên cún cơm ở nhà, đứa nào không có biệt danh thì gán tên ba má nó vào, ví như bầu, Hiệp Mò, Hiếu Cọt, Cu
Búp, Trang Dũng, Yên Phùng, Nghĩa Huệ, Hiệp Lan..Không cần biết ba má tụi nó nhăn mặt cỡ nào. Nhưng riết rồi
Ngày mẹ mang thai nó, ba bỏ mẹ con nó tìm vui nơi khác. Ngày nó mới chào đời, mẹ nhìn nó ngán ngẩm. Rồi cũng bỏ theo ai. Ông bà ngoại thương cháu. Nhà dột cột xiêu cũng ẵm nó về. Mình già n[…]
Truyện ngắn
Hãy trân trọng những gì mà bạn đang có vì hạnh phúc không bao giờ đến với ta nhiều lần. Và vì cuộc sống này chính là món quà đáng quý nhất mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta! "Ba! Ba đừn[…]
Truyện ngắn
1. Tịnh không một vệt gió. Ngoài xa, mặt biển tựa tấm kính khổng lồ bị bẻ cong, hắt sắc xanh bất biến lên nền trời trơn nhẵn. Ánh nắng chói chang bọc kín các thanh vịn cầu thang hồ bơi, nung[…]
Truyện ngắn
Khi tôi đang còn học năm thứ hai trường nữ hộ sinh, một ngày nọ, vị giáo sư già cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Việc đầu tiên của tôi là lướt mắt qua toàn bộ các câu hỏi. Không có câu nào q[…]
Truyện ngắn
Ta đã cùng đi qua những ngày mưa ấy!
Suốt những năm tháng cấp ba ấy, tôi chưa từng có một cơ hội tốt đủ để tôi nói một câu rằng, tôi thích cậu ấy. Chẳng hiểu sao, tôi cũng tự cảm thấy việc có thổ lộ hay không cũng không quan t[…]
Truyện ngắn
Ví như sáng nay, thứ hai đầu tuần, tôi chạy xe đi làm. Kim xăng chạm dưới vạch đỏ, hôm qua chồng tôi đã đi cạn bình xăng mà không đổ lại. Thế là nỗi buồn chụp gọn lấy tôi. Tôi cũng không hi[…]
Truyện Blog
Hãy bắt đầu một ngày mới không định kiến. Tôi xin bắt đầu bài viết bằng một câu chuyện cười, mà nhiều người chắc cũng biết. Có một thanh niên mắc bệnh sợ gà, cứ trông thấy gà là chạy. H[…]
Truyện ngắn
Mỗi lần họp lớp, tôi lại cười trừ mỗi khi tụi bạn học cấp III khoe về việc mua xe honda mới, mua laptop xịn... Tôi có 3 năm đi làm ở Saigon bằng xe buýt, 2 năm nữa để có được một chiếc xe má[…]
Truyện ngắn
Sao không gọi nhau là người yêu cũ?
Cuối đông bầu trời u ám và xám xịt, những cơn gió như cứa vào da thịt từng cơn lạnh buốt, cái lạnh da thịt cũng không bằng cái được gọi là lạnhthấuvàotim. Anh và em chúng ta chạm mặt nhau sa[…]
Tâm Sự