Đời còn nhiều nắng gió con à!
Bình chọn: 240
Bình chọn: 240
Mất một đồng cũng là mất công mất sức. Nhưng tiền bạc kiếm lại được con à. Bố mẹ cũng buồn, nhưng may con không sao là bố mẹ yên tâm rồi. Con đừng vì xót tiền mà lo nghĩ. Cứ tập trung vào việc học con ạ.
***
Con gái yêu của bố mẹ,
Mẹ vô tình đọc được những dòng thư của con viết cho bố mẹ trong quyển vở của con, lá thư viết ngày 3 tháng 4, một ngày sau vụ cướp. Mẹ biết con buồn, mất hết giấy tờ và tiền bạc như thế có ai là không buồn hở con? Nhưng buồn thì có được gì đâu, khi mọi chuyện đều là chuyện đã rồi. Mẹ hiểu con thấy áy náy với bố mẹ. Gia đình ta còn nghèo, còn nợ nần, cho con đi học Đại học xa nhà đã là một nỗ lực lớn lao của bố mẹ. Mất một đồng cũng là mất công mất sức. Nhưng tiền bạc kiếm lại được con à. Bố mẹ cũng buồn, nhưng may con không sao là bố mẹ yên tâm rồi. Con đừng vì xót tiền mà lo nghĩ. Cứ tập trung vào việc học con ạ.
Những điều này mẹ đã nói với con lúc con gọi điện về nhà báo tin rồi. Con hình như đã khóc. Con là đứa mau nước mắt. Hồi lớp hai con mất cây bút mực, đi học về cũng khóc cả buổi, nói mãi mới nín. Mẹ hỏi con ăn cơm chưa, con bảo con không muốn ăn. Phải ăn mà học chứ con. Không ăn cũng đâu có tìm lại được những gì đã mất. Chuyện đã qua thì cho qua, phải sống và học cho tốt mà kiếm lại số tiền đã mất con ạ. Con nói, con mất tiền, thì tốn tiền bố mẹ thôi chứ con tiền đâu mà tốn. Mẹ biết, nói câu ấy, nghĩa là con gái mẹ thật sự trưởng thành, thật sự sống có trách nhiệm rồi.
Lúc còn nhỏ, con không biết suy nghĩ tiền ở đâu ra. Bạn con có cây bút bi viết ra mực có mùi thơm, con cũng bắt mẹ dẫn đi mua bằng được. Lớn lên con đã biết đắn đo khi tiêu tiền. Con không bao giờ ăn vặt mà để dành tiền để mua sách vở. Mẹ mừng vì điều đó, mẹ mừng vì con của mẹ biết giá trị của đồng tiền và tiêu tiền đúng cách.
Mẹ biết con yêu gia đình nhiều. Con lớn khôn biết thương cha mẹ nhọc nhằn vất vả. Năm lớp tám, con viết bài văn về mẹ, cô giáo con khóc giữa lớp, mẹ nghe bạn con kể, về nhà lấy vở con để đọc. Bố và mẹ đều rơi nước mắt. Con biết suy nghĩ hơn những bạn khác cùng tuổi, bởi vì con biết trân trọng những gì mà gia đình cho con. Ngay từ nhỏ con đã có ước mơ bay cao bay xa, làm một người tài giỏi rạng danh quê hương và gia đình. Nhưng con đã đắn đo khi chọn định hướng chuyên ngành ở trường Đại học. Con bảo với bố mẹ, con muốn sau này được làm gần nhà. Nhưng học chuyên ngành đó sẽ mất nhiều tiền, ngược lại học chuyên ngành kia con sẽ được miễn toàn bộ chi phí và có việc làm sau khi ra trường, nhưng con buộc phải làm xa nhà. Con hỏi ý kiến bố mẹ. Con ạ, ước mơ là của con, học cái gì tùy con quyết định, miễn sao con có hứng thú học hành là được rồi. Dù con ở gần hay xa thì bố mẹ vẫn luôn dõi theo con, ở phía sau để ủng hộ con, con biết mà.
Con gái yêu, con biết bố mẹ vẫn luôn tự hào về con mà. Nhà chỉ có hai chị em gái, các con đều chăm chỉ học tập để không phụ lòng bố mẹ. Để người ta khen bố mẹ khéo dạy con. Để con nói, một đứa con gái hơn nhiều thằng con trai. Mười hai năm học con đều đứng đầu lớp, đứng đầu trường, không chỉ là niềm tự hào của bố mẹ mà con còn là niềm tin của thầy cô, làng xóm. Mẹ biết con nỗ lực rất nhiều để không thua kém bất kỳ ai. Lên Đại học, con vẫn giữ được vị trí nhất lớp ở một trường nổi tiếng học khó như Bách khoa. Bố mẹ hãnh diện về con lắm.
Con gái mẹ lớn rồi, đi học xa nhà, bố mẹ ở nhà nhiều nỗi lo. Không chỉ là nỗi lo về tiền bạc, mà còn lo con có xoay xở sống tốt được không giữa xứ người? Con từ nhỏ đã ốm yếu, liệu khí hậu ngoài đó có ảnh hưởng đến sức khỏe của con không? Con ở nhà còn nhút nhát, ra đó rồi có hòa đồng được với mọi người không? Ở nhà có bố mẹ, rời khỏi vòng tay bố mẹ rồi con sống tự lập có ổn không? Mẹ nhiều nỗi không yên. Bố đưa con ra nhập học, lúc tiễn bố ra bến xe về con rơi nước mắt, con ý thức được từ giây phút ấy con sẽ phải bắt đầu cuộc sống của một cô sinh viên xa nhà. Những ngày đầu con thường xuyên gọi điện về nhà và khóc vì nhớ nhà. Mạnh mẽ lên nào con gái yêu của mẹ. Mọi thứ đều sẽ quen hết, phải không?
Hôm trước con bị cướp trên đường đi thi. Buổi trưa hôm đó con nhắn tin cho bố, bảo con muốn về nhà. Bố chưa kịp trả lời con thì buổi tối nhận được tin con bị cướp. Mất hết giấy tờ, tiền và điện thoại mà bố mẹ mới cho con tiền để mua. Con buồn vì thương cho bố mẹ phải làm việc quần quật mà tiền lại vào tay người dưng chỉ vì con không cẩn thận. Bố mẹ hiểu.Nhưng trong lá thư mẹ đọc được trong vở con, con viết con mất niềm tin và hi vọng vào cuộc đời. Con nói cuộc đời này quá phũ, và con không còn trông đợi gì vào người khác nữa. Sao dễ dàng buông tay thế hở con? Con mới 19 tuổi, cuộc đời còn dài, còn nhiều vấp váp phải trải qua. Hai ba triệu con vừa mất có đáng gì với những mất mát của bao nhiêu người, thế mà rồi họ vẫn sống tốt đấy thôi? Bố mẹ cũng phải đi qua bao nhiêu lần mất mát mới có ngày hôm nay. Con đừng vì tiếc tiền mà lo nghĩ rồi lại bỏ bê học hành. Tiền
Bà tớ có cái quán nhỏ lắm, gọi là quán cho oai chứ thật ra chỉ có cái bàn nhỏ bày mấy gọi kẹo và vài thứ đồ ăn của trẻ con mẫu giáo. Ấy vậy mà quán Bà tớ đắt hàng lắm, một phần vì ngay gần t[…]
Truyện ngắn
Đã từ lâu, tôi không còn tắt điện thoại nữa. Năm thứ 3 Đại học, tôi quen nó qua hội đồng hương của trường. Tôi – một kẻ nhàm chán và đơn điệu, không biết làm gì khác ngoài việc ngày ngày l[…]
Truyện ngắn
Tương kính như tân, cử án tề mi Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau mà giữ gìn hạnh phúc. Câu chuyện sau đây được trích từ sách “Đắc Nhân Tâm” của Dale Carnegie Bạn có biết[…]
Truyện ngắn
Con không cần mắt kính nữa đâu ba!
Hôm sau trước cửa nhà chỉ có mình cậu bé đứng đợi ba về. Anh tôi không thấy bé Quyên, nét mặt biến sắc: "Chị con đâu?" Chị tôi ốm nặng rồi qua đời khi bé Quyên vừa tròn một tháng tuổi. Bé b[…]
Truyện ngắn
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ Năm canh đầy mẹ thức đủ năm canh Mẹ qua những dòng miêu tả của con Trong 14 năm ròng rã đã qua, con đọc biết bao nhiêu bài viết hay những ca dao ngợi ca sự ân cần[…]
Truyện ngắn
Em thấy thế khi ngồi ở góc hồ. Lại là cái hồ nhỏ trong một cái thủ đô có cơ số hồ. Nhưng cái góc này buồn lắm. Vì chẳng có đến một ai. Hà Nội hôm nay thật lạ. Lại một lần quen với bóng dáng […]
Tâm Sự
Cho đi những gì ta không cần nữa thật dễ dàng nhưng phải tự nguyện rời bỏ những gì ta yêu thích thì thật vô cùng khó khăn, phải không nào? Tuy nhiên tinh thần đích thực của hành động cho đi […]
Truyện ngắn
Tôi thích một người đã có gia đình sao?...tôi không tin vào chính mình hay tình cảm đó là ngô nhận hay chỉ là giỡn đùa nhiều thì lại nhớ thôi....... Mỗi ngày bắt nhịp với cuộc sống thường n[…]
Tâm Sự